Ngàn Vạn Loại Tâm Động - Thời Tinh Thảo

Chương 48



Vầng trán ấm áp, hơi ấm còn sót lại rất lâu vẫn chưa tan đi.

Nhan Thu Chỉ muốn làm cho mình bình tĩnh lại một chút, muốn nói với chính mình cái này không có gì, chỉ là hôn lên trán mà thôi, không có gì kích động cả, nhưng nhịp tim đó không thể chậm lại được.

Cô chưa bao giờ biết rằng, Trần Lục Nam sẽ đưa ra một vào suy luận.

Lông mi của cô run lên và gương mặt ửng hồng.

Sau khi Trần Lục Nam hôn xong, anh xoay người lấy mũ vào khẩu trang ở bên cạnh đeo lên cho cô, khi ngón tay anh vô tình chạm vào mà cô, anh giật mình vì cái chạm nhẹ nhàng đó.

Anh cúi đầu nhìn cô, trong ánh mắt mang theo ý cười: "Tại sao em không nói gì?"

Giật mình một cái, nhịp tim bị đè nén của Nhan Thu Chỉ lại trở nên ấm áp lại, cô cắn chặt môi, rất lâu sau mới nói ra một câu: "Không có ai theo đuổi người khác như anh cả."

"Ừm."

Trần Lục Nam không hiểu.

Nhan Thu Chỉ tức giận trừng mắt nhìn anh, tức giận nói: "Người còn chưa theo đuổi được anh đã bắt đầu hôn trộm rồi, anh cảm thấy anh có phải là có hơi nhanh rồi không?"

Trần Lục Nam nhướng mày: "Nhanh?"

"….."

Chủ đề đã thay đổi một cách khó hiểu, Nhan Thu Chỉ nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Trần Lục Nam, rất lâu cũng không nói nên lời.

Đến cuối cùng, cô chỉ có thể giả vờ tức giận đẩy người ta ra: "Được rồi, em đi đây."

Trần Lục Nam nhìn bóng lưng tức giận của cô mà bật cười.

Như vậy thật tốt.

Anh thích Nhan Thu Chỉ thể hiện tính cách nhân vật chân thật nhất của mình, ngay cả khi được nuông chiều, vậy thì sao.

Anh sẽ bảo vệ.

Sau khi ra khỏi khách sạn, cả hai giữ thái độ đơn điệu.

Vào đêm ngày lễ tình nhân, người bên ngoài nói nhiều cũng không nhiều, nói ít thì cũng không ít. Đúng như lời chị Manh nói, ngày lễ tình nhân, nếu như người có người yêu thì nước chảy tất thành sông là ngủ ở khách sạn rồi, sẽ không ra ngoài nữa.

Nghĩ đến đây, Nhan Thu Chỉ không khỏi ho khan một tiếng.

Dừng lại.

Trong đầu đang suy nghĩ gì vậy, cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, hai bên vẫn còn có người, nhưng ít, nơi này có chút hẻo lánh, lại là một vùng nông thôn nghiêm chính, màn đêm im ắng, chỉ có tiếng ve sầu và chim chóc ríu rít.

Nhan Thu Chỉ nhìn phong cảnh lướt qua bên ngoài cửa sổ, rồi quay lại nhìn về phía người đàn ông ở bên cạnh.

"Chúng ta đi đâu vậy?"

Trần Lục Nam cúi đầu thấp giọng nhìn cô nói: "Ngày mai mấy giờ tập hợp?"

Nhan Thu Chỉ suy nghĩ một chút nói: "Có lẽ là mười giờ."

Tạm thời mới chỉ là đọc kịch bản, sẽ không quá sớm.

Trần Lục Nam khẽ gật đầu, trầm giọng nói: "Được."

Nhan Thu Chỉ chớp chớp mắt, nghe thấy một tiếng "được" không thể hiểu được. Cô rõ ràng là hỏi đi đâu mà.

Trần Lục Nam nhìn vào mắt cô, hiểu được nghi vấn trong mắt cô, bất lực cười nói: "Để anh giữ bí mật một chút?"

"…..Ừm."

Nhan Thu Chỉ miễn cưỡng đồng ý: "Được thôi."

Dù sao đợi lát nữa cũng sẽ biết.

Cô không hỏi thêm nữa, chỉ nhìn Trần Lục Nam lái xe càng ngày càng xa, dường như là muốn đưa cô vào trong rừng sâu núi thẳm …….để giết người diệt khẩu vậy.

Cô bị chính suy nghĩ của mình chọc cười, khi cô vừa mới mỉm cười, tin nhắn của Thẩm Mộ Thanh đã đến trước.

Thẩm Mộ Tình: (!!!!!)

Thẩm Mộ Tình: (Cậu có phải là đang ở cùng với Trần Lục Nam không!! Hai người hòa giải khi nào mà không nói với tớ vậy?)

Nhan Thu Chỉ nhìn tin nhắn mà cô nhận được trên điện thoại di động, rất bất đắc dĩ.

Nhan Thu Chỉ: (…..Nào đã hòa giải đâu.)

Thẩm Mộ Tình: (Không hòa giải tại sao anh ấy lại đến khách sạn của cậu làm gì? Cậu đừng nói dối tớ là người đàn ông khác đó, nếu thật sự là như vậy thì bây giờ Trần Lục Nam đã cầm dao lên đường rồi, còn không trả lời trực tuyến trên mạng sao, bình luận dưới Weibo phát sóng trực tiếp của cậu đã nổ tung rồi đó.)

Nhan Thu Chỉ có chút chột dạ.

Sau khi phát trực tiếp xảy ra tình huống bất ngờ, cô đã không lên Weibo, càng không đi xem rốt cuộc trên mạng đã nóng thành như thế nào rồi.

Cô chỉ đơn giản muốn giả chết.

Lừa lương tâm người hâm mộ áy náy thôi, không lừa dối người hâm mộ, cô cũng không muốn chuyện của mình với Trần Lục Nam.

Ít nhất là bây giờ vẫn chưa nghĩ, nếu như ngày nào đó xảy ra chuyện gì, Nhan Thu Chỉ sợ rằng mình thật sự không có đường lui.

Chính vì điều này mà trước đây cô đã đồng ý với Trần Lục Nam rằng mối quan hệ của hai người không thể để lộ ra ngoài, bây giờ cũng vẫn là vì nguyên nhân này.

Tuy rằng so sánh mà nói, hiện tại cô không sợ cái gì, không có đường lui cũng là đường.

Nhưng trong khoảng thời gian ngắn, cô muốn giấu bí mật nhỏ của mình vào trong hũ đường, chỉ có cô mới biết, mỗi ngày không vui thì mở hũ đường ra ngửi, hoặc là lấy viên kẹo bên trong ra ăn một cái, cái hương vị ngọt ngào đó, chỉ nghĩ muốn tự mình bí mật nhấm nháp nó.

Loại suy nghĩ này có thể khá ích kỷ, nhưng Nhan Thu Chỉ thực sự là nghĩ như vậy.

Cô muốn giấu kho báu của mình đi để không ai có thể tìm thấy nó. Càng hy vọng một ngày nào đó khi kho báu này của cô được phát hiện thì kho báu đó đã hoàn toàn thuộc về cô, cô có đủ tự tin để nắm chắc kho báu trong tay và thông báo cho mọi người biết.

Đó là một kho báu thuộc về cô.

………

Thẩm Mộ Tình: (Trả lời tin nhắn của tớ đi, cậu sẽ không cùng Trần Lục Nam trải qua đêm tình nhân chứ, nếu như vậy thì tớ sẽ không làm phiền các cậu nữa.)

Nhan Thu Chỉ trợn tròn mắt: (Đón cái gì hai người chứ, là Trần Lục Nam, nhưng chúng tớ không giống như cậu nghĩ đâu.)

Thẩm Mộ Tình: (Vậy thì là cái nào?)

Nhan Thu Chỉ mím môi, cúi đầu gõ từng chữ từng chữ một: "Anh ấy nói anh ấy muốn bắt đầu lại từ đầu với tớ, chúng tớ sẽ trải qua quá trình tiền hôn nhân.)

Thẩm Mộ Tình: (?)

Nhan Thu Chỉ: (Ánh ất nói sẽ theo đuổi tớ một lần nữa, yêu thương tớ một lần nữa.)

Thẩm Mộ Tình: (??? Chết tiệt!! Trần Lục Nam đã thông suốt rồi?)

Nhan Thu Chỉ cũng không nhìn được, hai mắt hiện lên ý cười.

Thật sự là thông suốt rồi.

Nhan Thu Chỉ: (Dường như là như vậy.)

Thẩm Mộ Tình: (Thật không thể tin được, anh ấy làm như thế nào lại theo đuổi cậu chứ, nói cho tớ biết đi, tớ muốn xem người đàn ông im hơi lặng tiếng này rốt cuộc là sẽ làm như thế nào.)

Nhan Thu Chỉ: (Chúng tờ rời khỏi khách sạn rồi, bây giờ không biết là muốn đưa tớ đi đâu.)

Thẩm Mộ Tình: (…..Chuẩn bị một bất ngờ?)

Nhan Thu Chỉ liếc nhìn con đường càng ngày càng xa, cúi đầu gõ chữ: (Tớ chỉ ming là không phải là kinh sợ ấy, dường như anh ấy đang dẫn tớ đi thám hiểm trong núi sâu đó.)

…….

Hai người nhàn rỗi nói chuyện, sau khi xe dừng lại, Nhan Thu Chỉ cất điện thoại di động đi.

"Đến rồi sao?"

"Ừm."

Trần Lục Nam nhìn cô thật sâu, cởi bỏ dây an toàn rồi xuống xe.

Nhan Thu Chỉ theo sau, vừa định đẩy cửa xe ra, Trần Lục Nam đã đi vòng qua phía trước xe, mở cửa xe bên hông chỗ cô và đưa một tay về phía cô, rất lịch sự.

Cô hơi dừng lại, không làm ra vẻ đưa tay cho anh.

"Đây là đâu?"

Trần Lục Nam nhìn cô cười, trầm giọng nói: "Làm chiến lược trước đây chưa làm?"

Nhan Thu Chỉ ngẩn ra, vô thức nhìn xung quanh một chút.

Đêm nay, ánh trăng sáng, xuyên qua mây, ánh trăng màu nhạt rơi trên mặt đất rất thoải mái.

Dưới ánh trăng, Nhan Thu Chỉ nhìn cảnh vật xung quanh.

Quen thuộc, có lẽ là một nơi nào đó mà cô đã từng nhìn thấy trên mạng.

Đột nhiên, ánh mắt của Nhan Thu Chỉ rơi vào một tảng đá lớn.

Tảng đã đó quay lưng về phía hai người bọn họ, nếu không có ánh sáng, căn bản không thể nhìn thấy được. Đôi mắt cô sáng lên ngay lập tức, cô há miệng không thể tin nổi và quay đầu lại nhìn người ở bên cạnh.

"Đây là… danh lam thắng cảnh được tìm kiếm nhiều nhất?"

"Ừm."

Nhan Thu Chỉ đột nhiên chớp mắt, trước khi đến cô đã lập chiến lược ở đây, dù sao cũng là một bộ phim tiên hiệp, để hình ảnh được chân thực, đạo diễn Tống quyết định muốn 90% cảnh quay đều là quay thực địa.

Nơi khởi động máy chính là ở đây, cũng là vì nơi này là phù hợp.

Mặc dù nơi này hơi hẻo lánh, nhưng nó thực sự rất nổi tiếng.

Trên mạng đã từng xuất hiện một số bức ảnh rất nổi tiếng, vừa rồi khi cô vừa nhìn thấy hòn đá đó, đứng đối diện với hòn đá chính là nơi có thể nhìn thấy cảnh mặt trời mọc đẹp nhất và hoàn chỉnh nhất.

Mặt sau, đó là cảnh hoàng hôn.

Thậm chí ở đây còn có một số truyền thuyết rằng những cặp đôi cùng nhau ngắm mặt trời mọc ở đây có thể sống cùng nhau bách niên giai lão.

Tuy rằng có yếu tố phóng đại nhưng vẫn có khá nhiều người mê tín.

Ngoài ra, cảnh vật xung quanh cũng vô cùng thoải mái, khu vực này thuộc loại phong cảnh thiên nhiên chưa được khai phá, người tới cũng không nhiều, nhưng cũng không ít.

Mùa hè sẽ có tương đối nhiều, thời điểm này thì cơ bản là không có mấy người.

Nhan Thu Chỉ trước đó đã có dự định trước, khi quay phim nếu như có thời gian thì cô cũng muốn đến đây để xem.

Chỉ đơn giản là ngắm bình minh, một mình hoặc là đưa theo Châu Châu nữa.

Nhưng cô không ngờ rằng Trần Lục Nam lại đưa cô đến đây.

Nhan Thu Chỉ đang nhìn ngắm, thì một ngọn đèn đột nhiên bật sáng.

Cô vô thức cảm thán, đi tìm người bên cạnh, vừa duỗi tay ra đã bị Trần Lục Nam nắm lấy, anh nắm lấy bàn tay ấm áp trắng như tuyết của cô, trầm giọng nói: "Đừng sợ."

Đôi mắt Nhan Thu Chỉ lóe lên, sau khi nghe thấy anh nói đừng sợ liền nhướng mi nhìn sang.

Những gì đập vào mắt cô là những ngọn đèn treo trên bãi cỏ ở hai bên, chúng được đặt đến cạnh nơi hai người đang đứng, đang nhấp nháy tỏa sáng.

Tất cả ánh sáng dường như được xâu chuỗi lại với nhau bởi trái tim của con người, có những dấu vết cháy thành một vòng tròn, bao quanh lấy họ.

Nhìn ra xa hơn, Nhan Thu Chỉ nhìn thấy một bàn thịt nướng nhỏ và một cái lều đã được dựng xong.

Đồng tử của cô hiện lên vẻ kinh ngạc, cô nhìn người bên cạnh đầy hoài nghi.

Nhan Thu Chỉ mở miệng, rất lâu sau cũng không nói nên lời.

Trần Lục Nam đi đến bên cạnh cô, quan sát vẻ mặt của cô: "Em không thích sao?"

"Không phải."

Nhan Thu Chỉ ngẩng đầu nhìn anh: "….Là anh chuẩn bị sao?"

"Không phải."

Nhan Thu Chỉ vô thức thở phào nhẹ nhõm, cô biết sẽ không phải là Trần Lục Nam, anh làm sao có thể chuẩn bị một bất ngờ như vậy.

Vừa mới thở phào nhẹ nhõm, Trần Lục Nam nói: "Anh đã bảo Vương Khang và những người khác chuẩn bị."

Nhan Thu Chỉ: "…."

Trần Lục Nam mỉm cười, đột nhiên cười nói: "Anh không có thời gian đến đây."

Mọi thứ đều được giao cho trợ lý công tác.

"Không phải là cái ý này…." Nhan Thu Chỉ có chút không biết làm sao, cũng không biết nói như thế nào.

Cô nhìn Trần Lục Nam: "Ý của em là…. Tại sao anh lại bảo người chuẩn bị cái này?"

"Lần trước anh đã hứa với em."

"Cái gì?"

Trần Lục Nam nhắc nhở: "Không phải nói chưa từng ngủ ở lều sao?"

Ký ức đầy bụi bặm của Nhan Thu Chỉ hiện lên, cuộc trò chuyện với Trần Lục Nam đêm đó vẫn còn in đậm trong tâm trí anh.

Nhưng mà ---

Vẫn là một bất ngờ, vô cùng bất ngờ.

"Nhưng là---"

"Nhưng là gì?"

Trần Lục Nam thấp giọng hỏi: "Em không thích sao?"

"Không có."

Nhan Thu Chỉ buột miệng nói: "Thích."

Cô cảm thấy lồng ngực của mình tràn ngập một luồng nhiệt khó tả, sôi trào lăn tăn, kích động quay cuồng, có một số cảm sức không kiềm chế được sắp trào ra.

Cô chưa bao giờ nghĩ rằng Trần Lục Nam sẽ tạo cho mình một điều bất ngờ như vậy.

Cô không biết diễn tả cảm xúc trong lòng mình như thế nào, nhưng chính là….. Khiến cô cay mũi.

Từ nhỏ đến lớn, người duy nhất sẵn sàng tạo bất ngờ như vậy cho ô và đáp ưng vô điều kiện bất kỳ mong muốn và yêu cầu của cô, ngoại trừ mẹ cô thì có người hiện tại.

Rõ ràng là chuyện không có khả năng có thể thực hiện được, ít nhất tại chỗ này, muốn biến thành như vậy nhất định phải mất rất nhiều sức lực.

Nhưng cố tình, anh tặng nó cho cô vào ngày hôm nay.

Không thất hẹn quá lâu, anh đã hứa với Nhan Thu Chỉ, anh đều sẽ làm được.

Trong lòng Trần Lục Nam bồn chồn, sau khi nghe thấy cô nói thích, rất lâu sau cũng không nói gì. Lần đầu tiên anh có chút bất an, trước đây Trần Lục Nam chưa bao giờ nghĩ đến những điều này, cũng không bao giờ quan tâm tới.

Từ trước đến nay anh không biết dỗ dành người khác, đây là sự thật.

Nhưng tối hôm qua khi cả nhóm đang nói về ngày lễ tình nhân, anh đã nghĩ rất nhiều về nó mà không thể giải thích được.

Để kế hoạch được thuận lợi hơn, anh còn đặc biệt chuẩn bị vài nhân viên công tác bay đến đây để nói chuyện với người dân địa phương, sắp xếp đồ đạc thành như vậy, muốn để cô thích, khiến cô vui vẻ tự tin hơn.

Nhưng bây giờ Nhan Thu Chỉ không nói gì, Trần Lục Nam có chút không hiểu cô đang suy nghĩ gì.

Anh dừng lại, đang định nói, Nhan Thu Chỉ đột nhiên quay lại ôm lấy anh.

Cô trực tiếp nhào vào vòng tay anh, hai tay ôm chặt vào gáy anh, từ từ siết chặt lại, dường như muốn hòa mình vào máu của anh.

Trần Lục Nam giật mình, đột nhiên trở nên căng thẳng.

Anh đưa tay ra vỗ nhẹ sau lưng Nhan Thu Chỉ, giọng nói có chút run rẩy: "Làm sao vậy?"

Anh hỏi: "Có phải có chỗ nào không thích không?"

Nhan Thu Chỉ không nói lời nào, vùi đầu vào cổ anh lắc đầu.

"Nhan Nhan."

Giọng nói của Trần Lục Nam đầy lo lắng, hết sức hụt hẫng.

"Nói chuyện đi."

Nhan Thu Chỉ bồi hồi một chút, liền vùi đầu cọ cọ vào cổ anh, khàn giọng hỏi: "Anh cố ý sao?"

"Cái gì?"

Nhan Thu Chỉ giả vờ tức giận đập vào vai anh: "Tại sao anh lại dốc hết tâm sức đi làm chuyện này?"

Nghe vậy, thần kinh căng thẳng của Trần Lục Nam lập tức thả lỏng.

Anh nghiêng đầu ghé vào tai cô một nụ hôn: "Không phải là em thích sao?"

Dốc hết tâm sức, trèo đèo lội suối thì sao, chỉ cần em thích là đủ rồi.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.