Ngàn Vạn Loại Tâm Động - Thời Tinh Thảo

Chương 49




Nhan Thu Chỉ không nói chuyện.

Cô cảm thấy Trần Lục Nam quá phạm quy, hết lần này đến lần khác, cô căn bản là không thể chống đỡ được.

Hai người đứng ôm nhau tại chỗ, Trần Lục Nam vỗ nhẹ lưng trấn an cô.

Một lát sau, Trần Lục Nam cúi đầu hỏi: "Không muốn qua đó xem thử xem sao?"

"Muốn."

Nhan Thu Chỉ chớp chớp mắt, cố nén cảm xúc đang cuồn cuộn trong người lại, giọng nói mơ hồ: "Anh đưa em qua đó, em muốn xem những cái đèn đó."

Trần Lục Nam thở phào nhẹ nhõm: "Được."

Đèn hai bên là loại đèn ông sao và ông trăng phổ biến trên mạng, rất đẹp, toàn bộ được kết nối với nhau, dường như một dải ngân hà lỗng lậy, sáng chói và bắt mắt.

Cô men theo những chiếc đèn ông sao và ông trăng đó đi vào bên trong, ngoài những chiếc lều và bếp nướng đã được dựng sẵn, bên cạnh đó còn có một bó hoa.

Nhan Thu Chỉ lại quay đầu nhìn về phía Trần Lục Nam.

Trần Lục Nam mỉm cười, đi tới cầm bó hoa lên tặng cho cô: "Hoa đưa tới lúc buổi chiều, nhưng đó không phải là do anh tự mang tới."

Anh muốn tự mình mang đến thêm một lần nữa.

Nhìn những bông hoa tươi mỏng manh trước mặt, Nhan Thu Chỉ vươn tay nhận lấy: "Cảm ơn."

Cảm ơn sự cảm động đêm nay.

Trần Lục Nam vươn tay nhéo nhéo mặt của cô: "Có đói bụng không?"

"Đói."

Trần Lục Nam cười, cúi đầu kéo lại ống tay áo, xắn tay áo lên cẳng tay, lộ ra đường nét uyển chuyển của cánh tay, anh bắt đầu bật lửa nướng thịt.

Nhan Thu Chỉ đứng bên cạnh quan sát, chỉ cảm thấy con người này chỗ nào cũng đều rất thích thú.

Dù là ngoại hình hay tính cách, giống như đều biến thành dáng vẻ mà cô yêu thích nhất.

Cô nhìn mọi đồ vật của Trần Lục Nam, nhìn chằm chằm vào góc nghiêng mặt của anh, thất thần.

Trần Lục Nam chuyên chú làm việc, vì tính cách cá nhân, anh làm chuyện gì đều có thể làm một cách hoàn hảo.

Động tác tay của anh rất nhanh, anh nướng thịt cho Nhan Thu Chỉ ăn.

Những đèn ngôi sao xung quanh sáng lên, cùng với ánh trăng sáng, làm nổi bật đôi lông mày và đôi mắt trong veo của người đàn ông được điêu khắc sâu sắc, khiến người ta trầm luân trong vẻ đẹp mê hồn đó,

Lông mi của anh rất dài, không hề thua kém của Nhan Thu Chỉ, khi mắt anh hơi cụp xuống, có một bóng nhỏ dưới hàng lông mi, trông rất độc đáo.

Nhan Thu Chỉ nhìn thẳng vào anh, rất lâu sau cũng không thể rời mắt được.

Đột nhiên không kịp phòng ngừa, Trần Lục Nam ngẩng đầu nhìn sang.

Cô bị bắt, trái tim đập loạn xạ, giọng nói văng vẳng bên tai.

Thật sự rất muốn, đi đến hôn anh.

Ngay khi ý tưởng này vừa xuất hiện, Trần Lục Nam đã lên tiếng trước.

"Đợi thêm một chút nữa."

"Ừm."

Mặc dù buổi tối Nhan Thu Chỉ chỉ ăn một ít salad, nhưng cũng không phải rất đói bụng: "Em vẫn tốt, không đói lắm."

Trần Lục Nam im lặng, cong môi dưới lên.

Một lúc sau, đồ nướng của Trần Lục Nam đều đã chuẩn bị xong, đám người Vương Khang cũng không chuẩn bị gì nhiều, tất cả đều chuẩn bị theo yêu cầu của Trần Lục Nam.

Sau khi nướng xong, ở bên cạnh còn có trải một tấm thảm, như là cố ý chuẩn bị cho bọn họ đi dã ngoại.

Nhan Thu Chỉ nhìn Trần Lục Nam: "Đây cũng là do anh dặn dò sao?"

Trần Lục Nam mỉm cười: "Đây không phải, có lẽ là do Vương Khang và những người khác làm."

Nhan Thu Chỉ nhướng mày.

Cô nhìn xung quanh một lượt nói: "Vương Khang và những người khác bây giờ đi đâu rồi?"

"Có lẽ là ở dưới chân núi."

"…."

Nhan Thu Chỉ quay đầu nhìn anh: "Tại sao không đến khách sạn?"

"Hơi xa."

Nhan Thu Chỉ suy nghĩ, nhưng cũng vậy. Họ đã mất một thời gian dài để đến đây.

Cô mở miệng, ăn từng miếng nhỏ thức ăn ở trước mặt mình: "Vương Khang đi một mình sao?"

"Không phải."

Trần Lục Nam tính toán một chút: "Chắc là ba hoặc bốn người."

Nhan Thu Chỉ: "….."

Cô kinh ngạc nhìn Trần Lục Nam: "Nhân viên trong phòng làm việc của anh đều biết chúng ta---"

"Không có."

Trần Lục Nam nói: "Chỉ là bảo bọn họ bố trí, bọn họ không biết là em."

Nhưng cũng có thể đoán được.

Trần Lục Nam nhìn Nhan Thu Chỉ, nhỏ giọng nói: "Rất quan tâm sao?"

Nhan Thu Chỉ lắc đầu: "Không có, em chỉ hỏi một chút thôi."

Cô nói quan tâm thật ra đã không quan tâm nữa rồi, cô đã nói với Châu Châu và chị Manh rồi, nếu có thêm vài người xung quanh nữa biết thì cũng không sao.

Cô im lặng một chút, nhỏ giọng nói: "Anh bảo Vương Khang đến làm những việc này, anh ấy không phản đối sao?"

Nghe vậy, Trần Lục Nam cười trầm mặc: "Anh là ông chủ của cậu ta."

Nhan Thu Chỉ bĩu môi, thì thào nói: "Nhà tư bản quá đáng."

Nhưng lời nói này, cô nói với một nụ cười.

Trần Lục Nam nghe vậy, cùng không có phản bác.

Ông chủ muốn theo đuổi vợ, làm trợ lý nên làm phận sự của mình.

Sự sắp xếp công việc này rất hợp lý và tự nhiên.

Sau khi ăn no thịt nướng, Nhan Thu Chỉ cũng nhìn thấy nước và đồ vệ sinh cá nhân ở bên cạnh, không thể không nói rằng, mấy người Vương Khang thực sự rất tinh tế và tỉ mỉ.

Sau khi thu dọn đồ đạc bản thân xong, Nhan Thu Chỉ quay lại nhìn Trần Lục Nam.

Trần Lục Nam nhìn cô, nhỏ giọng hỏi: "Buồn ngủ sao?"

"Có một chút."

Nhan Thu Chỉ nhìn lên bầu trời đêm: "Nhưng lại muốn ngắm các vì sao."

"Ba bốn giờ tương đối đẹp." "Hả?"

Trần Lục Nam nói thêm: "Anh đã hỏi người dân địa phương rồi, họ nói rằng tầm ba bốn giờ đêm bầu trời có rất nhiều sao, bây giờ đi ngủ trước đi."

Anh chậm rãi nói: "Đến ba bốn giờ anh sẽ gọi em."

Hai mắt Nhan Thu Chỉ sáng lên, nhìn chằm chằm vào anh: "Thật sao?"

"Ừm."

"Vậy anh phải nhớ nhé." Nhan Thu Chỉ dặn dò: "Em không muốn bỏ lỡ đâu."

Trần Lục Nam bất lực mỉm cười và gật đầu đồng ý.

Nhan Thu Chỉ mở cửa lều và đi vào, cô cởi áo khoác đặt sang một bên, sau vài phút nằm xuống, đã không nghe thấy tiếng động gì nữa.

Nhan Thu Chỉ hoảng hốt vài giây, sau đó lại đứng dậy.

Cô mở cửa lều và nhìn về phía người đàn ông vẫn ngồi đó.

"Anh… không ngủ sao?"

Trần Lục Nam quay đầu nhìn cô, trong mắt mang theo ý cười: "Anh cũng vào trong ngủ sao?"

Nhan Thu Chỉ phần nào hiểu được lời trêu chọc của anh. Vừa rồi ở khách sạn, cô nói Trần Lục Nam dường như không giống người theo đuổi, người còn chưa theo đuổi được đã bắt đầu hôn cô rồi, quá được nước lấn tới rồi.

Kết quả lần này, Trần Lục Nam đã dùng lời nói của cô đáp lại cô.

Nhan Thu Chỉ nghẹn ngoài, thẹn quá hóa giận trợn mắt nhìn anh: "Anh thích ngủ hay không thì tùy."

Cô mới không quan tâm.

Trần Lục Nam nhìn vành tai đỏ bừng lộ ra khi cô lui về sau, không khỏi bật cười, giọng nói trầm thấp tê dại, thiêu đốt cô trong gang tấc, khiến Nhan Thu Chỉ bất giác đỏ mặt.

Một lúc sau, Trần Lục Nam mở cửa lều bên cạnh tiến vào.

Anh đưa tay, kéo chăn để lộ ra khuôn mặt của người đang vùi trong chăn, trầm giọng nói: "Anh sẽ ở bên ngoài canh chừng cho em, yên tâm ngủ đi."

Nhan Thu Chỉ ngơ ngác nhìn anh: "Còn muốn canh chừng sao?"

"Để đề phòng ngộ nhỡ."

Trần Lục Nam giải thích: "Xung quanh đây không có ai, nhưng cũng lo lắng sẽ xảy ra sự cố ngoài ý muốn." Anh đưa tay xoa đầu cô, trầm giọng nói: "Yên tâm ngủ đi, có anh ở bên cạnh."

Nhan Thu Chỉ suy nghĩ một chút nói: "Vậy em ngủ hai giờ, anh gọi em dậy, em đổi ca cho anh."

Trần Lục Nam mím môi cười, nhéo nhéo khuôn mặt cô nói: "Yên tâm ngủ đi."

"……Ừm."

Ban đầu Nhan Thu Chỉ còn có thể nói vài câu chuyện linh tinh với Trần Lục Nam, nhưng sau khi cơn mệt mỏi ập đến, cô đã bất giác ngủ thiếp đi.

Sau khi chìm vào giấc ngủ, Nhan Thu Chỉ có chút cảm giác, dường như có người vẫn luôn ở bên cạnh nhìn cô.

Màn đêm dày đặc, ánh trăng sáng.

Tất cả những điều này đều là những điều tốt đẹp và bất ngờ với cô.

Lúc bốn giờ, Nhan Thu Chỉ bị Trần Lục Nam gọi dậy ngắm sao.

Một dải thiên hà rộng lớn áp xuống, lấp lánh phát sáng, tất cả đều xuất hiện trong tầm mắt, như thể họ đưa tay ra thì có thể chạm vào được.

Nhan Thu Chỉ nhìn không chớp mắt, nhẹ giọng hỏi: "Anh nói bà ấy có đang nhìn em không?"

"Có."

Trần Lục Nam vỗ đầu cô trấn an: "Bà ấy nhất định sẽ đang nhìn cô."

Nghe vậy, Nhan Thu Chỉ cong môi: "Vậy thì tốt."

Cô ngẩng đầu nhìn lên những vì sao, trong lòng nhẹ nhàng nói - Mẹ, bây giờ con sống rất tốt, mẹ nhất định phải yên tâm.

Sau khi ngắm sao xong, Nhan Thu Chỉ bảo Trần Lục Nam ngủ một giờ, đến năm giờ hai người cùng thức dậy ngắm bình minh.

Đang nhìn ngắm, Nhan Thu Chỉ quay đầu nhìn về phía Trần Lục Nam: "Anh đến đây đi."

Trần Lục Nam không hiểu nên nhìn cô.

Nhan Thu Chỉ không nhịn được, nắm lấy cổ áo anh kéo về phía mình, khi mặt trời hoàn toàn ló dạng cô cúi người hôn anh một cái, sau đó đẩy Trần Lục Nam ra như một củ khoai nóng bỏng tay, tự mình đứng lên: "Được rồi, đã xem xong bình minh rồi."

Cô vội vàng nói: "Chúng ta trở về đi."

Trần Lục Nam nhìn cô chạy trốn trở về, đưa tay sờ lên môi nơi cô vừa hôn, ánh mắt tối sầm lại.

Sáng sớm ở trong núi, Nhan Thu Chỉ kêu lên, nhưng lại bị người đàn ông phía sau đuổi theo ôm chặt lấy mình nặng nề hôn xuống.

Anh siết chặt vòng tay, trực tiếp ôm người vào trong lòng mà hôn.

Một cơn gió lạnh thổi qua nhưng vẫn không giảm được nhiệt độ thân nhiệt của hai người, cơ thể nóng rực, thiêu đốt lẫn nhau.

Một lúc lâu sau, Trần Lục Nam ép người vào trong lòng, bình ổn nhịp thở của hai người.

Anh khàn giọng xin lỗi: "Xin lỗi, anh không nhịn được mà lại đòi hỏi phúc lợi trước rồi."

"…."

Cả khuôn mặt Nhan Thu Chỉ đỏ bừng, cô vùi vào cổ anh không dám ngẩng đầu lên.

Sau khi trở lại xe, cô không dám nhìn Trần Lục Nam nữa, vì vậy cô cúi đầu giả chết.

Khi họ đi đến tầng dưới của khách sạn, Trần Lục Nam quay đầu nhìn cô nói: "Đi lên đi."

Nhan Thu Chỉ giật mình kinh ngạc nhìn anh: "Còn anh?"

Trần Lục Nam cười nhẹ, đưa tay xoa xoa tóc cô: "Buổi sáng có chuyến bay, công ty còn có việc."

Thật không dễ dàng để anh có thể bỏ ra một ngày đến đây như vậy.

Nhan Thu Chỉ kinh ngạc một lúc lâu, trong lòng đột nhiên trống rỗng.

Lẽ ra lúc này cô phải biết anh cần rời đi, khi ở trên núi,… Cô…. Nhan Thu Chỉ lắc đầu, cắn môi nói: "Vậy cả đêm hôm qua anh không ngủ."

Trần Lục Nam nói "ừm" một tiếng: "Không sao, anh sẽ ngủ trên máy bay."

"Được."

Nhan Thu Chỉ đẩy cửa xe đi ra ngoài, quay đầu lại nhìn anh: "Vậy em đi lên đây, anh về thì gửi tin nhắn cho em."

"Anh biết rồi."

Nhan Thu Chỉ quay người đi vào thang máy, đi được hai bước, cô không khỏi quay lại nhìn Trần Lục Nam.

Trần Lục Nam vẫn chưa rời đi, anh mở cửa sổ xe nhìn cô.

Hai mắt Nhan Thu Chỉ chua xót, đột nhiên không nỡ chia ly. Rõ ràng hôm qua còn hận không muốn nhìn thấy anh mà.

Đột nhiên, điện thoại di động rung lên.

Cô nhìn xuống, thấy đó là tin nhắn của Trần Lục Nam.

Trần Lục Nam: (Về thì ngủ một lúc đi, một khoảng thời gian nữa anh lại đến thăm em.)

Nhan Thu Chỉ hít một hơi thật sâu: (Được.)

Trong buổi đọc kịch bản ngày hôm đó, cả người Nhan Thu Chỉ đều không có tâm trạng.

Châu Châu cảm thấy cô hơi buồn, nhưng lại giống như có chút vui vẻ.

Sau khi đọc kịch bản kết thúc, buổi tối mọi người sẽ cùng nhau ăn tối.

Sau khi ăn xong, một vài người đi theo trở về khách sạn, Nhan Thu Chỉ đang trò chuyện với Thẩm Mộ Tình, Thẩm Mộ Tình tò mò về những điều tiếp theo giữa hai người họ vào tối hôm qua, cô ấy không ngừng quấn lấy Nhan Thu Chỉ dò hỏi.

Cô thản nhiên quay đầu lại, Mục Hân nói vào tai cô.

"Chị Thu Chỉ, tối qua em đã xem buổi phát sóng trực tiếp của chị đó, thật là xinh đẹp."

Nhan Thu Chỉ dừng ngón tay lại, cười nói: "Cám ơn."

Mục Hân không khỏi tò mò: "Chị Thu Chỉ, người ở trong phòng chị tối qua có phải là bạn trai chị không?"

Thiệu Việt đúng lúc cũng có mặt trong thang máy, anh ấy liếc nhìn cô.

Nhan Thu Chỉ cả kinh, cất điện thoại di động đi,cười nói: "Không phải."

"Hả?"

Nhan Thu Chỉ không nhanh không chậm, đột nhiên cảm thấy tiêu tan.

Cô nhẹ nhàng nói: "Người theo đuổi chị."

Mục Hân hoàn toàn không nghĩ đến sẽ là câu trả lời này, cô ấy mở to hai mắt, che miệng kêu lên: "Là thật sao?"

"Ừm."

Mục Hân rất kích động, nhìn Thiệu Việt và nói: "Tôi biết chị Thu Chỉ rất xinh đẹp, xinh đẹp như vậy nhất định có rất nhiều người theo đuổi rồi."

Cô ấy phấn kích và tự lẩm bẩm: "Khi nào tôi mới có người theo đuổi đây."

Nhan Thu Chỉ cười khẽ, an ủi cô ấy nói: "Sẽ sớm thôi."

Một lúc sau, thang máy đã đến.

Ba người ở cùng một tầng, Nhan Thu Chỉ đi ra ngoài trước, nói vài câu với hai người rồi liền trở về phòng.

Cô lấy điện thoại di động ra, thấy Thẩm Mộ Tình lại hú lên tại sao lại không quan tâm tới cô ấy.

Nhan Thu Chỉ dở khóc dở cười, nên gọi video call qua.

"Vừa rồi tín hiệu trong thang máy không được tốt."

Thẩm Mộ Tình nhìn cô: "Tớ cảm thấy cậu cố tình kích thích sự thèm ăn của tớ đó."

Nhan Thu Chỉ vô tội nhìn cô ấy: "Tớ bị oan mà."

Thẩm Mộ Tình "hừ" một tiếng, kiêu ngạo nói: "Cậu nhanh nói cho tớ biết tối hôm qua hai người đã làm gì rồi, hahaaha."

Cô ấy cười ranh mãnh.

Nhan Thu Chỉ trợn tròn mắt: "Thật sự nên để người hâm mộ của cậu nhìn thấy bộ dạng hiện tại của câu đó."

Thẩm Mộ Tình liếc nhìn cô.

"Nhanh nói đi."

Nhan Thu Chỉ không còn cách nào khác, vì vậy cô chỉ có thể mô tả ngắn gọn những gì Trần Lục Nam đã làm đêm hôm qua.

Vừa dứt lời, cô đã nhìn thấy Thẩm Mộ Tình đang nhìn thẳng vào mình trước ống kính.

Nhan Thu Chỉ cầm điện thoại ra khỏi người mình một chút: "Cậu đang làm gì vậy?"

"Những gì cậu nói là do Trần Lục Nam làm sao?"

"Ừm."

"Có thật không?"

Nhan Thu Chỉ: "……Có phải là cảm thấy không giống không?"

"Đâu chỉ là không giống." Thẩm Mộ Tình hăng say nói: "Tớ nghi ngờ đó là cậu đang nằm mơ đó!"

"…."

Cô kích động nói: "Đó chính là những việc mà người đàn ông cả ngày không nói được câu nào Trần Lục Nam đã làm đó, từ khi nào anh ấy trở nên biết tán gái như vậy chứ, đây vẫn là Trần Lục Nam sao?"

Điều này cũng quá tuyệt vời rồi.

Nhan Thu Chỉ nghe thấy những suy nghĩ của cô ấy, dở khóc dở cười.

Thành thật mà nói, cô cũng cảm thấy đó không phải là Trần Lục Nam, mà lại là Trần Lục Nam.

Thẩm Mộ Tình lắc đầu, nhìn cô nói: "Tiểu hồ ly thảm rồi."

Nhan Thu Chỉ nhìn vào mắt cô.

Thẩm Mộ Tình tiếp tục nói: "Tiểu hồ ly chính là tiểu hồ ly, mãi mãi không thể chơi được cáo già."

Lời này sâu sắc, Nhan Thu Chỉ cũng đồng ý.

Một khi Trần Lục Nam có một chút ý tưởng, không ai có thể cưỡng lại được.

"Vậy bây giờ cậu nghĩ như thế nào?"

"Cái gì mà nghĩ gì?"

Nhan Thu Chỉ mỉm cười, nghĩ nói: "Dù sao tớ gia nhập đoàn phim cũng bận rộn, tạm thời cứ như vậy đi."

Thẩm Mộ Tình búng tay một cái: "Đúng vậy, cứ để anh ấy lăn lộn như vậy đi, để anh ấy biết cậu không phải là tiểu hồ lỳ bị người ta tùy tiện ăn thịt."

Nhan Thu Chỉ: "….."

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.