Ngàn Vạn Loại Tâm Động - Thời Tinh Thảo

Chương 16



Ngày hôm sau tỉnh dậy, Nhan Thu Chỉ nghe thấy được tiếng nước chảy trong phòng tắm.

Cô cọ cọ gối đầu, dáng vẻ lười biếng.

Cô đang cọ thì Trần Lục Nam từ bên trong đi ra.

Anh đã thay bộ quần áo khác, vẫn trang phục nhàn nhã, nhưng khí chất tốt, nhìn đặc biệt đẹp trai, nếu không phải biết anh cởi quần áo ra là hạng người gì, Nhan Thu Chỉ suýt nữa đã bị dáng vẻ mặt người dạ thú của anh lừa.

''Ai đưa quần áo đến cho anh vậy?''

Trần Lục Nam đứng trước gương sửa sang lại cổ áo, thấp giọng nói: ''Vương Khang.''

Chắc vừa mới ngủ dậy, nên giọng nói của người đàn ông có chút ám muội không rõ, làm Nhan Thu Chỉ không hiểu sao liền nghĩ đến cảnh tượng tối hôm qua, tiếng thở dốc của người đàn ông sát bên tai cô.

Lỗ tai cô nóng lên, hốt hoảng nói: ''À, vì sao em không nghe thấy tiếng chuông cửa?''

Trần Lục Nam không lên tiếng, chỉ vân đạm phong khinh[1] nhìn cô.

[1] Vân đạm phong khinh: nhẹ như mây gió.

Cô vừa liếc mắt một cái đã hiểu chuyện xưa.

Cô nghẹn lời, vén chăn lên xuống giường: "Em là quá mệt mỏi mới ngủ như chết.''

Trần Lục Nam "Ừ" một tiếng: ''Anh biết.''

Nhan Thu Chỉ vừa định phản bác nói: ''Anh biết cái gì mà biết'', nhưng sau khi đối diện với ánh mắt vô cùng hàm xúc kia của Trần Lục Nam, cô ngậm miệng.

Không được, sao đề tài đột nhiên chuyển hướng về buổi tối hôm qua vậy.

Rõ ràng giữa ban ngày ban mặt cô không cần nói chuyện này với Trần Lục Nam.

Nghĩ, Nhan Thu Chỉ tức muốn hộc máu vào phòng tắm, cô vẫn nên chạy nhanh đi rửa mặt tỉnh táo một chút tốt hơn.

*

Hai người chuẩn bị xong, Nhan Thu Chỉ không dám để cho Trần Lục Nam quang minh chính đại xuất hiện, thu dọn đồ xong liền thúc giục Trần Lục Nam xuống bãi đỗ xe chờ mình, cô đi trả phòng.

Mặc dù trong lòng Trần Lục Nam không tình nguyện, nhưng vẫn phải xuống.

Nhan Thu Chỉ trả phòng xong, lúc này mới cẩn thận từng li từng tí trốn tránh chui vào xe anh.

Vừa lên xe, cô đã khôi phục dáng vẻ đẹp lạnh lùng của mình.

''Chào Nhan tiểu thư.''

Vương Khang nói.

Nhan Thu Chỉ gật đầu, thản nhiên nói: ''Đã lâu không gặp Vương Khang.''

Vương Khang cười một tiếng: ''Cũng không lâu, tháng trước vừa mới gặp, Nhan tiểu thư càng ngày càng đẹp.''

Nhan Thu Chỉ liếc anh ấy, rất hưởng thụ rắm cầu vồng của Vương Khang: ''Anh cũng vậy, càng ngày càng đẹp trai.''

Hai người trò chuyện, từ đầu tới cuối Trần Lục Nam không xen vào.

Bỗng dưng, đột nhiên Vương Khang phanh gấp, làm Nhan Thu Chỉ đang ngồi không vững không để ý, đổ xuống bên cạnh Trần Lục Nam.

Trần Lục Nam thò tay, đỡ người lên, ánh mặt lạnh lùng nhìn Vương Khang: ''Chú ý một chút.''

Vương Khang rùng mình một cái, vội vàng nói: ''Vâng.''

Lần này Vương Khang không dám mất tập trung tán gẫu với Nhan Thu Chỉ nữa.

Nhan Thu Chỉ nhàm chán, Thẩm Mộ Tình không online, cô không có người nói chuyện phiếm.

Nghĩ, cô đưa tay chọc cánh tay Trần Lục Nam.

Nhan Thu Chỉ chủ động hỏi: ''Đạo diễn Quan thích hình tượng nữ diễn viên gì?''

''Kỹ thuật diễn tốt.''

Nhan Thu Chỉ: "... Anh không phải là nói nhảm sao, em hỏi là loại hình nào.''

Trần Lục Nam nhìn gương mặt rất tò mò của cô, bình tĩnh nói: ''Không biết.''

Hiếm thấy anh thảo luận chuyện này với Nhan Thu Chỉ, phân tích còn rất có tính nhận xét.

''Nhân vật khác biệt muốn diễn viên khác biệt.'' Anh nhìn sắc mặt căng thẳng của cô, không nhanh không chậm nói: ''Không cần quá căng thẳng, chỉ là gặp mặt.''

Nhan Thu Chỉ liếc xéo anh: ''Anh không hiểu.''

Cô hít sâu một hơi: ''Em chưa đóng nhiều phim điện ảnh, trước đó hầu hết đều đóng phim truyền hình, tất nhiên là em căng thẳng rồi.''

Mặc dù độ hot của Nhan Thu Chỉ ở trên Weibo rất cao, nhưng đều là vì phim truyền hình gương mặt và dáng người, mới được người trên mạng khen.

Trên thực tế, cô biết năng lực nghiệp vụ của mình còn kém xa.

Ít nhất nói tới phim điện ảnh, Nhan Thu Chỉ mới quay hai bộ. Trong đó có một bộ điện ảnh mới chiếu không bao lâu đã bị hạ giá.

Nhưng tương tự, cũng vì bộ điện ảnh kia càng làm nhiều người biết đến Nhan Thu Chỉ.

Trong phim Nhan Thu Chỉ mặc một bộ sườn xám định chế[2], cầm ô giấy dầu xuất hiện đầu ngõ lót đầy đá, xinh đẹp chậm rãi đi về phía trước.

[2] Định chế: hàng đặt theo yêu cầu.

Từng bước từng bước, đi vào đôi mắt người xem.

Hình ảnh kia của cô làm người ta khắc sâu ấn tượng, đến bây giờ còn có rất nhiều người khen cô, liên quan giống vậy ― ― Bỏ phiếu diễn viễn người nào mặc sườn xám thích hợp nhất, phần lớn fans sẽ bỏ phiếu cho cô.

Trần Lục Nam nghe cô nhỏ giọng lẩm bẩm, hiếm khi dịu dàng hơn: ''Đạo diễn Quan rất thích em.''

''Thật sao?''

Nhan Thu Chỉ kinh ngạc nhìn anh.

"Ừm."

Nhan Thu Chỉ có chút kinh ngạc, đột nhiên nghĩ đến cái gì: ''Đạo diễn Quan biết quan hệ hai chúng ta?''

Trần Lục Nam gật đầu.

Nhan Thu Chỉ: ''...''

Trần Lục Nam dừng lại: ''Anh ấy không phải người nhiều chuyện.''

Thực ra Nhan Thu Chỉ cũng không quá để ý, ban đầu cô và Trần Lục Nam giao ước ba điều, trong đó có không thể nói chuyện hai người là vợ chồng cho người khác, chỉ sợ nhỡ ngày nào hai người ly hôn, nháo đến mọi người đều biết, rất mất mặt.

Cô gật đầu, nhìn cảnh đường phố ngoài cửa sổ, bình tĩnh nói: ''Không tức giận, đạo diễn Quan và Bác Ngọc đều biết đi.''

"Ừm."

Nhan Thu Chỉ không nhiều lời nữa, hai người ngồi trong xe yên tĩnh trở lại.

Không bao lâu, đã đến nơi gặp mặt.

Là một nơi rất đặc biệt, Nhan Thu Chỉ nhìn ngôi nhà trước mặt, có chút kinh ngạc.

"Đạo diễn Quan ở đây?''

Hai tay Trần Lục Nam cắm vào túi, đi bên cạnh cô: ''Nếu không có gì bất ngờ xảy ra phim điện ảnh sẽ lấy cảnh ở đây.''

Nhan Thu Chỉ hiểu rõ.

Nơi Trần Lục Nam dẫn cô tới, hình như là một vùng ngoại thành hẻo lánh.

Xung quanh có nhà, nhưng đều rách nát cũ kỹ, cảm giác không lâu nữa sẽ phá bỏ rời đi.

Trên đường cơ bản không có người, hai người càng đi sâu vào, Nhan Thu Chỉ ngửi thấy mùi thơm của thức ăn.

Chắc gần đây có người nấu cơm, giờ phút này khói bếp lượn lờ chậm rãi bay ra.

Cô đi bên cạnh Trần Lục Nam, rẽ trái rẽ phải, đến cổng một ngôi nhà.

Nhan Thu Chỉ nhìn, thấy Trần Lục Nam đẩy ra đi vào sân nhỏ.

Hai người vừa đi vào, người bên trong đã nhìn thấy.

Là Bác Ngọc và đạo diễn Quan, bên cạnh còn có mấy nhân viên công tác.

Cảm nhận được ánh mắt quan sát của hai người, Nhan Thu Chỉ bước lên chào: ''Đạo diễn Quan, thầy Bác, làm phiền rồi.''

Đạo diễn Quan nở nụ cười, sảng khoái nói: ''Cuối cùng cũng tới, chờ các người rất lâu rồi.''

Anh ấy tiếp đón Nhan Thu Chỉ: ''Mau tới đây ngồi một chút.''

Nhan Thu Chỉ không nhúc nhích.

Trần Lục Nam nói: "Đi qua đi, ngồi xuống nói chuyện.''

Hai người ngồi xuống, Bác Ngọc châm trà cho Nhan Thu Chỉ và Trần Lục Nam, khóe miệng chứa ý cười nhìn cô: ''Không nghĩ tới lại gặp mặt nhanh như vậy.''

Nhan Thu Chỉ mím môi nở nụ cười: ''Cảm ơn thầy Bác.''

Bác Ngọc xua tay: ''Gọi tôi là Bác Ngọc liền tốt, nếu không được thì gọi tôi là anh trai Bác cũng được.''

Anh ấy nói tùy ý, dáng vẻ một cặp mắt đào hoa cười híp mắt: ''Cô chọn cái nào cũng được.''

Nhan Thu Chỉ: ''...''

Cô nhìn Bác Ngọc, thực sự khó có thể tưởng tượng một người viết kịch bản xuất sắc như vậy, ngầm lại là loại người có dáng vẻ không đứng đắn.

Bác Ngọc nhìn vẻ mặt cô, trêu chọc nói: ''Thế nào, chọn tốt chưa?''

Vừa mới nói xong, Trần Lục Nam lạnh lùng lườm anh ấy: ''Muốn chiếm tiện nghi của ai đó?'' 

''...''

Đạo diễn Quan nhìn hai người, nở nụ cười trầm thấp: ''Đừng để ý tới bọn họ.''

Anh ấy nhìn Nhan Thu Chỉ nói: ''A Nam giấu cô tốt quá, trước đó có rất nhiều người muốn gặp cô, anh ấy đều không cho.''

''A?''

Nhan Thu Chỉ sửng sốt, ngay lập tức mới phản ứng kịp: ''Không phải vậy đâu đạo diễn Quan.''

Cô nghĩ, ngượng ngùng nói: ''Tôi tương đối làm ra vẻ, không muốn quan hệ hai chúng tôi lộ ra ánh sáng.''

Đạo diễn Quan cười không nói.

Bác Ngọc hừ một tiếng, cố ý để lại cho Trần Lục Nam chút mặt mũi: ''Nhan Nhan đừng để ý đến bọn họ, ăn sáng chưa?''

Nhan Thu Chỉ được thần tượng mình chăm sóc như vậy, được sủng ái mà lo sợ: ''Ăn rồi.''

Bác Ngọc: "Có muốn đi dạo quanh không.''

Anh ấy cười nói: ''Bên kia có một vườn cây ăn quả.''

Hai mắt Nhan Thu Chỉ sáng lên, vui mừng hỏi: ''Có thật không?''

Bác Ngọc vẫn chưa trả lời, Trần Lục Nam nghiêng đầu nhìn cô: ''Đi xem một chút đi, có không ít cây ăn quả.''

Nhan Thu Chỉ rất có hứng thú: "Được.''

Cô nhìn đạo diễn Quan: ''Đạo diễn Quan muốn đi cùng chúng tôi không?''

Đạo diễn Quan từ chối: ''Các người còn trẻ vận động, các người đi đi, tôi ở đây nghỉ ngơi, uống trà.''

Nhan Thu Chỉ không cố mời anh ấy nữa.

*

Ban đầu, Nhan Thu Chỉ tưởng Trần Lục Nam sẽ không đi cùng, nhưng cô đi, Trần Lục Nam đứng dậy đi theo.

Đi chung ngoài Bác Ngọc và Trần Lục Nam còn có Vương Khang vạn năng.

Vương Khang đưa cho Nhan Thu Chỉ và Bác Ngọc một cái rổ nhỏ, dùng để hái trái cây.

Phía sau vườn hoa quả có dây tây và cây quýt, còn có một ít rau dưa tươi mới, nhìn vô cùng đồ sộ.

Nhan Thu Chỉ vừa nhìn thấy cái đó, liền có cảm giác thân thiết không nói được.

Cô theo bản năng tìm Trần Lục Nam.

Vừa quay đầu, Trần Lục Nam đứng phía sau gọi điện thoại, Nhan Thu Chỉ vừa thu hồi tầm mắt, định đi về phía trước, thì Trần Lục Nam đột nhiên đi qua bên này.

"Làm sao vậy?"

Anh thấy được cô mong ngóng.

Trong nháy mắt, chút cảm giác mất mát của Nhan Thu Chỉ biến mất không thấy, cô nói: ''Trước đó đã nói với anh, nếu về sau nhìn thấy nói giống như chỗ còn nhỏ em sống sẽ nói cho anh biết.''

Trần Lục Nam nhìn cô.

Nhan Thu Chỉ nở nụ cười nhẹ nhàng, ngắm nhìn vườn trái cây này nói: ''Nơi còn nhỏ em sống, rất giống vườn trái cây ở đây lúc này.''

Đó là một chủ đề Nhan Thu Chỉ nói với Trần Lục Nam khi mới kết hôn.

Thực ra hai người kết hôn rất vội vàng, rất nhanh chóng, nói không có tình cảm là thật, ít nhất Nhan Thu Chỉ chỉ nhớ Trần Lục Nam, là người quay mấy bộ điện ảnh đẹp mắt, cô có chút hiểu biết anh, hơn nữa khuôn mặt này đẹp mắt, cho nên cô không từ chối.

Sau khi hai người kết hôn, đều ôm thái độ sinh hoạt tôn trọng nhau như khách.

Mới kết hôn, thậm chí Trần Lục Nam chưa chạm vào cô, là một lần uống say, mới có chuyện sau đó.

Rồi hai người liền dựa theo sinh hoạt quan hệ vợ chồng bình thường, ngoại trừ không có tình cảm, những thứ khác đều rất tốt.

Có một lần, có lẽ bầu không khí thoải mái.

Trước khi ngủ hai người xem một bộ điện ảnh, sau đó tán gẫu.

Lúc ấy xem điện ảnh là một bộ phim tình cảm diễn ra ở nông thôn, nữ chính và nam chính đơn thuần, ngày thàng xanh tươi, mọi thứ đều vô cùng tốt đẹp.

Nhan Thu Chỉ xem, một ít ký ức phủ đầy bụi bị mở ra, theo bản năng nói với Trần Lục Nam.

Trước kia cô sống ở nông thôn, nơi cô lớn lên rất xinh đẹp, có thác nước, có dòng suối nhỏ, có rất nhiều chim, còn có một vườn trái cây lớn.

Cô sẽ trèo lên, trèo cây rất giỏi, có đôi khi chơi trốn tìm cùng đồng bọn, cô kiểu gì cũng sẽ bò lên cây, làm cho tất cả mọi người không tìm thấy cô.

......

Lúc ấy cô nói với Trần Lục Nam. Đến cuối cùng, Nhan Thu Chỉ không nhớ rõ lắm chỗ đó cụ thể có dáng vẻ gì, cô chỉ có thể nói với Trần Lục Nam ― ― chờ sau này có cơ hội, nếu em nhìn thấy nơi gần giống, em sẽ nói cho anh biết.

Bây giờ cô nhìn thấy.

Cô còn nhớ rõ chuyện đêm hôm đó, rất hiển nhiên, Trần Lục Nam cũng nhớ rõ.

......

Trần Lục Nam nhìn theo hướng cô chỉ, thấy một mảnh vườn vào đông vẫn xanh um tươi tốt, vườn trái cây sinh cơ bừng bừng.

"Rất xinh đẹp.''

Anh bình luận.

Nhan Thu Chỉ nghe, còn có chút tiểu đắc ý: "Đó là đương nhiên.''

Cô nhướng mày nhìn Trần Lục Nam nói: ''Nơi không xinh đẹp làm sao có thể sinh ra em đây xinh đẹp như vậy.''

"... "

Chắc Trần Lục Nam thấy cô mong đợi nên cười khẽ: ''Ừm.''

Anh gật đầu công nhận.

Hôm nay cô và Trần Lục Nam, dường như ở chung với nhau rất hài hòa.

Nghĩ, Nhan Thu Chỉ dời ánh mắt sang chỗ khác nói: ''Em có thể trèo cây không?''

Trần Lục Nam không nhúc nhích.

Nhan Thu Chỉ chọc cánh tay anh, thấp giọng hỏi: ''Nếu em trèo cây, sẽ làm mất mặt nhà họ Trần sao?''

Trần Lục Nam nhéo tay cô, giọng nói trầm lắng: ''Sẽ không.''

Nhan Thu Chỉ ngước mắt, cảm nhận được độ ấm đầu ngón tay.

Hai người nhìn nhau, Trần Lục Nam buông tay cô ra, thản nhiên nói: ''Sẽ không có người khác biết.''

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.