Nhan Thu Chỉ cảm thấy bây giờ cô càng ngày càng hiểu Trần Lục Nam hơn, với một câu đơn giản của anh như vậy, cô lập tức hiểu được ẩn ý bên trong.
Anh đang nói với Nhan Thu Chỉ - chỉ cần anh không nói anh không bận tâm, vậy thì không có quan hệ gì, người nhà Trần Gia đó không thể quản được.
Sự hứng thú của Nhan Thu Chỉ lập tức được đốt cháy, để cảm ơn Trần Lục Nam đã đưa cô đến đây, cô chủ động hỏi anh: "Anh muốn ăn cái gì?"
Trần Lục Nam nhìn cô một cái: "Cái gì cũng được."
Nhan Thu Chỉ tỏ vẻ không hài lòng với thái độ thản nhiên của anh: "Được thôi."
Sau khi nói xong, Nhan Thu Chỉ bắt đầu hỏi Vương Khang và Bác Ngọc: "Vương Khang, anh muốn ăn loại trái cây nào?"
Vương Khang nói "À." một tiếng, rùng mình trước đôi mắt thâm trầm của ông chủ: "Cô Nhan, tôi không ăn trái cây."
Nhan Thu Chỉ: "…..Anh không ăn trái cây?"
"Vâng….đúng vậy."
Nhan Thu Chỉ nói "ồ", nhìn một lượt từ trên xuống dưới đánh giá anh ấy: "Thảo nào da anh lại xấu như vậy."
Vương Khang: "…."
Tại sao anh ấy lại từ chối ăn trái cây là vì cái gì, anh ấy có dễ dãi sao.
Nhan Thu Chỉ mặc kệ anh ấy, đi về phía thần tượng: "Thầy Bác, anh muốn ăn cái gì?"
Bác Ngọc không khách sáo với Nhan Thu Chỉ, cũng không sợ Trần Lục Nam, khóe môi anh ấy nhếch lên, kéo dài âm cuối nói: "Tôi sẽ ăn bất cứ thứ gì mà Nhan Nhan gắp cho tôi."
Nhan Thu Chỉ ngượng ngùng cười: "Vậy để tôi đi lấy quả quýt ở đằng kia."
Bác Ngọc nhướng mày cười: "Được thôi."
Anh ấy nói: "Quýt của Nhan Nhan nhất định sẽ rất ngọt."
"…."
Nhan Thu Chỉ không thể nhịn được, bị Bác Ngọc chọc cho bật cười.
"Thầy Bác đừng có trêu đùa tôi."
Bác Ngọc cười cười, đột nhiên nói: "Cũng đúng, nếu tôi còn trêu chọc cô nữa thì Trần Lục Nam sẽ tính sổ tôi rồi."
Nhan Thu Chỉ: "…."
Cô mở miệng muốn nói "không đâu" nhưng lại cảm thấy không cần thiết.
Nhan Thu Chỉ đơn giản chủ động chạy trước: "Tôi đi qua bên đó trước."
Nói xong, cô bỏ chạy nhanh như chớp.
Bác Ngọc nhìn bóng lưng của Nhan Thu Chỉ, quay đầu lại và khiêu khích nói với Trần Lục Nam: "Anh cứ như vậy, Nhan Nhan sớm muộn gì cũng bị người ta cướp đi."
Trần Lục Nam lạnh nhạt nhìn anh ấy.
Bác Ngọc nhún vai: "Bị người ta chọc đúng chỗ đau, đáng lắm."
Trần Lục nam đút tay vào trong túi, thản nhiên hỏi: "Có linh cảm rồi?"
Tay hái dâu của Bác Ngọc dừng lại.
Trần Lục Nam tiếp tục nói: "Nhanh chóng viết xong kịch bản đi, nếu còn kéo dài nữa, danh tiếng biên kịch của anh sẽ bốc mùi đó."
"….."
"Vẫn tốt hơn anh."
Bác Ngọc đột nhiên nở nụ cười: "Cho dù tôi không có danh tiếng biên kịch, tôi cũng không phải lo ăn uống, không giống anh…."
Anh ấy chỉ vào Nhan Thu Chỉ cách đó không xa và nói: "Nếu vợ của anh không còn nữa, anh sẽ không tìm được vợ nữa đâu."
Nói rồi, Bác Ngọc không sợ anh, tự mình hái dâu, còn ngâm nga một bài hát.
Vương Khang ở phía sau nghe cuộc đối thoại của hai người, sợ hãi.
Anh ấy nhìn khuôn mặt của Trần Lục Nam, mơ hồ lo lắng rằng Trần Lục Nam có thể cầm cây gây bên cạnh lên và đánh anh ấy trong một giây tiếp theo.
Bác Ngọc thực sự không sợ chết.
Luôn luôn nhổ lông trên đầu cọp.
Nhan Thu Chỉ không biết chuyện gì đang xảy ra ở đây, cô đứng dưới gốc cây quýt và nghiên cứu một lúc, tìm ra phương pháp phù hợp rất thuần thục, sau đó leo lên cây.
Vương Khang nhìn đến ngây người.
"Cô Nhan thật biết trèo cây ?"
Trần Lục Nam ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn, nhẹ giọng nói: "Ừm."
Không biết có phải là ảo giác không, Vương Khang luôn cảm thấy cái "ừm" này lộ ra một chút cảm giác tự hào!
Anh ấy lắc đầu nghi ngờ mình bị ảo giác.
Trên thực tế cây trong vườn không lớn lắm, nếu so sánh thì cũng thích hợp cho người ta leo lên.
Nhan Thu Chỉ chọn một vài quả quýt bỏ vào giỏ, sau khi quýt đầy rồi mới đi xuống.
Nhưng trước khi đi xuống, cô đột nhiên bị mắc kẹt.
Khi còn nhỏ, thật sự là không sợ trời ko sợ đất, không cần suy nghĩ nhảy xuống dưới có bị gãy xương hoặc là gì không, nhưng lần này, Nhan Thu Chỉ hơi sợ hãi.
Cô cắn môi, muốn gọi ai đó nhưng lại xấu hổ.
Là cô tự mình muốn leo lên, cô cũng phải tự mình đi xuống.
Cô đứng trên cành cây liếc nhìn, Trần Lục Nam đang nói chuyện với Bác Ngọc và vài nhân viên công tác trong vườn trái cây.
Anh đang quay lưng về phía cô.
Nhan Thu Chỉ rối rắm hai giây, không thể cúi mặt xuống để gọi người.
Quá mất mặt rồi.
Nhưng mà nếu nhảy xuống như thế này, cô ước chừng khoảng cách cũng không quá cao, nhưng cô thực sự sợ hãi.
Khi lớn lên, người ta liền sợ đau.
Cô không muốn làm tổn thương chính mình.
Khi cô đang rồi, có dưới từ dưới gốc cây chậm rãi đi tới.
Lộ ra những cành lá tươi tốt, Nhan Thu Chỉ nghe thấy tiếng âm thanh xào xạc bên tai, cúi đầu nhìn qua đám lá lởm chởm, bắt gặp ánh mắt người đàn ông ở dưới gốc cây.
Nhìn thoáng qua, lúc sau khi nhớ lại Nhan Thu Chỉ cảm thấy mùa đông lạnh lẽo đã bị quét sạch, giống như ánh mặt trời rơi xuống trên người cô vậy, có chút ấm áp.
Hai người nhìn nhau, Trần Lục Nam nhìn cô: "Làm sao vậy?"
Nhan Thu Chỉ nhìn anh, nói nhỏ: "Em không xuống được, anh có thể lấy giúp em một cái thang được không?"
Trần Lục Nam liếc nhìn con người tội nghiệp trên cành cây, không thể không chế giễu.
"Đưa đồ trong tay cho anh."
"Ừm."
Nhan Thu Chỉ đưa cho anh giỏ đầy quýt.
Trần Lục Nam nhân lấy, quay lại đặt sang một bên.
"Đi xuống."
…..?
Nhan Thu Chỉ sửng sốt vài giây, sau đó chỉ chỉ: "Anh có còn là người không, cao như thế này anh ôm lấy giỏ quýt đặt sang một bên sau đó bảo em nhảy xuống dưới?"
Cô nghĩ về những hành động và lời nói của Trần Lục Nam vừa rồi, cô tự hiểu rằng Trần Lục Nam sợ cô làm hỏng quả quýt, vì vậy sau khi cầm giỏ quýt sang một bên rồi mới bảo cô tự mình nhảy xuống.
Trần Lục Nam có lẽ là không kiên nhẫn với chuyện như thế này, anh nói thẳng: "Không có thang đâu."
Nhan Thu Chỉ: "Em không nhảy."
Cô trừng mắt nhìn Trần Lục Nam: "Anh chỉ muốn em nhảy xuống dưới sau đó ngọc nát hương tan, anh đổi vợ mới đúng không."
Trần Lục Nam: "…."
Anh có chút đau đầu, có đôi khi anh thật sự không thể hiểu được mạch não của Nhan Thu Chỉ rốt cuộc là như thế nào nữa.
Anh dừng lại, nói ngắn gọn: "Anh ở dưới, sẽ không để ngã em đâu."
…?
Đầu của Nhan Thu Chỉ bị kẹt trong vài giây, rồi lại hoạt động bình thường trở lại.
Cô kinh ngạc nhìn Trần Lục Nam, kiềm chế gai người: "Nhưng là…"
"Không có nhưng là."
Trần Lục Nam nói: "Nhân viên công tác không ở đây, cũng không tìm thấy thang."
Nhan Thu Chỉ suy nghĩ một chút, bất đắc dĩ gật đầu: "Vậy anh nhất định phải đỡ được em đó."
"Ừm."
Nhan Thu Chỉ nhìn vẻ mặt bình tĩnh của anh, lo sợ bất an nói: "Nếu như anh không đón được em để em bị thương thì em sẽ đến mách mẹ đó."
Trần Lục Nam thậm chí còn không thèm trả lời, cứ nhìn cô như vậy.
Nhan Thu Chỉ sờ sờ mũi cô, nói nhỏ: "Em có chút sợ hãi."
"Không phải là cố ý tìm lỗi."
Trần Lục Nam nghe giọng nói nhẹ nhàng hiếm có của cô, yết hầu của anh lại cuộn lên, cũng ôn hòa hơn chút: "Sẽ đón được em, em sẽ không té ngã đâu."
Nhan Thu Chỉ nhìn chằm chằm vào anh trong vài giây, rồi mới từ từ mò mẫm bò xuống.
Cô chỉ nhảy xuống khi leo đến vị trí không có tay đỡ.
Không có nỗi đau nào như mong đợi, chỉ có một vòng tay hương vị lạnh lùng.
Cô đặt chân xuống đất, hít một hơi thật sâu rồi mới nói: "Cám ơn."
Trần Lục Nam buông cô ra, trả lời: "Đi qua đó."
"Được."
Lúc này Nhan Thu Chỉ ngoan ngoãn, để báo đáp ơn "cứu mạng" của Trần Lục Nam, cô cũng không chống đối Trần Lục Nam.
Đi đến bên kia, Nhan Thu Chỉ cũng hái được một ít dâu tây tươi mơn mởn, cũng tiện tay hái được táo đông, lúc này mới đắc thắng quay về.
Nhan Thu Chỉ mang theo hai giỏ trái cây cô vừa hái được đi rửa sạch, sau khi rửa sạch sẽ, cô định hỏi Trần Lục Nam có muốn ăn hay không, nhưng khi cô quay người lại đã đụng phải Bác Ngọc.
Cô không chút suy nghĩ gì, chủ động đưa sang nói: "Thầy Bác, có muốn ăn dâu tây không?"
Bác Ngọc cầm lấy một quả, nếm thử và nói: "Rất ngọt, Nhan Nhan thật sự biết hái quả."
Nhan Thu Chỉ: "…."
Cô ngượng ngùng cười: "Thầy Bác khoa trương quá rồi."
"Không khoa trương đâu."
Bác Ngọc đang ăn dâu tây do Nhan Thu Chỉ rửa, quay đầu lại và ra hiệu cho Trần Lục Lam: "Trần Lục Nam, mau đến đây ăn thử dâu tây vợ anh tự tay rửa đi."
Nhan Thu Chỉ nhìn Trần Lục Nam đi qua, ánh mắt có chút hy vọng.
"Anh có nếm thử không?"
Trần Lục Nam vươn tay cầm lấy một quả nhìn vô cùng ngon, dưới ánh mắt quan sát của Nhan Thu Chỉ và Bác Ngọc, anh nếm thử, sau đó cau mày nói: "Quá chua."
Nhan Thu Chỉ nói "A.", nhìn Bác Ngọc đầy nghi ngờ và lẩm bẩm tự hỏi: "Thật vậy sao? Thấy Ngọc nói rất ngọt mà."
Trần Lục Nam vô cảm nói: "Ừm."
Bác Ngọc cười nhẹ, ném quả dâu tây vào miệng ăn xong rồi nói: "Vậy đương nhiên rồi."
Anh ấy thản nhiên cầm lấy một quả dâu tây trong tay Nhan Thu Chỉ, bỏ vào trong miệng, mơ hồi nói: "Có người là chua ở trong lòng đó, ăn cái gì cũng là chua cả."
Anh ấy vừa ăn vừa rời khỏi hai người vừa nói.
Nhan Thu Chỉ nghe không được rõ ràng, cau mày nhìn Trần Lục Nam hỏi: "Anh ấy nói cái gì vậy?"
Trần Lục Nam mặt không đổi, sau khi ăn hết quả dâu tây mới nhận lấy rổ: "Không biết."
"….."
Buổi trưa, hai người trực tiếp ăn cơm ở đây.
Rau do chủ vườn tự trồng và mảnh vườn diện tích lớn này đều là do anh ta nhận thầu khoán, ngoài rau ra anh ta còn nuôi thêm gà, vịt.
Nhan Thu Chỉ uống một bát canh gà, nói nhỏ với Trần Lục Nam: "Canh gà rất ngon."
Trần Lục Nam nhìn cô và không nói gì.
Quan hệ của hai người lúc này cũng không tệ, thực ra chỉ cần Trần Lục Nam không làm cô tức giận, Nhan Thu Chỉ vẫn rất dễ nói chuyện.
Đôi khi cô nói rất nhiều và cô không thể kiểm soát được bản tính nói nhiều của mình.
"Anh không cảm thấy sao?"
Nhan Thu Chỉ nói nhỏ: "Còn ngon hơn món anh hầm nữa."
Tay cầm đũa của Trần Lục Nam dừng lại, liếc nhìn cô.
Nhưng Bác Ngọc ở bên cạnh nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người liền ngạc nhiên hỏi: "Nhan Nhan, Trần Lục Nam còn biết nấu canh gà sao?"
Nhan Thu Chỉ sững sờ một lúc, sau đó vô thức quay lại nhìn Trần Lục Nam.
Điều này có nên thừa nhận không.
Bác Ngọc xúc động thở dài: "Tại sao tôi không biết Trần Lục Nam biết nấu ăn nhỉ?"
Nhan Thu Chỉ nói một cách mơ hồ: "Ừm."
Bác Ngọc tiếp nhận ánh mắt của Trần Lục Nam, tự cảm thấy buồn chán, cũng không hề quấy rối thêm.
Sau khi ăn trưa xong, Nhan Thu Chỉ và đạo diễn Quan ngồi xuống một lúc, nhưng họ không trò chuyện nhiều, thậm chí từ đầu đến cuối, đạo diễn Quan chưa bao giờ đề cập đến bất cứ điều gì liên quan đến phim ảnh.
Mặc dù Nhan Thu Chỉ rất tò mò, nhưng cô cũng kìm lại sự tò mò của chính mình.
|Đạo diễn Quan đã không nói gì trước mặt Trần Lục Nam và bản thân, thì có lẽ anh ấy cũng cảm thấy cô không thể làm được, sau khi xem qua thì trực tiếp pass rớt rồi.
Có chút mất mát, nhưng Nhan Thu Chỉ có thể nghĩ ra nhưng cô vẫn có thể chấp nhận được.
Chỉ cần tiếp tục nỗ lực là được.
Tối hôm đó, Nhan Thu Chỉ và Trần Lục Nam xuất hiện ở sân bay.
Cả hai đặt cùng một chuyến bay, nhưng vì không để người hâm mộ phát hiện ra, mặc dù vị trí là ở cùng nhau, nhưng hai người không xuất hiện cũng một thời điểm.
Sau khi lên máy bay, Nhan Thu Chỉ cũng giả vờ không quen biết Trần Lục Nam, ở phương diện ngụy trang này cô thành thục hơn bất kỳ ai khác.
Vì trời tối nên sân bay không có nhiều người.
Nhan Thu Chỉ quây chặt lấy mình, lần lượt cùng Trần Lục Nam lên xe.
Sau khi lên xe, cô có chút không yên lòng: "Không có phóng viên sao?"
Vương Khang quay lại nhìn cô mỉm cười, trấn an nói: "Cô Nhan yên tâm, hành trình của các cô không bị lộ, tối nay không có phóng viên ở sân bay." Nghe vậy, Nhan Thu Chỉ cảm thấy yên lòng hơn.
Cô ghé mắt liếc nhìn Trần Lục Nam qua cửa kính xe.
Trần Lục Nam lúc này cũng đang nhìn vào điện thoại di động của mình, không có bất kỳ phản hồi nào với câu hỏi của cô, thậm chí có thể nói rằng anh không quá quan tâm.
Nhan Thu Chỉ bĩu môi, thu hồi ánh mắt chuyển hướng ra ngoài cửa sổ.
Gió đông thổi qua, lạnh đến xương.
Nhan Thu Chỉ thổi hơi gió, cảm thấy đầu óc tỉnh táo hơn rồi mới đóng cửa sổ lại.
Cô gửi cho Thẩm Mộ Tình một tin nhắn nói rằng cô đã trở về, sau đó dựa lưng vào ghế và ngủ thiếp đi.
Chơi cả một ngày dài, có chút mệt mỏi.
Vừa mới khó khăn chìm vào giấc ngủ, Nhan Thu Chỉ đã có một giấc mơ.
Cô mơ thấy rất nhiều chuyện khi cô còn nhỏ, mẹ cô vô cùng xinh đẹp và thích khiêu vũ ở trong sân, dáng người bà rất đẹp, mỗi lần bà khiêu vũ Nhan Thu chỉ đều thích chuyển một chiếc ghế dài đến bên cạnh ngồi xem và vỗ tay tán thưởng bà.
Ngoài hình ảnh khiêu vũ, vẫn còn rất nhiều hình ảnh mẹ đưa cô đi hái trái cây trong vườn trái cây.
Một lần ấn tượng sâu đậm nhất chính là lúc cô trèo lên cây như hôm nay, cây quýt rất lớn, Nhan Thu Chỉ cũng không biết trèo lên như thế nào, sau khi trèo lên thì không xuống được.
Lúc đó mẹ cô không có nhà nên Nhan Thu Chỉ một mình ôm vào gốc cây rồi ngã xuống, tay chân đều bị trầy xước.
Khi bà Nhan trở về, cô đang ngồi dưới gốc cây khóc.
Bà Nhan dỗ dành cô cả nửa ngày, cuối cùng thương lượng với cô, nói sau này không có bà ấy ở nhà, khi không có người cho cô cảm giác an toàn thì không thể trèo cây được.
Bởi vì không ai sẽ đỡ được cô, sẽ để cô không bị thương.
Sau lần đó, chỉ cần Nhan Thu Chỉ leo lên cây là bà Nhan cũng sẽ ở bên cạnh cô.
Sau đó, lúc đó người sẽ ôm cô lên cây, nghịch ngợm dưới gốc cây cùng cô đã rời đi rồi, Nhan Thu Chỉ cũng không bao giờ trèo lên cây nữa.
Cho đến ngày hôm nay, sự kích động lại một lần nữa dâng lên.
Khi Nhan Thu Chỉ tỉnh dậy, những gì nhìn thấy trước mặt là khuôn mặt phóng to của Trần Lục Nam.
Cô sửng sốt một chút, kinh hãi nhìn động tác của anh: "Anh muốn làm gì?"
Trần Lục Nam nhìn cô: "Tỉnh rồi thì xuống xe đi, tài xế còn phải về nữa."
Nhan Thu Chỉ quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt xấu hổ của người lái xe và Vương Khang. Cô có chút xấu hổ, sắc mặt đỏ bừng nói: "Xin lỗi."
Vương Khang xua xua tay nói: "Cô Nhan không sao đâu, anh Lục gọi cô mấy lần mà cô không tỉnh lại, còn tưởng rằng cô mệt quá."
Nhan Thu Chỉ nghĩ đến động tác vừa rồi của Trần Lục Nam, gật gật đầu nói: "Các anh chú ý an toàn, về nghỉ ngơi sớm đi."
"Được thôi."
Nhan Thu Chỉ đi theo anh xuống xe vào nhà, nhìn bóng lưng rộng lớn của Trần Lục Nam, cô đưa tay sờ sờ lỗ tai, không biết tại sao bản thân lại có thể ngủ say trên xe như vậy.
Nhất định là vì giấc mơ đó.
Nhan Thu Chỉ dừng bước chân lại, đơn giản là đứng ở cửa nhìn lên không trung.
Đên nay, có những ngôi sao.
Trần Lục Nam vô tình quay lại, nhìn theo ánh mắt của cô trên không trung, gõ cửa nhắc nhở cô. Nhan Thu Chỉ định thần lại và đi theo anh vào trong.
Cô không quan tâm đến Trần Lục Nam, sau khi vào trong phòng liền chiếm lấy phòng tắm trong phòng ngủ chính để tắm rửa.
Khi quay phim ở bên ngoài, điều mà Nhan Thu Chỉ mong muốn nhất chính là bồn tắm ở nhà, cô thích tắm, tắm xong rất dễ chịu và thoải mái.
Nhan Thu Chỉ bước ra sau khi đã ngâm mình hơn nửa giờ đồng hồ, khi cô đi ra, Trần Lục Nam đã nằm trên một nửa giường rồi.
Cô nhấc chăn lên và đi lên, đàng hoàng nằm xuống.
Trần Lục Nam tắt những ngọn đèn khác, chỉ còn lại một ngọn đèn bàn, sau đó nằm xuống.
Cảm nhận thấy sự thay đổi của bầu không khí ở trong phòng, Nhan Thu Chỉ đưa chân chạm vào người đàn ông bên cạnh mình dưới lớp chăn.
Trần Lục Nam không phản ứng lại.
Nhan Thu Chỉ cũng không để bụng, sau một lúc yên tĩnh, cô nghiêng người dựa vào bên cạnh Trần Lục Nam, nhẹ nhàng nói: "Cám ơn."
Mí mắt Trần Lục Nam giật giật, tuy rằng không phát ra tiếng động nhưng khi cô chủ động dựa sát tới, anh vươn tay qua, ốm cô vào trong lòng.
…….
Một đêm ngon giấc.
Ngày hôm sau khi Nhan Thu Chỉ tỉnh dậy thì đã không còn sớm nữa.
Cô nhìn đồng hồ báo thức trên đầu giường, đã mười giờ.
Nhan Thu Chỉ nhấc chăn ra khỏi giường, sau khi tắm rửa sạch sẽ, cô tràn đầy năng lượng đi xuống tầng.
Khi xuống đến cầu thang, Trần Lục Nam đang pha cà phê. Người này rõ ràng là đại thiếu gia nhà Trần Gia, nhưng lại thích tự tay pha cà phê.
Nhan Thu Chỉ ngửi thấy mùi cà phê thoang thoảng từ trong phòng bếp, trong lòng đột nhiên có chút thèm ăn.
"Em cũng muốn uống một ly."
Trần Lục Nam nhìn cô.
Nhan Thu Chỉ chủ động đưa chiếc cốc ra, yêu cầu: "Cần ngọt một chút."
Trần Lục Nam không từ chối cô, không bao lâu sau anh thực sự pha cho Nhan Thu Chỉ một cốc cà phê ngọt hơn.
Nhan Thu Chỉ nhấp một ngụm, hai mắt sáng lên: "Ngon quá."
Nhìn thấy dáng vẻ cao hứng của cô, Trần Lục Nam thu hồi ánh mắt.
"Hôm nay có việc gì không?"
Nhan Thu Chỉ lắc đầu: "Hôm nay em nghỉ, ngày mai mới có việc."
Ngày mai cô có một buổi chụp hình cho trang bìa tạp chí.
Trần Lục Nam hiểu rõ.
Nhan Thu Chỉ đột nhiên quan tâm đến hành trình của Trần Lục Nam, cô chủ động hỏi: "Còn anh thì sao?"
Trần Lục Nam nói: "Muốn chút nữa sẽ có một buổi phỏng vấn."
"Phỏng vấn cái gì?"
Trần Lục Nam nói ngắn gọn: "Đài orange terrace."
Nhan Thu Chỉ chớp chớp mắt, nghĩ đến loại hình phỏng vấn của đài Orange terrace là gì, cô kinh ngạc hỏi: "Phát sóng trực tiếp sao?"
"Ừm."
Trần Lục Nam đã trở về Trung Quốc được một thời gian rồi, mặc dù hành trình nhàm chán, nhưng vẫn luôn có các lời mời đưa tới.
Nên tham gia anh sẽ tham gia, nhưng phỏng vấn thực sự là lần đầu tiên, nhiều đài muốn có được tài liệu trực tiếp đầu tiên đều đưa ra các điều kiện khác nhau.
Nhan Thu Chỉ nghỉ ngơi, việc lập nhóm của Thẩm Mộ Tình cũng bị trì hoãn, vì vậy cô ấy đơn giản đến nhà cô để tụ hội.
Vốn dĩ là định ra ngoài gặp mặt, nhưng Trần Lục Nam không có ở nhà nên Nhan Thu Chỉ đơn giản bảo cô ấy qua đây.
"Hôm nay Trần Lục Nam có việc gì sao?"
Nhan Thu Chỉ gật đầu, bình luận nói: "Người ta có một buổi phỏng vấn."
Thẩm Mộ Tình nhìn cô, dở khóc dở cười nói: "Tại sao cậu không đi theo?"
"Tại sao tớ lại phải đi theo?"
Nhan Thu Chỉ trợn tròn mắt nói: "Hai chúng tớ không thể ở chung trong thời gian dài, sẽ cãi nhau đó."
Thẩm Mộ Tình nhún vai: "Cậu có thể đừng cãi nhau với anh ấy."
"Vậy tớ không nhìn được, ai bảo anh ấy nhàm chán như vậy."
Thẩm Mộ Tình: "….."
Cô ấy không hiểu lạc thú của đôi vợ chồng này.
Nhan Thu Chỉ xua xua tay nói: "Lại đây, tớ mang cho cậu những quả dâu tây quả quýt do chính tay tớ hái ở trong vườn này, cậu có muốn ăn thử không?"
Thẩm Mộ Tình nhướng mày.
Cái này cần phải nếm thử, không thử không phải là chị em tốt.
Cả hai cùng nhau trò chuyện, hoạt động rất bình dị.
Khi đang trò chuyện, Nhan Thu Chỉ đột nhiên mở điện thoại ra.
"Cậu làm gì đấy?"
"Xem đài Orange terrace."
Thẩm Mộ Tình không hiểu mỉm cười: "Xem Trần Lục Nam sao?"
Nhan Thu Chỉ gật đầu: "Tớ muốn xem phóng viên muốn phỏng vấn anh ấy cái gì."
Thẩm Mộ Tình nhìn bộ dạng thản nhiên của cô, cũng không biết nên đồng tình cho Trần Lục Nam hay đồng tình cho cô.
Cô ấy lắc lắc đầu, cùng xem với cô.
Trần Lục Nam là khách mời danh dự tại Orange terrace, ngay từ khi xuất hiện, anh đã được chào đón bởi các cấp lãnh đạo cao cấp, sau khi đến hậu trường, chuyên viên trang điểm trang điểm cho Trần Lục Nam, nhân viên công tác đưa một bản thảo phỏng vấn qua cho anh: "Thầy Trần, thầy xem qua bản thảo này có cần sửa đổi chỗ nào nữa không."
Họ đối xử với những người nghệ sĩ như Trần Lục Nam với tự tôn trọng và quan tâm rất lớn.
Vương Khang nhìn lướt qua một lượt trước, chọn ra một số câu hỏi nhạy cảm, sau đó đưa cho Trần Lục Nam.
Trần Lục Nam nheo mắt nhìn qua, dừng lại ở vấn đề tình cảm.
Anh gật đầu nhìn nhân viên công tác nói: "Câu hỏi này bỏ đi."
Nhân viên công tác sững sờ một chút, sau đó ngẫm nghĩ rồi nói: "Thầy Trần…. Câu hỏi này là điều mà mọi người đều tò mò và muốn biết."
Cô ta nhỏ giọng nói: "Lần này anh có thể trả lời câu hỏi này được không?"
Trần Lục Nam trầm giọng nói, trực tiếp từ chối: "Không được."
"…."
Nhân viên công tác không còn cách nào khác, nói nhỏ: "Vậy thầy Trần, tối nay chúng ta có thể tương tác với một vài người hâm mộ được không, chúng tôi sẽ chọn ngẫu nhiên ba câu hỏi từ người hâm mộ để trả lời, như vậy có được không?"
Trần Lục Nam suy nghĩ một chút, gật đầu nói: "Có thể."
Trong khi đang phỏng vấn, toàn bộ được phát sóng trực tiếp trên mạng.
Trần Lục Nam vẫn chưa xuất hiện, lượng người hâm mộ đã tràn ngập trên màn hình lớn, vô cùng vô cùng nhiều.
Tất cả đều hoan nghênh cuộc phỏng vấn trực tiếp đầu tiên của Trần Lục Nam khi trở về.
【Aaaaaaa, người đàn ông tôi muốn ngủ cùng nhất cuối cùng cũng đã xuất hiện rồi.】
【Wowwwww, anh trai đã một năm không kinh doanh rồi, vẫn là người anh trai đó!】
【Tại sao Trần Lục Nam lại càng ngày càng cảm thấy hấp dẫn vậy.】
【Hôm nay tạo hình của anh trai đẹp trai quá.】
【Aaaaaa, muốn làm nũng trong vòng tay anh trai!】
………..
Nhan Thu Chỉ nhìn làn bom đạn, mặt không cảm xúc nhìn vào đó, rồi mới chuyển sự chú ý lên người Trần Lục Nam.
Hôm nay anh ăn mặc thật sự rất đẹp, anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng và quần jean, cả người thoạt nhìn trẻ hơn rất nhiều, khí chất cũng sạch sẽ hơn.
Đương nhiên, hằng ngày cũng sạch sẽ.
Nhan Thu Chỉ nhìn chằm chằm vào xem, Thẩm Mộ Tình ghé vào tai cô nói: "Thật ra cậu có thể ngủ được với Trần Lục Nam, cũng là khiến toàn mạng xã hội ngưỡng mộ rồi."
Nhan Thu Chỉ nhìn cô ấy.
Ban đầu, đó là một cuộc phỏng vấn tương đối nghiêm túc, không có gì thú vị.
Nó chỉ trở nên vui vẻ khi rút thăm ngẫu nhiên sau đó.
Câu hỏi đầu tiên và câu hỏi thứ hai là về kế hoạch nghề nghiệp của Trần Lục Nam, và câu hỏi thứ ba là các vấn đề cá nhân.
Nhan Thu Chỉ vểnh tai lên lắng nghe.
Người dẫn chương trình hỏi: "Thầy Trần, anh có bao giờ gặp được một người phụ nữ bằng tuổi mà khiến anh ghi nhớ sâu sắc chưa."
Trần Lục Nam hơi dừng lại, sau khi im lặng một lúc mới nói: "Có."