Ngàn Vạn Loại Tâm Động - Thời Tinh Thảo

Chương 40



Nhan Thu Chỉ cũng không biết Trần Lục Nam lại đánh giá mình “cao” như vậy.

Khi cô đến địa điểm thử vai, xung quanh có rất nhiều nghệ sĩ quen thuộc và không quen thuộc cũng đến thử vai, tất cả đều vì cùng một vai diễn.

Trước đó cô nhận được tin tức từ phía chị Manh, nhân vật này nếu không có gì ngoài ý muốn sẽ thuộc về cô.

Dù vậy cô cũng không dám sơ hở.

Trong chuyện diễn xuất, Nhan Thu Chỉ cũng là một người thích cạnh tranh.

Đây là một bộ phim cổ trang, nhưng không phải kiểu tranh đấu với nhau như cung đấu mà là một bộ phim truyền hình lấy đề tài tiên hiệp.

Kịch bản được chuyển thể từ tiểu thuyết mang đậm chất kỳ ảo, cũng khiến người ta tràn đầy khao khát đối với nơi này.

Nhan Thu Chỉ lúc nhìn đến kịch bản liền rất thích, nữ chính thoạt nhìn chỉ là một nhân vật bình thường, một nhân vật bình thường có diện mạo tương đối xinh đẹp, nhưng bản chất lại thông minh, lúc đi bái sư học nghệ, trời xui đất khiến trở thành đệ tử của một môn phái nào đó.

Sau đó là một loạt chuyện xưa trong môn phái.

Chuyện xưa khúc chiết, nhưng là lại có chút cẩu huyết.

Trong kịch bản có rất nhiều người thích và thiên vị nữ chính, đương nhiên, tình địch cũng không ít.

Cảm giác đầu tiên của Nhan Thu Chỉ sau khi xem xong là nữ chính vừa may mắn nhưng cũng vừa xui xẻo.

Vì cô ấy được quá nhiều người ưu ái nên người nhằm vào cô, hãm hại cô cũng không ít.

Nhìn chung, mọi thứ dường như đều bình đẳng.

……

Lúc Nhan Thu Chỉ đến, không ngờ tới còn sẽ gặp được một người quen.

Cô mới vừa đi vào, Mục Hân liền từ chỗ bên kia đứng lên, vui vẻ chào hỏi cô: “Chị Thu Chỉ.”

Nhan Thu Chỉ hơi hơi dừng lại, tránh đi những ánh mắt nhìn chằm chằm kia đi về phía cô ấy.

“Đã lâu không gặp.”

Khóe môi Mục Hân cong lên thành một nụ cười, kéo tay cô nói: “Đúng vậy, không ngờ tới chị Thu Chỉ cũng đến đây thử vai.”

Nhan Thu Chỉ gật gật đầu: “Thật trùng hợp.”

Mục Hân nói: “Có chị Thu Chỉ ở đây thì nhân vật nữ chính này khẳng định là chị.”

Cô ấy vui vẻ nói: “Em chỉ mong có thể thử một vai phụ liền tốt rồi.”

Nhan Thu Chỉ cười ngắt lời cô: “Không đến mức đó.”

Cô nhìn chung quanh nhìn một vòng: “Mọi người đều có thực lực, nếu đạo diễn Tống công khai tuyển chọn thì khẳng định là muốn xem thực lực, chị cũng không nhất định có thể giành được.”

Tuy rằng chị Manh từng nói qua đây là bộ phim mà công ty sẽ xem xét đầu tư, nhưng nếu Nhan Thu Chỉ không thể hiện tốt trong buổi thử vai, hoặc là có nữ diễn viên thích hợp hơn, diễn xuất tốt hơn, nhân vật này cũng không nhất định sẽ cho cô.

Đương nhiên, nếu là hai người thực lực ngang nhau, suy xét đến nhà đầu tư, nhân vật này nhất định sẽ là cô.

Đây đều là một số quy tắc nhỏ trong vòng, mọi người đều hiểu.

Nhưng hiện tại, bản thân Nhan Thu Chỉ cũng không chắc chắn một trăm phần trăm.

Mục Hân gật đầu, hưng phấn nói: “Vậy cũng không sao, dù sao em tin tưởng chị Thu Chỉ có thể làm được.”

“Cảm ơn.”

Nhan Thu Chỉ nhìn cô ấy: “Cùng nhau cố gắng.”

“Ừm ừm.”

Không bao lâu sau, buổi thử vai của đám người Nhan Thu Chỉ cũng kết thúc.

Lúc cô đi ra, chị Manh cũng tới đây.

Sau khi Nhan Thu Chỉ và đám người Mục Hân nói lời tạm biệt, lúc này cô mới lên xe.

Chị Manh quay đầu nhìn cô, nhỏ giọng hỏi: “Em thấy thế nào?”

“Cũng không tệ lắm.”

Nhan Thu Chỉ cười cười, nhẹ giọng nói: “Nếu như không có gì ngoài ý muốn thì hẳn là không có việc gì.”

Chị Manh gật đầu: “Vậy là tốt rồi.”

Chị nhìn sườn mặt của Nhan Thu Chỉ, luôn cảm thấy sau hai ngày không gặp, nghệ sĩ của mình hình như đã trở nên trưởng thành hơn một ít.

Chị tạm dừng: “Công ty còn nhận cho em hai cái đại ngôn, hơn nữa còn có mấy cái chương trình tạp kỹ cũng muốn mời em.”

Chị dở khóc dở cười nói: “Biểu hiện của em trong sống chậm quá tốt, có rất nhiều người quan tâm đến chương trình tạp kỹ của em.”

Chị nói xong, cố ý liếc nhìn Nhan Thu Chỉ: “Có hứng thú sao?”

Nhan Thu Chỉ trầm mặc vài giây, sau đó gật đầu: “Có.”

Cô hỏi: “Nhìn xem là loại hình gì.”

Chị Manh hơi ngạc nhiên: “Trước đây không phải em không thích tham gia các chương trình tạp kỹ sao?”

Nhan Thu Chỉ nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói: “Em nhận ra rằng tham gia các chương trình tạp kỹ cũng rất thú vị, để sau này xem lại cũng rất không tệ. ”

“Được.”

Cô chủ yếu là muốn cho công việc của mình bận rộn lên, phong phú hơn một chút.

Cũng muốn làm cho sự nghiệp của mình tốt hơn, Nhan Thu Chỉ lúc trước tuy rằng cố gắng, nhưng tổng thể mà nói vẫn có chút lười biếng, lần này là thật sự tính toán để cho mình siêng năng hơn.

Dựa vào cái gì đều không bằng dựa vào chính mình.

Nhan Thu Chỉ quay đầu nhìn ánh nắng ngoài cửa sổ, tổng cảm thấy mặt trời càng ngày càng lớn, chiếu đến người có chút chói mắt.

Cô đưa tay dụi dụi mắt, lúc này mới thu hồi suy nghĩ, cúi đầu tiếp tục lật xem kịch bản.

Hết lần này đến lần khác, không ngại mệt mỏi.

Nhan Thu Chỉ bắt đầu bận rộn, Trần Lục Nam cũng vậy.

Sau khi cúp điện thoại của người đại diện, trợ lý Trình Thịnh liền gọi điện đến bảo anh đến công ty một chuyến.

Sau khi Trần Lục Nam vội vàng chạy tới để xử lý sự việc xong thì giờ ăn trưa cũng trôi qua.

Anh ngồi sau bàn làm việc của mình, đưa tay xoa xoa huyệt thái dương.

Trợ lý gõ cửa, thật cẩn thận đi vào: “Tiểu Trần tổng, buổi trưa anh muốn ăn gì?”

Trần Lục Nam dừng tay một chút, thanh âm trầm thấp: “Không cần.”

Anh nhỏ giọng nói: “Pha một tách cà phê mang lại đây.”

Trợ lý không biết phải làm sao, gật đầu: “Được rồi, tiểu Trần tổng chờ một chút.”

Trần Lục Nam quay đầu lại và nhìn xuống dòng xe cộ vô tận, chạy không ngừng ở tầng dưới. Ánh nắng buổi chiều nóng như thiêu đốt, làm cho thành phố cũng sáng lên rất nhiều.

Xe cộ qua lại trên đường phố đều lờ mờ có thể nhìn rõ ràng, Trần Lục Nam nhìn chằm chằm một lát, trong đầu hiện lên những lời người đại diện buổi sáng nói.

Thật ra anh nói dỗ dành Nhan Thu Chỉ không được, không phải bởi vì không muốn dỗ dành.

Là do anh tìm không thấy phương pháp.

Trần Lục Nam hiếm khi ở chung với phụ nữ, tuy đã đóng rất nhiều phim nhưng những vai diễn mà Trần Lục Nam đóng đều có rất ít cảnh tình cảm, xung quanh anh cũng không có phụ nữ.

Ngoại trừ mẹ Trần, cũng chỉ có Thẩm Mộ Tình và Nhan Thu Chỉ là có mối quan hệ quen thuộc chút.

Thẩm Mộ Tình và Nhan Thu Chỉ tính cách khác nhau, Trần Lục Nam cũng không cần đi nói chuyện với cô, hai người quen nhau từ nhỏ, nói chuyện còn không nhiều bằng khi Trần Lục Nam đến công ty nói chuyện với trợ lý .

Hoàn toàn không có giá trị tham khảo.

Về phần mẹ Trần thì càng không thể so sánh được.

Trần mẫu bởi vì ép Trần Lục Nam kết hôn, cũng bởi vì một số điều bà đã làm với anh khi còn nhỏ, mẹ Trần đã hết sức cẩn thận với con của mình.

Chỉ cần Trần Lục Nam nói thêm vài câu và trở về nhà thêm hai lần nữa, mẹ Trần đã đủ mãn nguyện rồi, càng không cần anh dỗ dành.

Mà Nhan Thu Chỉ ――

Có vẻ là một cô gái nhỏ, nhưng thực tế, một khi đã đưa ra quyết định thì có chín con trâu cũng không kéo lại được.

Tâm tư cô mẫn cảm, có chút gì không ổn thì Trần Lục Nam muốn cứu vãn, xác suất có thể thành công cũng không cao.

Khi anh đang trầm tư thì chuông điện thoại di động vang lên.

Trần Lục Nam liếc nhìn, kết nối.

“Buổi tối cùng nhau ăn cơm?”

Giọng nói của Khương Thần truyền ra.

“Không được.”

Trần Lục Nam lạnh nhạt từ chối.

Khương Thần hừ hừ cười nói: “Đừng nha, chúng ta cùng nhau ăn cơm tối đi. Nghe nói anh đang suy nghĩ cách dỗ dành Nhan Nhan. Đến ăn cơm đi, chúng ta sẽ chỉ cho anh một số kỹ xảo dỗ dành.

Mí mắt Trần Lục Nam cũng không nâng lên, lạnh lùng nói: “Không cần. ”

Khương Thần cũng không sợ anh, tiếp tục đùa giỡn nói: “Sao lại không cần, tôi cố ý tìm hiểu từ Thẩm Mộ Tình những thứ mà Nhan Nhan thích, anh khẳng định không biết.”

Anh ấy kéo dài âm cuối, cố ý hỏi: “Thật sự không cần?”

Khương Thần hơi tiếc nuối nói: “Nếu không cần vậy thì ――”

Quên đi hai chữ còn chưa nói ra, Khương Thần liền nghe thấy phía đối diện bật ra hai chữ: “Địa chỉ.”

Anh ấy cười nhạo, nói địa chỉ và thời gian, vừa nói xong thì điện thoại đã bị Trần Lục Nam cúp máy.

Khương Thần cũng không tức giận, chỉ cảm thấy rất thú vị.

Lần đầu tiên thấy Trần Lục Nam như vậy, phải ghi chép lại một chút mới được.

――――

Sau khi Nhan Thu Chỉ về nhà, nhìn kịch bản chị Manh gửi tới cùng mấy chương trình tạp kỹ, có một hai cái cô đều có chút hứng thú, vì vậy đều nói từng cái một với Chị Manh.

Giữa trưa tùy tiện ăn thứ gì đó lấp bụng, đến buổi chiều, Nhan Thu Chỉ nhận được cuộc gọi từ Khương Định .

“Alô.”

Nhan Thu Chỉ lên tiếng chào hỏi: “Anh Khương Định , có chuyện gì sao?”

Khương Định ‘ừm’ một tiếng, nhỏ giọng nói: “Anh đã về nhà một chuyến.”

Nhan Thu Chỉ ngẩn ra: “Cái gì?”

Khương Định cười: “Đem lên cho em một số đồ, buổi tối cùng đi ăn cơm không?”

“Được ạ.”

Đúng lúc hôm nay Nhan Thu Chỉ rảnh rỗi, không chút suy nghĩ liền đồng ý rồi.

“Đi đâu vậy?”

“Em muốn đi đâu?”

Nhan Thu Chỉ suy nghĩ một hồi, nhưng không có nơi nào muốn đi: “Không biết.”

Khương Định suy nghĩ một lúc rồi nói: “Chút nữa anh sẽ đến đón em, đến lúc đó lại quyết định.”

“Được.”

Sau khi cúp máy, Nhan Thu Chỉ tiếp tục đọc kịch bản.

Khi Khương Định đến, cô mới trang điểm ăn mặc khiêm tốn ra ngoài.

Cả hai đã không gặp nhau một thời gian kể từ lần trước tách ra ở nước ngoài.

Nhan Thu Chỉ vừa lên xe liền hỏi: “Anh mang gì cho em?”

Khương Định đưa cho cô một cái túi: “Là thứ khi em còn nhỏ thích nhất.”

Anh ấy cười khẽ nói: “Mẹ anh làm, bà ấy vẫn luôn nhắc mãi tại sao lâu như mà em không về.”

Là một loại bánh mà Nhan Thu Chỉ rất thích, chỉ có chỗ đó mới có, cũng chỉ có hương vị ở nơi đó phù hợp nhất.

Cô không nhịn được, trực tiếp mở ra ăn.

“Một một gian nữa em sẽ về.”

Khương Định gật đầu: “Ngày giỗ của mẹ em sắp tới rồi ?”

“Ừm.”

Nhan Thu Chỉ cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Một năm em trở về thăm bà ấy một lần.”

Nhiều hơn cô không dám, cô sợ hãi thấy cảnh thương tình.

Khương Định cũng không nhiều lời, liếc mắt nhìn cô: “Tâm trạng của em…. Nhìn còn tệ hơn lần trước.”

Nhan Thu Chỉ ngẩn ra, cười chua xót: “Rõ ràng như vậy sao?”

“Đúng vậy.”

Nhan Thu Chỉ thở dài, nhẹ giọng nói: “Anh biết Trần Lục Nam sao?”

Khương Định dừng lại một lúc: “Ừm.”

Nhan Thu Chỉ quay đầu nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ xe, lúc này ven đường có rất nhiều người, vừa vặn là giờ cao điểm lúc tan tầm, trên đường cũng đặc biệt đông đúc, rậm rạp, dày đặc giống như con kiến ​​nhỏ dọn nhà vậy.

Cô nói: “Em đã kết hôn, anh biết không?”

Khương Định gật đầu: “Mẹ anh đã nói với anh rồi.” Anh nói: “Anh còn tưởng rằng em không muốn nói.”

Năm ngoái khi Nhan Thu Chỉ trở về, cô đã nhìn thấy mẹ Khương Định, bà cũng là người thân duy nhất còn lại của cô, sau khi tình cờ gặp gỡ Nhan Thu Chỉ đã kể cho bà nghe về cuộc hôn nhân mà cô chưa từng nói với ai khác.

Nhan Thu Chỉ ngẩn ra, cười cười: “Sao anh không hỏi em?”

Khương Định: “Mẹ anh nói đó là hôn sự ba em chọn cho em, em không muốn cho người ta biết, cho nên anh liền không hỏi. ”

Anh ấy nhíu nhíu mày, kinh ngạc nhìn cô: “Đối tượng kết hôn của em là Trần Lục Nam? ” 

“Ừm.”

Nhan Thu Chỉ gật gật đầu, không bỏ qua vẻ mặt ngạc nhiên của Khương Định.

Cô cười khổ và nhẹ giọng nói: “Nhưng chúng em chắc là sắp ly hôn.”

“Anh ta ngoại tình?”

“Không có.”

Nhan Thu Chỉ trầm mặc một lát: “Chỉ là cảm thấy xây dựng và giữ gìn một đoạn hôn nhân quá mệt mỏi.”

Khương Định không lên tiếng.

Anh ấy im lặng một lát, lúc này mới hỏi: “Em thích Trần Lục Nam?”

Nhan Thu Chỉ nhìn anh.

Khương Định nhún vai: “Quá rõ ràng rồi, tính tình của em giống hệt khi còn bé, hoàn toàn không thay đổi chút nào.”

“Sợ bị tổn thương?”

Nhan Thu Chỉ mím môi.

Nói là sợ bị tổn thương cũng đúng, nhưng lại không đúng.

Thực ra, cô chỉ cảm thấy mình thật tham lam. Không muốn bởi vì một người đàn ông mà trở nên không giống mình, nhưng lại tham lam muốn nhiều hơn.

Nguyên nhân chính là do tính cách của chính cô.

Nếu cô có thể lấy hết can đảm để nói ra những gì cô muốn và yêu cầu một câu trả lời, có lẽ sẽ không thay đổi thành như bây giờ.

Khương Định cũng không thúc giục cô đòi câu trả lời, anh ấy liếc mắt nhìn người đang quay lưng về phía mình, cúi đầu nhấp vài cái vào điện thoại di động.

Ngay sau đó, chuông điện thoại di động Khương Định vang lên. 

Nhan Thu Chỉ rút lại suy nghĩ của mình.

“Em còn có việc bận không?”

“Không có.”

Khương Định nói: “Hay đêm nay anh cùng em đi dạo quanh quán bar?”

Nhan Thu Chỉ ngẩn ra, lắc đầu cự tuyệt: “Em uống rượu không tốt lắm.”

“Không sao đâu.”

Khương Định nói: “Còn có anh ở đây mà.”

Nhan Thu Chỉ rối rắm vài giây, cuối cùng thật sự đồng ý rồi.

Thành thật mà nói, cô có chút muốn đi, nhưng để đề phòng chuyện ngoài ý muốn, cô nhìn về phía Khương Định nói: “Em có thể dẫn theo một người bạn khác được không?”

Khương Định cười: “Đương nhiên được.”

Nhan Thu Chỉ ngay lập tức gửi một tin nhắn cho Thẩm Mộ Tình, Thẩm Mộ Tình sẽ quay phim vào ngày mai với đoàn phim, vừa nhận được tin nhắn của Nhan Thu Chỉ, cô ấy đã không để ý đến lời dặn dò của trợ lý mà thay quần áo đi ra ngoài.

Khi đến quán bar, thời gian vẫn còn sớm.

Lúc này mới hơn bảy giờ, người ở cửa quán bar còn không nhiều.

Nhan Thu Chỉ ngước mắt nhìn nơi này, còn rất quen thuộc. 

Trước kia cô và Trần Lục Nam đã tới hai lần, ông chủ hình như là Khương Thần hay là ai khác nhỉ? Vừa nghĩ đến điểm này, Nhan Thu Chỉ lập tức yên tâm.

Tuy rằng nói cô và Trần Lục Nam sắp ly hôn, nhưng tình bạn giữa cô và Khương Thần vẫn còn, ở trong quán bar của anh, cô cũng không lo lắng xảy ra chuyện.

Suy xét đến thân phận của Nhan Thu Chỉ, Khương Định trực tiếp đặt một phòng riêng.

Sau khi hai người khiêm tốn đi vào, Nhan Thu Chỉ nghe dưới lầu truyền đến thanh âm đinh tai nhức óc, liền cúi đầu nhìn xuống.

Trong đại sảnh có rất nhiều người, tất cả mọi người tùy ý chơi đùa, giống như là để phóng thích chính mình vậy.

Cô nhìn chằm chằm một hồi, cảm thấy cũng rất thú vị.  

“Muốn đi xuống khiêu vũ không?”

Nhan Thu Chỉ gật gật đầu: “Cũng có chút muốn, nhưng thân phận này của em không thích hợp.” Cô nói đùa với Khương Định: “Nếu em mà đi xuống khiêu vũ, xíu nữa liền có thể sẽ có tin tức về em.”

Cô nghiêng đầu suy nghĩ một hồi: “Tiêu đề tin tức có lẽ sẽ viết ―― Nhan Thu Chỉ bị tổn thương vì tình, đêm khuya ở quán bar mua say.”

Khương Định không nhịn được, bị cô chọc cười.  

“Có chút thú vị.”

“Truyền thông trong nước là vậy đó.”

Nhan Thu Chỉ cười cười: “Có đôi khi rất thú vị, có đôi khi cũng thực phiền phức.”

Khương Định liếc mắt nhìn cô: “Cũng giống nhau thôi.”

Anh nói: “Chính vì em không thích nói chuyện, nếu tính tình hoạt bát hơn, có lẽ bây giờ đã không không vui như vậy.”

Nhan Thu Chỉ bĩu môi.

Khương Định nói: “Mặc dù anh không biết nhiều về Trần Lục Nam, nhưng chúng ta đều là khuyên giải không khuyên ly, nếu như có thể hãy nói chuyện rõ ràng với nhau đi.”

Nhan Thu Chỉ gật đầu: “Em hiểu.”

Cô nói: “Đợi thêm một đoạn thời gian nữa, hiện tại em muốn được yên tĩnh.”

Thẩm Mộ Tình chỉ chốc lát sau đã tới, sau khi Nhan Thu Chỉ giới thiệu hai người cho nhau, cô ấy nghi ngờ nhìn Khương Định, lại nhìn Nhan Thu Chỉ.

Nghĩ một lúc, cô kéo Nhan Thu Chỉ vào nhà vệ sinh: “Cậu có chuyện gì vậy? Không phải vừa mới chia tay hả? Sao cậu lại có người đàn ông khác rồi?”

Nhan Thu Kiêu trợn mắt nhìn cô ấy: “Đó là anh trai có quan hệ huyết thống với tớ!”

“Anh họ.”

Thẩm Mộ Tình: “Thật sao?”

“Ừm.”

Nhan Thu Chỉ không nói nên lời: “Tớ nhìn giống người hoa tâm sao?”

“Không giống a.”

Thẩm Mộ Tình đúng lý hợp tình nói: “Này không phải do tớ sợ cậu bị tình làm tổn thương nên nhất thời luẩn quẩn trong lòng hay sao.”

Nhan Thu Chỉ: “……”

Hai người nói chuyện hồi lâu trong nhà vệ sinh sau đó quay trở lại, Thẩm Mộ Tình lập tức bày ra vẻ mặt hòa nhã với Khương Định.

“Anh cùng họ với chủ quán bar này a.”

Thẩm Mộ Tình cười nói: “Người nào không biết còn tưởng rằng hai người là anh em đâu.”

Khương Định nhướng mày: “Trùng hợp như vậy à?”

“Đúng vậy.”

Thẩm Mộ Tình cười cười.

Nhan Thu Chỉ cảm thấy có chút nhàm chán khi nghe hai người nói chuyện với nhau.

Cô có chút muốn đi xuống phía dưới, suy nghĩ một hồi rồi nói: “Em đi xuống phía dưới dạo chơi một chút.”

Hai người đều không có ý kiến.

Dưới lầu có rất nhiều người, xa hoa truỵ lạc, ánh đèn cũng huyền ảo, trong lúc nhất thời thật sự là nhìn không ra ai là ai.

Nhan Thu Chỉ còn đội một cái mũ, đứng ở những nơi có phong cách khác nhau như quán bar cũng không bắt mắt.

Vừa đến, cô đã cảm nhận được bầu không khí sôi động của quán bar.

Quán bar là một nơi dễ dàng để cho người ta thư giãn, lúc đầu Nhan Thu Chỉ còn có chút phiền não, nhưng bây giờ hoàn toàn không có.

Nhìn những người trẻ tuổi đang nhảy múa trên sân khấu, cô thực sự cảm thấy cuộc sống thật tốt đẹp.

Cô yêu cầu một ly rượu không độ, vừa nhìn sân khấu vừa nhâm nhi, không để ý xung quanh có rất nhiều người đang nhìn mình.

Cô có dáng người đẹp, cho dù gương mặt không nhìn được rõ ràng lắm, nhưng chỉ riêng khí chất và dáng người, ngay từ khi mới xuất hiện đã khiến nhiều người chú ý.

Lúc mới bắt đầu, mọi người chỉ im lặng thưởng thức, đợi một lát sau cũng không có ai tiến lên, dần dần có người không kiềm lòng được.

“Tiểu Phùng tổng, anh đi đi.”

Ở bên kia một đám ăn chơi trác táng nói: “Tiểu Phùng tổng ra tay thì khẳng định sẽ thành công.”

Phùng Mậu quay đầu nhìn chằm chằm Nhan Thu Chỉ, cười cười: “Chờ.”

Anh ta cầm hai ly rượu đứng bên cạnh Nhan Thu Chỉ.

“Tiểu thư, cô có muốn uống một ly không?”

Nhan Thu Chỉ nhìn ly rượu trong suốt đưa tới trước mặt, rượu trong ly vẫn còn hơi sủi bọt, trông khá hấp dẫn.

Cô nhàn nhạt nói: “Không cần, cảm ơn.”

Phùng Mậu ngẩn ra, nhìn chằm chằm góc nghiêng mặt của cô nói: “Sao tôi nhìn cô có chút quen mắt.”

Nhan Thu Chỉ “ừm” một tiếng, vẫn chưa ngẩng đầu: “Cũng vậy.”

Phùng Mậu nghẹn một cái, không nghĩ tới anh ta lại đây bắt chuyện sẽ đá đến ván sắt.

Anh ta quay đầu nhìn về phía đám anh em đang xem náo nhiệt ở bên kia, ho khan một tiếng nói: “Tiểu thư, nể mặt tôi một chút đi? Rượu này sạch sẽ.”

“Tôi không giỏi uống rượu.”

Nhan Thu Chỉ bình tĩnh từ chối.

Nói qua lại một hồi, sự kiên nhẫn của Phùng Mậu cũng biến mất.

Anh ta nhẫn nhịn, trầm giọng nói nhỏ: “Đừng rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt.”

Nghe vậy, Nhan Thu Chỉ đột nhiên nở nụ cười.

Lời này sao lại quen tai như vậy, cô ngước mắt lên, vừa định nói chuyện thì ở bên cạnh vươn ra một bàn tay kéo cô ra phía sau.

Nhan Thu Chỉ hơi giật mình, hơi thở nồng nặc mùi đàn ông quen thuộc.

Trần Lục Nam giương mắt lên, giọng điệu lạnh lùng: “Cậu muốn cho ai uống rượu?”

Phùng Mậu sửng sốt nhìn người đột nhiên xuất hiện này: “Trần Lục Nam?”

Anh ta kinh ngạc nhìn anh: “Sao cậu lại ở đây?”

Khương Thần từ bên cạnh đi ra, ngăn chặn tầm mắt của những người phía sau, cười nói: “Tiểu Phùng tổng, cậu nói đi.”

Phùng Mậu nhìn những người này, lại đưa mắt nhìn Nhan Thu Chỉ, đột nhiên nở nụ cười: “Xin lỗi, tôi không biết đó là người của tiểu Trần tổng, vô tình xúc phạm.”

Anh ta biết Trần Lục Nam, ngoài việc là một ngôi sao lớn, anh còn là người thừa kế duy nhất của Trình Thịnh.

Chỉ là trời sinh phản nghịch, nghe nói anh đã từng nói sẽ không tiếp nhận Trình Thịnh, nhưng gần đây cha anh gặp chuyện không may, anh vẫn đứng ta phụ trách.

Đối với Trần Lục Nam, nếu chỉ là một minh tinh, Phùng Mậu cũng không sợ, nhưng thêm thân phận đại thiếu gia của Trình Thịnh thì anh ta không thể mạo phạm.

Anh ta cười cười: “Tiểu Trần tổng, đừng để ý.”

Trần Lục Nam ngay cả ánh mắt cũng không cho anh ta, lạnh lùng nói: “Cút đi.”

Sau khi Phùng Mậu rời đi, Nhan Thu Chỉ đem tay mình rút ra khỏi lòng bàn tay Trần Lục Nam.

Cô mím môi không nói gì.

Khương Thần nhìn hai người, cười cười: “Nhan Nhan, sao một mình cô lại ở chỗ này?”

“Không phải một người.”

Cô nói: “Tôi đi với bạn bè của tôi.”

Khương Thần sửng sốt, có chút kinh ngạc: “Đi lên phía trên ngồi ha? Ở đây có quá nhiều người.”

“Ừm.”

Nhan Thu Chỉ không từ chối lòng tốt của Khương Thần.

Lúc đi lên, Khương Thần không bất ngờ khi nhìn thấy Thẩm Mộ Tình, liền chuyển sự chú ý sang người đàn ông bên cạnh.

“Sao em lên nhanh vậy?”

Khương Định trước tiên hỏi thăm.

Nhan Thu Chỉ “ừm” một tiếng, nhỏ giọng nói: “Phía dưới cũng nhàm chán.”

Khương Định nhìn cô chằm chằm một hồi, sau đó nâng mắt nhìn về phía Trần Lục Nam.

Ánh mắt hai người chạm nhau, Thẩm Mộ Tình đứng ở bên cạnh, luôn cảm thấy nếu chút nữa Nhan Thu Chỉ làm thêm gì đó, hai người này có thể sẽ đánh nhau.

Nhưng cô ấy rất xấu, cô không có ý định để Trần Lục Nam biết người này là anh họ của Nhan Thu Chỉ.

Nghĩ đến đó, cô hắng giọng giới thiệu mấy người cho nhau: “Tôi giới thiệu cho mọi người, vị này là Khương Định, là bạn của Nhan Nhan, mấy vị này là Trần Lục Nam, Trình Trạm, giám đốc khu Địch gia Trung Quốc, còn đây là ông chủ quán bar này, Khương Thần. ”

Khương Định hơi hơi gật đầu: “Ngưỡng mộ đã lâu.”

Trình Trạm cười, vươn tay nắm lấy tay anh: “Chào cậu.”

Mấy người đứng ở trên hành lang, đặc biệt thu hút sự chú ý của người khác.

Thẩm Mộ Tình liếc mắt nhìn rồi cười nói: “Mọi người đã gặp nhau rồi, nếu không chúng ta cùng nhau uống rượu?”

Khương Thần liếc mắt nhìn cô ấy, nhẹ giọng nói: “Được.”

Một lần nữa đổi một cái phòng riêng, phòng này là dành riêng cho Khương Thần, đám người bọn họ tới đây cũng chỉ sẽ ở chỗ này.

Phòng riêng được trang bị đầy đủ, so sánh với những người khác, nơi này quả thực chính là một nơi vui chơi, ngoại trừ uống rượu ra, còn có bàn bi và các thiết bị chơi game khác, chơi đùa đều thích hợp.

Sau khi Nhan Thu Chỉ đi vào, cũng không nói chuyện với Trần Lục Nam.

Cô lặng lẽ ngồi một bên, bên cạnh có người ngồi xuống, mùi hương của người đó rất quen thuộc, cô không cần nhìn cũng biết là ai.

Điện thoại di động của Nhan Thu Chỉ rung lên, là tin nhắn của Thẩm Mộ Tình.

Thẩm mộ tình: 【 Cậu nhìn Trần Lục Nam kìa, sắc mặt thật sự quá khó coi, cậu đừng nói cho Trần Lục Nam chuyện Khương Định là anh họ của cậu nha, tớ cảm thấy anh ấy nhất định không biết, để cho anh ấy ghen đi. 】

Nhan Thu Chỉ: 【…… Cậu thật nhàm chán. 】

Thẩm mộ tình: 【 Tớ là đang xả giận giùm cậu đó! 】

Nhan Thu Chỉ: 【 Ồ. 】

Cô đang cúi đầu trả lời tin tức thì giọng nói trầm thấp của người đàn ông từ một bên truyền đến: “Buổi tối ăn gì?”

Nhan Thu Chỉ dừng tay một chút: “Không nhớ rõ.”

Trần Lục Nam: “……”

Anh liếc mắt nhìn Nhan Thu Chỉ, thực ra cô cũng không cố ý ăn mặc cầu kỳ khi đến quán bar, chỉ trang điểm nhẹ nhàng và mặc một chiếc váy tối màu, nó đã tôn lên dáng người hoàn hảo của cô.

Không có tem nhãn phụ nhưng vẫn đẹp không chê vào đâu được.

Anh im lặng một lúc, nhỏ giọng hỏi: “Sao lại đến quán bar một mình?”

“Em không đến một mình.”

Nhan Thu Chỉ nói: “Em đi chung với Khương Định.”

“……”

Ngay khi lời nói vừa dứt, Nhan Thu Chỉ có thể cảm thấy không khí xung quanh dường như lạnh hơn một chút.

Nghĩ đến đây, cô ngước mắt lên nhìn Khương Thần: “Khương Thần, điều hòa trong phòng quá lạnh, anh điều chỉnh lên cao một chút.”

Khương Thần: “Được.”

Chỉ chốc lát sau, hệ thống sưởi mở ra, Nhan Thu Chỉ lúc này mới cảm thấy tốt hơn vài phần.

Khóe miệng Trần Lục Nam mím chặt, trầm mặc nói: “Anh không phải có ý muốn chất vấn em.”

“À.”

Hai người lạnh nhạt trò chuyện, phần lớn thời gian đều là Trần Lục Nam đang cố gắng tìm đề tài, Nhan Thu Chỉ trên cơ bản đều ở trạng thái hờ hững. 

Nói xong lời cuối cùng, Trần Lục Nam cũng cảm nhận được cảm giác thất bại nào đó.

Lúc Nhan Thu Chỉ không vui, là thật không thể nào nói chuyện được.

Yên lặng giây lát, Trần Lục Nam tiếp tục nói: “Anh nghe nói em đi thử vai cho phim mới của đạo diễn Tống?”

Nhan Thu Chỉ thoáng có chút kinh ngạc.

Trần Lục Nam thế nhưng còn sẽ quan tâm việc sắp xếp công việc của mình.

Cô “ừm” một tiếng rồi nói: “Buổi sáng đi.”

Trần Lục Nam hiểu rõ, nhỏ giọng nói: “Đạo diễn Tống có chút xoi mói, không quá thích kỹ xảo tính biểu diễn, em chỉ cần bày ra trạng thái tự nhiên nhất là được.”

Nhan Thu Chỉ há miệng thở dốc, muốn nó không cần anh dạy, nhưng sau khi nghĩ lại liền không nói ra.

Quá tổn thương người.

Cô nói không nên lời.

Huống chi những gì Trần Lục Nam nói cũng có lý, cũng xác thật là vì tốt cho cô.

Cô đáp lại và nhỏ giọng nói: “Đã biết.”

“Có vấn đề thì cứ gọi anh.”

Nhan Thu Chỉ: “Ồ.”

Lại yên tĩnh giây lát, cuộc trò chuyện của Khương Thần và Trình Trạm đột nhiên hiện lên trong đầu Trần Lục Nam.

Anh dừng lại một lúc và nói nhỏ: “Anh không đến quán bar thường xuyên.”

“……???”

Nhan Thu Chỉ ngơ ngác vài giây.

Trần Lục Nam không nhanh không chậm nói: “Đêm nay là Khương Thần nói có việc cần bàn, vừa lúc không có việc gì liền tới rồi.”

Nhan Thu Chỉ cảm thấy đầu mình phải thắt lại, nếu không tại sao cô sẽ không hiểu những lời này của Trần Lục Nam đâu.

Có phải người này đang giải thích cho mình lý do tại sao anh lại xuất hiện trong quán bar?

Cô rũ mắt xuống, nhìn chằm chằm bàn tay trên đùi mình một hồi, có chút lo lắng bất an, như là nói với ngón tay của mình: “Anh nói những lời này là có ý gì?”

Trần Lục Nam chậm rãi nói: “Không có ý gì khác, liền nói cho em biết.”

“……”

Cả hai lúng túng ngồi ở trong một góc.

Trần Lục Nam cũng không nghĩ như vậy là có thể dỗ dành người khác, nhưng dù sao cũng phải có sự thay đổi và có hành động thực tế.

Ngồi được một lúc, Nhan Thu Chỉ quay lại nhìn những chai rượu đủ màu sắc trên bàn, trong lòng vẫn có chút tò mò.

“Ở đây có bình nào có nồng độ tương đối thấp không?”

Trần Lục Nam hướng mắt nhìn theo, nhỏ giọng nói: “Không có.”

“A?

Trần Lục Nam liếc mắt sang nhìn cô: “Muốn uống rượu à?”

Nhan Thu Chỉ nhướng mắt nhìn đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông này, trong lúc nhất thời cô cũng không biết mình có nên chọn uống rượu hay không.

Cô trầm mặc một lát, sau đó gật đầu: “Ừm.”

Trần Lục Nam gật đầu, nhỏ giọng nói: “Anh đi lấy cho em một ly.”

“…… Nga.”

Chờ Trần Lục Nam đi rồi, Nhan Thu Chỉ vẫn cảm thấy mình đang nằm mơ.

Chỉ mới qua một ngày, vì sao Trần Lục Nam lại giống như thay đổi thành người khác vậy?

Kỳ thật Trần Lục Nam không phải thay đổi thành người khác mà là đơn thuần được truyền thụ không ít tri thức.

Trước giờ anh không quan tâm nên chưa bao giờ nghĩ đến việc phải đối xử đặc biệt với một người.

Sau đó khi biết mình có tình cảm với Nhan Thu Chỉ, nội tâm không phải rất nguyện ý thừa nhận, nhưng có đôi khi điều đó lại vô tình bộc lộ trong hành động của anh.

Chỉ tiếc Nhan Thu Chỉ phản ứng chậm chạp, cô căn bản không thèm để ý những chi tiết nhỏ kia.

Lại nói đến lời thổ lộ đêm qua, Trần Lục Nam nói rõ nội tâm của mình, hoàn toàn thẳng thắn nói cho cô biết, giống như cũng không muốn phải che giấu.

Hôm nay làm một loạt các hoạt động này đơn giản là phản ứng dây chuyền sau khi thừa nhận.

Không cố ý làm, chỉ là không trốn tránh nữa. 

Đương nhiên, cũng có học tập.

Vô luận là người đại diện hay là Khương Thần, đều đã truyền thụ thủ đoạn dỗ dành người khác cho Trần Lục Nam, đối với loại người không có cảm giác an toàn như Nhan Thu Chỉ mà nói, đầu tiên phải cho cô cảm giác an toàn đầy đủ, không thể quá lạnh lùng, phải thay đổi tính cách của anh.

Nhan Thu Chỉ cũng là một cô gái nhỏ, giống như hầu hết các cô gái khác, cô khao khát được bảo vệ và chiều chuộng.

Điểm này là chắc chắn.

Một lúc sau, Trần Lục Nam cầm một ly rượu trái cây trông thật đẹp mắt quay lại.

Anh đưa cho Nhan Thu Chỉ, tiếng nói trầm thấp: “Nếm thử xem.”

Nhan Thu Chỉ hai tay tiếp nhận: “Cảm ơn.”

“Ừm.”

Nhan Thu Chỉ cúi đầu nhấp một ngụm, mùi vị thực ra khá ngon, hình như có vị quả quýt mà cô thích, nhưng lại có thứ khác trong đó.

Cô cúi đầu uống rượu, cũng không muốn nói chuyện với Trần Lục Nam.

Ngược lại những người khác trong phòng chơi thật vui vẻ.

Sau khi chơi đến 11 giờ, Thẩm Mộ Tình la hét đòi về nhà.

Cô ấy còn phải đi đóng phim đâu.

Nhan Thu Chỉ là người đầu tiên đồng ý.

Cả đám người từ quán bar rời đi, sau khi đi ra bên ngoài, mơ hồ còn có thể nghe thấy bên âm thanh náo nhiệt ở bên trong.

Thẩm Mộ Tình kêu Khương Thần đưa chính mình trở về, nhưng cô ấy lại quay đầu nhìn về phía Nhan Thu Chỉ: “Nhan Nhan, cậu có chuyện gì không?”

Trần Lục Nam vừa muốn nói để anh đưa cô về, Nhan Thu Chỉ liền nói: “Khương Định đưa em đi.”

Sắc mặt Trần Lục Nam lập tức liền đen, nhưng thực mau, anh lại nhịn xuống.

Anh liếc nhìn Khương Định , trầm giọng nói: “Đưa cô ấy an toàn về nhà.”

Khương Định tuy rằng không biết hai người này đang làm cái gì, nhưng vẫn rất phối hợp: “Yên tâm đi, an toàn của Nhan Nhan rất quan trọng đối với tôi, cho dù là tôi không an toàn, Nhan Nhan cũng sẽ an toàn. ”

Nghe những lời này, sắc mặt Trần Lục Nam càng xấu hơn.

Nếu không phải phong thái nhã nhặn của anh còn ở, lại sợ rằng Nhan Thu Chỉ sẽ tức giận không thèm để ý đến anh, anh có thể sẽ trực tiếp lên tay cướp người. 

Chỉ chốc lát sau, người lái xe đã tới. 

Nhan Thu Khương và Khương Định lên xe, cô nhìn người đàn ông còn đứng bên cạnh, thản nhiên nói một câu: “Tôi đi về trước.”

Trần Lục Nam gật đầu.

Khương Thần và Trình Trạm vỗ vỗ bả vai hắn, tỏ vẻ tiếc hận. 

“Người anh em, cố lên.”

Trần Lục Nam: “……”

Trong xe, Khương Định quay đầu nhìn cô: “Sao không để anh ta đưa về?”

Nhan Thu Khương hàm hồ đáp một tiếng, nhỏ giọng nói: “Không biết cùng anh ấy nói cái gì.”

Khương Định cười: “Hai người ở trong phòng nói chuyện rất vui vẻ. ” 

Nhan Thu Chỉ không nói gì: “Anh chắc chứ?”

Hai người nửa ngày cũng nói không ra một câu.

Khương Định cười, vừa định muốn nói gì đó, đột nhiên anh thổi huýt sáo.

“Anh ta đúng là rất lo lắng cho em a.”

Nhan Thu Chỉ nhìn sang và thấy một chiếc xe quen thuộc đang đi theo phía sau.

Cô há miệng “Ồ” một tiếng nói: “Mặc kệ anh ấy.”

Xe một đường thuận thông không trở ngại đến cửa tiểu khu, Khương Định không dừng lại nhiều, dặn dò Nhan Thu Chỉ hai câu rồi rời đi. 

Nhan Thu Chỉ đứng tại chỗ một lát, liếc mắt nhìn chiếc xe chạy cách đó không xa, xoay người đi vào tiểu khu. 

Tài xế nhìn, quay đầu lại nhìn về phía người đang trầm mặc không nói: “Thiếu gia, muốn đi vào không? ”

Trần Lục Nam dừng một chút, nhỏ giọng nói: “Lái vào đi.”

“Vâng.”

Xe dừng lại ở dưới tòa nhà nơi Nhan Thu Chỉ ở, Trần Lục Nam nhìn về phía tài xế: “Anh về trước đi.”

Tài xế sửng sốt một chút, gật gật đầu nói: “Vậy được rồi, thiếu gia, tôi đi trước.”

“Ừm”

Sau khi tài xế rời đi, Trần Lục Nam bước xuống xe.

Anh đứng bên cạnh xe ngẩng đầu lên liếc nhìn hai lần, một lúc sau đèn trên lầu của Nhan Thu Chỉ liền bật sáng.

Anh dừng lại, lấy điện thoại ra và gọi điện thoại.

……

Sau khi Nhan Thu Chỉ lên lầu, cô đi đến bên cạnh cửa sổ xem xét.

Từ vị trí của cô ở đây nhìn xuống, cô chỉ có thể nhìn thấy có người đứng dưới lầu lại không nhìn thấy rõ anh ta trông như thế nào, nhưng không hiểu sao Nhan Thu Chỉ lại biết người đó là Trần Lục Nam.

Anh đứng bên cạnh xe, hai chân đan xen, tư thế lười biếng, cũng không sợ bị người nhận ra, cứ như vậy lộ ra mặt.

Đầu ngón tay anh kẹp một điếu thuốc, có nổi chút màu đỏ tươi. 

Nhan Thu Chỉ không thích người hút thuốc, nhưng không hiểu sao, tư thế khi Trần Lục Nam hút thuốc lại không làm cho cô có cảm giác dầu mỡ, ngược lại cảm thấy có chút nhã nhặn bại hoại, xấu xa, khiến cô không tự chủ được sẽ thích.

Vừa nghĩ đến đó, Nhan Thu Chỉ liền gõ gõ đầu mình.

Mình đang suy nghĩ cái gì vậy nè, sao mình lại muốn thích chuyện này.

Nhan Thu Chỉ nhanh chóng thu hồi tầm mắt, cũng không biết Trần Lục Nam có thể đi lên hay không. 

Cô kéo rèm cửa lại và trở về phòng để rửa mặt. 

Mới vừa tắm rửa xong đi ra, chuông cửa liền vang lên.

Nhan Thu Chỉ dừng một chút, nhìn thấy người xa lạ đứng ở cửa. Cô nhíu mày hỏi: “Xin chào, có chuyện gì vậy?”

“Là Nhan tiểu thư sao?”

“Đúng vậy.”

Người nọ nói: “Tôi đến đây để giao thức ăn cho cô.”

Nhan Thu Chỉ giật mình, đem cửa mở ra.

Chàng trai nhìn cô cười cười, nhỏ giọng nói: “Tôi tới giao đồ ăn cho cô. Chúc cô dùng bữa vui vẻ.”

Nhan Thu Chỉ trầm tư vài giây, cũng không khó xử người, cô duỗi tay tiếp nhận: “Cảm ơn.”

Sau khi người đi, Nhan Thu Chỉ nhìn cái túi đặt trên mặt bàn.

Cô mím môi, mở túi ra, bên trong có một chén cháo và một tấm thiệp, hơn nữa ở phía dưới còn có một đóa hoa hồng.

【Ăn chút cháo rồi ngủ, ngủ ngon.】

Dạ dày Nhan Thu Chỉ không tốt, bình thường không thể ăn thức ăn kích thích, nhưng hết lần này tới lần khác lại rất thích ăn. 

Cô hít sâu một hơi, nhìn chén cháo trước mặt một lúc lâu rồi mở ra.

Cô không phải bởi vì người đưa cháo là Trần Lục Nam mới ăn, chỉ là bởi vì mình muốn suy nghĩ cho thân thể của mình, buổi tối cô không ăn gì mà còn uống một ly rượu lớn.

Nhan Thu Chỉ không thể bị bệnh, kế tiếp còn có rất nhiều công tác.

Cô chậm rãi uống, đưa mắt về phía đóa hoa hồng kia, buổi tối như này cũng không biết Trần Lục Nam tìm ai hỗ trợ đưa tới một đóa hoa.

Nhìn qua còn rất mới mẻ, Nhan Thu Chỉ dùng tay chạm vào nó.

Đang sờ soạng, điện thoại di động rung lên, là tin tức Trần Lục Nam gửi tới. 

Cô click vào nhìn.

Trần Lục Nam: 【 Cháo có ngon không? 】

Nhan Thu Chỉ: 【 Cũng được. 】

Trần Lục Nam: 【 ừm, quá muộn, cửa hàng em thích đóng cửa rồi, tạm chấp nhận một chút. 】

Nhan Thu Chỉ: 【 Ồ. 】

Cô nhìn chằm chằm Trần Lục Nam bên kia đang ở đưa vào, sau vài phút, một tin nhắn khác đến.

Trần Lục Nam: 【 Em có thích đóa hoa đó không? 】

Nhan Thu Chỉ: 【 Bình thường. 】

Trần Lục Nam: 【Thích loại nào. 】

Nhan Thu Chỉ rũ mắt sau một lúc lâu, sau đó trả lời: 【 Tự mình đoán. 】

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.