Không khí trên núi trong lành, đêm vắng hiu quạnh.
Vốn dĩ là một đêm yên tĩnh, nhưng nó đã trở nên đặc biệt vì một số chuyện của hai người.
Nửa đêm, âm thanh trong phòng không ngừng vang lên.
Giọng nói trầm thấp của người phụ nữ cùng tiếng thở dốc triền miên của người đàn ông hòa vào với nhau khiến người ta đỏ mặt tía tai.
Khi bắt đầu Nhan Thu Chỉ miễn cưỡng đáp lại anh, nhưng cuối cùng, toàn bộ suy nghĩ của cô đã bị người đàn ông dẫn dắt đi.
Ngọn đèn trên chiếc bàn đầu giường dường như đang lay động khiến cô thực hoa mắt. Nhưng ngay sau đó cô phát hiện ra- không phải là ngọn đèn đang rung chuyển, mà là cô.
Khuôn mặt người đàn ông ẩn hiện trong màn đêm, đường nét thanh tú, mặt mày tinh xảo, sống mũi cao thẳng, khi anh cúi đầu xuống, Nhan Thu Chỉ có thể nhìn thấy được dục vọng trong con người của anh.
Là đối với cô.
Trên trán anh có mồ hôi, chảy dài xuống cằm, gọi cảm và quyến rũ.
Yết hầu cuộn lên đó của anh càng khiến Nhan Thu Chỉ muốn ngừng nhưng không được. Dường như….có chút muốn chìm đắm vào thế giới do anh tạo ra này.
…..
Bóng đêm kiều diễm, thuyền vẫn chưa dừng.
Trong phòng ngủ có ánh sáng, bàn tay Trần Lục Nam bị người khác đè lên tê dại, mí mắt anh khẽ nhúc nhích, rồi từ từ mở ra.
Vừa mở mắt ra, anh liền nhìn thấy người trong vòng tay mình.
Nhan Thu Chỉ cuộn tròn trong vòng tay anh, đang say ngủ. Mái tóc đen dài xoăn rối buông xõa trên gương mặt cô, hợp với làn da trắng ngần của cô càng khiến cô trở nên quyến rũ hơn.
Có lẽ là hơi khó chịu, cô đặt bừa tay sang một bên, vô thức dụi vào trong lồng ngực của Trần Lục Nam cọ cọ.
Chiếc chăn bông trượt xuống, để lộ gần hết cánh tay của cô.
Vì là nghệ sĩ nên vóc dáng của Nhan Thu Chỉ luôn được duy trì rất tốt, cánh tay thon gọn mịn màng, cơ bắp đều và làn da trắng như tuyết.
Trên cổ cô vẫn còn một chút dấu vết, là vết tích của đêm qua.
Ánh mắt Trần Lục Nam tối sầm lại, cảm giác tê dại trên cánh tay dần truyền đến, Nhan Thu Chỉ dường như đã gối lên cánh tay anh cả đêm qua.
Anh sững lại, vừa định đứng dậy, Nhan Thu Chỉ đã nhỏ giọng lẩm bẩm: "Sáng quá."
Trần Lục Nam ngước mắt nhìn, phía bên cửa sổ có một vết nứt dài mà tối qua anh không quá chú ý, không hoàn toàn kéo lại.
Anh dừng lại, cầm điều khiển từ xa ở bên cạnh đóng rèm cửa lại.
Nhan Thu Chỉ trở mình, lại ngủ tiếp.
…..
Khi Nhan Thu Chỉ tỉnh lại, thời gian đã không còn sớm nữa.
Cô đã bỏ lỡ cảnh mặt trời mọc vào ngày đầu tiên của năm mới, còn bỏ lỡ cả cơ hội ngủ ngoài lều nữa.
Khi cô ra ban công xem, những chiếc lếu đã được dựng sẵn ở dưới tầng đều đã được thu dọn.
Nhan Thu Chỉ bĩu môi, có chút không vui.
Cô chạy về phòng tắm rửa, vô tình nhìn thấy món đồ màu đỏ trên bàn đầu giường của cô.
Nhan Thu Chỉ giật mình, vô thức đi đến.
Trên bàn cạnh giường, có một phong bao lì xì đỏ, và một cái hộp cùng một tấm thiệp.
Cô nhìn xuống thấy nét chữ quen thuộc trên tấm thiệp đó, là của Trần Lục Nam.
(Chúc mừng năm mới, vạn sự như ý-- Trần Lục Nam.)
Cô ngẩn ra, có chút hoảng hốt.
Cô đưa tay xoa nét chữ một lúc rồi bắt đầu tìm bút và thiệp ở trong phòng.
Đáng tiếc là cô tìm cả nửa ngày cũng không tìm được tấm thiệp nào, cuối cùng cô chỉ có thể bỏ cuộc.
"Nhan Nhan, cậu vẫn chưa dậy sao?"
Ngoài của truyền đến giọng nói của Thẩm Mộ Tình.
"Thức dậy rồi."
Nhan thu Chỉ trả lời một cách mơ hồ: "Tớ đang tìm chút đồ."
Cô mở cửa nhìn Thẩm Mộ Tình: "Cậu xuống lầu hỏi giúp tớ xem có tấm thiệp gì hay không."
Thẩm Mộ Tình nhướng mày nhìn cô, nhìn chằm chằm và khuôn mặt hồng nhuận của cô một hồi: "Được."
Vừa định quay người đi, cô ấy lại chạy lại vươn tay ôm lấy Nhan Thu Chỉ nói: "Chúc mừng năm mới, người bạn tốt của tớ, tớ chúc cậu một năm mới vui vẻ, bình an và nhiều niềm vui."
Nhan Thu Chỉ mỉm cười: "Tớ cũng vậy."
Không lâu sau, Thẩm Mộ Tình quay lại với một số tấm thiệp.
"Cậu muốn làm gì đấy?"
Nhan Thu Chỉ nhìn cô ấy: "Không nói cho cậu biết, cậu tìm tớ có gì không?"
"Đến giờ ăn cơm rồi."
Thẩm Mộ Tình trêu chọc nói: "Vốn dĩ Trần Lục Nam muốn quay lại gọi cậu, kết quả là Khương Thần không cho, nói rằng anh ấy trở về gọi cậu thì có thể buổi chiều hôm nay các cậu sẽ không thể ra ngoài được."
"….."
Cô ấy nhìn khuôn mặt Nhan Thu Chỉ càng lúc càng đỏ lên, không khỏi bật cười.
Nhan Thu Chỉ nghẹn ngào trừng mắt nhìn cô ấy: "Tớ sẽ xuống ngay, các cậu ăn trước đi."
"OK"
Sau khi Thẩm Mộ Tình rời đi, Nhan Thu Chỉ viết một vài chữ lớn trên tấm thiệp.
Nét chữ của cô cũng rất đẹp, duyên dáng và mạnh mẽ. Sau khi viết xong, Nhan Thu Chỉ đấu tranh trong vài giây, suy nghĩ về việc nên đưa nó vào ngày hôm nay hay là khi nào.
Cô nhìn xung quanh và thấy một chiếc hộp được Trần Lục Nam đặt trong góc.
Đó là những gì anh mang theo khi đi ra ngoài, thương hiệu là những thương hiệu anh từng làm đại diện, các nhà tài trợ sẽ cung cấp cho anh một số sản phẩm mới mỗi quý.
Cô dừng lại, mở hộp của Trần Lục Nam ra và nhét thẻ vào.
Sau khi nhét vào đó, Nhan Thu Chỉ đã cố tình giấu nó đi vì sợ rằng khi Trần Lục Nam thu dọn đồ đạc sẽ phát hiện ra nó.
Sau khi làm xong mọi thứ, cô hít một hơi thật sâu, cuối cùng cũng cảm thấy yên tâm hơn.
Khi Nhan Thu Chỉ đi xuống cầu thang, mấy người đồng loạt quay lại nhìn cô.
Cô dừng lại, tim vô thức đập nhanh hơn, nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh: "Các anh nhìn em làm gì?"
Trần Hi mím môi cười: "Chị dâu, tại sao hôm nay chị dậy muộn vậy?"
Sắc mặt Nhan Thu Chỉ không thay đổi nói: "Ngày đầu năm mới ngủ đủ giấc, nếu không năm nay ngủ sẽ không ngon."
Tất cả mọi người: "…."
Ai mà tin được lý do vớ vẩn này chứ.
Nhan Thu Chỉ cũng không quan tâm mọi người có tin hay không, cô bước đến bên chiếc ghế trống duy nhất và ngồi xuống.
Cô đưa chân đá vào chân của Trần Lục Nam.
Trần Lục Nam cúi đầu, nhìn cô.
Nhan Thu Chỉ dùng ánh mắt biểu đạt sự tức giận của mình: Tại sao anh không gọi em dậy?
Trần Lục Nam nhướng mày: Gọi không dậy được.
Nhan Thu Chỉ: …..
Dưới ánh mắt của mọi người, hai người liếc nhìn nhau, Khương Thần không nhịn được liền phá vỡ: "Đợi lát nữa ăn xong muốn đi đâu?"
"Ở đây còn chỗ nào chơi không?"
"Có rất nhiều đó."
"Vậy lại đi một vòng xem."
Mọi người đồng ý, sau khi ăn xong, họ lại đi dạo quanh núi và chơi một số trò chơi thú vị.
Tối hôm qua Nhan Thu Chỉ thực sự ngủ quá muộn, thể xác và tinh thần kiệt quệ, cô đẩy người lên xe, nghiêng đầu đã ngủ thiếp đi.
Trần Hi và Trần Lục Nam đang nói chuyện, Trần Lục Nam nhìn cô: "Phía sau có một cái chăn đó."
"Gì?"
Trần Hi sửng sốt: "Muốn chăn làm gì?"
Trần Lục Nam nhìn Nhan Thu Chỉ qua kính chiếu hậu.
Trần Hi lập tức hiểu ra.
Cô ấy cẩn thận lấy chăn đắp cho Nhan Thu Chỉ, nói: "Anh, bây giờ anh và chị dâu rất hợp nhau đó."
Trần Lục Nam không nói gì.
Trần Hi quay đâu nhìn ra ngoài cửa sổ, lại không nhịn được nói: "Anh, bây giờ anh vẫn hận bọn họ sao?"
Bàn tay trên vô lăng của Trần Lục Nam siết chặt lại.
"Yên lặng chút đi."
Trần Hi bĩu môi, quay đầu nhìn sang khuôn mặt đang say ngủ của Nhan Thu Chỉ nói: "Thật ra chị dâu thật sự rất tốt."
Trần Lục Nam hơi cụp mi xuống, không trả lời lại.
Anh không cảm thấy Nhan Thu Chỉ không tốt.
Trần Hi không nhịn được nói: "Anh cần phải đối xử tốt với chị ấy."
"Mặc dù trước đây anh đã nói rằng anh không có…. Với chị dâu."
"Trần Hi."
Trần Lục Nam nhìn cô ấy cảnh cáo, dừng lại một chút, trầm giọng nói: "Chuyện của anh không cần người ngoài xen vào, em nên chăm chỉ học tập đi."
Trần Hi há hốc mồm, rất lâu sau cũng không nói nên lời.
Nghe những lời nói này của Trần Lục Nam, cô ấy cảm thấy khó chịu và ủy khuất, nhưng…. Đây thực sự là chuyện giữa hai người họ.
Chỉ là Trần Hi cảm thấy có chút xót xa cho Nhan Thu Chỉ, không thể nhìn cô bị ủy khuất, chỉ muốn dặn dò anh vài câu mà thôi.
Cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thu lại tất cả những lời nói vừa ra tới miệng, không nói gì nữa.
Bên trong xe yên tĩnh trở lại, hơi thở của Nhan Thu Chỉ đều đều và ổn định, thoạt nhìn như đang say ngủ.
Hành trình từ núi trở về cũng không xa, lúc chạng vạng tối mới về, hoàng hôn ngày đầu năm đẹp đến lạ thường.
Sau khi Trần Hi hờn dỗi liền cúi đầu chơi găm, càng chơi càng tức giận.
"Cái trò này là trò chơi gì chứ."
Trần Hi nhỏ giọng oán giận: "Không chơi nữa."
Trần Lục Nam không quan tâm tới lời nói của cô ấy.
Trần Hi quay đầu nhìn Nhan Thu Chỉ, cô được bao quanh bởi chăn, chỉ còn lộ ra một sườn mặt của cô. Khi nghỉ ngơi trên đoạn đường, Trần Hi chủ động lên ghế lái bên cạnh, để Nhan Thu Chỉ một mình ngủ ở hàng ghế sau.
Hàng ghế sau trống không, Nhan Thu Chỉ nửa tỉnh nửa mơ mở mắt ra nhìn qua một lần, nhưng ngay sau đó lại chìm vào giấc ngủ sâu.
Khi cô tỉnh lại lần nữa, chiếc xe đúng lúc dừng lại.
"Chị dâu, em về nhà đây."
Trần Hi cười nhìn cô: "Năm mới vui vẻ."
Nhan Thu Chỉ sờ sờ đầu cô ấy: "Chúc mừng năm mới."
Hai người theo về nhà.
Nhan Thu Chỉ và mẹ Trần nói chuyện phiếm một lúc, buổi tối cả nhà quây quần ăn cơm cùng nhau, không khác gì ngày thường.
Vào ngày thứ hai, Trần Lục Nam thực hiện lời hứa của mình là đưa Nhan Thu Chỉ về nhà Nhan Gia để uống rượu với Nhan Phong.
Sau khi kết thúc ngày mùng hai, cả hai người trở về biệt thự của họ.
Vừa vào phòng, Nhan Thu Chỉ liền quay đầu nhìn về phía Trần Lục Nam: "Tối mau em có chuyến bay."
Trần Lục Nam hơi dừng lại, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt cô: "Bay đi đâu?"
"Châu Âu."
"Chú ý an toàn, nếu có chuyện gì thì gọi điện thoại."
Nhan Thu Chỉ gật đầu: "Em biết rồi."
Sau khi cô quay lại phòng thu dọn đồ đạc và lấy hết quần áo ra, Nhan Thu Chỉ có chút choáng váng.
Cô hoàn toàn không biết nên mang theo cái gì.
Nghĩ rồi, Nhan Thu Chỉ gọi video call cho Châu Châu.
Cô trợ lý nhỏ của cô rất đắc lực vào những thời điểm nhất định, ngay cả phối hợp quần áo và trang điểm cô ấy đều biết.
"Chị Nhan Nhan, năm mới vui vẻ."
Nhan Thu Chỉ cười, trở lại câu hỏi: "Chị phải mang quần áo gì, em chọn giúp chị đi."
"Được."
Nhan Thu Chỉ bận rộn trong phòng để quần áo, chẳng mấy chốc đã đóng gói được hai cái hộp lớn ra ngoài.
Cô có một tổ chuyên môn, chưa kể lần này còn có nhân viên công tác nhà Địch Gia, nên cô hoàn toàn không cần quá lo lắng.
Ngày hôm sau, khi Trần Lục Nam tỉnh dậy, Nhan Thu Chỉ đang trang điểm.
Động tác của cô không nhẹ, thậm chí còn có vẻ như cô cố tình tạo ra tiếng động.
Trần Lục Nam cau mày nhìn lên bóng người đang quay lưng lại với mình.
Trên người cô mặc một chiếc váy ngủ hai dây, để lộ tấm lưng trần gợi cảm, cô gầy guộc, xương bả vai đều nổi bật lên, tấm lưng bướm gợi cảm.
Vì làn da trắng nõn, chỉ riêng tấm lưng cũng đã đủ hấp dẫn.
Trần Lục Nam liếc mắt nhìn, nhỏ giọng hỏi: "Hôm nay phải ra ngoài sao?"
Nhan Thu Chỉ chậm rãi quay đầu nhìn anh: "Em hẹn người ta cùng ăn cơm."
Vì phải lên núi đón tết nguyên đán nên Nhan Thu Chỉ đã hoãn bữa ăn với Khương Định.
Trực tiếp hẹn vào ngày hôm nay.
Trần Lục Nam gật đầu, không hỏi thêm câu nào nữa.
Sau khi Nhan Thu Chỉ trang điểm xong, cô đi vào phòng để quần áo và thay một bộ quần áo khác.
Sau khi nhìn thấy bộ quần áo trên người cô, ánh mắt Trần Lục Nam ngừng lại, anh từ từ thu hồi lại.
Nhan Thu Chỉ hoàn toàn không nhìn anh, cô hất tóc, mang giày cao gót và bước ra khỏi cửa.
Cánh cửa bị đóng sầm lại, Trần Lục Nam giật nhẹ môi dưới, có chút đau đầu.
…..
Khi Nhan Thu Chỉ đến, Khương Định đã đợi sẵn trong phòng bao.
Anh ấy nhìn vào trang phục của Nhan Thu Chỉ và nhận xét nói: "Hôm nay phối đồ rất tốt đó."
Những gì Nhan Thu Chỉ mặc hôm nay thực ra không phải là một đường nét gợi cảm, ngược lại, là rất đơn giản. Một bộ vest kẻ sọc với quần jean và áo sơ mi trắng bên trong, cả người trông thật khả ái và xinh đẹp.
Nhan Thu Chỉ mỉm cười, không nhịn được nói: "Anh, anh đừng trêu ghẹo em."
Khương Định nghiêm túc nhìn cô, cười nói: "Là sự thật, không khoa trương."
Hai người gọi đồ ăn, Nhan Thu Chỉ vừa ăn vừa hỏi: "Quảng cáo lần này anh cũng sẽ đi theo qua đó chứ?"
Khương Định gật đầu: "Đúng lúc cần đi qua để họp."
Anh ấy nhìn Nhan Thu Chỉ: "Bên đó có một cuộc triển lãm mùa xuân, đến lúc đó chúng ta cùng đi xem."
"Được ạ."
Ăn xong, Khương Định nhìn cô vài lần.
Nhan Thu Chỉ không biết tại sao: "Tại sao anh lại nhìn em như vậy?"
Khương Định nở nụ cười: "Em thực sự trưởng thành rồi."
Nhan Thu Chỉ chỉ cười không nói gì: "Em đã hai mươi bốn tuổi rồi, không nên lớn nữa sao?"
Khương Định lắc đầu.
Anh ấy thu hồi ánh mắt trên người Nhan Thu Chỉ, bình luận nói: "Tâm trạng em không tốt sao?"
Nhan Thu Chỉ sửng sốt một chút, thở dài nói: "Không có."
Khương Định cười: "Mặc dù chúng ta đã lâu không gặp nhau, nhưng tính tình của em vẫn như vậy, không vui cũng không biết che giấu."
Người quen thuộc chỉ cần nhìn lướt qua cũng dễ dàng nhận ra được.
Nhan Thu Chỉ há hốc mồm, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ hồi lâu, nhẹ giọng hỏi: "Anh nói xem trên thế giới này có người yêu nhau đến già không?"
Khương Định ngạc nhiên nhìn cô.
Trước khi anh còn chưa kịp trả lời, Nhan Thu Chỉ lại chuyển chủ đề trước: "Em còn cần chú ý cái gì sao?"
Khương Định bật cười, bình tĩnh nhìn cô: "Không có gì, em cứ giữ trạng thái hiện tại là được rồi."
"Được."
Buổi tối, khi Nhan Thu Chỉ về nhà lấy hành lý, Trần Lục Nam không có ở nhà, cô vô thức thở dài nhẹ nhõm.
Nhan Thu Chỉ không định nói gì với anh, cô cầm hành lý rời đi.
Tối hôm đó, trên Weibo cũng có những bức ảnh hot search của cô.
Ảnh chụp khi đi Châu Âu xem show thời trang vẫn là bộ đồ tây trang màu trắng hôm đó.
Ngay khi bức ảnh được đăng tải trên Weibo, có rất nhiều người hâm mộ đã khen ngợi.
(Aaaaaaaaaaaa chị gái hôm nay thật xinh đẹp.)
(Chúc mừng năm mới chị gái! Đi Châu Âu phải vui vẻ nhé!)
(Aaaaaaaaaaaaaaa Nhan Nhan của chúng ta nhớ phải cập nhật ảnh Weibo nhé được không, với nhan sắc này, tôi xem cả đời cũng không chán.)
(Wow wow wow tôi lại có thể, chị gái xinh đẹp tôi lại có thể được rồi!)
(Aaaaaaaa hướng tới đại mỹ nhân của chúng ta, tôi đến rồi.)
…………
Nhan Thu Chỉ ngồi ở sân bay chờ chuyến bay, đọc bình luận của những người hâm mộ mà dở khóc dở cười.
Châu Châu nhìn cô, nói tiếng nói: "Cuối cùng cũng cười rồi."
"Hả?"
Châu Châu nói: "Chị Nhan Nhan, hôm nay tâm trạng của chị không tốt sao?"
…..????
Nhan Thu Chỉ sờ sờ mặt mình, nhướng mày hỏi: "Chỗ nào nhìn ra vậy, hôm nay rõ ràng là tâm trạng chị rất tốt mà."
Châu Châu: "Chị có thể lừa người khác nhưng không thể lừa được em đâu."
Cô ấy nghiêm túc nói: "Em đã ở bên cạnh chị lâu như vậy rồi, em biết khi nào chị thật sự vui vẻ, khi nào không phải."
Buổi tối cô đến đón Nhan Thu Chỉ, tuy rằng trên khuôn mặt cô luôn nở nụ cười, tuy rằng đối với người trong đoàn hay là phía nhà Địch Gia tới, cô đều luôn tươi cười. Nhưng nụ cười không chạm tới đáy mắt, chỉ là nụ cười ngụy trang của cô, lạnh lùng và xa cách, khiến người ta có cảm giác xa cách từ tận đáy lòng.
Nhan Thu Chỉ sững sờ vài giây, sau đó đưa tay nhéo mặt của Châu Châu: "Châu Châu của chúng ta ngày càng thông minh rồi."
Châu Châu nhìn cô: "Thật sự đó, ai làm chị tức giận vậy?"
"Không ai cả."
Nhan Thu Chỉ nói: "Chỉ là đột nhiên cảm thấy rằng không có gì quan trọng bằng công việc thôi, nghĩ thông được một số chuyện mà thôi."
"Ồ."
Châu Châu mơ hồ hiểu trả lời: "Thật sao?"
"Đương nhiên."
Nhan Thu Chỉ hất cằm lên, lấy tài liệu trong túi ra nói: "Chị đọc kịch bản, Chị Manh bảo chị chọn kịch bản, có lẽ là đợi sau khi quay về có thể tiến hành đóng phim luôn."
Vốn dĩ, Nhan Thu Chỉ định đợi đạo diễn Quan, nhưng sau khi nghĩ lại, cô thực sự không nhất định có thể chờ được nữa.
Thân phận và tư cách diễn viên của cô vẫn chưa được ổn định nên không thể quá tham vọng, cô nên rèn luyện "kỹ năng cơ bản" để vững chắc hơn mới được.
Kịch bản trong tay cô là do Chị Manh đưa vào năm ngoái, từ khi cô giành được giải nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất và sau khi được đề cử nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, rất nhiều đoàn phim đã ném cành ô liu cho cô.
Nhan Thu Chỉ vốn dĩ muốn từ chối, nhưng bây giờ cô cảm thấy…. Nếu có hứng thú thì cô có thể cân nhắc trước.
Châu Châu: "….."
Cô ấy nhìn Nhan Thu Chỉ đang nghiêm túc và tập trung, nhất thời không biết phải nói cái gì.
"Cố lên."
Khi hạ cánh ở Châu Âu, đúng vào lúc sáng sớm.
Ánh nắng ban mai lung linh, gió nhẹ thổi vi vu, dễ chịu đến lạ thường.
Trên máy bay Nhan Thu Chỉ đã ngủ cả một đêm dài, lúc này tinh thần cô rất tốt.
Đoàn người từ sân bay di chuyển đến khách sạn, khách sạn đã được nhà Địch Gia đặt trước, theo lời của người đại diện, phòng của Nhan Thu Chỉ rất tốt, vừa to vừa sang trọng.
Vừa đặt hành lý xuống, điện thoại di động của cô rung lên, đó là tin nhắn của Trần Lục Nam.
Trần Lục Nam: (Đến nơi chưa?)
Nhan Thu Chỉ liếc nhìn, sau đó trở nên lạnh lùng: (Ừm.)
Trần Lục Nam không trả lời nữa, anh từ trước đã như vậy, ít nói lại kiệm lời.
Mà Nhan Thu Chỉ cũng không biết là đang tức giận với mình hay là tức giận với ai, cô cũng trở nên lạnh lùng.
Cô thực sự không hiểu rõ về những thay đổi cảm xúc của chính mình, nhưng cô không vui, không hạnh phúc và có chút ủy khuất, dường như cô đã kìm nén một số cơn tức giận đang trên đà bùng phát.
Nhưng nếu nó bùng nổ, lại có vẻ như không đâu vào đâu, cô chỉ có thể nỗ lực áp chế xuống.
May mắn thay, Nhan Thu Chỉ không có thời gian để nghĩ về những thứ lộn xộn đó vì cô cần bận rộn với công việc.
Sau khi ngủ cả buổi sáng, Nhan Thu Chỉ được mời đi thăm quan nhà máy của Địch Gia.
Ngày hôm sau, sáng sớm đã phải ra ngoài để bắt đầu quay quảng cáo.
Địch Gia là một thương hiệu cao cấp, muốn cái gì có cái đó, tất cả các món đồ từ đầu đến cuối của Nhan Thu Chỉ đều là do Địch Gia chuẩn bị.
Cô thay đổi một cái váy xẻ cao và đi ra ngoài, mỗi lần cô xuất hiện đều khiến mọi người kinh ngạc.
Ngay cả Khương Định và Châu Châu cũng đều khen ngợi cô, họ luôn cảm thấy rằng khí chất và hòa khí của cô đã đạt đến mức độ mà nhiều người không thể sánh được.
Thức khuya dậy sớm quay quảng cáo, ghi hình, tham gia các hoạt động khác.
Mặc dù mệt mỏi nhưng Nhan Thu Chỉ đã thu hoạch được rất nhiều.
Quen biết được rất nhiều không nói, cô còn kết bạn được với vài người bạn tốt, thậm chí còn mang đến cho cô không ít sự ngưỡng mộ.
Thậm Chí, còn có đạo diễn nhìn trúng cô, muốn mời cô đóng một vai diễn nào đó.
Nếu không phải là Nhan Thu Chỉ đã sắp xếp công việc sau này, cô chắc chắn đã đồng ý.
Thỉnh thoảng cô sẽ gửi vào trong nhóm bạn bè, trên Weibo cũng toàn là ảnh của cô.
Địch Gia có tiền, mua nhưng lượt hot search để tuyên truyền cho Nhan Thu Chỉ, không keo kiệt chút nào.
Trần Lục Nam ít khi lướt mạng, hôm nay tình cờ gặp đạo diễn Bác Ngọc Quan để trao đổi về kịch bản.
Trong khi nghỉ giải lao, Trần Lục Nam và đạo diễn Quan nói chuyện phiếm, Bác Ngọc nghịch điện thoại di động một lúc rồi bật cười: "A Nam, thế lực của vợ anh gần đây rất mạnh."
Trần Lục Nam nhướng mi.
Bác Ngọc không sợ anh chút nào, đưa trả cho đạo diễn Quan xem: "Đạo diễn Quan anh xem, có phải là biểu hiện của Nhan Nhan rất tốt không, bộ váy này mặc trên người cô ấy thực sự rất đẹp, còn bức này, thật sự là từng chân tơ kẽ tóc đều lộ ra rồi, lão nương là người đẹp nhất thế gian, không ai có thể so sánh với tôi."
Đạo diễn Quan không nhịn được cười, nhận xét: "Thật sự là không tồi."
Anh ất nói: "Bây giờ Thu Chỉ càng ngày càng xinh đẹp."
"Đó là cần thiết."
Bác Ngọc nhắc lại nói: "Bình luận của cư dân mạng càng có ý tứ."
"Tôi xem nào."
Đạo diễn Quan đọc hai câu: "Chị đẹp quá, cả đời này tôi nhất định sẽ ngủ được chị."
……
Đạo diễn Quan bĩu môi, cau mày nói: "Thật quá lộ liễu, bây giờ toàn bộ cư dân mạng đều như vậy sao?"
Bác Ngọc: "Cái này vẫn hàm súc."
Anh ấy lại cười nói: "Còn có những cái lộ liễu hơn."
Hai người bên cạnh đang thảo luận, Bác Ngọc nhìn về phía Trần Lục Nam: "Gần đây tính tình A Nam không tốt lắm, những bức ảnh này của vợ anh đã xem chưa?"
Dđạo diễn Quan: "Anh ấy chắc chắn chưa xem, anh ấy còn không lên mạng mà."
"Ài ài ài."
Đạo diễn Quan nói: "Đây này đây này, người đàn ông bên cạnh Thu Chỉ cũng không tồi, anh ta là người trong giới sao?"
Bác Ngọc nhìn anh: "A Nam, anh quen không?"
Trần Lục Nam nhìn vào chiếc điện thoại di động đưa trước mặt mình, đập vào mắt anh là bức ảnh Nhan Thu Chỉ mặc váy đen, cô đang trò chuyện với một người đàn ông đẹp trai, khuôn mặt anh tuấn, khóe môi nhếch lên, đôi mắt cong cong, diễm động lòng người.
Hai người trong tư thế này nhìn nhau, cách cư xử thân mật, đặc biệt chói mắt.
Anh vô cảm nhìn Bác Ngọc.
"Anh rảnh thật?"
Bác Ngọc nhún vai: "Bây giờ đang trong giờ tạm nghỉ. Nếu như anh không quen, tôi giúp anh hỏi Nhan Nhan xem, tôi cảm thấy người đàn ông này khá ổn, có thể đến đoàn làm phim của chúng ta làm nam diễn viên chính được.
Đạo diễn Quan: "Tôi thấy được."
Cả hai người thúc giục Trần Lục Nam gửi một tin nhắn cho Nhan Thu Chỉ.
Điện thoại di động của Trần Lục Nam đặt cách đó không xa, Bác Ngọc không khách sáo với anh chút nào, trực tiếp quét mặt mở khóa.
"Nhanh hỏi đi, hình ảnh người này thật là tốt."
Trần Lục Nam nhìn chiếc điện thoại di động đã bị mở khóa bí mật, sau khi dừng lại một lúc, anh thực sự mở ra.
Trên thực tế, hai người đã không nói chuyện một khoảng thời gian rồi, Nhan Thu Chỉ không gửi tin nhắn cho anh, Trần Lục Nam cũng ít khi tìm cô.
Yết hầu của anh cuộn lên, ma xui quỷ khiến anh đã gửi một tin nhắn đi.
Trần Lục Nam: (Đang làm gì vậy?)
Nhan Thu Chỉ: (?)
Trần Lục Nam: (Đã ăn cơm chưa?)
Nhan Thu Chỉ: (Em ăn rồi, có việc gì?)
Trần Lục Nam: (…..)
Bác Ngọc ở bên cạnh nhìn cuộc đối thoại giữa hai người, không thể nhịn được cười.
Anh ấy vỗ vai Trần Lục Nam bày tỏ sự đồng tình: "A Nam, vợ anh đối xử với anh thật là lạnh lùng."