Ánh mắt hai người chạm vào nhau, rõ ràng khoảng cách không phải quá gần, nhưng Nhan Thu Chỉ lại có thể cảm nhận được ánh mắt cực nóng của anh.
Ngoài ra, dường như cô còn nghe thấy tiếng tim mình đập.
So với ban đầu, nhịp đập mạnh mẽ hơn nhiều.
Giọng nói của anh giống như gió, chữ “thích” rơi xuống, khiến cho cô không nắm giữ được, nhưng tình cảm bên trong lại nói cho cô biết rằng đó là thật, vừa rồi thật sự có gió thổi qua, làm cho mặt hồ êm ả cũng gợn sóng.
Trần Lục Nam nói xong, cũng không thúc giục cô trả lời.
Ánh mắt anh nặng nề nhìn Nhan Thu Chỉ, thấp giọng nói: "Trở về nghỉ ngơi cho tốt.”
"Dạ." Nhan Thu Chỉ mím môi, bình tĩnh nói: "Vậy em đi nhé, anh lái xe chậm một chút.”
Nói xong, cô bước đi còn nhanh hơn chạy.
Trần Lục Nam nhìn bóng lưng cô đi xa, nhìn chằm chằm nơi cô biến mất một lúc lâu rồi mới lái xe rời đi.
Sau khi về đến nhà, Nhan Thu Chỉ đè trái tim đang đập quá nhanh của mình lại, vỗ vỗ mặt cho tỉnh táo.
"Đừng nghĩ nhiều, lời nói đó của anh ấy chỉ là thuận miệng nói ra thôi, trước kia nửa chữ cũng không kìm nén được, ai biết gần đây anh ấy đi tìm ai học tập chứ."
"Lời ngon tiếng ngọt của đàn ông 90% đều không đáng tin, đều là lừa gạt mấy cô gái nhỏ."
Nhan Thu Chỉ thôi miên mình: "Mày không thể vì điểm này mà thỏa hiệp được.”
Sau khi lầm bầm một hồi, Nhan Thu Chỉ mới tỉnh táo lại.
Không phải cô nhẫn tâm, chỉ là cô cảm thấy bây giờ thật sự còn quá sớm.
......
Mấy ngày kế tiếp, Nhan Thu Chỉ cũng không gặp Trần Lục Nam.
Bởi vì hoạt động tuyên truyền và livestream lần trước, nhân khí của cô tăng lên không ít, đến cả chị Manh bên kia cũng nhận được không ít đại ngôn.
Đại ngôn sản phẩm chăm sóc da bị chiếm mất, đại ngôn đồ trang điểm lại đến, ngoại trừ làm đẹp ra, có rất nhiều sản phẩm khác như sữa,… cũng tìm đến.
Khả năng mang hàng* của cô quá mạnh, phía thương hiệu thấy được điều đó, ngay cả giá cả cũng tăng lên không ít.
*Mang hàng: khái niệm "mang hàng" nhằm chỉ khả năng ngôi sao sử dụng các sản phẩm nhằm thúc đẩy tiêu thụ sản phẩm đó trên thị trường.
Nhan Thu Chỉ ký mấy đại ngôn không tồi, ngay sau đó liền nhận được tin tức của đạo diễn Tống.
Cô đã thông qua thử vai và trở thành nữ chính trong bộ phim mới của đạo diễn Tống.
Sau khi nhận được tin tức, Nhan Thu Chỉ cũng nhận được kịch bản. Cô không nghỉ ngơi, lập tức bế quan đọc kịch bản.
Khi Nhan Thu Chỉ bế quan đọc kịch bản, Trần Lục Nam đang bận rộn.
Anh tạm thời không nhận phim, nhưng công việc của anh lại không ít.
Thỉnh thoảng có một số lời mời không thể cự tuyệt, thêm chuyện của cha Trần và công ty, bận rộn khiến chân anh không chạm nổi đất, đầu óc rối mù, cả người choáng váng, còn bị cảm nhẹ.
Vừa dừng lại, một công việc mới lại đến.
Tối hôm nay, Trần Lục Nam vừa rời khỏi công ty thì cố ý đến bệnh viện một chuyến.
Cha Trần gần như đã có thể về nhà nghỉ ngơi, tuy rằng hoạt động còn chưa tiện, nhưng đã không còn gì đáng ngại.
Lúc anh đến, vừa hay mẹ Trần đi ra ngoài rửa hoa quả cho hai người.
Trần Lục Nam dừng một chút, thuận thế ngồi xuống một bên.
"Công ty thế nào rồi?"
Giọng nói của cha Trần cứng rắn, nghe không giống như người có thể nói chuyện nhẹ nhàng.
Trần Lục Nam cúi đầu, nhắn tin cho Nhan Thu Chỉ.
"Vẫn ổn ạ."
Cha Trần nhìn anh vài lần, lại hỏi thêm vài câu hỏi liên quan đến công ty, Trần Lục Nam đều trả lời từng câu một.
Cuối cùng, cha Trần hỏi: "Có phải con cãi nhau với Nhan Nhan không?”
Trần Lục Nam hơi giật mình, ngước mắt nhìn về phía ông ấy: "Ai nói với cha vậy?”
Cha Trần cười lạnh một tiếng, liếc mắt nhìn anh: "Cần người khác nói với cha à?” Ông ấy nói: "Lần trước Nhan Nhan tới đây, cha cảm thấy sắc mặt nó không thích hợp lắm, hai đứa xảy ra chuyện gì vậy?”
Trần Lục Nam cất điện thoại, Nhan Thu Chỉ không trả lời tin nhắn, anh thản nhiên nói: "Không có chuyện gì xảy ra cả, cha không cần quá bận tâm đâu.”
Cha Trần nghe thấy lời này của anh, tức giận: "Cái gì gọi là cha không cần bận tâm? Nếu cha không bận tâm, con dâu chạy đi từ lúc nào cũng không biết.”
Trần Lục Nam mím môi.
Cha Trần tiếp tục răn dạy: "Nhan Nhan tốt biết bao, nếu con làm người ta tức giận bỏ đi, xem xem con làm sao bây giờ.”
Ông ấy hỏi: "Chuyện của con với Lâm Viện kia là sao?”
Trần Lục Nam nhíu mày: “Không có quan hệ gì cả ạ.”
Cha Trần liếc xéo anh một cái: "Cái giới của các con là như vậy đấy, quan hệ hỗn loạn, sớm đã nói với con đừng có đi vào cái bể nhuộm cỡ lớn này, con hết lần này tới lần khác không nghe, bây giờ con như vậy, có thể kiếm được bao nhiêu tiền chứ, cho dù là có thể kiếm tiền, người khác vẫn khinh thường con, chỉ là một kẻ diễn tuồng..."
Trần Lục Nam không hé răng, cứ như vậy lẳng lặng nhìn ông ấy.
Một lúc lâu sau, bên trong phòng bệnh trở nên im lặng.
Trần Lục Nam trầm mặc một lát mới nói: "Cha có hiểu lầm quá sâu về giới giải trí, mỗi một giới đều có tốt có xấu, cha không thể áp đặt một cách phiến diện như vậy.”
Anh đứng dậy, hai tay đút vào túi, nói: "Cha không tán thành, con cũng không cưỡng ép.”
Anh để lại một câu: "Còn có việc, con đi trước đây."
Sau khi đi từ bệnh viện ra, Trần Lục Nam kéo vành mũ xuống đứng ở ven đường một lát.
Tài xế không dám thúc giục, anh đứng một mình bên đường hút thuốc.
Xung quanh có người đi ngang qua, có lẽ cảm thấy khí chất của anh đặc biệt nên nhìn thêm vài lần, nhỏ giọng thảo luận.
"Anh ta có chút giống Trần Lục Nam."
"Nói cái gì thế, Trần Lục Nam sao có thể hút thuốc ở đây."
"Nói cũng đúng."
......
Sau khi âm thanh của mấy người đó càng ngày càng xa, Trần Lục Nam tự giễu cười.
Anh ném tàn thuốc vào thùng rác rồi lên xe.
Tài xế quay đầu lại nhìn anh, thấp giọng hỏi: "Cậu chủ, bây giờ quay về hả?"
Trần Lục Nam dừng một chút, nhìn về phía chú ấy: "Chú Lưu, chú về trước đi, tôi tự lái xe.”
Chú Lưu suy nghĩ một hồi, thấp giọng nói: "Cậu chủ, hình như cậu không khoẻ lắm, tôi đi mua ít thuốc cho cậu nhé?”
"Không sao đâu."
Giọng của Trần Lục Nam nặng nề, mang theo chút khàn khàn không thể nói rõ.
"Tôi không sao."
Chú Lưu không còn cách nào khác, chỉ có thể dặn dò: "Vậy cậu chủ chú ý hơn một chút.”
"Được."
Trần Lục Nam trực tiếp lái xe đi.
Bất tri bất giác, xe dừng ở cổng một tiểu khu cao cấp nào đó.
Chú bảo vệ biết biển số chiếc xe này là của Trần Lục Nam, nhìn anh dừng ở cửa hơn nửa ngày, không nhịn được mà gõ cửa sổ.
"Xin chào."
Trần Lục Nam mở cửa sổ xe.
Bảo vệ nhìn khuôn mặt quen thuộc của anh, mỉm cười hỏi: "Anh Trần có muốn vào trong không?"
Ngón tay Trần Lục Nam dừng lại, ghé mắt nhìn tiểu khu quen thuộc trước mặt, thấp giọng nói: "Không cần đâu, tôi chỉ dừng ở đây một lúc thôi, sẽ gây ra ảnh hưởng gì sao?”
Bảo vệ cười cười: "Không sao đâu, dừng lại cả đêm cũng được.”
Ông ta không hỏi gì thêm nữa.
Ở cổng tiểu khu cũng có bãi đậu xe tạm thời, không ảnh hưởng đến cư dân ra vào, vì vậy sẽ không có gì vấn đề lớn.
Chờ bảo vệ đi, Trần Lục Nam nghĩ ngợi một lúc rồi cầm điện thoại di động gửi tin nhắn cho Nhan Thu Chỉ.
Lúc tin nhắn của Trần Lục Nam được gửi tới, Nhan Thu Chỉ đang ở bên ngoài.
Tài nấu nướng của cô không ổn, định đặt ship mà nhìn một vòng cũng không tìm được đồ gì muốn ăn, bèn trực tiếp cầm điện thoại và mũ đi ra ngoài.
Bóng đêm yên tĩnh, Nhan Thu Chỉ cũng không sợ bị người khác nhìn thấy.
Dù sao cô cũng chỉ có một mình.
Nhưng cô không ngờ rằng cô sẽ gặp Nhan Gia Trì.
Nhan Thu Chỉ vừa đi tới trước một quầy bánh kếp gọi một phần, một người bên cạnh không cẩn thận chạm vào cô một cái.
Cô hơi nghiêng người, lơ đãng nhìn qua, vừa nhìn, Nhan Thu Chỉ liền không nhịn được nheo mắt lại.
Cô đưa tay ra, kéo cặp sách của chàng trai kia.
Chàng trai quay lại.
Hai người đứng ở trước quầy hàng nhỏ lặng lẽ nhìn nhau, Nhan Thu Chỉ nhìn đồng phục và cặp sách hơi bẩn trên người cậu ta, nhíu nhíu mày: "Sao em lại ở đây?”
Nhan Gia Trì mím chặt miệng: "Đi dạo một chút thôi.”
Nhan Thu Chỉ: "… Ý chị là sao em lại đi dạo ở đây?”
Cô nhíu mày nhìn cậu ta: "Nếu chị nhớ không lầm, nhà họ Nhan ngược hướng với nơi này đúng không?”
Một cái phía đông một cái phía tây.
Nhan Gia Trì nhìn động tác của người bán hàng, không được tự nhiên nói: "Không cần chị quan tâm.”
Nhan Thu Chỉ: "..."
"Em cho rằng chị muốn quan tâm em à?"
"Vậy mà chị còn hỏi em."
"Chị chỉ thuận miệng hỏi thôi." Nhan Thu Chỉ cạn lời nói: “Em muốn ăn cái gì?”
Nhan Gia Trì ngửi thấy mùi thức ăn trước mặt, cứng rắn nói: "Em tự mua.”
Cô cười "haha" một tiếng, liếc mắt nhìn cậu ta: "Được rồi, tiện thể mua cho chị luôn đi.”
Nhan Gia Trì: "... Chị không có tiền à?”
"Có chứ, nhưng chị thích người khác mời chị ăn."
“...”
Hai chị em không coi ai ra gì đấu võ mồm.
Nhan Thu Chỉ cảm thấy mình đột nhiên trở nên ấu trĩ, cô tức giận lấy bánh kếp thập cẩm mà mình muốn từ chỗ ông chủ, xách đi.
Sau khi đi được hai bước, cô quay đầu lại nhìn Nhan Gia Trì đang tụt lại phía sau: "Theo chị.”
Nhan Gia Trì: "... Ồ.”
Cậu ta lặng lẽ đuổi theo.
Điện thoại di động rung lên, Nhan Thu Chỉ nhìn một cái.
Trần Lục Nam: [Ăn cơm chưa? Nếu chưa ăn thì ăn với anh nhé?]
Nhan Thu Chỉ: [... Anh không thể tìm được ai ăn tối cùng sao?]
Tại sao lần nào cũng hỏi mình có ăn cơm không, trong ấn tượng của Trần Lục Nam, cô là một con lợn hả?
Trần Lục Nam: [Ừm. Không tìm được.]
Nhan Thu Chỉ nhìn tin nhắn của anh, vô cùng cạn lời.
Cô cúi đầu, dẫn Nhan Gia Trì đi về phía cổng tiểu khu, còn chưa nói ra câu nào, bảo vệ đã nhìn cô cười cười nói: "Cô Nhan, Trần tiên sinh tới tìm cô đấy nhỉ?”
Tố chất của bảo vệ tiểu khu cao cấp rất tốt, chưa bao giờ nói bậy.
Đó cũng là nguyên nhân vì sao Nhan Thu Chỉ yên tâm ở lại đây. Bất ngờ nghe được một câu như vậy, cô vẫn có chút bối rối: "Cái gì?”
Nhân viên bảo vệ chỉ tay.
Nhan Thu Chỉ quay đầu, nhìn thấy chiếc xe màu đen ẩn mình trong bóng đêm.
Cô hơi dừng một chút rồi xoay người đi về phía bên kia.
Trần Lục Nam đang cúi đầu nhìn điện thoại di động, không chú ý tới việc cô đã trở về.
Cửa sổ xe vang lên âm thanh, anh ngước mắt lên.
Nhan Thu Chỉ cúi đầu nhìn anh: "Anh đến từ khi nào vậy?”
Trần Lục Nam ngẩn ra, ánh mắt lướt gương qua mặt cô, dừng trên bánh kếp trong tay cô: "Vừa mới đến.”
“...”
Nhan Thu Chỉ mím môi: "Tới rồi sao cũng không nói một tiếng?”
Trần Lục Nam cúi đầu cười: "Sợ bị em từ chối.”
"Không phải anh còn hỏi em có muốn ăn cơm với anh không à?" Trần Lục Nam gật đầu, thản nhiên nói: "Ừ, cách điện thoại di động, không quá mất mặt.”
Nhan Thu Chỉ: "..."
Cô tỏ ra không có gì để nói với logic này của Trần Lục Nam.
Cô im lặng vài giây rồi thì thầm: "Em không thể ăn tối với anh được."
Trần Lục Nam hoảng hốt, hiểu rõ nói: "Được.”
Nhan Thu Chỉ nhìn vẻ mặt cô đơn của anh, đột nhiên có hơi không đành lòng. Cô mím môi, nói một câu: "Nhan Gia Trì tới rồi, em cảm thấy hẳn là nó đã gặp phải chuyện gì đó, em phải hỏi nó một chút.”
Ngụ ý, cô không có thời gian ăn cơm với Trần Lục Nam.
Trần Lục Nam nhìn theo hướng cô chỉ, không ngoài ý muốn nhìn thấy người còn mặc đồng phục học sinh.
Anh hơi gật đầu, tỏ vẻ hiểu rõ, nhìn cô một cái thật sâu: "Đi đi, lát nữa anh sẽ về.”
"Dạ."
Nhan Thu Chỉ xoay người, đi về phía Nhan Gia Trì, lúc sắp tới nơi, cô lại dừng bước.
Cô quay đầu lại, thừa dịp cửa sổ xe Trần Lục Nam còn chưa đóng lại, nhanh chóng để lại một câu: "Em cảm thấy em có vấn đề trong việc giao tiếp với Nhan Gia Trì, nếu anh không phiền thì lên giúp em nói chuyện với nó nhé.”
Nói xong, cô lại không được tự nhiên nói một câu: "Đương nhiên nếu anh để ý…"
Lời còn chưa dứt, Trần Lục Nam đã ngắt lời.
"Không để ý."
Anh nhìn Nhan Thu Chỉ, giọng nói trầm thấp, không nhanh không chậm nói: "Đây là vinh hạnh của anh.”