Ngàn Vạn Loại Tâm Động - Thời Tinh Thảo

Chương 47



Hơi thở của anh thổi vào sau tai, khiến cơ thể Nhan Thu Chỉ căng lên, cô cúi đầu, nhìn Trần Lục Nam hiện tại như vậy, đột nhiên cảm thấy có thể mình sẽ chẳng kiên trì được bao lâu.

Cô chưa bao giờ biết, sau khi Trần Lục Nam nói thích cô sẽ hành động rõ ràng như vậy, khác biệt hoàn toàn so với trước kia.

Trần Lục Nam như vậy, Nhan Thu Chỉ căn bản chống đỡ không nổi, đạo hạnh của cô quá nông cạn.

Cô run rẩy, đè trái tim đập đang quá nhanh lại, hơn nửa ngày mới nặn ra một câu: "Công ty anh không sao chứ?”

Trần Lục Nam dừng một chút, cúi đầu cười: "Ừ, xử lý xong rồi.”

Thật ra khi nhận được tin nhắn của cô, Trần Lục Nam đã ở sân bay.

Vốn anh định buổi sáng sẽ tình cờ gặp cô trên máy bay, thế nhưng có một cuộc họp hoàn toàn không thể dời đi được, Trần Lục Nam không thể không đi làm việc trước, xử lý xong giấy tờ khẩn cấp rồi mới đến sân bay.

Về phần những chuyện rườm rà khác, anh dặn dò trợ lý, không xử lý được thì trực tiếp đến nhà tìm một vị Trần tổng khác, vị kia đã xuất viện về nhà tĩnh dưỡng, nghĩ ngơi, hết sức nhàn rỗi.

Trợ lý không nói gì, chỉ có thể rưng rưng nhìn Tiểu Trần tổng bỏ lại công việc rồi tháo chạy.

Nhan Thu Chỉ nghe vậy, hơi không rõ sâu trong nội tâm mình rốt cuộc là cảm giác gì.

Tim cô đập như sấm, nhưng lý trí vẫn còn tồn tại.

Lý trí và cảm tính giống như đang đánh nhau, một loại tình cảm bị đè nén nào đó muốn tuôn trào ra ngoài, đang lúc kịch liệt, tiếng chuông cửa cắt đứt sự mập mờ quanh quẩn giữa hai người.

Nhan Thu Chỉ lập tức hoàn hồn khỏi sự dịu dàng vừa rồi của Trần Lục Nam, nói: "Châu Châu đến rồi.”

Cô ghé mắt nhìn Trần Lục Nam, ý tứ rất rõ ràng.

Trần Lục Nam nhướng mày, áo khoác trong tay còn chưa đặt xuống, cơ thể chậm rãi đứng thẳng lên, ánh sáng rơi trên người anh.

"Anh phải trốn đi à?"

Nhan Thu Chỉ nghẹn lời, không hiểu sao lại có thể nghe ra chút ai oán từ lời nói này của anh.

Cô mím môi, nhìn sắc mặt Trần Lục Nam, đột nhiên cảm thấy người ta ngàn dặm xa xôi đến xin lỗi, cô còn bảo người ta trốn đi, hình như quả thật cũng không giống chuyện một con người làm ra được.

Suy nghĩ một lúc lâu, Nhan Thu Chỉ đi tới cửa nhìn, bỏ lại một câu: "Tùy anh.”

Nói xong, cô mở cửa.

"Chị Nhan Nhan, em đến rồi đây."

Châu Châu hưng phấn nói: "Em còn mang cho chị…” Sau khi nhìn thấy người đàn ông trong phòng, hai chữ “đồ ăn” kẹt lại trong cổ họng cô ấy.

Châu Châu không dám tin mở to mắt, nhìn người đàn ông đột nhiên xuất hiện ở chỗ này.

"Trần… thầy Trần?”

Trần Lục Nam quay đầu nhìn về phía Châu Châu, ánh mắt thâm thúy, hơi gật đầu: "Xin chào.”

Châu Châu há miệng, kích động nhìn anh rồi lại nhìn Nhan Thu Chỉ, hơn nửa ngày mới nặn ra một câu: "Chị Nhan Nhan..."

"Vào trong trước đã."

Nhan Thu Chỉ nhìn cô ấy một cái, thản nhiên hỏi: "Mua cái gì cho chị ăn đấy?”

Châu Châu: "... Salad.”

Buổi tối cô không thể ăn quá nhiều, lúc không làm việc thì còn có thể buông thả một chút, bây giờ sắp bắt đầu quay phim rồi, nhất định phải khống chế cân nặng cho tốt.

Nhan Thu Chỉ gật gật đầu, thản nhiên nói: "Đưa cho chị đi.”

Châu Châu đưa cho cô, lại liếc mắt nhìn Trần Lục Nam: "Thầy Trần đã ăn cơm chưa ạ?”

Trần Lục Nam liếc mắt nhìn người đang đi tới bàn ăn, cười cười: "Chưa.”

Châu Châu hoảng hốt hai giây, vội vàng hỏi: "Thầy Trần muốn ăn gì, em đi mua cho thầy.”

Thật vất vả mới có được cơ hội phục vụ thần tượng, Châu Châu không hề ngại chạy việc vặt chút nào.

"Không cần đâu."

Trần Lục Nam thấp giọng nói: "Tạm thời tôi không ăn.”

Châu Châu nhìn Nhan Thu Chỉ, lại nhìn Trần Lục Nam, gật đầu như hiểu như không.

Trong phòng yên tĩnh một hồi, Châu Châu cảm thấy ở nơi này, mình chính là một cái bóng đèn lớn, hơn nữa bầu không khí trong này còn hơi kỳ dị.

Cô ấy cúi đầu bối rối mấy giây, đang suy nghĩ mình nên đi đâu, Nhan Thu Chỉ lại gọi một tiếng: "Châu Châu, em ăn cơm chưa?”

"Ăn rồi ạ."

"Vậy em phụ chị livestream một chút."

"Được ạ."

Châu Châu vội vàng đồng ý: “Chị Nhan Nhan, chị muốn livestream ở đâu vậy?”

Nhan Thu Chỉ nhìn quanh một vòng, chỉ có chỗ bàn trang điểm bên kia là thích hợp. "Ở trên bàn trang điểm kia đi, để ý góc độ ánh sáng một chút.”

"Hiểu rồi ạ."

Châu Châu yên lặng như gà đi làm việc, cố gắng coi mình là người vô hình, không phát ra một chút âm thanh nào.

Sau khi Nhan Thu Chỉ ngồi xuống bàn ăn không lâu, Trần Lục Nam liền ngồi xuống đối diện.

Tay cầm nĩa của cô dừng lại một chút rồi xiên quả cà chua bi bỏ vào miệng.

Cà chua bi rất chua, lúc ăn vào chua ê cả răng, khiến Nhan Thu Chỉ nhíu mày.

Cô không nói gì, Trần Lục Nam càng không nói.

Anh cứ như vậy ngồi đối diện nhìn cô, ánh mắt kia khiến Nhan Thu Chỉ hết sức bất an.

Sau khi nhét hai quả cà chua bi vào miệng, cô đẩy salad về phía Trần Lục Nam, giọng điệu cứng rắn: "Đừng nói là em ngược đãi anh, tối nay em chỉ có cái này thôi.”

Trần Lục Nam cúi đầu, nhìn hộp salad chỉ mới được ăn mất một góc trước mặt, ngước mắt lên nhìn cô.

Sau khi chạm phải ánh mắt của Trần Lục Nam, Nhan Thu Chỉ trừng mắt với anh: "Sao, anh chê à?”

"Đâu có."

Trần Lục Nam nào dám, anh nhìn cái nĩa Nhan Thu Chỉ đang cầm trong tay, giọng nói trầm thấp: "Không có bộ đồ ăn*.”

*Bộ đồ ăn: dụng cụ dùng khi ăn như chén, đũa, nĩa, muỗng...)

“...”

Nhan Thu Chỉ và anh im lặng nhìn nhau vài giây, cô rề rà đứng dậy khỏi cái ghế, giả vờ tức giận "ném" cái nĩa vào trong hộp salad, thở phì phò nói: "Anh không biết tự mình nghĩ cách à?”

"Dùng thứ người khác đã dùng qua anh cũng không ngại bẩn à."

Bệnh sạch sẽ quá mức đâu rồi?

Ánh mắt Trần Lục Nam thâm trầm nhìn cô một lúc, nhẹ giọng nói: "Anh chê em bẩn bao giờ?”

Nhan Thu Chỉ: "..."

Lời này có cả nghĩa bóng, Nhan Thu Chỉ nhất thời không tìm được lời nào để phản kích.

Một câu nói đến bên miệng rồi quay đi quay lại mấy vòng, cô chỉ có thể thở phì phò bỏ lại một câu: "Sao em biết được.”

Nói xong, cô chạy về phía Châu Châu.

Châu Châu nghe hai người đối thoại, lỗ tai cũng dựng thẳng lên.

Huhuhu đây là tin tức bùng nổ đấy!! Cô ấy thực sự muốn biết tất cả nội tình.

"Xong chưa?"

"Chị Nhan Nhan, chị xem ống kính trước đi."

"Ừ."

Nhan Thu Chỉ thử một chút, trầm tư nói: "Hình như cũng không tệ lắm.”

"Đúng."

Châu Châu nói: “Chị đã nghĩ ra lát nữa sẽ livestream cái gì chưa?”

Trước đó Nhan Thu Chỉ chưa từng phát sóng trực tiếp, lúc này càng bối rối, cô khẽ chớp chớp mắt: "Livestream không phải là nói chuyện phiếm với fan sao?”

"Có lẽ cũng cần một vài nội dung khác."

Nhan Thu Chỉ: "..."

"Ví dụ như?"

"Có một sở trường gì đó." Châu Châu nghiêm túc nói: "Em thấy có người livestream ca hát, vẽ tranh, còn có đánh đàn gì đó nữa, chị Nhan Nhan... chị biết làm gì?”

Nói thật, Châu Châu ở bên cạnh cô một thời gian dài như vậy nhưng thật sự không biết rốt cuộc thì Nhan Thu Chỉ biết làm gì.

Ngoại trừ diễn xuất, cô hiếm khi thể hiện sở thích khác của mình trước mặt mọi người.

Nhan Thu Chỉ nghẹn lại, cô trầm tư một hồi, lắc đầu nói: "Không biết gì cả.”

Cô là đồ bỏ đi.

Châu Châu: "..."

Chỉ một lát sau, đã đến 7 giờ 50 phút.

Châu Châu chuẩn bị xong mọi thứ cho Nhan Thu Chỉ, nhỏ giọng nói: "Chị Nhan Nhan, vậy em về trước nhé.”

Nhan Thu Chỉ nhìn cô ấy, rồi lại nhìn ông Phật lớn còn đang ngồi bên bàn ăn chơi điện thoại di động, gật gật đầu: "Nghỉ ngơi sớm một chút.”

"Em ở nhà xem chị livestream."

"Được, có gì không đúng lập tức nói cho chị biết."

"Dạ dạ."

Sau khi Châu Châu rời đi, trong phòng yên tĩnh một hồi.

Nhan Thu Chỉ nhìn người bên cạnh bàn ăn, phần salad kia đã được Trần Lục Nam ăn hết, hộp được thu dọn ngay ngắn đặt ở bên cạnh, người kia ngồi ở đó, tư thái lười biếng, cầm điện thoại di động trên tay xem, cũng không biết đang xem cái gì.

"Em phải phát sóng trực tiếp."

Trần Lục Nam ngước mắt lên nhìn cô: "Ừ, cần anh giúp đỡ à?”

"Không cần." Nhan Thu Chỉ nhìn anh nói: "Nếu anh không đi thì... lát nữa đừng lên tiếng.”

Cô cũng không muốn lên hotsearch nữa.

Trần Lục Nam mỉm cười: "Được.”

Fan chờ Nhan Thu Chỉ livestream sắp một thế kỷ rồi, cuối cùng cũng đợi được.

Vừa đúng tám giờ, Nhan Thu Chỉ phát sóng trực tiếp, fan liền nhiệt tình tràn vào, bắt đầu điên cuồng chào hỏi và tặng quà cho Nhan Thu Chỉ.

[Aaaaaa, đến rồi đến rồi!]

[Huhuhu Nhan Nhan của chúng ta cuối cùng cũng tới rồi.]

[Chào buổi tối, Nhan Nhan, ngày lễ tình nhân vui vẻ nha.]

[Bây giờ Nhan Nhan đang để mặt mộc sao, nhìn qua thì thấy làn da thật sự quá đẹp.]

......

Nhan Thu Chỉ cười nhẹ, nhìn ống kính chào hỏi mọi người: "Chào buổi tối tất cả mọi người, trước tiên chúc mọi người có người yêu hay không có người yêu đều có một ngày Valentine vui vẻ.”

Cô mỉm cười: "Lần đầu tiên tôi livestream nên có hơi căng thẳng, nếu có bất kỳ vấn đề gì thì mọi người nhớ nhắc nhở tôi nha.”

Người hâm mộ: [Ok!]

Nhan Thu Chỉ nhìn một cái: "Đừng tặng quà cho tôi, chúng ta chỉ tán gẫu đơn giản là được rồi, mọi người có chuyện gì muốn hỏi cũng có thể hỏi.”

[Nhan Nhan đang để mặt mộc à? Làn da tuyệt vời thật đấy.]

Nhan Thu Chỉ cười: "Đúng, bây giờ đang để mặt mộc, buổi chiều sau khi tôi xuống máy bay thì ngủ một giấc, vừa mới tỉnh lại ăn chút gì đó.”

Cô nhìn màn hình: "Ăn gì à, ăn không nhiều, chỉ ăn một ít salad thôi, không ăn no."

"Ừm, đâu còn cách nào, mấy ngày nữa sẽ khai máy, phải giảm cân."

Cô rất thẳng thắn, cũng không thiết lập hình tượng người có tâm hồn ăn uống. Có người quả thật ăn bao nhiêu cũng không mập, Nhan Thu Chỉ cũng không phải người dễ tăng cân, nhưng ăn nhiều vẫn sẽ có sự thay đổi rõ ràng, nói một cách tương đối thì cô khá biết khống chế bản thân.

Điều mà người hâm mộ thích, cũng chính là tính cách chân thật của cô.

Rất nhiều nghệ sĩ thiết lập hình tượng người có tâm hồn ăn uống, nói cái gì mà có thể ăn hết một cái bánh ngọt, có thể ăn một phần lẩu xào cay lớn, ăn lẩu vân vân chưa bao giờ phải kiêng kỵ. Mấy người đó luôn có lúc lật xe*.

*Lật xe: tự vả, lộ nguyên hình.

Sao có thể cứ ăn lung tung mà không mập được, trong một vạn người đại khái cũng chỉ có một người như vậy thôi, huống chi nghệ sĩ, cho dù ăn không béo cũng sẽ không mặc kệ bản thân khống chế không nổi cái miệng như vậy.

Nhan Thu Chỉ trò chuyện với fan, ánh sáng chiếu lên mặt cô, phác họa gương mặt dịu dàng của cô.

Khi đối mặt với ống kính, cả người cô đều sinh động và tràn đầy sức sống, mỗi cái nhíu mày, mỗi nụ cười đều khiến người ta chú ý.

Có lẽ là chú ý tới ánh mắt ở bên cạnh, Nhan Thu Chỉ mặt không cảm xúc liếc Trần Lục Nam một cái.

Trần Lục Nam không hiểu sao lại nhìn ra sự cảnh cáo từ trong ánh mắt này.

Đại khái là: "Anh còn nhìn em nữa, có tin em đuổi anh ra ngoài không?", anh im lặng cong khóe môi, thu lại ánh mắt.

Điện thoại di động rung lên, là mấy người Khương Thần gửi tin nhắn trong nhóm.

Khương Thần: [@Trần Lục Nam theo đuổi được vợ chưa.]

Trình Trạm: [Vợ anh ấy đang phát sóng trực tiếp, anh cảm thấy anh ấy đã theo đuổi được chưa?]

Khương Thần: [Chậc chậc chậc, thật đáng thương! Ngày Valentine vợ ở với người hâm mộ mà không ở bên cạnh anh ấy, chua xót quá đi, còn không bằng ở cùng một đám cẩu độc thân như chúng ta.]

Trình Trạm: [Cái này thì anh không hiểu rồi, còn chưa đến buổi tối mà, không vội.]

Khương Thần: [???]

Phó Ngôn Trì: [Đề nghị của Trình Trạm không có hiệu quả à?]

Trình Trạm: [Chuyện này không thể trách tôi, tôi cảm thấy đây là vấn đề của Trần Lục Nam, nếu anh ấy trực tiếp tỏ tình trên màn hình quảng cáo ở sân bay, nhất định sẽ tốt hơn chúc Nhan Nhan ngày Lễ tình nhân vui vẻ.]

......

Trần Lục Nam rũ mắt xuống, nhìn mấy người trò chuyện nhiệt tình trong nhóm, trực tiếp cài đặt bọn họ thành chế độ không làm phiền, rồi chuyển sang bật livestream.

Anh tắt âm, bên tai là giọng của Nhan Thu Chỉ, nhưng trên màn hình có thể trực quan nhìn thấy gương mặt của cô.

Không ít người hâm mộ tặng quà cho cô, khi Trần Lục Nam vào còn thấy không ít người thổ lộ với cô.

Còn có một fan tặng Nhan Thu Chỉ một cái tên lửa, hai máy bay với cả một du thuyền.

Khi mấy món quà này được gửi đến, người hâm mộ đang nhiệt tình spam bình luận trên màn hình.

[Aaaaaaa, đây là muốn thổ lộ với Nhan Nhan sao?]

[Huhuhu người này cũng nhiều tiền quá đi.]

[Aaaaaa, tôi cũng muốn tặng quà cho Nhan Nhan.]

[Huhuhu kia là fan chân chính đấy nhỉ!]

Trần Lục Nam nhìn quà tặng xếp hàng dài, thần sắc lạnh nhạt, chuyển sang gửi tin nhắn cho Vương Khang.

Sau khi nhận được tin nhắn từ ông chủ của mình, Vương Khang vô cùng đau khổ.

Anh ấy lặng lẽ nạp tiền vào tài khoản của Trần Lục Nam, còn không quên hỏi: [Anh chắc chắn muốn nạp nhiều như vậy sao?]

Trần Lục Nam: [Ừ.]

Chỉ chốc lát sau, tài khoản Trần Lục Nam đã có tiền.

Trong lúc Nhan Thu Chỉ đang trò chuyện với mọi người, đột nhiên bị một tràn spam “aaaaaa” của fan trên màn hình thu hút sự chú ý, cô tập trung nhìn, có người tặng cho cô 520 du thuyền.

[Mẹ nó! Mẹ nó! Đây là loại đại gia ẩn mình gì thế?]

[Mẹ ơi, quà tặng tận mấy trăm ngàn? Cứ như vậy tặng cho Nhan Nhan của chúng ta?]

[Aaaaaa, vị fan 979725667 này cũng hùng mạnh quá đi à.]

[Huhuhu, hình như fan này vừa mới đăng ký không lâu, mọi người mau đến xem.]

......

Nhan Thu Chỉ nhìn bình luận trên màn hình của fan, nhíu nhíu mày: "Bạn fan này gửi nhầm rồi sao?”

Sau khi cô hỏi xong, dưới sự chú ý của vạn người, vị fan kia trả lời một câu: [Không.]

Nhan Thu Chỉ: "Tốn kém quá, quà tặng mấy trăm ngàn tôi không nhận được đâu, lát nữa sau khi livestream xong bạn nhớ liên hệ với phòng làm việc của tôi nhé, tôi sẽ bảo nhân viên trả số tiền này lại cho bạn.”

979725667: [Không cần đâu, quà Valentine cho em.]

Nhan Thu Chỉ: "Không thích hợp.”

Cô không để ý tới người tặng quà nữa, tiếp tục tương tác với người hâm mộ: "Hình như livestream cũng tương đối lâu rồi, mọi người còn muốn hỏi gì không?”

Fan: [Nhan Nhan, chị và Thiệu Việt có hy vọng không?]

Nhan Thu Chỉ ngẩn ra, nhìn câu hỏi kia, cười nói: "Thật ra phòng làm việc đã đáp lại scandal này rồi, nhưng mọi người tò mò thì tôi sẽ nhắc lại một chút.”

Nhan Thu Chỉ nói: "Đời này tôi và thầy Thiệu hẳn là sẽ không có khả năng nào, chúng tôi chỉ có thể là bạn bè đồng nghiệp, sẽ không có quan hệ nào thân mật hơn nữa.”

[Nhan Nhan Nhan Nhan, hôm nay là Lễ tình nhân, chị định ăn lễ một mình ạ?]

[Huhuhu Nhan Nhan có muốn chọn một fan đón Lễ tình nhân với chị hay không? Chúng em đều nguyện ý.]

[Aaaa Nhan Nhan! Nếu không thì chọn bạn fan vừa tặng 520 du thuyền đi, chị cảm thấy thế nào?]

Nhan Thu Chỉ dở khóc dở cười, nhịn không được nói: "Cho dù là tôi muốn chọn bạn fan kia đón lễ cùng tôi, bạn kia hẳn là cũng không muốn đâu.”

Cô mỉm cười và nói: "Chúng ta phải suy nghĩ cho sự trong sạch của người hâm... khụ..." Nói đến một nửa, Nhan Thu Chỉ đột nhiên ho khan, hình như cô bị sặc nước miếng của chính mình.

Trước ống kính livestream, Nhan Thu Chỉ không thể rời đi.

Cô cố gắng đè cơn ho xuống, nhưng ho khan xong lại bắt đầu nấc cụt, Nhan Thu Chỉ nhíu nhíu mày, còn chưa kịp phản ứng, bên cạnh liền có bóng người đổ xuống, Trần Lục Nam đưa một ly nước tới.

Nhan Thu Chỉ nhìn, cũng không khách sáo, uống nước anh đưa.

Thật ra Trần Lục Nam cũng không xuất hiện trước ống kính, chỉ đứng bên cạnh cô, nhưng chỉ cần trong phòng bật đèn là sẽ có bóng. Lần này, người hâm mộ phát hiện ra điểm mù.

[Mẹ nó! Mọi người mau xem đi, trên sàn nhà sau lưng Nhan Nhan có một cái bóng cao gầy.]

[??????]

[Mẹ ơi!!! Kia có phải là trợ lý không? Hay là... người có quan hệ gì đó với Nhan Nhan?]

[Mẹ kiếp!! Các chị em tinh mắt ghê.]

Nhan Thu Chỉ vừa nâng ly lên uống một ngụm nước, nước còn ở trong miệng chưa nuốt xuống, liền nhìn thấy mấy bình luận như vậy, lập tức cô bị sặc dữ dội hơn.

Trần Lục Nam giơ tay lên muốn vỗ vỗ giúp cô, bị Nhan Thu Chỉ hung hăng trừng một cái, ý tứ kia rất rõ ràng: anh mau tránh ra cho em.

Cô vừa ho vừa trừng mắt nhìn anh, trong lúc nhất thời thở gấp, càng sặc dữ hơn.

Trần Lục Nam nhíu mày, nhìn thấy cô đỏ bừng cả mặt, thật sự không thể kìm được tính khí của mình.

Trong lúc fan đang kinh ngạc hô hào có tin tức bùng nổ, bọn họ nhìn thấy một bàn tay nhanh chóng lướt qua trước ống kính, một giây sau... camera tối đi.

Livestream của Nhan Thu Chỉ bị tắt.

Người hâm mộ: ????

"Anh... Khụ... Anh đang làm gì vậy?”

Nhan Thu Chỉ kinh ngạc nhìn Trần Lục Nam, nhịn không được lên tiếng trách móc: "Livetream của em…”

Lời còn chưa dứt, tay Trần Lục Nam đã chạm vào lưng cô, theo đó vuốt xuống, giúp cô xoa dịu cơn ho một chút, tay kia cầm lấy cái ly cô vừa bỏ xuống, đút nước vào miệng cô.

Nhan Thu Chỉ bị ép mở miệng, uống vài ngụm nước nhỏ mới bình phục lại.

Vừa bình phục lại, Nhan Thu Chỉ liền không thể nhịn được đá anh một cái.

"Anh điên rồi à, vừa nãy em đang livestream."

Thần sắc Trần Lục Nam lạnh nhạt: "Livestream quan trọng hay tính mạng quan trọng?”

Nhan Thu nghẹn lại: "Em chỉ bị nấc cụt thôi, cũng đâu có chết được.”

"Trên thế giới này, người bị sặc mà chết, nghẹt thở mà chết không ít đâu."

Nhan Thu Chỉ: "..."

Cô lập tức không có cách nào phản bác, vừa rồi quả thực rất khó chịu.

"Nhưng..." Cô nhịn không được nói: “Bây giờ anh thế này, bảo em đối mặt với người hâm mộ của em như thế nào đây?”

Cô nói: "Em đoán là ngay bây giờ người đại diện của em sẽ gọi điện thoại…" Hai chữ “cho em” còn chưa nói hết, cuộc gọi của chị Manh đã tới.

Nhan Thu Chỉ nhìn điện thoại di động đặt trên mặt bàn, mặt không chút biểu cảm.

Trần Lục Nam cúi đầu nhìn: “Anh nghe máy nhé?”

"Đừng."

Nhan Thu Chỉ cảnh cáo anh: "Lát nữa không được nói chuyện, nếu anh còn nói nữa thì đi ra ngoài luôn bây giờ cho em.”

Trần Lục Nam nhìn dáng vẻ thật sự tức giận của cô, hơi dừng một chút, cúi đầu đồng ý một tiếng: "Ừm.”

"Chị Manh."

“Nhan Thu Chỉ!” Ngay sau khi nhận được tin tức, chị Manh đã nổi giận: "Trong phòng em có ai vậy? Em có bạn trai từ khi nào?”

Chị ấy hỏi: "Có phải em muốn ngang nhiên vi phạm hợp đồng không?"

Lúc ký hợp đồng đã nói rõ ràng, sau khi ký hợp đồng không thể tùy tiện yêu đương.

Nhan Thu Chỉ im lặng một hồi, vuốt lông mày của mình nói: "Chị Manh, người đó không phải là bạn trai của em.”

"Không phải bạn trai em thì là ai?"

Chị ấy nhìn tin tức nhanh chóng lan truyền trên mạng, đè nén sự tức giận của mình nói: "Cái bóng kia vừa nhìn đã biết là của đàn ông, còn có bàn tay kia nữa, cư dân mạng đã chụp ảnh màn hình rồi, hiện tại đang so sánh với bàn tay của toàn bộ các ngôi sao nam trong giới giải trí.”

Nhan Thu Chỉ: “...”

Tốc độ này có phải hơi nhanh không?

Cô hít sâu một hơi, an ủi chị Manh: "Chị Manh, người đó thật sự không phải bạn trai em.”

Cô mím môi, thấp giọng hỏi: "Chị nghĩ xem nếu phòng làm việc của chúng ta nói đó là trợ lý, chắc là cũng được nhỉ?”

Chị Manh: "??? Em nói cái gì? Chị tìm trợ lý nam cho em bao giờ?”

Chị ấy tăng âm lượng, nhịn không được nói: "Em nói không phải bạn trai, chẳng lẽ em còn tìm bạn giường?”

“...”

Cái bộ não giàu sức tưởng tượng này, Nhan Thu bội phục.

Cô vừa định nói chuyện, điện thoại di động đã bị lấy đi từ phía sau.

Nhan Thu Chỉ sửng sốt, theo bản năng muốn cướp về. Trần Lục Nam dùng một tay nắm lấy cổ tay cô, nhìn cô thật sâu: "Giao cho anh.”

Không hiểu sao, Nhan Thu Chỉ nhìn tư thế anh bảo vệ sau lưng mình, đột nhiên buông tay.

Thôi bỏ đi, dù sao cũng đã giấu lâu như vậy rồi, Châu Châu đã biết, sớm muộn gì chị Manh cũng sẽ biết.

Chị Manh vừa nghe thấy giọng nói của người đàn ông, mí mắt lập tức giật giật. Chị ấy vừa định dạy dỗ người ta, liền nghe thấy bên kia truyền đến giọng nam trầm thấp: "Lưu Manh, tôi là Trần Lục Nam.”

Mắt chị Manh tức khắc trợn tròn, cúi đầu nhìn số điện thoại mình đang gọi, không dám tin hỏi: "Anh là ai?”

Trần Lục Nam trầm giọng: "Trần Lục Nam.”

Anh nói: "Chuyện hôm nay là lỗi của tôi, không liên quan gì nhiều đến Nhan Nhan.” Anh nói: "Nếu chị muốn mắng, trực tiếp nhắm vào tôi thì hơn.”

Chị Manh: "..."

Chị ấy nào dám.

Trần Lục Nam tiếp tục nói: "Chuyện trên mạng sẽ không bị bàn tán quá lâu, cư dân mạng sẽ chỉ biết trong phòng Nhan Nhan có người, thân phận sẽ không bị lộ ra ngoài, về phần những scandal và tin đồn bôi đen kia, tôi sẽ bảo phía Vương Khang khống chế một chút, dư luận sẽ không có vấn đề gì.”

Chỉ cần phía sau có người khống chế, Nhan Thu Chỉ sẽ không bị bôi đen.

Huống chi đều là người trưởng thành cả rồi, có bạn trai thì sao, trong phòng có người thì sao, cô không ngoại tình cũng không làm người thứ ba, chỉ là yêu đương mà thôi, ai cũng đều có quyền đó.

Lưu Manh không biết phải làm sao, lúc này cũng chỉ có thể như vậy.

Chị ấy trầm mặc một hồi: "Được rồi, tạm thời cũng chỉ có thể như vậy.” Chị Manh dừng một chút, thấp giọng hỏi: "Mối quan hệ của cậu với Nhan Nhan là gì?”

Trần Lục Nam nhìn Nhan Thu Chỉ, không nhanh không chậm nói: "Quan hệ giữa người theo đuổi và người được theo đuổi.”

Anh không hề chột dạ nói: "Tôi đang theo đuổi Nhan Nhan.”

Lưu Manh hít sâu một hơi.

Nghệ sĩ mà chị ấy dẫn dắt là người thế nào mà có thể khiến Trần Lục Nam - một ngọn núi lớn không thể lay động trong giới giải trí này phải theo đuổi cô?!

Nhan Thu Chỉ ở bên cạnh nghe Trần Lục Nam nói lời này, tim đập thình thịch.

Thật ra cô có thể cảm giác được một loạt hành vi này của Trần Lục Nam là vì cái gì, nhưng điều này và việc chính tai cô nghe được anh thừa nhận lại không giống nhau.

Cô không biết nên hình dung tâm trạng lúc này của mình như thế nào, cô cảm thấy không chân thật, cần một cái gì đó để chứng minh.

Nghĩ vậy, cô đưa tay bóp cánh tay mình.

Đau.

Những gì Trần Lục Nam nói là sự thật.

Trần Lục Nam nhìn động tác của cô, không hiểu tại sao.

Sau khi anh và Lưu Manh trao đổi vài câu, nhanh chóng cúp máy: "Vừa nãy em làm gì vậy?”

Nhan Thu Chỉ ngước mắt nhìn anh, giọng nói khàn khàn hỏi: "Vừa rồi anh nói gì với chị Manh?”

Trần Lục Nam mù mờ nhìn cô: "Hả?”

"Hai câu vừa rồi ấy, anh lặp lại một lần đi."

Trần Lục Nam nhìn chằm chằm vào con ngươi trong suốt của cô một lúc lâu, cúi đầu cười: "Muốn nghe lại à?”

“...”

"Ầm" một cái, Nhan Thu Chỉ đỏ mặt.

Cô không nhìn vào mắt của Trần Lục Nam, nhưng từ lời này của anh, cô nghe ra sự mập mờ.

Nghĩ vậy, Nhan Thu Chỉ hung hăng đạp anh một cái: "Anh có muốn nói không…"

"Anh theo đuổi em, được không?"

Lời còn chưa dứt, giọng nói của Trần Lục Nam thoảng qua bên tai, mang theo chút bất đắc dĩ cùng với sự cưng chiều không thể diễn tả.

Anh hỏi: "Vừa rồi không hỏi ý kiến của em, bây giờ hỏi." Ánh mắt anh sáng rực nhìn chăm chú vào Nhan Thu Chỉ: "Chúng ta bắt đầu lại một lần nữa được không? Anh theo đuổi em.”

Anh nghiêm túc nói: "Những thứ trước đây chưa thể cho em, bây giờ chúng ta thử lại một lần nữa nhé?"

Đây là đáp án mà Trần Lục Nam đã suy nghĩ kỹ càng trong khoảng thời gian này, người khác có, người của anh cũng phải có.

Vấn đề của Nhan Thu Chỉ từ trước đến nay là cảm giác an toàn, anh hiểu quá rõ. Cho nên việc Trần Lục Nam có thể làm chính là cho cô cảm giác an toàn.

Bọn họ bỏ qua bước quen biết, mập mờ, yêu đương mà trực tiếp kết hôn, bây giờ nghĩ lại, bản thân cũng có vấn đề.

Cho nên anh nghĩ, phải bù đắp tất cả những gì đã bỏ lỡ trước đó cho cô.

Nhan Thu Chỉ cảm nhận được ánh mắt nóng rực của anh, tâm đập như trống.

Cô cúi đầu nhìn chân hai người, cách nhau rất gần, chỉ cần tiến thêm một bước nữa, cô có thể đụng vào anh.

Nhan Thu Chỉ không biết mình đã chờ những lời này bao lâu, sau khi đột nhiên nghe được, cô hơi không thể hình dung được tâm trạng của mình lúc này.

Trong phòng yên tĩnh một lúc lâu, Trần Lục Nam mới nghe thấy cô hỏi: "Có cái gì mà theo đuổi chứ?”

Trần Lục Nam biết cô có ý “bật đèn xanh”.

Sợi dây bị kéo căng trong lòng anh buông lỏng, cúi đầu cười: "Có chứ.”

Anh cầm bàn tay vừa mới tự mình bóp tay mình của Nhan Thu Chỉ, đặt lên đó một nụ hôn.

"Người khác có, Nhan Nhan của chúng ta cũng phải có."

Mí mắt Nhan Thu Chỉ run lên, tim đập mạnh.

Nụ hôn trên cổ tay này của Trần Lục Nam có lực công kích lớn hơn, sâu sắc hơn so với bất kỳ nụ hôn nào trước đó, trong nháy mắt khiến cô rung động.

Trái tim cô dường như bị kéo lên theo động tác của anh, treo lơ lửng giữa không trung, không tìm được điểm rơi, chỉ khi anh tới gần mới có thể rơi vào người anh.

Cô mím môi, thấp giọng nói: "Chính anh nói đấy nhé, không phải em làm khó dễ anh.”

"Ừ."

Trần Lục Nam nhìn cô: "Buồn ngủ chưa?”

“... Chưa.”

Trần Lục Nam cúi đầu cười, ghé mắt nhìn cô: "Anh có may mắn được mời em ra ngoài đi dạo không?”

Nhan Thu Chỉ cúi đầu một lúc lâu: "Đi đâu ạ, sẽ không bị phát hiện chứ?”

"Không đâu."

"Ồ, vậy đi thôi." Nhan Thu Chỉ miễn cưỡng trả lời.

Trần Lục Nam nhìn dáng vẻ này của cô, cười nói: "Chờ đã.”

"Gì ạ?"

Một giây sau, Nhan Thu Chỉ thấy Trần Lục Nam lấy một cái hộp từ trong áo khoác ngoài ra. Cô kinh ngạc, ngơ ngác đứng tại chỗ.

Trần Lục Nam lấy đồ trong hộp ra.

Nhan Thu Chỉ nhìn, há miệng: "Đây là cái gì?”

"Quà."

"Không phải... đã tặng rồi à?” Nhan Thu Chỉ nói đến màn hình quảng cáo ở sân bay.

Trần Lục Nam "Ừ" một tiếng, thản nhiên nói: "Tặng quà đâu sợ nhiều?”

“Nhưng mà…"

"Không có nhưng nhị gì hết."

Trần Lục Nam nhìn cái cổ thon dài của cô, thấp giọng hỏi: "Anh đeo cho em nhé?”

Là một sợi dây chuyền, Nhan Thu Chỉ không nhìn lầm, sợi dây chuyền này hẳn là hàng đặt riêng, tuy rằng là thương hiệu cô quen, nhưng kiểu dáng thiết kế này, rõ ràng không phải loại bán trên thị trường.

Cô dừng lại một lúc, gật đầu: "Vâng, cảm ơn anh."

Trần Lục Nam đứng sau lưng cô, cúi người đeo dây chuyền cho cô, tay anh lơ đãng đụng phải da thịt cô, khiến Nhan Thu Chỉ run rẩy. Cô cúi đầu nhìn mặt đất, bóng dáng hai người chồng lên nhau, giống như một đôi vợ chồng triền miên ân ái, mập mờ không thôi.

Sau khi đeo vào, Nhan Thu Chỉ đưa tay sờ, nhìn về phía anh: "Em không có quà tặng cho anh.”

Trần Lục Nam nắm tay cô, thấp giọng nói: "Đã tặng rồi.”

"Đâu?"

Trần Lục Nam cúi đầu cười, hôn lên trán cô: "Anh muốn.”

“...”

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.