Ngàn Vạn Loại Tâm Động - Thời Tinh Thảo

Chương 51



Gió xung quanh đã yên tĩnh.

Trong xe, sau khi Trần Lục Nam nói xong câu nói vô lại kia, Nhan Thu Chỉ đã bị sốc trong mười giây.

Thật sự là có mười giây.

Cô chưa bao giờ nghĩ rằng Trần Lục Nam sẽ có một mặt như vậy, hoàn toàn khác biệt với anh trước khi, thế nhưng anh lại có một bộ dạng khiến người ta chán ghét như vậy.

Thậm chí…. Còn có một điểm đặc biệt thích thú.

Chỉ có Nhan Thu Chỉ mới có thể nhìn thấy Trần Lục Nam như thế này, chỉ có cô mới có thể nhìn thấy mặt này của anh.

Nghĩ xong, cô có chút mừng thầm, đây là một Trần Lục Nam chỉ thuộc về chính cô, những người khác đều không biết, cũng chưa bao giờ nghĩ đến và càng không được Trần Lục Nam đối xử như thế này.

Khuôn mặt Nhan Thu Chỉ từ từ đỏ bừng lên, cắn môi nhìn anh.

Trần Lục Nam chống một tay vào vô lăng nhìn nghiêng vào cô, ánh mắt sâu thẳm như một dòng xoáy, thu hút cô như một thỏi nam châm vậy.

Bên trong xe vô cùng yên tĩnh, Trần Lục Nam còn có chút cong môi kiêu ngạo, dỗ dành cô nói: "Nhan Nhan."

Trái tim của Nhan Thu Chỉ đập loạn xạ, và cô vô thức nuốt nước miếng xuống.

Trần Lục Nam nhìn vành tai đỏ bừng của cô, cười trầm mặc nói: "Được rồi, không đùa nữa…."

Trước khi chữ này của anh vẫn còn chưa phát ra, Nhan Thu Chỉ đột nhiên nghiêng người dựa về phía anh, cô vươn tay chọc vào mặt Trần Lục Nam, ánh mắt rực lauwr nhìn anh: "Thật sao?"

"Ừm."

Trần Lục Nam sững lại, giọng anh đanh lại trong hai phút.

Nhan Thu Chỉ biết rồi nhưng vẫn cố tình hỏi, lúc này cô cũng sợ anh sẽ làm gì, trong mắt cất giấu sự giảo hoạt, tiến sát lại trước mặt anh nói: "Nếu em gọi thì anh thật sự thả em đi sao?"

Ánh mắt Trần Lục Nam tối sầm lại, cúi đầu trầm mặc nhìn cô: "Ừm."

Nhan Thu Chỉ mỉm cười, nhìn xuống bắp đùi đang mở của mình, duỗi ngón tay ra gãi gãi vào đó, khiến Trần Lục Nam cảm thấy tê dại.

Khi ngón tay cô chạm vào, yết hầu của Trần Lục Nam cuộn lên, cơ thể anh căng cứng.

"Anh ơi, tại sao anh lại căng thẳng như vậy chứ."

Nhan Thu Chỉ ngước mắt nhìn anh, trong mắt tràn đầy ý cười.

Về khả năng khiêu khích cô thực sự không kém hơn Trần Lục Nam chút nào, tốt xấu gì cô cũng là người diễn rất nhiều bộ phim truyền hình, hơn nữa Nhan Thu Chỉ thực sự là một người có thể coi là khá hiểu người đàn ông như Trần Lục Nam, tất nhiên cô biết cách kẹp chặt điểm yếu của Trần Lục Nam.

Cơ thể Trần Lục Nam cứng đờ, mí mắt giật giật, hai thái dương không ngừng nhảy lên, như có luồng điện từ xương cụt truyền đến, tê dại đến mức không thể khống chế được.

Anh chưa kịp hành động bước tiếp theo, Nhan Thu Chỉ đột nhiên nghiêng người qua, khóe môi chạm vào má anh làm bùng lên "ngọn lửa" mà Trần Lục Nam đang cố nén lại.

Một giây tiếp theo, Trần Lục Nam trực tiếp véo sau gáy cô, ngón tay dài trong ống tay áo ấn lên trên mặt, khiến cho cơ thể Nhan Thu Chỉ cũng có chút phản ứng.

Trần Lục Nam cúi đầu hôn xuống, cùng lúc đó, tay của Nhan Thu Chỉ cũng chạm vào khóa cửa bên phía anh.

Tiếng hôn và tiếng mở khóa đồng thời vang lên, Trần Lục Nam mặc kệ, Nhan Thu Chỉ bị anh cưỡng hôn.

Dường như anh đã kìm được chút tức giận, cạy răng cô ra phóng thẳng vào như thể sẽ trừng phạt người ta ngay tại chỗ.

Nhan Thu Chỉ ngẩng đầu lên, âm thanh nức nở, cố gắng đẩy người đó ra, nhưng sức mạnh đó của cô với Trần Lục Nam mà nói chỉ là con gián dũng mãnh lay động một cái cây mà thôi.

Một lúc sau, Trần Lục Nam mới thả cô đi.

Đôi mắt anh tối đến đáng sợ, một tay anh vẫn ôm mặt cô, dùng lòng bàn tay lau khóe môi cô rồi lau sạch vết son mà cô đã tô.

Hai mắt Nhan Thu Chỉ ướt át, thoạt nhìn giống bộ dạng như bị chà đạp.

Trần Lục Nam nhìn ý niệm vừa động của anh, cố gắng áp chế lại….của mình, khàn giọng nói: "Còn bướng sao?"

Nhan Thu Chỉ trừng lớn đôi mắt ướt át, không nhịn được vỗ vỗ bờ vai của anh nói: "Em còn phải quay phim."

Trần Lục Nam im lặng không nói gì.

Anh cúi đầu nhìn cô, cảm xúc đều biết trong ánh mắt.

Nhìn Nhan Thu Chỉ như vậy, anh không thể nhịn được lại muốn hôn thêm một lần nữa, lần này vẫn còn chưa kịp chạm vào người, Nhan Thu Chỉ đã dùng tay trái mở cửa xe ra.

Anh kinh ngạc chớp mắt một cái, Nhan Thu Chỉ vội vàng nhảy xuống, giương nanh múa vuốt nhìn anh.

"Lưu manh."

Trần Lục Nam cười.

Nhan Thu Chỉ đưa tay lên lau mặt mình, sau khi nhìn thấy ánh mắt thâm thúy của Trần Lục Nam, cô cảm thấy mình không được lợi nên giữ cửa xe cười nhạo anh.

"Trần Lục Nam, hóa ra anh thích chơi trò này à."

Huyệt thái dương của Trần Lục Nam nhạy nhanh.

Nhan Thu Chỉ nhướng mày cười, nhếch môi lên nói: "Gọi một tiếng anh cũng không được, anh cũng quá thiếu tự chủ rồi."

"…."

Trần Lục Nam không phản kháng, chỉ im lặng nhìn thẳng vào cô: "Không muốn quay lại quay phim sao?"

Nhan Thu Chỉ: "….Mặc kệ anh."

Cô đỏ mặt hoảng sợ bỏ chạy.

Trần Lục Nam ngồi trong xe không nhúc nhích, anh ngước mắt nhìn bóng dáng hoảng sợ bỏ trốn kia, trong mắt mang theo ý cười.

Có một chút cảm giác khó hiểu.

Khi Nhan Thu Chỉ quay trở lại trường quay, hai má ửng hồng, kiều diễm ướt át, lông mày và đôi mắt hiện lên một màu khó tả, nói toạc ra lại giống như là có chút thẹn thùng.

Châu Châu không biết phải diễn tả như thế nào, nhưng cô ấy cả người cô như phát ra một cảm giác khác lạ.

Cô ấy nhìn thấy bàn tay trống rỗng của Nhan Thu Chỉ, nhỏ giọng hỏi: "Chị Nhan Nhan, không phải là chị đi mua đồ sao? Đồ của chị đâu?"

Nhan Thu Chỉ nhìn chằm chằm vào cô ấy: "Hả?"

Châu Chấu dùng ánh mắt đó nhìn chăm chú vào cô.

Nhan Thu Chỉ nghẹn ngào, lập tức chột dạ, cô nhìn xung quanh và mơ hồ nói: "Chị ăn rồi."

Châu Châu: "….???"

Cô ấy tò mò: "Quanh đây có cửa hàng nào sao?"

"Có."

"Tại sao em lại không thấy nhỉ?" Châu Châu tự lẩm bẩm.

Nơi này hẻo lánh, cho dù có cửa hàng thì cũng phải đi bộ mất ít nhất mười phút, ước chừng đi tới đi lui cũng phải mất nửa giờ đồng hồ.

Chị Nhan Nhan của cô ấy vừa mới đi ra ngoài mười phút đã trở lại rồi, nhanh như vậy sao?

Nhan Thu Chỉ im lặng vài giây, vẻ mặt hơi nghiêm túc nói: "Cửa hàng di động."

Châu Châu: "…."

Cô ấy nhướng mày, nghi ngờ hỏi: "Ở một nơi hẻo lánh như vậy còn có cả cửa hàng di động sao?"

"Đúng vậy."

Nhan Thu Chỉ trả lời không có chút cảm giác tội lỗi nào, Trần Lục Nam không phải là cửa hàng di động của cô sao.

Hai người yên tĩnh một lúc, Châu châu nhìn đôi má ửng hồng của cô, và ánh mắt sáng ngời có chút ngập ngừng của cô: "…Chị Nhan Nhan, từ khi nào mà chị ăn đồ ăn thôi cũng đỏ mặt vậy."

Nhan Thu Chỉ nghẹn ngào.

"Quá nóng thôi."

Cô nhìn xung quanh rồi chuyển chủ đề: "Bên đó vẫn chưa kết thúc sao, chị đi vệ sinh trước đã."

Châu Châu: "….Ồ."

Cô ấy ngơ ngác nhìn bóng lưng Nhan Thu Chỉ bỏ chạy, trong lòng luôn cảm thấy có gì đó không ổn. Chị Nhan Nhan của cô ấy giống như một con chim sợ cành cong vậy, chắc chắn là đã làm chuyện xấu gì rồi.

------

Sau khi vào trong nhà vệ sinh bình tĩnh lại, cô vỗ nhẹ nước lên mặt, Nhan Thu Chỉ mới cảm thấy bản thân mình bình tĩnh lại.

Tất cả đều là lỗi của Trần Lục Nam, nếu không phải là anh khi không trêu ghẹo cô, thì bây giờ cô cũng không giống như bây giờ.

Nhan Thu Chỉ hút một hơi thật sâu, mím môi lại.

Cô luôn cảm thấy sự vuốt ve ấm áp đó của Trần Lục Nam vẫn còn lưu lại, khiến người ta có chút xao xuyến.

Vừa nghĩ tới đó, Mục Hân từ bên ngoài bước vào.

"Chị Nhan Nhan."

Nhan Thu Chỉ mỉm cười: "Quay xong rồi sao?"

"Ừm."

Cảnh quay vừa rồi của Mục Hân là cùng với một diễn viên khác.

Mục Hân quay đầu lại nhìn cô, trong mắt đầy sự tò mò: "Chị Nhan Nhan, chị điều chỉnh như thế nào rồi?"

Nhan Thu Chỉ nhẹ giọng trả lời: "Không sao, hy vọng mọi chuyện suôn sẻ."

"Nhất định là có thể được."

Mục Hân cười và nói: "Kỹ thuật diễn xuất của chị Nhan Nhan vẫn luôn tốt mà."

Nhan Thu Chỉ cười nhưng không nói gì.

Sau khi rời khỏi nhà vệ sinh, Nhan Thu Chỉ còn gặp được Thiệu Việt.

Đạo diễn Tống nhìn hai người họ, hét gọi: "Chuyên gia trang điểm trang điểm lại cho họ đi, lát nữa sẽ tiếp tục, đã tìm được cảm xúc chưa?"

Chuyên gia trang điểm đi tới chỉnh trang điểm cho Nhan Thu Chỉ, Nhan Thu Chỉ "ừm" một tiếng, nhỏ giọng nói: "Vẫn tốt." Thiệu Việt cũng vội vàng trả lời: "Nỗ lực không để đạo diễn Tống thất vọng."

Có thể là do vừa rồi cô và Trần Lục Nam đã diễn đôi, hoặc là cô đã bị đả thông rồi, bây giờ Nhan Thu Chỉ và Thiệu Việt quay chung, cô đã coi anh ấy là nhân vật trong vở kịch, là người mà cô thích, bây giờ cô cũng không phải là Nhan Thu Chỉ mà chỉ là một tiểu đồ đệ trong vở kịch thôi.

Một lúc lâu sau, cảnh quay thực sự đã kết thúc.

Đạo diễn Tống kinh ngạc nhìn Nhan Thu Chỉ rồi gật đầu khen ngợi nói: "Thu Chỉ tốt quá, cảm xúc một chút là được rồi."

Anh ấy nói đùa: "Đi đâu lấy kinh vậy?"

Nhan Thu Chỉ mỉm cười nhìn đám đông đang tò mò: "Vừa mới đi dạo mông vòng, nghĩ lại xem nhân vật này cảm thấy thế nào với mọi người."

Đạo diễn Tống gật đầu: "Đúng vậy, chuẩn bị một chút, cảnh tiếp theo tiếp tục."

Trong vài giờ tiếp theo, Nhan Thu Chỉ đều đang bận rộn, thậm chí cô không có thời gian để gửi tin nhắn cho Trần Lục Nam nữa.

May mắn thay, sau khi bận rộn vài giờ, thành quả không tồi.

Thật không dễ dàng gì mới có thời gian thay người nghỉ ngơi, Nhan Thu Chỉ cầm điện thoại di động ở chỗ Châu Châu.

"Có ai gửi tin nhắn cho chị không?"

Châu Châu nhìn cô, nói nhỏ: "Có đó."

Khóe môi Nhan Thu Chỉ cong lên, cô ngồi xuống một bên.

Nhìn cô như vậy, Châu Châu hoàn toàn không thể làm gì cả.

Ngay sau khi Nhan Thu Chỉ mở ra, thông báo tin nhắn của Trần Lục Nam hiện lên ở trong đó.

Là không lâu sau khi cô chạy về, anh gửi cho Nhan Thu Chỉ một số phòng, ở cùng khách sạn với cô, điều khác biệt duy nhất là phòng của Trần Lục Nam ở một dãy phòng sang trọng trên tầng cao nhất, trong khi Nhan Thu Chỉ và những người khác chỉ ở các phòng nhỏ phổ thông thông thường thôi.

Cô bĩu môi, không thể không cảm khái rằng nhà tư bản đều là xa xỉ.

Nhan Thu Chỉ cúi đầu trả lời: (Anh không bận sao? Lúc nào thì phải đi?)

Trần Lục Nam: (Ngày mai sẽ đi.)

Nhan Thu Chỉ sững sờ vài giây: (Vậy anh đến để làm gì?)

Chỉ có thời gian một ngày.

Trần Lục Nam: (Thăm em.)

Nhìn tin nhắn của anh, Nhan Thu Chỉ không khỏi cong môi. Cô suy nghĩ một chút rồi cúi đầu trả lời: (Vậy bây giờ anh đang làm gì?)

Trần Lục Nam: (Họp.)

Nhan Thu Chỉ nghẹn ngào, không hiểu tại sao người này lại có thể trả lời tin nhắn nhanh như vậy trong cuộc họp nữa.

Cô nhướng mày, vừa định trả lời thì Thiệu Việt đã đi tới.

"Thu Chỉ, chúng ta hãy diễn đôi cảnh quay buổi tối nay đi."

Nhan Thu Chỉ sửng sốt một chút, cất điện thoại di động đi: "Được."

Hai người họ diễn đôi không coi ai ra gì, hết sức nghiêm túc.

Thiệu Việt rất nghiêm túc trong công việc, cũng không thích nói đùa, ngược lại mà nói, Nhan Thu Chỉ vẫn thích đóng phim với anh ấy hơn.

Bên kia, Trần Lục Nam nhìn điện thoại di động đã lâu không có phản hồi, anh giương mắt nhìn những người xuất hiện trên màn hình, trầm giọng nói: "Đề xuất của giám đốc Từ không tồi, nhưng vẫn cần nghiên cứu sâu hơn."

Giám đốc Từ gật gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.

Trần Lục Nam dường như có chút không để ý, tâm trí cũng không hoàn toàn dành cho các dự án của Trình Thịnh, nhưng các quyết định của anh, một số quyết định tốt hơn những quyết định trước do chủ tịch Trần xử lý.

Đây cũng là lý do vì sao sau khi nhậm chức một tháng, mọi người đều không thể tách rời anh, thậm chí còn hy vọng anh sẽ vĩnh viễn ở lại.

Sau khi xử lý xong, Trần Lục Nam tắt video.

Anh vươn tay xoa xoa thái dương, cổ họng có chút khô khốc.

Vương Khang gõ cửa tiến vào, đưa lên một ly cà phê.

"Anh Trần, ngày mai đi vào lúc nào?"

Anh ấy nói nhỏ: "Hoạt động ngày mai dự kiến là vào mười giờ sáng."

Ngày mai Trần Lục Nam có một hoạt động, một thành phố cách không xa đây, thật ra anh có thể bay thẳng từ thành phố A nhưng Trần Lục Nam lại cố ý muốn đến đây, với tư cách là trợ lý Vương Khang đương nhiên biết ông chủ đang suy nghĩ gì.

Trần Lục Nam dừng lại một chút, nhỏ giọng hỏi: "Có chuyên bay lúc mấy giờ?"

Vương Khang giới thiệu cho anh từng giờ một: "Tối nay mười một giờ hai mươi phút có."

Trần Lục Nam cau mày: "Chỉ vậy thôi?"

Vương Khang bất đắc dĩ nói: "Hai giờ năm mươi có một chuyến."

Nghe vậy Trần Lục Nam không chút do dự hạ lệnh: "Chuyến hai giờ năm mươi." "….Được."

Nói thực khi nói ra thời gian, Vương Khang đã nghĩ tới, để cho Trần Lục Nam nhất định sẽ chọn chuyến bay rạng sáng này.

Buổi tổi mười một giờ hai mươi phút anh tuyệt đối không muốn rời đi.

Đến lúc này, Vương Khang mới không thể không khỏi cảm khái, ngay cả một người đàn ông như Trần Lục Nam cũng sẽ khốn khổ vì tình, cũng sẽ vì một người mà thỏa hiệp và thay đổi bản thân mình.

Vương Khang nhận lệnh và tiện tay đặt một phần tài liệu lên bàn của Trần Lục Nam.

"Đây là cái gì?"

Vẻ mặt Vương Khang vô cảm, nói theo sự hướng dẫn của Anh Vũ: "Một chương trình tạp kỹ."

Trần Lục Nam nghĩ cũng không cần nghĩ, lập tức muốn từ chối.

Vương Khang giữ lại nói: "Anh Lục, anh về nước đã lâu rồi, anh có biết không?"

Anh ấy nói: "Bây giờ người hâm mộ đang tự hỏi liệu anh có định rời khỏi giới giải trí hay không đó, không ít người hâm mộ còn bắt đầu kêu gào rằng lâu rồi không thấy anh thì sẽ thoát khỏi nhóm người hâm mộ."

Trần Lục Nam một chút cũng không quan tâm đến việc người hâm mộ thoát nhóm.

Anh cau mày, Vương Khang nhanh chóng nói: "Ý của anh Vũ là, không biết khi nào kịch bản của anh Bác Ngọc mới hoàn thành, không biết khi nào bộ phim của đạo diễn Quan sẽ bắt đầu, cho dù nhanh cũng ít nhất là năm hoặc sáu tháng nữa, chu kỳ quay phim dài, chu kỳ sản xuất càng dài hơn, anh chỉ không quay phim truyền hình, thì cũng cần một chút nhiệt độ, bây giờ các chương trình tạp kỹ đang thịnh hành, tuyệt đối thích hợp với anh, anh nên chọn quay một chương trình tạp kỹ để tăng nhiệt độ lên."

Sau khi nói xong trong một hơi thở, Vương Khang hồi hộp chờ đợi câu trả lời của Trần Lục Nam.

Thực ra dù có nhiều lý do như vậy, nhưng anh ấy vẫn lo lắng rằng Trần Lục Nam sẽ từ chối, anh chưa bao giờ thích các chương trình tạp kỹ, chương trình cùng anh Từ Tùng lần trước đã là một ngoại lệ.

Trần Lục Nam im lặng một lúc, lật xem tài liệu ở trước mặt.

Vương Khang thấy vậy, hai mắt sáng lên, có hy vọng.

Anh ấy ho lên một tiếng, tiếp tục nói: "Một là chương trình tạp kỹ du lịch, mà Anh Vũ nói có thể để anh thư giãn chút, còn một là chương trình tạp kỹ nấu ăn, chính là kiểu về nông thôn nghỉ ngơi, trải nghiệm cuộc sống, có phần giống với chương trình tạp kỹ nhịp sống chậm, nhưng nó lại không hoàn toàn giống nhau, địa điểm ở đây sẽ thay đổi."

Trần Lục Nam gật đầu, vừa mở ra anh nhìn thấy địa điểm thời gian quay, rõ ràng là có chút thay đổi.

"Địa điểm quay phim là một thị trấn nhỏ ở An Thành?"

Vương Khang sửng sốt, nhìn anh gật đầu nói: "Đúng vậy, có vấn đề gì sao?"

Trần Lục Nam im lặng một rồi rồi mới trầm giọng nói: "Đi hỏi cụ thể là thị trấn nhỏ nào đi."

Vương Khang: "…."

Anh ấy nhìn vẻ mặt của Trần Lục Nam, sửng sốt vài giây nói: "Được."

Sau khi Vương Khang ra ngoài, Trần Lục Nam lật lại kịch bản của chương trình tạp kỹ.

Kịch bản đúng như những gì Vương Khang đã nói, một chương trình tạp kỹ đơn giản về cuộc sống ở thị trấn nhỏ, là cuộc sống hàng ngày, mọi người sống cùng nhau vào cuối tuần để trải nghiệm cuộc sống.

Mỗi tuần là một địa điểm khác nhau, chỉ để trải nghiệm phong tục của những nơi khác nhau, nhìn chung là khá thú vị, chương trình này được quay tổng cộng sáu lần, sau đó được biên tập thành mười hai tập để phát sóng.

Nhịp sống ở các thành phố lớn hiện nay quá nhanh, nhiều người rất thích sống chậm lại và trải nghiệm cuộc sống, khi xem nó vào những buổi tối cuối tuần, họ sẽ cảm nhận được một sự ấm áp khác.

Nói tóm lại là, chủ đề là sự ấm áp, để tìm lại tuổi thơ đã mất của bạn.

Một lúc sau, Vương Khang quay lại.

Anh ấy nói với Trần Lục Nam: "Có một thị trấn Chiết Tinh nhỏ ở phía An Thành." Anh ấy nhìn vẻ mặt của Trần Lục Nam rồi nói tiếp: "Không ngoài dự đoán thì chính là nơi này, nghe nói đạo diễn đã từng nhìn thấy một ngôi nhà vườn ở đó, cũng còn khá tốt, phong tục địa phương ở đó cũng rất tốt."

"Biết rồi."

Trần Lục Nam đóng kịch bản chương trình tạp kỹ lại rồi nhìn về phía anh ấy nói: "Bảo Anh Vũ nói chuyện với bên kia, nếu chắc chắn có thể quay ở thị trấn Chiết Tinh thì ký đi."

Vương Khang: "…."

Anh ấy nhìn Trần Lục Nam một cách khó hiểu, vẻ mặt bối rối: "Cái gì?"

Trần Lục Nam nhìn thẳng vào mắt anh ấy: "Nghe không hiểu sao?"

"Không phải."

Vương Khang chớp mắt và nói: "Tôi hiểu rồi nhưng anh Lục, anh có chấp niệm với nơi này sao?"

Trần Lục Nam nói "ừm" một tiếng: "Không tính là chấp niệm, chỉ cần anh nói với Anh Vũ là được."

"Được."

Sau khi bàn giao xong, Trần Lục Nam gửi một tin nhắn cho Nhan Thu Chỉ, rồi mới thấp thỏm đi ra ngoài.

…………….

Buổi tối Nhan Thu Chỉ còn có một cảnh quay cùng với Thiệu Việt.

Vì diễn đôi lúc chiều nên hai người quay phim rất suôn sẻ, về cơ bản là qua cảnh.

Mặc dù Nhan Thu Chỉ đã có màn biểu hiện tốt cách đây một thời gian, nhưng hôm nay cô cũng coi như là tiến bộ vượt bậc rồi.

Đạo diễn Tống giơ ngón tay cái lên: "Hôm nay biểu hiện của Thu Chi rất tốt, ngay mai tiếp tục cố gắng."

Nhan Thu Chỉ mỉm cười: "Cám ơn đạo diễn Tống, vậy tôi đi trước đây, mọi người vất vả rồi."

Buổi tối vẫn còn các cảnh quay khác của các diễn viên khác, Nhan Thu Chỉ đã hoàn thành công việc trước thời hạn.

Sau khi thay quần áo xong, Nhan Thu Chỉ và Châu Châu bước ra bên ngoài, cô nhìn xuống điện thoại di động của mình, là một tin nhắn do Vương Khang gửi đến.

Vương Khang: (Chị Nhan, tôi sẽ đợi cô ở bãi đậu xe bên ngoài."

Nhan Thu Chỉ mỉm cười, dặn dò Châu Châu hai câu, không cho xe của đoàn làm phim đưa họ về.

"Chị Nhan Nhan, ai sẽ đưa chúng ta về?"

Nhan Thu Chỉ liếc nhìn cô ấy rồi cười nói: "Muộn chút nữa sẽ biết thôi."

Châu Châu gật đầu và đi theo cô ra ngoài.

Sau khi nhìn thấy Vương Khang, Châu Châu đã vô cùng sửng sốt.

"Đây---"

Vương Khang mỉm cười, nói: "Xin chào, tôi là Vương Khang, là trợ lý của Anh Trần."

Châu Châu gật đầu lia lịa nói: "Xin chào, tôi là Châu Châu."

Vương Khang cười nói: "Tôi biết, mời lên xe trước đi."

Anh nhìn Nhan Thu Chỉ nói: "Chị Nhan lên xe đi."

"Cám ơn."

Sau khi lên xe, Nhan Thu Chỉ nhìn anh ấy rồi hỏi: "Trần Lục Nam đang bận sao?"

Vương Khang gật đầu: "Ừm."

Nhan Thu Chỉ hiểu và cũng không hỏi thêm gì nữa.

Thay vào đó, Châu Châu trừng mắt nhìn chằm chằm vào Nhan Thu Chỉ, nhỏ giọng hỏi: "Chị Nhan Nhan, Anh Trần đến đây khi nào vậy?"

Nhan Thu Chỉ nhìn cô ấy.

Châu Châu đột nhiên nhận ra: "Lúc buổi chiều chị đi ra ngoài đó chính là vì anh Trần đã đến sao?"

Nhan Thu Chỉ sờ vào lỗ tai nóng bỏng của mình và chột dạ nói: "Ừm."

Châu Châu: "…."

Tất cả đều trách cô ấy quá đơn giản và tin vào lời nói vô nghĩa của chị Nhan Nhan.

Chẳng trách sau đó cô ấy cảm thấy khuôn mặt của Nhan Thu Chỉ đỏ bừng, đôi môi lại càng hồng hấp dẫn, giống như là vừa bị người ta hôn vậy, do vậy mà cô ấy không nghĩ nhiều nữa!

Châu Châu hối hận không kịp.

Nhan Thu Chỉ cố gắng tránh ánh mắt của cô ấy, cúi đầu lướt điện thoại di động chơi.

Địa điểm quay phim cách khách sạn hơn nửa giờ đi xe, sau khi xuống xe, Nhan Thu Chỉ trực tiếp bỏ lại Châu Châu ở phía sau, cô đi nhanh như bay.

Châu Châu không nói gì, cùng không có ý muốn đuổi theo cô, chỉ im lặng gửi cho cô một tin nhắn.

Châu Châu: (Chị Nhan Nhan, sáng ngày mai chị phải dậy sớm để quay phim, buổi tối đi ngủ sớm một chút.)

Nhan Thu Chỉ nhìn chằm chằm vào tin nhắn của Châu Châu một lúc, không nói nên lời.

Khi chuông cửa vang lên, Trần Lục Nam đang bận rộn trong bếp.

Trong căn phòng anh ở có đầy đủ tất cả mọi đồ vật, ngay cả đồ dùng nhà bếp cũng có, còn đầy đủ hơn so với ở nhà nữa.

Chỉ có một căn phòng trên tầng này, hương thơm thoang thoảng, cũng không ai phát hiện ra.

Nhan Thu Chỉ thực sự biết mật khẩu, nhưng cô cố tình bấm chuông cửa.

Cánh cửa mở hai, hai người bốn mắt nhìn nhau.

Nhan Thu Chỉ nhìn chằm chằm vào tạp dề trên người anh một hồi, sau đó ngửi thấy mùi thơm nồng nặc, hai mắt cô lập tức sáng lên.

"Anh đang nấu ăn sao?"

"Ừm."

Nhan Thu Chỉ ngạc nhiên nói: "Anh nấu cái gì?"

Trần Lục Nam nhìn bộ dạng của cô như vậy, cong môi nói: "Em muốn ăn cái gì?"

"Em muốn uống canh gà, muốn ăn tôm hùm đất, còn muốn ăn lẩu và xiên que nữa, anh đã làm cái gì vậy?"

Cô chớp mắt nhìn anh.

Trần Lục Nam nhìn cô và nhỏ giọng nói: "Đại khái là chỉ có món canh mà em muốn thôi."

Nhan Thu Chỉ "ừm" một tiếng, có chút ngượng ngùng nói: "Vậy… cũng được thôi, em cũng lâu rồi không uống."

Canh gà ở ngoài không phải là hương vị mà cô muốn, Nhan Thu Chỉ có uống, cũng chỉ nhấp một ngụm rồi đặt xuống.

Không biết tại sao, nhưng có lẽ là cô quá thích món canh gà do Trần Lục Nam nấu, hương vị quá nồng đậm khiến cô không uống quen được với hương vị do người khác làm.

Mọi người dường như cũng như vậy.

Sau khi yêu thầm Trần Lục Nam, trong mắt Nhan Thu Chỉ không thể nhìn thấy người khác nữa, trái tim cô cũng hoàn toàn bị người này lấp đầy rồi, không còn chỗ trống thừa nào.

Nghe cô nói vậy, Trần Lục Nam cười không nói gì.

Anh trả lời: "Cám ơn em đã hiểu."

Nhan Thu Chỉ nhìn thẳng vào mắt anh nói: "Anh nấu xong chưa?"

"Vẫn còn một món nữa."

Nhan Thu Chỉ đi theo anh vào trong phòng bếp, không thể không cảm khái có tiền thật tốt, ngay cả ở khách sạn cũng giống như ở nhà vậy, thậm chí còn xa hoa hơn ở nhà nữa.

Trần Lục Nam tự mình đi mua rau, trở về khách sạn nấu canh gà cho cô, làm món khoai tây cắt sợi chua cay mà cô yêu thích, còn có cả món thịt lợn kho tàu và cá hầm cải chua mà cô yêu thích nữa.

Tuy chỉ có hai người, nhưng lại cực kỳ phong phú.

Buổi tối Nhan Thu Chỉ ăn một chút đồ, nhưng khi ngửi thấy mùi này, sự thèm ăn của cô lập tức bị kích thích.

Một lúc sau, các món ăn đều đã đặt trên bàn.

Nhan Thu Chỉ nhìn, không khỏi nói: "Em chụp một bức ảnh nhé."

Trần Lục Nam tùy ý cô.

Sau khi chụp xong, cả hai ngồi đối diện nhau ăn cơm.

Trần Lục Nam yên lặng ăn, nhưng Nhan Thu Chỉ không như vậy, cô ríu rít nói không ngừng.

Trước đây anh ấy không mấy khi trả lời, nhưng bây giờ… thỉnh thoảng Trần Lục Nam còn có thể bày tỏ ý kiến của mình.

"Đạo diễn Tống nói biểu hiện buổi chiều của em rất tốt."

Trần Lục Nam cười nói: "Em lĩnh ngộ tốt."

Nhan Thu Chỉ cong môi: "Đó là do anh dạy tốt."

Trần Lục Nam hơi dừng lại một chút, nhìn cô: "Chủ yếu là học sinh thông minh."

Nghe vậy Nhan Thu Chỉ dừng đũa, ngẩng đầu nhìn anh: "Trần Lục Nam."

"Ừm?"

Trần Lục Nam nhướng mày, trên tay đã gỡ xương cá cho cô, sau khi gỡ xương cá ra, anh gắp hai viên thịt cá tươi ngon đặt vào bát cô.

Nhan Thu Chỉ nhìn hàng loạt động tác điêu luyện của anh, lồng ngực nóng lên, trong lòng cảm thấy ấm áp.

Cô cắn đũa, chớp mắt nhìn Trần Lục Nam: "Em phát hiện anh có chút ác ý."

Trần Lục Nam ngước nhìn cô, không hiểu tại sao.

Nhan Thu Chỉ cúi đầu lùa cơm, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Bây giờ đột nhiên anh còn nói chúng ta là học sinh và thầy giáo, có phải anh lâm vào trò chơi không thể tự kiềm chế này không."

"…."

Trần Lục Nam im lặng một lát, thoải mái chống một tay lên bàn, cúi đầu nhìn cô cười: "Ừm."

Anh dừng lại, trầm giọng nói, chậm rãi hỏi: "Em có phối hợp không?"

Nhan Thu Chỉ: "…."

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.