Ngàn Vạn Loại Tâm Động - Thời Tinh Thảo

Chương 33



Trong công viên giải trí không có quá nhiều người, có thể là do tết nguyên đán nên nhiều người đã về quê rồi.

Nhan Thu Chỉ có một quả bóng bay nhỏ buộc trên tay, rất dễ thương, nó không phù hợp với tổng thể trang phục của cô nhưng cô rất thích nói.

Cô kéo vành mũ xuống nhìn nghiêng sang người đàn ông bên cạnh: "Chúng ta cứ chính đại quang minh xuất hiện ở đây như vậy sẽ không bị chụp lén chứ?"

Trần Lục Nam "ừm" một tiếng: "Không đến mức."

Cả hai đều ăn mặc bình thường, còn đội mũ và đeo khẩu trang. Trong công viên giải trí, mọi người đều chơi rất "điên cuồng", ít ai để ý đến người khác.

Cho dù có để ý, thì cũng không thể nhận ra hai người họ cùng một lúc được.

Sau khi nghe những gì Trần Lục Nam nói, Nhan Thu Chỉ cảm thấy yên tâm hơn.

Cô nhìn xung quanh, thấy trong công viên giải trí có rất nhiều thứ có thể chơi được, cô nghĩ thầm rồi chọc vào cánh tay của Trần Lục Nam hỏi: "Anh muốn chơi cái gì?"

"Tùy em."

Nhan Thu Chỉ quay đầu nhìn về phía cách đố không xa, chỉ tay nói: "Hay là đi chơi tàu lượn siêu tốc thì sao?"

Trần Lục Nam: "…."

Tàu lượn siêu tốc, vòng quay lớn, tàu cướp biển…. Vì không có nhiều người xếp hàng nên Nhan Thu Chỉ đã kéo Trần Lục Nam chơi hết tất cả trò chơi.

Cô kéo khẩu trang xuống cong môi lên, lộ ra đôi mắt cong cong, không che giấu được vẻ chói mắt bên trong chút nào.

Trần Lục Nam rất bình tĩnh, ngoại trừ sắc mặt có chút tái nhợt, còn lại vẫn như thường lệ, dường như những trò chơi sôi nổi ở trong công viên giải trí cũng không thể khiến anh "hoa dung thất sắc" được.

Nhan Thu Chỉ lén lút liếc nhìn anh, cảm giác bực bội khó tả.

Tâm Trạng và biểu hiện của người này không thể dao động một chút sao?

Đang suy nghĩ, Trần Lục Nam cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay: "Còn muốn chơi cái gì nữa không?"

Nhan Thu Chỉ nhìn xung quanh: "Không còn nữa, chúng ta về nhà đi."

"Được."

"…."

Mặc dù chỉ là vài giờ ngắn ngủi, nhưng sau khi lên xe, Nhan Thu Chỉ vẫn cảm thấy rất thỏa mãn.

Cô quay đầu lại nhìn về phía công viên giải trí càng ngày càng xa, cô cúi đầu nhìn tấm ảnh mình chụp mà khẽ cười.

"Trần Lục Nam, em vừa chụp một bức ảnh của anh đó."

Trần Lục Nam: "Xấu xí?"

Nhan Thu Chỉ nghẹn họng, liếc mắt nhìn anh: "Anh còn có ảnh chụp đẹp sao?"

Cô là người nghĩ một đằng làm một nẻo.

Trần Lục Nam liếc nhìn cô, cũng không tính toán đến thái đối không tôn trọng của cô.

Trên đường về nhà, Nhan Thu Chỉ đều vui vẻ vẽ tranh, rất hạnh phúc.

Khi cả hai về đến nhà, đúng vào lúc sáu giờ.

Mẹ Trần nhìn hai người họ, vui vẻ cười nói: "Nhan Nhan và A Nam về rồi à."

Nhan Thu Chỉ mỉm cười, vươn tay ôm lấy mẹ Trần: "Mẹ, đã lâu không gặp."

Mẹ Trần cười, vỗ vỗ tay cô: "Có lạnh không? Sao tay con lại lạnh như vậy?"

"Không lạnh, không lạnh ạ."

Nhan Thu Chỉ cười nói: "Rất ấm áp ạ."

Hai người cười đi vào trong nhà, cha Trần cũng đang ở nhà.

Ông ấy nghiêm túc hơn nhiều so với Trần Lục Nam và những người khác, Nhan Thu Chỉ nhìn, lập tức hét lên đúng mực: "Cha."

Cha Trần nghiêm mặt gật đầu: "Trở về rồi à."

"Vâng."

Nhan Thu Chỉ lặng lẽ di chuyển đến bên cạnh Trần Lục Nam, cô sợ.

Cô không thể nói được lý do, có có cảm giác sợ hãi cha Trần, cô luôn cảm thấy ông không thích cô, thậm chí ông ấy còn nhìn thấu được kỹ năng bề ngoài đó của cô.

Là một doanh nhân thành đạt, ông ấy có quyền lực hơn Trần Lục Nam rất nhiều.

Trần Lục Nam nhìn động tác nhỏ của cô, nhẹ nhàng trả lời: "Con và Nhan Nhan về phòng nghỉ ngơi trước."

Ngay khi mẹ Trần muốn để hai cha con trò chuyện thêm một lúc, liền nghe thấy những lời này.

Bà ấy cũng không phản đối, trả lời nói: "Được rồi, các con lên lầu trước đi, đợi lát nữa dì gọi các con ăn cơm."

"Cám ơn mẹ."

Sau khi lên lầu, Nhan Thu Chỉ mới nhẹ nhàng thở phào.

Trần Lục Nam nhìn cô, khẽ cười.

"Có phải anh đang cười nhạo em không?"

Nhan Thu Chỉ nhìn chằm chằm vào anh, cô nghe thấy nụ cười châm chọc đó.

"Không có."

Trần Lục Nam không thừa nhận.

Nhan Thu Chỉ bĩu môi: "Anh chính là có đó."

"Ừm."

Nhan Thu Chỉ: "…."

Cô á khẩu một lúc, không nhịn được đá vào chân anh, nói: "Cha anh quá nghiêm túc rồi, em rất sợ."

Đây là sự thật, ngay từ sau khi bắt đầu đến nhà Trần Gia đến nay, Nhan Thu Chỉ sợ nhất không phải là Trần Lục Nam mà là cha Trần.

Trần Lục Nam tuy lạnh lùng nhưng anh đối xử với Nhan Thu Chỉ rất ổn, ít nhất thì ở vai diễn người chồng anh cũng miễn cường đạt tiêu chuẩn.

Nhanh cha Trần thì khác.

Trước đây cô đã nghe rất nhiều chuyện liên quan đến cha Trần rồi, từ tận đáy lòng cô rất sợ ông ấy.

Sau khi cả hai người đi vào phòng, dì đến gọi hai người.

Vì chưa đến giao thừa nên cả nhà bốn người cùng nhau ăn cơm.

Một các yên lặng, ngay cả ăn cơm Nhan Thu Chỉ cũng biến thành ưu nhã thong thả.

Cô ngồi thẳng người không dám nhúc nhích.

Trần Lục Nam cũng vậy.

Sau khi ăn xong, mẹ Trần đưa Nhan Thu Chỉ đi dạo bên ngoài, nhưng cô không từ chối.

Cô biết rằng mẹ Trần muốn cho hai cha con họ có một chút không gian riêng.

"Nhan Nhan, gần đây công việc của con thế nào rồi?"

"Cũng khá tốt ạ."

Nhan Thu Chỉ nắm lấy tay bà ấy: "Mẹ, gần đây sức khỏe của mẹ và cha có tốt không?"

Mẹ Trần cười nói: "Cũng tốt, con và A Anm cũng vậy chứ, công việc quan trọng, nhưng thân thể cũng quan trọng, cũng cần chú ý nghỉ ngơi."

"Vâng."

Hai người chầm chậm đi dạo thì gặp được Trần Hi chạy tới.

Nhà Trần Hi ở ngay bên cạnh, biết Nhan Thu Chỉ và Trần Lục Nam trở về, liền không thể kiềm chế được.

"Chị dâu!"

Nhan Thu Chỉ cười, vẫy vẫy tay: "Ở đây."

Mẹ Trần cũng cười theo, không nhịn được nói: "Tiểu Hi sẽ không làm phiền con chứ?"

"Không đâu ạ."

Nhan Thu Chỉ cười nói: "Con rất thích cô ấy."

Mẹ Trần nhìn bóng dáng Trần Hi chạy tới, trong lòng cũng khá xúc động nói: "Thật sự là, Tiểu Hi chính là hạt dẻ cười của nhà chúng ta mà."

Bà ấy nói: "Tất nhiên sau này con của con và A Nam chắc chắn cũng sẽ là hạt dẻ cười."

Bây giờ, bà ấy không còn yêu cầu gì khác, chỉ mong ôm một đứa cháu để an dưỡng tuổi già thôi.

Nhan Thu Chỉ sững người, không biết tại sao lại đột nhiên nói đến chủ đề này.

Cô xấu hổ đáp: "Vâng, sẽ là vậy ạ."

Mẹ Trần nhìn cô, vừa định hỏi "Các con định bao giờ có con" thì Trần Hi đã đi tới.

Nhan Thu Chỉ thở phào nhẹ nhõm, quyết định sau này sẽ thưởng cho Trần Hi thật tốt, quả thực là cứu cô thoát khỏi cảnh khốn cùng mà.

"Bác gái, chị dâu, anh của con đâu ạ?"

Nhan Thu Chỉ chỉ tay: "Ở trong nhà đó, em tìm anh ấy sao?"

Trần Hi vội vàng xua tay: "Không, không phải, em tìm chị mà." Cô ấy cười vui vẻ, nắm lấy cánh tay Nhan Thu Chỉ: "Anh của em ở trong nhà một mình sao?"

Nhan Thu Chỉ nhìn cô ấy nói: "Không phải, anh ấy ở cùng với bác trai của em đó."

Trần Hi: "…."

Vậy phải bảo trọng rồi.

Phòng khách yên tĩnh hơn một chút.

Cha Trần chuyển sự chú ý đến Trần Lục Nam, giọng nói nặng nề: "Con định khi nào quay lại công ty?"

Mí mắt Trần Lục Nam không động, nhẹ nhàng nói: "Vẫn chưa có kế hoạch."

Cha Trần nhìn bộ dạng anh trả lời như vậy, không kìm được tức giận: "Con đã ở bên ngoài bao lâu rồi? Chẳng lẽ con thật sự định cả đời đều là một…."

"Là một cái gì ạ?"

Trần Lục Nam nhướng mày, nhẹ giọng hỏi.

Cha Trần lập tức bị anh chọc giận: "Làm cái gí chính con còn không biết rõ ràng sao?"

"Một đại thiếu gia của Trình Thịnh lại chạy đi làm diễn viên, để cho hàng ngàn người xem, con không cảm thấy mất mặt sao?"

"Không cảm thấy."

Giọng điệu của Trần Lục Nam thờ ơ: "Dù là đóng phim hay là bất cứ thứ gì khác, đó cũng là một nghề nghiệp, và đáng được tôn trọng."

Anh nhìn cha Trần: "Cha không nên kỳ thị với nghề nghiệp này."

Dù là ngành nghề gì thì cũng đều giống nhau. Không phân biệt cao thấp, không nói làm gì thì càng cao quý hơn, chỉ cần trong lòng không hổ thẹn là đủ rồi.

Cha Trần vừa định nổi giận, Trần Lục Nam đã nói: "Nếu như cha chỉ muốn nói chuyện này với con, thì cũng không cần để mẹ con và những người khác rời đi đâu."

Cha Trần nhíu mày.

"Bây giờ con đang---"

"Cứng cánh rồi." Trần Lục Nam nhẹ giọng hỏi: "Trừ câu nói này, cha còn lời nào khác không?"

Dì nghe thấy cuộc cãi vã của hai người, nghĩ đến lời dặn dò của mẹ Trần trước khi ra ngoài, vội vàng rót trà cho hai người, làm gián đoạn trận hỏa chiến sắp nổ ra.

Với sự gián đoạn của dì, chủ đề cũng tạm thời được gác lại.

Sắc mặt Trần Lục Nam lãnh đạm, cúi đầu nhìn vào điện thoại của mình, là tin nhắn của Khương Thần gửi trong nhóm.

Anh dừng lại, nhìn cha Trần: "Ngay mai con và Nhan Nhan không ở nhà đón tết."

Cha Trần vừa muốn nổi giận, Trần Lục Nam liền tiếp tục nói: "Con sẽ đưa cô ấy ra ngoài đi chơi hai ngày."

Anh nhướng mày nhìn nghiêng về người đối diện, trầm mặc một lát rồi hỏi: "Cha không còn phản đối nữa?"

Ông ấy thuyết giáo nói: "Nếu như đã kết hôn rồi, dù con có tình cảm với Thu Chỉ hay không thì con cũng nên làm tròn bổn phận của một người chồng."

Trần Lục Nam không nói lời nào.

Cha Trần nói tiếp: "Thu Chỉ là một cô gái tốt, hãy đối xử tốt với cô ấy."

Trần Lục Nam đáp lại bằng một nụ cười mỉa mai.

Câu trả lời này rơi vào tai cha Trần với một ý vị khác.

Ông ấy lại nói thêm: "Các con định khi nào có con?"

"Chưa tính toán." Trần Lục Nam không do dự nói, sau khi nói xong cảm thấy câu nói này sẽ gây ra hiểu lầm, vừa định giải thích thì bên ngoài truyền đến một giọng nói.

"Chị dâu! Em thấy anh Khương Thần nói ngày mai các chị sẽ lên núi chơi trò chơi thực chiến phải không, có thể đưa em đi cùng được không ạ?"

"Vậy em phải anh trai em đó."

Trần Hi: "Ngộ nhỡ anh trai em không đồng ý thì sao?"

Nhan Thu Chỉ suy nghĩ một chút: "Vậy em có thể tìm anh Khương Thần đó."

"Cũng đúng nhỉ."

Ba người bước vào trong nhà.

Trần Hi hoạt bát, nhiệt tình gọi hai người.

Cha Trần nhìn cô ấy cười: "Tiểu Hi tới rồi à, ăn cơm chưa?"

"Con ăn rồi." Trần Hi nói: "Bác trai chào buổi tối, nửa tháng không gặp rồi, bác trai lại càng trẻ ra rồi."

Cha Trần bị cô ấy chọc cười: "Vẫn là tiểu Hi của chúng ta biết nói chuyện."

Khi Trần Hi gần nhất, bầu không khí ở trong nhà ngay lập tức trở nên sôi động hơn.

Cô thổi thổi quả trứng rắm cầu vồng của hai vị trưởng bối, sau đó ngồi bên cạnh Nhan Thu Chỉ và trò chuyện với cô.

"Chị dâu, ngày mai mấy giờ?"

Nhan Thu Chỉ nhìn về phía Trần Lục Nam.

Trần Lục Nam nhíu mày: "Em cũng muốn đi sao?"

Trần Hi gật đầu, vẻ mặt ngoan ngoãn nói: "Có thể không?"

"…."

Hai người không nỡ từ chối cô ấy nên đương nhiên là đồng ý.

Nếu nói nữa, ngay cả khi Nhan Thu Chỉ và Trần Lục Nam từ chối thì Trần Hi cũng có thể đi từ chỗ của Khương Thần.

Buổi tối khi đi ngủ, Nhan Thu Chỉ nhìn người đàn ông đi từ phòng tắm ra.

Tóc anh vẫn còn nhỏ giọt nước, chảy dài trên khuôn mặt thanh tú, trong vô cùng gợi cảm.

Trần Lục Nam là người ưu việt, bất luận từ phương diện nào, anh cũng tốt hơn những người bình thường khác.

Anh là con cưng của trời.

Nhan Thu Chỉ rời mắt khỏi điện thoại di động, thu lại trên khuôn mặt anh, sau vài lần lặp lại, Trần Lục Nam bắt gặp ánh mắt nhìn trộm của cô.

Hai người liếc nhìn nhau, Nhan Thu Chỉ hắng giọng: "…..Tâm trạng của anh có tốt không?"

"Ừm."

Nhan Thu Chỉ "ừm" một tiếng cũng không hỏi thêm gì ạ

Vẫn tốt là được.

Trần Lục Nam lau khô tóc, kéo chăn lên giường.

Hai người đều đã lâu rồi không ngủ ở nhà, nhất thời cảm thấy có chút khó chịu.

Nhan Thu Chỉ kéo chăn bông lên và nằm xuống một lục, nhưng cô thực sự không thể nhịn được, đưa tay chọc vào cánh tay của người đàn ông bên cạnh mình.

Trần Lục Nam nhắm mắt, nắm lấy bàn tay đang ngọ nguậy của cô một cách chính xác.

"Làm sao vậy?"

Nhan Thu Chỉ nằm nghiêng, ghé sát vào tai anh nói: "Muốn ôm một chút không?"

Trần Lục Nam không nhúc nhích.

Nhan Thu Chỉ ngượng ngùng hai giây, tự tìm bậc thang cho mình: "Giới hạn trong hôm nay em chủ động nhào vào lòng anh-- a"

Cô chưa kịp dứt lời thì đã bị kéo vào trong một vòng tay ấm áp rồi.

Cơ thể anh nóng bỏng, trong đêm đông cũng có thể thiêu đốt cô.

Hai người nằm sát bên cạnh nhau, hiển nhiên không có thêm hành động thân mật gì nữa, chỉ là ôm lấy nhau, còn cách cả quần áo, nhưng Nhan Thu Chỉ dường như có thể nghe thấy được nhịp tim của chính mình.

Rất nặng nề cũng rất nhanh.

Mơ hồ, cô cũng cảm nhận được nhịp tim của Trần Lục nam, không khác gì với nhịp tim của cô.

Cũng một nhịp điệu, vượt quá tốc độ thông thường, có chút không bình thường.

Đèn trong phòng lờ mờ, Trần Lục Nam bật đèn đầu giường, nhưng bởi vì anh đang ngủ nên ánh sáng của đèn đầu giường rất mờ, là cố ý điều chỉnh như vậy.

Cô nhìn cái cổ trước mặt, không khỏi vươn tay sờ soạng, giọng nói nhẹ nhàng, còn mang theo một chút khó xử.

"Có được không?"

Cô thì thầm: "Ôm em là phải thu phí đó, em chỉ đồng ý miễn phí ba phút thôi đó."

Trần Lục Nam không cử động.

Nhan Thu Chỉ vùi đầu, xoa xoa cổ anh, ngửi thấy mùi tuyết tùng trên người anh, lông mi run lên: "Trần Lục Nam, có phải là anh ngủ rồi không?"

Trần Lục Nam cử động tay, khàn giọng đáp: "Không có."

Nhan Thu Chỉ "ừm" một tiếng, nói: "Vậy anh thả em ra đi, nếu không em thật sự sẽ tính phí đó."

"Tính bao nhiêu?"

Nhan Thu Chỉ sửng sốt một chút, sau đó ngạc nhiên nhìn anh: "Cái gì tính bao nhiêu?"

Trần Lục Nam nhìn cô: "Không phải là ôm một chút sẽ tính phí sao? Tính bao nhiêu?"

Nhan Thu Chỉ há hốc mồm, nhìn anh như vậy, khó xử và không khách khí nói: "Một phút mười vạn tệ."

"Ừm."

Trần Lục Nam ôm chặt người hơn, khàn giọng nói: "Một đêm bao nhiêu phút?"

"….???"

Đêm nay, Nhan Thu Chỉ ở trong vòng tay của Trần Lục nam trong một tư thế khó xử, như thể họ chưa bao giờ tách rời vậy.

Khi nửa đêm mơ màng tỉnh dậy, cô vẫn còn nằm trong vòng tay của Trần Lục Nam.

Vòng tay ôm thật ấm áp, giữa trời đông lạnh giá sưởi ấm lòng người.

Nhan Thu Chỉ nhìn anh dưới ánh đèn một lúc, sau đó nhắm mắt lại dựa vào vòng tay anh để ngủ.

Bỏ đi, đêm nay không tính phí nữa.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.