Ngàn Vạn Loại Tâm Động - Thời Tinh Thảo

Chương 41



Có lẽ là bởi vì bát cháo nóng hổi trước khi đi ngủ đó, đêm nay Nhan Thu Chỉ ngủ rất ngon.

Sau khi cô tỉnh dậy, đúng lúc Châu Châu cũng đến.

"Chị Nhan Nhan, em mua đồ ăn sáng cho chị."

"Cảm ơn."

Nhan Thu Chỉ ngáp một cái, vẫn buồn ngủ nói.

Châu Châu bước vào phòng, vô tình nhìn thấy bông hoa trên bàn, trong nhà Nhan Thu Chỉ không có bình hoa, để bông hoa đó sống lại, cô trực tiếp căm nó vào một chiếc cốc trong suốt.

Qua một đêm, bông hoa có chút héo, trông được tươi cho lắm.

"Chị Nhan Nhan, chị chỉ mua một bông hoa thôi sao?"

Nhan Thu Chỉ vừa mới ngồi xuống bàn ăn, đột nhiên nghe thấy câu nói như vậy, cô có chút sững sờ.

Cô ngẩn ra, quay đầu lại nhìn bông hoa đặt ở bên cạnh, nhẹ giọng nói: "Ừm, do người khác tặng đó."

Châu Châu sững sờ, hai mắt sáng lên.

"Ai vậy."

Nhan Thu Chỉ đẩy cô ra và bình tĩnh nói: "Không nói cho em biết."

Châu Châu nhìn cô như vậy, nắm cổ tay cô nói: "Sớm hay muộn cũng sẽ biết, nhưng chị Nhan Nhan, bây giờ tâm trạng của chị rất tốt."

Nhan Thu Chỉ: "….."

Cô cắn một miếng bánh bao nhỏ do Châu Châu mang tới, nhìn cô ấy: "Châu Châu, bây giờ em càng ngày càng gầy đó."

"……" Châu Châu lập tức cảnh giác, vội vàng xua tay nói: "Em không nói nữa, chị Nhan Nhan em dọn phòng cho chị nhé."

"Cảm ơn."

Sau khi ăn sáng xong, Nhan Thu Chỉ nhìn bông hoa khô héo vài giây, nhưng vẫn không thay nước cho nó.

Khô là khô.

Hôm nay cô có hoạt động diễn thương mại, đó là quảng cáo cho một thương hiệu chăm sóc da mà cô là người đại diện trước đây.

Sau khi Nhan Thu Chỉ trang điểm xong, cô đi đến nói với Châu Châu và các nhân viên công tác khác.

Địa điểm diễn ra hoạt động là ở một trung tâm thương mại nổi tiếng, thật trùng hợp, đó lại là nơi diễn ra hoạt động đồng hồ của Trần Lục Nam lần trước.

Sau khi Nhan Thu Chỉ đến, cô yêu cầu chuyên gia trang điểm trang điểm nhẹ nhàng.

Cô có làn da đẹp, trắng như sứ, trên mặt cơ bản không tì vết. Da mờ và hồng hào, tổng hợp các đường nét trên khuôn mặt lại càng tuyệt vời hơn.

Đương nhiên, điều mà mọi người thích nhất chính là đôi mắt vừa to vừa sáng, và có chút vị đào hoa của Nhan Thu Chỉ, nhưng đó không phải là đôi mắt đào hoa chân chính, đôi mắt trong veo giống như nước suối, thanh khiết, nhưng hương vị thoát ra theo thời gian thật đậm đà và quyến rũ.

Chuyên viên trang điểm trang điểm cho cô, bị cô nhìn thấy đều cảm thấy tê dại.

"Nhan Nhan, hôm nay tôi sẽ trang điểm mắt cho cô."

Lông mày của Nhan Thu Chỉ cong cong: "Được, đừng quá đậm là được rồi."

"Không đâu."

Chuyên gia trang điểm là một người quen cũ của cô, nhẹ nhàng nói: "Tôi sẽ đặt những ngôi sao nhỏ xung quanh mắt của cô để lát nữa chúng sẽ lấp lánh lên."

Nhan Thu Chỉ cười trả lời: "Được."

Có rất nhiều người hâm mộ xung quanh trung tâm mua sắm, tất cả đều vì Nhan Thu Chỉ mà đến.

Người hâm mộ của cô thực sự rất khổng lồ, chỉ là thần tượng nhà mình quá cứng nhắc, họ thường không có chỗ dụng võ.

Hoạt động lần này đã được chờ đợi từ lâu, lượng ủng hộ nhiều đến đáng sợ.

Trung tâm mua sắm bị các cô vây kín như bưng.

Sau khi trang điểm xong, Nhan Thu Chỉ đi từ hậu trường ra.

Gần đến giờ rồi, người dẫn chương trình đã lên sân khấu và đang giao lưu với mọi người.

Nhan Thu Chỉ đang đợi ở phía sau, chỉ chờ người dẫn chương trình giới thiệu mình là xuất hiện.

Chờ đợi trong hậu trường có chút nhàm chán, Nhan Thu Chỉ lấy điện thoại di động của cô từ chỗ Châu Châu, vừa mới mở khóa, cô đã nhìn thấy một số tin nhắn do Trần Lục Nam gửi đến.

Nhan Thu Chỉ hơi giật mình, thực sự ngạc nhiên trước sự thay đổi này của Trần Lục Nam.

Một người đàn ông trước đây không nói chuyện, bây giờ lại thực sự chủ động gửi tin nhắn cho cô.

Cô click mở ra xem, đã gửi đến nửa giờ trước rồi.

Trần Lục Nam: (Hôm nay em có hoạt động sao?)

Trần Lục Nam: (Buổi sáng cha sẽ làm kiểm tra, anh có thể không làm được gì.)

Trần Lục Nam: (Anh đã xem tuyên truyền của người hâm mộ, nó rất đẹp, hình ảnh.jpg.)

Nhan Thu Chỉ giật mình, click mở vào bức ảnh anh gửi trong tin nhắn. Là một bức ảnh công khai bên ngoài trung tâm thương mại, người hâm mộ đã đăng lên Weibo, rất nhiều ảnh của côp được ghép lại với nhau, lộng lẫy và bắt mắt, xinh đẹp và thu hút.

Cô không ngờ rằng Trần Lục Nam lại lên Weibo tìm kiếm về tin tức liên quan đến cô.

Nhan Thu Chỉ sững sờ trong vài giây, đột nhiên nghe thấy tên của chính mình.

Cô dừng ngón tay, nhanh chóng trả lời: (Em cảm thấy em ngoài đời đẹp hơn nhiều.)

Cô không quá ăn ảnh, cô được cư dân mạng và người hâm mộ khen ngợi, là người ở ngoài đời đẹp hơn ảnh photoshop.

Hình ảnh động của cô nhìn đẹp hơn, chuyển động mắt, cả người có vẻ đặc biệt sống động và hấp dẫn.

Sau khi gửi xong, Nhan Thu Chỉ đưa điện thoại cho Châu Châu, cầm váy đi lên sân khấu.

Để phù hợp với chủ đề chăm sóc da, chiếc váy mà Nhan Thu Chỉ mặc hôm nay là một chiếc váy dài màu trắng, hiếm khi thấy cô mặc một chiếc váy màu thuần khiết như vậy, đột nhiên xuất hiện, cả người dường như có thêm phần khí chất dịu dàng.

Những ngôi sao và viên kim cương điểm xuyết dưới mắt, giống như vẽ rồng điểm mắt, đặc biệt đẹp.

Cô bước lên sân khấu đối mặt với tất cả mọi người, người vừa xuất hiện, người hâm mộ tại hiện trường và trong phòng phát sóng trực tiếp đã phát cuồng lên.

(Aaaaaaaaaaa chị gái hôm nay đi phong cách thục nữ sao!!)

(Chết tiệt! Chị gái giết tôi rồi.)

(Trời ơi, chị xin hãy nhìn em đây!)

(Aaaaaaaaaaaaaaaa tôi chỉ là một con gà!)

………

Nhan Thu Chỉ lắng nghe những tiếng hét chói tai và mỉm cười với những người hâm mộ ở hiện trường.

Cô mím môi, cảm thấy hơi xấu hổ khi được mọi người khen ngợi.

Nụ cười này càng thêm sát khí.

Sau khi lên sân khấu, cô lấy microphone từ người dẫn chương trình.

"Chào buổi sáng mọi người."

Với một nụ cười trên khuôn mặt, Nhan Thu Chỉ nhẹ nhàng nói: "Tôi là Nhan Thu Chỉ."

"Aaaaaaaaaaaaaa chị ơi!)

"Hôm nay chị đẹp quá!"

"Nhan Nhan, chị đẹp quá!"

Nhan Thu Chỉ không thể kìm lại, bị sự nhiệt tình của mọi người chọc cười.

Người dẫn chương trình ở bên cạnh cũng hít sâu một hơi: "Hôm nay Thu Chỉ có đẹp không?"

Những người hâm mộ đồng thanh nói: "Đẹp."

Người dẫn chương trình ôm chặt lấy trái tim của mình nói: "Thu Chỉ hôm nay thật đẹp, tôi là một nữ nhân mà cũng không thể cưỡng lại được."

Nhan Thu Chỉ cười nhẹ: "Không có, không có đâu."

Người dẫn chương trình rất biết tiếp lời, vội vàng nói: "Đúng vậy, Thu Chỉ của chúng ta vẫn đẹp như ngày nào."

Cô ấy cười nói: "Hiếm khi thấy Thu Chỉ mặc váy trắng, không ngờ lại đẹp đến như vậy."

Nhan Thu Chỉ nghe xong, cười dịu dàng nói: "Cám ơn."

Cô nói: "Cô khoa trương quá." Cô trầm giọng nói: "Tôi rất ít khi mặc đồ màu trắng, vì tôi luôn cảm thấy màu trắng không bắt mắt cho lắm."

Cô nói: "Nhưng bây giờ tôi cảm thấy quan niệm trước đây của mình là sai lầm, màu trắng mới là màu kinh điển khiến tôi thích nhất."

"Nói như thế nào nhỉ?"

Nhan Thu Chỉ cười: "Nó giống như thương hiệu "thuần" của chúng ta, tưởng chừng như không có gì, nhưng thực sự sẽ làm cho người ta kinh ngạc."

Cô trực tiếp gợi ý đến thương hiệu mà cô đại diện, nghiêm túc nói: "Thuần cũng như vậy, lúc đầu dùng dường như không cảm thấy được gì cả, thanh đạm nhẹ nhàng, thanh nhã lại không hút tình, nhưng lâu rồi mới phát hiện ra, hoàn toàn không thể rời xa nó được, nó mới là thích hợp nhất, dễ phối nhất."

……..

Nhan Thu Chỉ tương tác với người dẫn chương trình, những người hâm mộ xung quanh cô chỉ hét lên.

Dù sao thì đối với họ, những gì thần tượng nói đều đúng, nếu thần tượng nói mua thì sẽ mua.

Đôi khi hạnh phúc theo đuổi ngôi sao, tưởng chừng như đơn giản như vậy.

Sau phần giới thiệu dài dòng, hoạt động thương hiệu cũng đã bước đến giai đoạn hậu kỳ.

Ở giai đoạn hậu kỳ, về cơ bản là tương tác với người hâm mộ, người dẫn chương trình mỉm cười nhìn Nhan Thu Chỉ nói: "Thu Chỉ, hôm nay chúng ta có ba tương tác nhỏ với người hâm mộ."

Nhan Thu Chỉ phối hợp: "Được rồi, là cái gì?"

Người dẫn chương trình cười nói: "Ở đây có mười phương án, xem cô muốn chọn cái gì."

Nhan Thu Chỉ quay lại, nhìn thấy đĩa quay do nhân viên công tác bày ra, cô liếc nhìn rồi quay lại nhìn người hâm mộ: "Các bạn muốn chọn cái gì?"

Người hâm mộ: "Hỏi nhanh đáp nhanh."

"Muốn nghe Nhan Nhan hát!"

………..

"Aaaaaaaaaaa muốn nhìn chị Thu Chỉ tẩy trang ở hiện trường."

Sau khi nghe thấy tiếng hét cuối cùng, Nhan Thu Chỉ không khỏi hỏi: "Các bạn là quỷ sao?"

Người hâm mộ: "Đúng!"

"……"

Khán giả cười vang.

Cuối cùng, Nhan Thu Chỉ không thể không chọn.

Cái đầu tiên và cái thứ hai khá bình thường, cái thứ ba thực sự là thỏa mãn nguyện vọng của người hâm mộ, tẩy trang tại hiện trường.

Không lâu sau khi cô dứt lời nói, cô đã lên hot search ngay lập tức.

Còn đối với những người hâm mộ tại hiện trường, càng không cần nói nhiều, tiếng la hét có thể nâng cả mái nhà của trung tâm thương mại lên.

Nhan Thu Chỉ cười nói: "Hãy làm hai cái đầu trước đi, tẩy trang cần để lại đến cuối cùng."

Cô cười khẽ nói: "Miễn là lát nữa khi tôi tẩy trang xong xấu quá mọi người đều chạy mất, như vậy không đáng đâu."

Những gì cô nói thật là buồn cười, và nhiều người hâm mộ vừa bước vào cũng bị thu hút bởi những lời lẽ tự hủy hoại bản thân của cô.

Cái đầu tiên tương đối đơn giản, bán năm bức liên tiếp dễ thương.

Nhiệm vụ thứ hai là muốn trả lời ba câu hỏi của người hâm mộ, Nhan Thu Chỉ ngước mắt nhìn người hâm mộ: "Cái này chơi như thế nào? Tôi tùy tiện chơi một chút được không?"

"Được."

Ngay khi Nhan Thu Chỉ cất giọng, nhiều người hâm mộ dưới khán đài đã giơ tay lên.

Cô nhìn xung quanh, thấy người hâm mộ dưới khán đài đang nhìn chằm chằm vào cô: "Chính là cô gái nhỏ mặc áo vàng này đi."

Cô gái nhỏ đỏ mặt khi bị gọi.

Kích động không thôi lớn tiếng hỏi: "Chị ơi, em muốn biết chị làm như thế nào để duy trì vóc dáng như hiện tại vậy?"

Nhan Thu Chỉ cười.

Những người hâm mộ xung quanh đều thất vọng, đây là chuyện gì vậy, không bàn tán nữa.

Nhan Thu Chỉ trả lời từng người một, khi đến người thứ ba, một số người hâm mộ cuối cùng cũng bắt đầu bàn tán.

"Nhan Nhan, chị xinh đẹp như vậy, chị có yêu cầu gì trong việc chọn bạn đời vậy?"

Nhan Thu Chỉ hơi giật mình, khi nghe thấy câu hỏi như thế này, trong đầu cô hiện lên một hình bóng.

Cô im lặng một lúc, nhìn ánh mắt tò mò của mọi người, cười bất lực nói: "Câu hỏi này, thật ra không có đáp án cố định."

Cô nâng cằm mỉm cười, lộ ra cái cổ thon thả, trên mặt mang theo nụ cười sáng lạn: "Nhưng nhất định phải nói thì nhất định phải đẹp trai, tôi là Nhan Khống."

Mọi người cùng cười.

Người dẫn chương trình nói: "Cái này quá chung chung rồi, cô còn có yêu cầu nào khác không?"

Cô dừng lại, ngay khi những người hâm mộ dưới khán đài chuẩn bị nói, ánh mắt lơ đãng đụng phải một đôi mắt.

Băng qua đám đông người hâm mộ dày đặc, chủ nhân của đôi mắt vội vàng tới, anh mặc trang phục giản dị, đeo khẩu trang và đội mũ lưỡi trai, ngoại trừ đôi mắt thâm thúy lộ ra ngoài, thì không còn thứ nào trên người lộ ra ngoài nữa.

Anh có một dáng người thẳng, cứng cáp, và một khí chất độc đáo.

Ngay cả khi đứng trong một đám đông, cũng thuộc loại có thể nhận ra trong nháy mắt.

Nhan Thu Chỉ sững sờ vài giây, im lặng nhìn anh hồi lâu, nhanh chóng quay đi chỗ khác trước khi mọi người chú ý, cô cười nhạt trả lời: "Cần phải thích tôi."

Người dẫn chương trình và người hâm mộ đều choáng váng.

Đây là câu trả lời gì.

Nhan Thu Chỉ mỉm cười nhìn vào máy quay, nói từng chữ một: "Người tôi thích nhất định phải thích tôi thì tôi mới thích và chọn anh ấy."

Mọi người ồ lên.

Câu trả lời này khiến cho mọi người có chút không đâu vào đâu nhưng dường như lại rất có đạo lý.

Tính cách cô như vậy, không muốn thích người ta trước, nhất định phải thích người sẽ thích cô trước, sau khi xác định thích cô, thì cô mới biểu lộ tình cảm của mình, từ đó mới lựa chọn.

Sau khi sự kiện kết thúc, Nhan Thu Chỉ và Châu Châu cùng nhau rời đi.

Cô nói lời tạm biệt với người hâm mộ trong hoạt động ngày hôm nay, Nhan Thu Chỉ và Châu Châu cùng các nhân viên khác đã đi đến bãi đậu xe.

Điện thoại di động của cô rung lên, là tin nhắn của Trần Lục Nam.

Trần Lục Nam: (Anh đưa em về?)

Nhan Thu Chỉ nhìn chằm chằm vào điện thoại một lúc, trong lúc nhất thời không biết có nên đồng ý hay không.

Đồng ý thì có vẻ quá dễ dàng, nhưng nếu không đồng ý thì người từ bệnh viện chạy tới lại có chút khó nói.

Cô đang suy nghĩ, Châu Châu và nhân viên công tác nhìn cô: "Chị Nhan Nhan, lên xe đi."

Nhan Thu Chỉ "ừm" một tiếng, nhìn về phía mấy người: "Các em về trước đi." Cô lắc lắc điện thoại di động nói: "Chị có bạn đến đón, bên ngoài cũng có rất nhiều người hâm mộ, chị sẽ đi cùng xe với bạn."

Châu Châu vừa nghĩ cũng hiểu được.

Bên ngoài tất cả đều là người hâm mộ đang chờ xe của cô, một số người hâm mộ rất kiềm chế, nhưng một số người hâm mộ sẽ chạy theo xe.

Vì để đề phòng, cô ấy cảm thấy Nhan Thu Chỉ nói đúng.

"Vậy chị Nhan Nhan, em đưa chị đến chỗ bạn chị nhé?"

"Không cần."

Nhan Thu Chỉ nói: "Các em đi trước đi, bạn chị đã đến bãi đậu xe rồi."

Châu Châu không thể lay chuyển được cô, dặn dò nói: "Vậy chị chú ý an toàn nhé."

"Biết rồi."

Sau khi nhìn thấy xe của Châu Châu và mọi người rời đi, Nhan Thu Chỉ cúi đầu muốn gửi một tin nhắn cho Trần Lục Nam, nhưng vẫn còn chưa kịp gửi, một chiếc xe đã dừng lại bên cạnh cô.

Cô giật mình, cửa kính xe hạ xuống, khuôn mặt tuấn tú hoàn mỹ của người đàn ông lộ ra.

Giọng nói anh trầm thấp: "Nhan Nhan, lên xe đi."

Sau khi lên xe, Nhan Thu Chỉ cúi đầu thắt dây an toàn, cắn cắn môi.

Cô không thể chịu được trái tim mềm yếu của mình, vì vậy cô nên từ chối Trần Lục Nam.

Cô nhìn xung quanh, không nhìn thấy có người khả nghi, thấp giọng hỏi: "Không phải anh nói không có thời gian đến sao?"

"Ừm."

Trần Lục Nam đáp lại, nhỏ giọng nói.

Nhan Thu Chỉ dừng lại, nhỏ giọng nói: "Vậy tại sao anh còn tới?"

"Thăm em."

Trần Lục Nam bình tĩnh nói: "Muốn nhìn thấy một người xinh đẹp, vì vậy anh đã tạm thời gạt mọi thứ sang một bên."

"Ồ." Khuôn mặt Nhan Thu Chỉ đỏ bừng, cô chưa từng nghĩ tới Trần Lục Nam sẽ nói như vậy, chỉ là…. Lời nói ngọt ngào này từ trong miệng anh nói ra, hoàn toàn không chút chân thật nào.

Cô há miệng thở dốc, sau một lúc lâu mới lạnh lùng nói: "Ừm."

Bên trong xe im lặng giây lát, rất lâu sau, Trần Lục Nam nói: "Anh chứng minh là sự thật."

"Gì?"

Đột nhiên nghe thấy một câu nói, Nhan Thu Chỉ bất giác trả lời.

Trần Lục Nam nhẹ nhàng cười, kéo lỗ tai cô, anh tranh thủ lúc đèn đỏ quay đầu lại nhìn cô, ánh mắt nóng rực, trong con người dường như có tia sáng, anh nói từng chữ từng chữ một: "Người thật càng đẹp hơn."

Giọng nói anh trầm thấp, tiếng cười tê dại khiến cô gục ngã trong phút chốc.

Người đàn ông này, thật biết cách tận dụng lợi thế của mình.

Nhan Thu Chỉ giả vờ bình tĩnh, vạch trần cái rắm cầu vồng của anh: "Bây giờ em đang để mặt mộc."

Trần Lục Nam: "Ừm, mặt mộc càng đẹp hơn."

Đây là lời nói thật, mặt mộc Nhan Thu Chỉ không tồi, thậm chí còn có nét ngây thơ và khờ khạo của một cô gái nhỏ, khiến người ta không tự chủ được mà trầm mê thích.

Nhan Thu Chỉ nghẹn ngào, không biết tại sao chỉ qua một đêm, Trần Lục Nam dường như đã thay đổi rồi.

Cô há miệng thở dốc hồi lâu mới bất đắc dĩ nói: "Anh đừng nghĩ em sẽ tin anh."

Trần Lục Nam: "Em có thể lên mạng xem."

Đôi mắt Nhan Thu Chỉ ngay lập tức sáng kên, cô vừa mới bị phân tâm vì tin tức của người này, cô quên luôn xem hot search rồi.

Ngay khi cô rời sân khấu tẩy trang tại hiện trường, Châu Châu đã nói với cô rằng cô đã lên hot search rồi.

Nhan Thu Chỉ click mở Weibo. Chủ đề tẩy trang tại hiện trường của cô đang đứng hàng đầu trong cách lượt hot search, thậm chí nó còn tăng lên nhanh chóng.

Vừa mới click mở, trên cũng chính là phát sóng trực tiếp động tác cô tẩy trang trên sân khấu.

Cô không hề kiêng dè gì, trực tiếp đi thẳng đến trước máy quay, lấy một miếng bông tẩy trang và nước tẩy trang, bắt đầu lau lên khuôn mặt của mình.

Sau một lần, Nhan Thu Chỉ còn trực tiếp sử dụng sữa rửa mặt của thương hiệu này để chỉ cho mọi người cách sử dụng tốt nhất và rửa sạch mặt nhất.

Lúc cô rửa mặt xong, sắc mặt trắng bệch không khác mấy khi trang điểm, lô mi vẫn còn vương những giọt nước nhỏ, cô khẽ chớp mắt, giọt nước liền trượt xuống.

Sau khi gương mặt hoàn toàn không trang điểm xuất hiện khiến mọi người vô cùng kinh ngạc, sau khi tẩy trang, cô thậm chí còn trắng hơn và trẻ trung hơn so với khi trang điểm.

Về phần làn da, mỏng manh như lòng trắng trứng gà vừa mới bóc ra, khiến người ta muốn cắn một miếng.

Bên dưới tất cả đều là bình luận của người hâm mộ.

(???? Kiểu mặt mộc này là thực sự có tồn tại sao?)

(Trời ơi, tôi trang điểm xong còn không bằng làn da này của Nhan Thu Chỉ, cô ấy bảo dưỡng cũng quá tốt đi mà!! Vẫn luôn nói những người luôn trang điểm thì da sẽ không đẹp đâu?)

(Trời trời trời!!! Tôi ghen tị, tôi ghen tị rồi, xinh đẹp như vậy rồi, tại sao làn da của Nhan Thu Chỉ còn đẹp như vậy nữa chứ.)

(Aaaaaaaaaa, chị gái thật sự là giết tôi rồi, phong cách sau khi hóa trang muôn kiểu, sau khi tẩy trang thì lại là nữ sinh viên đơn thuần!)

(Tôi đột nhiên cảm thấy bây giờ, một người luôn được so sánh với cô căn bản là không thể so sánh được nữa.)

(Nhan Thu Chỉ thật tuyệt, tôi muốn yêu chị này vị vẻ đẹp của chị ấy.)

(Thích quá đi aaaaaaaaa khi nào tôi mới có thể có được chị gái xinh đẹp này!)

…..

Nhan Thu Chỉ bị bình luận của người hâm mộ chọc cười.

Đột nhiên một giọng nam trầm thấp từ bên cạnh truyền đến: "Anh không có nói dối."

Nụ cười trên khuôn mặt Nhan Thu Chỉ đông cứng lại, cô liếc nhìn anh, không nói thêm gì.

"Cùng nhau đi ăn cơm đi?"

Đúng lúc vào thời gian giữa trưa.

"Không cần."

Nhan Thu Chỉ không suy nghĩ mà từ chối: "Em phải về nhà nghỉ ngơi."

Trần Lục Nam không còn cách nào khác, chỉ có thể đưa cô ấy trở về.

Khi xe đến trước cửa tiểu khu, Nhan Thu Chỉ ngăn người muốn mở cửa cho mình lại nói: "Anh đừng xuống."

Cô đeo khẩu trang, thấp giọng nói: "Ban ngày ban mặt có rất nhiều người ra vào tiểu khu."

Trần Lục Nam: "….."

Nhan Thu Chỉ nhìn thẳng vào mắt anh: "Hôm nay…. Không có ý nghĩa gì."

Cô dừng lại, nhanh chóng buông lại một câu: "Em về trước đây, anh về chú ý an toàn. Cám ơn."

"Nhan Nhan."

Trần Lục Nam hét lên.

Nhan Thu Chỉ dừng bước chân, quay lại nhìn anh.

Một tay Trần Lục Nam đặt lên vô lăng, lộ ra nửa khuôn mặt cho cô, chậm rãi nói: "Anh nghe thấy rồi."

"Cái gì?"

Cô sửng sốt, nhất thời không phản ứng lại.

Sau khi nhìn thấy ý nghĩa sâu xa trong đôi mắt anh, Nhan Thu Chỉ mới nhận ra anh nghe thấy là gì, những gì cô nói trên sân khấu anh đều đã nghe thấy rồi.

Lông mi cô khẽ run lên, đè xuống trái tim đang đập nhanh của mình, lạnh lùng nói: "Ồ, vậy thì sao."

Anh nghe thấy thì nghe thấy, cố ý nói với em làm gì!!

Trần Lục Nam nhìn chằm chằm vào cô, con người sâu thẳm, trong đó chỉ có dáng vẻ của cô, anh thì thào nói: "Không có gì, chỉ là anh muốn cho em biết, anh biết rồi."

Anh dừng lại rồi nói thêm: "Anh xin lỗi vì trước đây anh đã không cho em cảm nhận được tình yêu của anh, anh hy vọng bây giờ anh làm những điều này vẫn còn kịp."

"…….."  
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.