Ngàn Vạn Loại Tâm Động - Thời Tinh Thảo

Chương 34



Trưa ngày hôm sau, đoàn người hùng dũng lên đường đi vào núi.

Những người đi đều là người quen, Khương Thần, Trình Trạm, Thẩm Mộ Tình, còn có Trần Hi và một vài người bạn cũng quen biết với Nhan Thu Chỉ và Trần Lục nam, mặc dù là một nhóm nhưng đều quen biết từ nhỏ, đều là người hiểu tận gốc rễ của nhau.

Ngoại trừ hai cô gái cô không biết ra thì những người khác đều là người quen.

Trần Hi và Nhan Thu Chỉ ngồi trong xe, Trần Lục Nam ngồi hàng ghế trước lái xe.

Vừa lên xe, Trần Hi đã ôm lấy điện thoại di động dựa vào vai Nhan Thu Chỉ bắt đầu buôn chuyện.

"Chị dâu, chuyện phiếm tối hôm qua chị đã xem chưa?"

Nhan Thu Chỉ sửng sốt: "Tối hôm qua có chuyện phiếm gì, tối hôm qua chị ngủ rất sớm, không đọc thấy."

Trần Hi "ừm" một tiếng, thì thầm nói: "Là của Lâm Cảnh."

Nhan Thu Chỉ sững người.

Trần Hi tiếp tục nói: "Ngày hôm qua thần tượng của em đã tham dự một sự kiện và còn bị hỏi đến vấn đề tiêu chuẩn chọn bạn đời."

Nhan Thu Chỉ nheo mắt, cô xấu hổ cười, muốn chuyển hướng chủ đề này.

"Đây không phải là câu hỏi mà các phóng viên truyền thông thích hỏi sao, rất bình thường, cái này có gì hay ho mà lên hot search vậy?"

Trần Hi trợn to mắt: "Có đó."

Cô ấy nói: "Lâm Cảnh nói anh ấy có người để thích rồi, hơn nữa còn nói anh ấy rất thích ưu điểm của người đó."

"…..???"

Trần Hi hoàn toàn không quan tâm đến sắc mặt khó coi của Nhan Thu Chỉ, cô ấy tiếp tục tự nói: "Em cảm thấy em hết hy vọng rồi."

Cô ấy thở dài nói: "Thần tượng của em thích đại mỹ nhân, hơn nữa anh ấy nói dáng người rất đẹp, còn nói tính cách đối tượng mà anh ấy thích cũng rất đáng yêu."

Khi nói những lời này, Trần Hi càng tức giận.

"Chị dâu, chị có biết không?"

"Hả?"

Nhan Thu Chỉ hoảng sợ trả lời: "Biết cái gì?"

Trần Hi nói: "Cực hạn lớn nhất là sau khi thần tượng của em nói xong những điều đó, cư dạng mạng thậm chí còn đoán rằng người anh ấy thích chính là Quan Hà, anh ấy yêu thầm Quan Hà, còn nói rằng những điều kiện đó đều phù hợp với Quan Hà nữa."

Nhan Thu Chỉ: "…."

Không thể giải thích được những gì đã xảy ra là như thế nào.

Cô nghĩ, liếc nhìn người đàn ông đang lái xe ở trước mặt, thật trùng hợp, đúng lúc Trần Lục Nam vừa ngước mắt lên.

Hai người đột nhiên nhìn nhau qua kính chiếu hậu, Nhan Thu Chỉ chột dạ thu lại ánh mắt của mình, mơ mồ trả lời Trần Hi.

Với sự cắt ngang của Nhan Thu Chỉ, Trần Hi cuối cùng cũng dừng chủ đề này lại.

Nhưng cô ấy vẫn cảm thấy rất đau lòng và khó chịu.

Từ thành phố đến ngọn núi gần đó cần mất hơn hai giờ lái xe.

Khi một vài người đến nơi, đúng vào giờ ăn cơm trưa.

Phát triển sự nghiệp ở đây cũng rất tốt, ngoại từ nhóm người Nhan Thu Chỉ ra vẫn còn rất nhiều người đến du ngoạn.

Xét đến thân phận đặc thù của Nhan Thu Chỉ và Trần Lục Nam, Khương Thần đã cố ý bảo mọi người phong tỏa ra một khoảng không gian rộng lớn và không cho bất cứ ai đến gần.

Sương mù giăng mắc trên núi, ngay cả khi đến giữa trưa mặt trời đã ló dạng nhưng vẫn mơ hồ khiến người ta khó nhìn rõ được.

Cây cối xung quanh có mùi thơm, không dễ ngửi nhưng cũng không khó ngửi.

Sau khi xuống xe, mấy người được sắp xếp chỗ ở, nhưng ban đêm ở hay không ở lại là chuyện khác.

Sau cùng, Khương Thần và những người khác đều hô hào rằng họ muốn dựng lều ở qua đêm, tuyệt đối là một trải nghiệm khác biệt.

Nhan Thu Chỉ vốn muốn qua đêm trong lều, nhìn thấy ánh mắt đầy khát vọng của cô, Khương Thần là người đầu tiên tìm chỗ dựa.

"Nhan Nhan! Cô cũng muốn qua đêm trong lều sao?"

Nhan Thu Chỉ nói "ừm" một tiếng: "Có lạnh không?"

"Có lẽ là không đâu."

Khương thần nói: "Nếu bọn họ không muốn, Nhan Nhan hai chúng ta sẽ dựng lều ngủ đi."

Vừa dứt lời, Trình Trạm đã đá vào chân Khương Thần.

Khương Thần: "Tại sao anh lại đá tôi?"

Thẩm Mộ Tình trợn mắt không nói nen lời: "Anh muốn dựng lều với Nhan Nhan của chúng tôi? Anh đặt vị trí của Trần Lục Nam ở đâu?"

Khương Thần: "…."

Anh ấy bất lực giải thích: "Ý của tôi là mỗi người một lều."

Anh ấy nhìn nhóm người trước mặt: "Các người nghĩ đi đâu vậy?"

Mọi người: "Mỗi người một lều cũng không được."

"….."

Nhan Thu Chỉ ở bên cạnh mỉm cười, vô cùng vui mừng.

Vào buổi tối, nhóm người bắt đầu đi nấu ăn, cô và Thẩm Mộ Tình cùng với Trần Khi và mấy cô gái khác đang tán gẫu ở bên cạnh, hoàn toàn không nhúng tay vào.

Thẩm Mộ Tình chọc chọc mặt cô, cười hỏi: "Bây giờ có vui không?"

Nhan Thu Chỉ chớp chớp mắt nhìn cô ấy: "Cái gì là bây giờ có vui không?"

Thẩm Mộ Tình nhìn cô: "Ngày hôm qua không phải là tâm tình không tốt sao?"

Nhan Thu Chỉ cười dựa vào vai cô ấy: "Không sao, bây giờ tâm tình rất tốt."

"Vậy được rồi."

Khi đang nói chuyện, Thẩm Mộ Tình hất cằm nói: "Nhìn bên kia, chồng cậu có phải là lại bị người khác nhớ đến rồi không?"

Nhan Thu Chỉ nhìn sang, đúng là thật.

Một người phụ nữ đi cùng họ lúc này đang đi về phía trần Lục Nam.

Người rất đẹp, vóc dáng rất chuẩn.

Buổi chiều khi chơi trò chơi thực chiến CS, cô ta rất thích đến bên cạnh Trần Lục Nam.

Lần đầu gặp mặt, không ai giới thiệu Trần Lục Nam và Nhan Thu Chỉ là vợ chồng, họ tự biết chuyện là được, không cần phải cho người khác biết.

Nhan Thu Chỉ chống cằm nhìn, bộ dạng không chút quan tâm.

Thẩm Mộ Tình quay đầu nhìn cô: "Sao cậy không đi ngăn lại đi?"

"Tại sao phải đi chứ?"

Thẩm Mộ Tình nghẹn ngào, nghĩ ngợi rồi nói: "Đó là chồng cậu mà?"

Nhan Thu Chỉ "ừm" một tiếng nói: "Không quản được, chồng tôi quá phản nghịch."

"……"

Đúng lúc Trần Lục Nam đang nướng thịt nướng, anh nướng thịt rất tốt và cũng không cần ai giúp đỡ.

Anh đang làm thì bên cạnh có người đi đến.

"Anh Trần, tay nghề của anh thật tốt." Trần Lục Nam lạnh lùng nói: "Cũng bình thường."

Người phụ nữ cũng không hề cảm thấy ngại ngùng hay xấu hổ gì, tiếp tục chào mời nói: "Nhìn qua cũng biết rất là ngon rồi."

Trần Lục Nam không nói lời nào.

Người phụ nữ nhìn chằm chằm vào anh không ngừng cố gắng.

Trước khi đi đến, cô ta chưa bao giờ nghĩ rằng Trần Lục Nam sẽ ở đây. Khoảnh khắc nhìn thấy mọi người xuất hiện, cô ta không thể không vui mừng.

Đó là Trần Lục Nam.

Một người mà nhiều sao nữ trong giới giải trí không thể tiếp xúc được, là thần tượng của rất nhiều người, không ngờ rằng cô ta có thể gặp được, lại cùng nhau ăn cơm nữa.

Người phụ nữ nhìn chằm chằm vào Trần Lục Nam một lúc, trầm giọng hỏi: "Anh Trần đã từng làm qua rồi sao?"

Trần Lục Nam nhíu mày.

Anh thực sự chán ghét những người huyên thuyên.

Người phụ nữ không nhận thấy sự thay đổi trong biểu hiện của anh, cười hỏi: "Đã chín chưa, anh Trần tôi có thể nếm thử được không?"

Nói rồi cô ta đưa tay muốn lấy một xiên ngô vừa mới được nướng xong.

Ngay khi cô ta đưa tay ra, còn chưa kịp chạm vào, xiên ngô đó đã bị Trần Lục Nam cầm lên.

Anh nhìn cô ta bằng ánh mắt lạnh lùng, nhưng không nói gì.

Trần Lục Nam ngước mắt lên, nhìn thoáng qua người đang ngồi đối diện xem kịch.

Cô gối đầu trên đầu gối, nhìn chằm chằm qua bên này, cũng không ngăn cản.

Trần Lục Nam cau mày, gọi lên: "Nhan Nhan."

Nhan Thu Chỉ "ừm" một tiếng, lạnh lùng nói: "Làm gì vậy?"

Trần Lục Nam nhìn cô: "Đến đây."

Nhan Thu Chỉ dừng lại, cô thực sự không muốn di chuyển, nhưng sau khi chạm vào ánh mắt mang ý nghĩa khác của Trần Lục Nam, cô ngoang ngoãn đứng lên.

"Gọi em đến để làm gì vậy?"

Nói rồi, Nhan Thu Chỉ quay đầu lại chào hỏi người phụ nữ bên cạnh anh: "Hello."

Người phụ nữ mỉm cười, nhìn cô: "Thu Chỉ, cô và anh Trần?"

Nhan Thu Chỉ "a" một tiếng, giả ngu hỏi: "Tôi và anh Trần làm sao cơ?"

Cô nhìn về phía Trần Lục Nam: "Gọi em làm gì vậy?"

Trần Lục Nam đưa bắp ngô cho cô.

Nhan Thu Chỉ nhìn bắp ngô nướng thơm phức ở trước mặt, hỏi: "Cho em sao?"

"Ừm."

Nhan Thu Chỉ nhìn, đơn giản không rời đi.

"Em vẫn muốn gà que."

Trần Lục Nam: "…."

Anh làm theo.

Nhan Thu Chỉ vui vẻ, cô nhếch khóe môi lên, tiếp tục trầm tư ở bên cạnh: "Còn muốn cái kia nữa, anh nướng cho em một ít thịt đi, em muốn ăn thịt."

"Không sợ béo lên sao?"

"Em mới không sợ, tết không tăng ba cân là có lỗi với tết rồi sao."

Trần Lục Nam không nói nên lời.

Hai người không coi ai ra gì cãi nhau, mặc dù phần lớn thời gian là Nhan Thu Chỉ nói, Trần Lục Nam bất lực không trả lời.

Nhưng loại tương tác này rơi vào trong mắt người ở bên cạnh, vẫn là có hương vị khác.

Người phụ nữ lạ mặt nhìn hai người vừa định mở miệng muốn cắt ngang, Trần Hi không biết từ đâu chạy tới, ngọt ngào gọi: "Chị, nhanh qua đây chơi, chúng ta đi chơi cái kia đi."

Người phụ nữ mỉm cười nhìn Trần Hi nhiệt tình: "Được."

Sau khi hai người rời đi, Nhan Thu Chỉ vừa ăn ngô vừa chọc vào cánh tay Trần Lục Nam: "Làm sao để cảm ơn em?"

"Cảm ơn?"

Nhan Thu Chỉ khịt mũi nhìn anh: "Không phải là em đã cứu anh sao?"

Trần Lục Nam thong thả ung dung hỏi: "Đây không phải là chuyện em nên làm sao?"

Nhan Thu Chỉ: "…."

Cũng không phải là nên vậy.

Hai người im lặng một lúc, không lâu sau Trần Lục Nam nướng gà que cùng thịt ba chỉ và những thứ khác theo ý cô muốn.

Sự chú ý của Nhan Thu Chỉ lập tức bị chuyển hướng, cô ăn uống thỏa thích.

Không thể không nói, con người Trần Lục Nam thực sự hoàn mỹ, ngay cả nướng thịt cũng có thể nướng ngon như vậy được.

Ăn ké chột dạ, Nhan Thu Chỉ bị thức ăn chặn lại trong miệng, cũng không ép buộc.

Cả đêm đều vây quanh Trần Lục Nam, chỉ vì một miếng ăn đó.

Sau khi ăn xong, mọi người bắt đầu chơi pháo hoa que.

Vì ở trên núi, những cái khác không được phép chơi, chỉ có thể chơi một số trò không gây ra tia lửa ở cửa.

Trần Hi bắt đầu chơi cùng với Nhan Thu Chỉ, sau khi chơi được một lúc, cô ấy liền chạy đi.

Thẩm Mộ Tình cũng không biết đã chạy đi đâu.

Nhan Thu Chỉ nhìn xung quanh, không biết từ khi nào Trần Lục Nam đã đi tới.

"Còn muốn chơi sao?"

Nhan Thu Chỉ không tranh luận, không do dự gật đầu: "Muốn."

Cô có đôi mắt sáng, hàm răng trắng, dưới màn đêm, đôi mắt của cô sáng như sao trời. Đẹp hơn những vì sao trên bầu trời đêm trên núi.

Trần Lục Nam dừng lại một chút, đưa đồ vật trong tay cho cô.

Sau khi bật lửa, que pháo hoa lóe lửa.

Không phải rất sáng, nhưng âm thanh tư tư đó khiến người ta nghe rất quen, khóe môi Nhan Thu Chỉ nhếch lên, đột nhiên tìm thấy cảm giác khi còn nhỏ.

Cô vẫn đang chơi, Trần Lục Nam thỉnh thoảng lại đưa cho cô một ít.

Sau khi chơi được khoảng nửa giờ, Nhan Thu Chỉ vẫn có chút không đủ thèm: "Còn nữa không?"

"Không."

Nhan Thu Chỉ bĩu môi, có chút ủ rũ nói: "Tại sao nói là không còn nữa, em còn chưa chơi đủ mà."

Trần Lục Nam không nói: "Bên ngoài lạnh quá, vào trong đợi một chút đi."

"Ừm."

Nhan Thu Chỉ đi theo vào.

Sau khi vào trong phòng ấm áp, điện thoại di động của Nhan Thu Chỉ vang lên. Là tin nhắn của Nhan Gia Trì gửi đến, là một phong bao lì xì.

Cô liếc nhìn, nhưng không mở nó ra.

Nhưng cũng trả lời người ta một câu năm mới vui vẻ.

Xung quanh sôi động náo nhiệt, điện thoại di động của mọi người cũng bắt đầu đổ chuông.

Năm mới rồi, muôn hình vạn trạng tin nhắn chúc mừng nối tiếp nhau mà tới, vô cùng náo nhiệt tưng bừng.

Mọi người đã chơi đùa rất lâu, đợi đến khi rạng sáng, Nhan Thu Chỉ đã đăng một bài đăng Weibo.

Năm mới rồi, lại phải làm việc rồi.

Cô đăng bức ảnh vừa chơi với pháo hoa que ở bên ngoài, cô đã nhờ Thẩm Mộ Tình chụp ảnh, góc nghiêng mặt thanh tú, xinh đẹp lạ thường, nụ cười trên môi giống như một tiên nữ.

Nhan Thu Chỉ V: Năm mới vui vẻ, bình an nhiều niềm vui (ảnh).

Ngay sau khi Weibo được đăng tải, rất nhiều người hâm mộ đã nhiệt tình để lại bình luận chúc phúc cô.

Nhan Thu Chỉ lướt rất vui vẻ, đang lướt xem, bình luận mới xuất hiện khiến nụ cười trên khuôn mặt cô đông cứng lại.

Nhan Thu Chỉ nhìn chằm chằm vào bình luận đó một hồi lâu, sau đó quay đầu nhìn về phía Trần Lục Nam: "Anh cũng đăng Weibo sao?"

"Ừm."

Trần Lục Nam nhìn cô, cất điện thoại di động đi: "Làm sao vậy?"

Nhan Thu Chỉ dừng lại, cho anh xem bình luận: "Cư dân mạng nói rằng những bức ảnh của hai người chúng ta dường như được chụp ở cùng một nơi."

Trần Lục Nam: "…."

May mắn thay, sau một thời gian, bình luận đó đã bị dập tắt bởi những bình luận nóng hổi khác.

Nhan Thu Chỉ tò mò Trần Lục Nam đã đăng cái gì, cô đi lướt tìm mới xem.

Anh cũng đăng ảnh chụp ở đây lên, nhưng không có nhân vật, chỉ có cảnh đêm trên núi, rất nghệ thuật và khiến người ta cảm thấy đặc biệt khi nhìn vào.

Nhan Thu Chi di chuyển tay, chọc vào vai của Trần Lục Nam: "Em muốn những bức ảnh này, ảnh gốc ấy."

Trần Lục Nam cúi đầu, gửi cho cô những bức ảnh cô muốn.

Một nhóm người mệt nhoài sau khi chơi đến hai ba giờ, họ đồng loạt kêu gào muốn nghỉ ngơi.

Nhan Thu Chỉ háo hức muốn thử lều ở bên ngoài: "Anh nói sáng sớm mau có thể có mặt trời mọc sao?"

"Không chắc chắn."

"Tại sao vậy?"

Trần Lục Nam: "Xem có thể có mưa không."

Nhan Thu Chỉ muốn ngắm mặt trời mọc, cô quay đầu nhìn lên bầu trời đêm một lúc, nói: "Có lẽ là không đâu, tối nay em muốn ở trong lều có được không?"

"Không được."

Trần Lục Nam không do dự từ chối.

Nhan Thu Chỉ nghẹn ngào nói nhỏ: "Em đâu có mời anh đi cùng, em có thể đi cùng Trần Hi hoặc Tình Tình mà."

Trần Lục Nam nhìn chằm chằm vào cô.

Cuối cùng, Nhan Thu Chỉ vẫn làm người thua cuộc trước.

Cô có chút không vui "ừm" môt tiếng: "Em chưa bao giờ ở lại trong lều."

"Mùa hè lại đến."

Nhan Thu Chỉ bĩu môi: "Ai biết mùa hè có còn thời gian không."

Cô chưa bao giờ tin vào những lời hứa suông như vậy.

Trần Lục Nam cũng không giải thích nhiều.

Sau khi bị Trần Lục Nam từ chối, Nhan Thu Chỉ không vui vẻ trở về phòng tắm rửa và nghỉ ngơi, ngày đầu tiên của năm mới, tại sao Trần Lục Nam có thể phá hỏng bầu không khí được chứ.

Sau khi tắm rửa xong, Trần Lục Nam quay lại từ phòng tắm khác.

Nhan Thu Chỉ không quan tâm anh, nằm trên giường và gửi phong bao lì xì cho Trần Hi.

Trần Hi: (Cám ơn chị dâu! Anh trai em vừa mới gửi rồi! Chúc chị dâu trăm năm hạnh phúc, sớm sinh quý tử!)

Nhan Thu Chỉ: (…. Nói năng cẩn thận.)

Trần Hi: (Cảm ơn chị dâu, năm mới vui vẻ.)

Nhan Thu Chỉ: (Cái này còn được.)

Hai người đang trò chuyện thì đột nhiên một thứ màu đỏ xuất hiện trước mặt Nhan Thu Chỉ.

Cô cúi đầu nhìn, ngước mắt nhìn về phía người đàn ông đang ngủ say bên cạnh: "Đây là cái gì?"

Trần Lục Nam nhìn cô.

Nhan Thu Chỉ cầm đồ vật ở trước mặt, không tin tưởng nhìn anh: "Sao anh lại đưa lì xì cho em?"

"Tiền mừng tuổi năm mới."

Nhan Thu Chỉ chớp mắt, chạm vào lì xì đỏ nặng trong tay, vừa ngạc nhiên vừa có chút không thể giải thích được.

Lâu Lắm rồi không ai tặng cô phong bao lì xì vào ngày tết cả.

Khi mẹ còn sống, năm nào bà ấy cũng cho cô tiền mừng tuổi, ngoài tiền lì xì đêm ba mươi còn có thêm một phong bao lì xì vào buổi sáng năm mới nữa.

Mỗi năm, Bà Nhan đều nói với cô rằng, năm mới hy vọng cô bình an và vui vẻ.

Sau đó bà Nhan qua đời, sau khi Nhan Thu Chỉ trở về nhà Nhan Gia, không ai tặng lì xì cho cô nữa.

Lì xì không phổ biến trong nhà Nhan Gia.

Nhan Thu Chỉ yên lặng một hồi, lông mi khẽ run lên: "Cám ơn."

Trần Lục Nam "ừm" một tiếng, thấp giọng nói: "Chúc mừng năm mới."

"Chúc mừng năm mới."

Hai người nằm xuống và nghỉ ngơi.

Căn phòng yên tĩnh lạ thường, vừa rồi Nhan Thu Chỉ vẫn đang ôm bao lì xì đỏ đó, cô suy nghĩ một chút, quay đầu nhìn sang Trần Lục Nam: "Sao đột nhiên anh lại muốn tặng lì xì cho em?"

Trần Lục Nam mở mắt nhìn cô: "Những người khác cũng đều có."

Nhan Thu Chỉ ngẩn ra, rũ mắt cười: "Cho nên tạm thời chuẩn bị cho em sao?"

"Không phải tạm thời."

Nhan Thu Chỉ nghe hiểu ý của anh.

Nó đã được chuẩn bị từ trước, không cần biết người khác có có hay không, tối nay Nhan thu Chỉ đều sẽ nhận được phong bao lì xì.

Cô nhìn về hướng Trần Lục Nam: "Nhưng em không chuẩn bị cho anh."

Trần Lục Nam "ừm", không bận tâm nói: "Không cần."

"Thật sao?"

Nhan Thu Chỉ nhìn anh: "Một chút cũng không để ý sao, quà cũng không có mà."

Cô thực sự chưa chuẩn bị.

Trần Lục Nam nhìn chằm chằm vào cô, đột nhiên nói: "Những người khác cũng có."

Nhan Thu Chỉ giả vờ nghe không hiểu.

Cô thương lượng điều kiện với Trần Lục Nam: "Em muốn ngủ ngoài lều."

Trần Lục Nam hơi dừng lại một chút: "Lần sau đi."

"Nhưng em vẫn muốn…."

Vừa mới dứt lời, cô liền bị Trần Lục Nam nắm lấy gáy chặn môi cô lại.

Nhan Thu Chỉ vô thức mở miệng, tùy ý để anh thậm nhập sâu hơn.

Mặt cô nóng lên, nhỏ giọng kháng nghị: "Em muốn ngủ lều."

"Muộn một chút nữa."

Trần Lục Nam khàn giọng đáp lại.

"Ừm."

Nhan Thu Chỉ mơ mơ màng màng: "Tại sao?"

Trần Lục Nam cúi đầu hôn lên môi cô rồi thẳng một đường đi xuống, khàn giọng nói: "Lề cách âm không tốt."

"….."

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.