Ngàn Vạn Loại Tâm Động - Thời Tinh Thảo

Chương 15



Vì đã là ban đêm nên hành lang khách sạn vô cùng yên tĩnh.

Một phần là vì đoàn phim Nhan Thu Chỉ bọn họ đã bao hết một tầng này, giờ phút này Trần Lục Nam thân thể như ngọc đứng cách đó không xa, hoàn toàn không có ai phát hiện.

Thậm chí không ai biết anh đến đây từ lúc nào.

Anh mặc bộ áo gió màu đen, hòa làm một với bóng đêm.

Lúc này, Nhan Thu Chỉ sinh ra một loại không dám nhìn cảm xúc anh.

Rõ ràng cô cũng không làm gì cả.

Ánh mắt Trần Lục Nam bình thản nhìn hai người, gật đầu: "Ừm."

Ngay sau đó Lâm Cánh phản ứng lại, anh ta nghĩ đến lời Nhan Thu Chỉ vừa nói, có một loại tâm trạng không nói ra được.

Nhưng rất nhanh, Lâm Cánh đã điều chỉnh xong.

Anh ta nhìn Trần Lục Nam, nhíu mày hỏi: ''Vì sao thầy Trần lại đến đây?''

Trần Lục Nam tạm dừng, lướt qua Lâm Cánh nhìn về phía Nhan Thu Chỉ, giọng nói trầm thấp, không nhanh không chậm nói: "Anh hỏi cô ấy.''

Nhan Thu Chỉ: ''...''

Nhìn ánh mắt sáng quắc của hai người họ, giờ phút này Nhan Thu Chỉ cảm giác mình giống như thằng tra nam vậy.

Cô nghẹn lời, đối với hành vi Trần Lục Nam ném vấn đề nan giải cho mình rất khó chịu, nhưng cô vẫn biết phân rõ nặng nhẹ.

Cô im lặng, bình tĩnh nói: ''Thầy Trần đến tìm ― ―'' chữ tôi còn chưa nói xong thì vang lên tiếng cửa thang máy cách đó không xa, theo sau là có người đi ra.

Âm thanh rất lớn, dáng vẻ ồn ào nhốn nháo.

Nhan Thu Chỉ nhìn sang, là các diễn viên khác trong đoàn phim.

Sau khi mấy người thấy bọn họ trên hành lang cũng ngẩn cả người.

''Đạo diễn Lâm?''

''Thu Chỉ, sao các người lại ở đây?''

Đang khi nói chuyện, có người nhìn thấy Trần Lục Nam: ''Thầy Trần, ngài cũng ở?''

Ngay lập tức, bầu không khí trên hành lang càng lúng túng hơn.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, mãi mới phản ứng được chút gì đó, đặc biệt là sau khi nhìn thấy trên tay Lâm Cánh cầm bó hoa, một vị nam diễn viên há miệng hồi lâu, không thể nghẹn ra một chữ.

Xấu hổ.

Vô cùng xấu hổ.

Nếu không phải mình không thể đi trước, Nhan Thu Chỉ suýt nữa đã muốn trực tiếp chui về phòng, khóa cửa lại.

Về phần Lâm Cánh và Trần Lục Nam, cô không muốn để ý tới.

Lâm Cánh chưa trả lời, Trần Lục Nam liếc ánh mắt Nhan Thu Chỉ đang tránh né, thấp giọng nói: ''Ừm, tôi đến tìm Nhan Thu Chỉ có chút việc."

Mọi người sửng sốt, dáng vẻ như bừng tỉnh hiểu ra.

"Thầy Trần và Thu Chỉ quen biết à?''

Mặc dù mấy người tò mò quan hệ hai người, nhưng bị ánh mắt lạnh lùng của Trần Lục Nam quét qua, lập tức rùng mình một cái: ''Vậy thầy Trần và Thu Chỉ các người nói chuyện tiếp đi, chúng tôi trở về phòng trước.'' 

Trần Lục Nam "Ừ" một tiếng, còn rất trưởng bối nói câu: ''Nghỉ ngơi sớm một chút.''

Chờ mấy người kia đi rồi, Nhan Thu Chỉ quay đầu nhìn Lâm Cánh: ''Đạo diễn Lâm, còn có việc không?''

Thái độ cô không nóng không lạnh, cho dù Lâm Cánh có ngốc cũng nhận ra được cái gì.

Ánh mắt anh ta dao động giữa hai người, cười nói: ''Nghỉ ngơi sớm một chút.''

Nói xong, anh ta cứng rắn nhét hoa vào trong tay Nhan Thu Chỉ.

Bất ngờ không kịp đề phòng, vì phòng ngừa hoa rơi trên mặt đất, Nhan Thu Chỉ đành phải nhận lấy.

Sau khi Lâm Cánh đi, Nhan Thu Chỉ và người đàn ông dựa vào tường nhìn nhau, khó lòng giãi bày.

*

Vào phòng, Nhan Thu Chỉ không để ý tới Trần Lục Nam, cô cầm hoa và trà giải rượu đặt trên bàn, ngược lại vào phòng tắm sấy tóc.

Chờ cô ra ngoài, Trần Lục Nam đang ngồi trên ghế sô pha xem điện thoại.

Nhan Thu Chỉ nhìn chằm chằm anh, Trần Lục Nam nâng mắt, đối diện với cô.

Căn phòng không tính là rộng rãi yên tĩnh không tiếng động, bầu không khí khiến người ta căng thẳng.

Cũng không biết là thấy hơi có lỗi với anh hay chột dạ, Nhan Thu Chỉ đi đến đá mũi chân anh.

Trần Lục Nam nhìn động tác của cô, cũng vì lời nói.

''Sao anh lại tới đây?''

Trần Lục Nam cất điện thoại di động, hờ hững nói: ''Nghiên cứu điều tra địa hình?''

Nhan Thu Chỉ: ''À.''

Cô mím môi, nhìn sắc mặt Trần Lục Nam nói: ''Nghiên cứu điều tra địa hình phim điện ảnh sao?''

"Ừm."

Từ trước đến nay Trần Lục Nam ít nói, Nhan Thu Chỉ không biết hôm nay anh nhìn thấy khung cảnh này, rốt cuộc anh có ý nghĩ gì.

Nhưng cô phải thừa nhận, bây giờ cô và Trần Lục Nam không hề có tình cảm gì, nhưng vượt quá giới hạn linh tinh gì đó, cô tuyệt đối sẽ không làm.

Mặc dù Trần Lục Nam không quan tâm, nhưng Nhan Thu Chỉ rối rắm hai giây, vẫn giải thích một câu: ''Em không biết Lâm Cánh sẽ như vậy.''

Cô thật không cảm giác được Lâm Cánh có ý với mình, khi ở phim trường quay phim, Lâm Cánh vẫn mắng cô máu chó đầy đầu, không thể nhìn ra có khác nhau ở đâu.

Cho nên anh ta vừa mới lấy hoa ra, Nhan Thu Chỉ mới không kịp phản ứng lại sau đó từ chối.

Trần Lục Nam "Ừ" một tiếng, nhìn cô: ''Uống rượu?''

Nhan Thu Chỉ sửng sốt, kinh ngạc với tốc độ đổi đề tài của anh: ''Uống một ly.''

Trần Lục Nam gật đầu, tầm mắt nhìn về trà giải rượu trên mặt bàn, thản nhiên nói: ''Vậy trà giải rượu chắc là không cần dùng.''

...?

Nhan Thu Chỉ theo ánh mắt của anh nhìn sang, lần đầu tiên biến thông minh: "Ừm, anh nói rất đúng.''

Cô nghiêm túc gật đầu: ''Trà giải rượu uống không ngon, em không định uống.''

Vợ chồng plastic vẫn vợ chồng plastic, có đôi khi nên duy trì thì vẫn phải duy trì.

Trần Lục Nam là một người đàn ông, chắc chắn sẽ rất khó chịu chuyện người khác nhớ thương vợ mình, mặc dù không có tình yêu, hai người cũng là quan hệ vợ chồng.

Người đàn ông có lòng tự trọng, có lòng ham muốn chiếm hữu.

Về cái này, Nhan Thu Chỉ vô cùng hiểu.

Nhìn vẻ mặt Trần Lục Nam dần chuyển biến tốt, Nhan Thu Chỉ đi tới ngồi xuống bên cạnh anh: ''Đêm nay anh ở đây?''

"Ừm."

Nhan Thu Chỉ ''Ồ'' một tiếng, cũng không để ý anh muốn ngủ ở đây, nhưng cô tò mò vì sao Trần Lục Nam lại đến.

Cô vừa định hỏi, Trần Lục Nam đã mở miệng trước: ''Ngày mai mấy giờ bay?''

Nhan Thu Chỉ suy nghĩ một chút: ''Chắc là 10 giờ.''

"Làm sao thế?''

Nhan Thu Chỉ không rõ nguyên nhân nhìn anh.

Cô không hiểu lời nói của Trần Lục Nam có ý nghĩa gì.

Trần Lục Nam tạm ngừng, thấp giọng nói: ''Không cần vội về, ngày mai đi theo anh gặp mặt đạo diễn Quan một lần.''

...???

Nhan Thu Chỉ trợn to mắt nhìn anh, lập tức phản ứng lại: ''Anh muốn cho em đi cửa sau?''

Trần Lục Nam liếc cô.

Nhan Thu Chỉ từ trong ánh mắt nhìn ra rất nhiều thứ, cô không xác định được có phải tự mình đa tình không.

Cô nhìn Trần Lục Nam nói: ''Đạo diễn Quan... Có thể gặp em?''

"Ừm."

Nhan Thu Chỉ tiếp tục hỏi: ''Anh cho em đi cửa sau sao?''

Ánh mắt Trần Lục Nam đặt trên trà giải rượu, thản nhiên nói: ''Không phải.''

Anh nhìn Nhan Thu Chỉ như bây giờ, hiếm khi nói nhiều hơn: ''Không tin tưởng chính mình như vậy?''

Nhan Thu Chỉ nghẹn họng.

Cô không phải là không tin tưởng, thực ra cô rất có lòng tin với bản thân, nhưng đó là đạo diễn Quan, kịch bản là Bác Ngọc viết, Nhan Thu Chỉ không xác định được hai người họ nhìn trúng mình.

Trong giới giải trí, diễn viên có kỹ thuật diễn có thực lực nhiều không xuể, cô ngoại trừ khuôn mặt và dáng người không tệ lắm, kỹ thuật diễn chỉ có thể nói tốt hơn người bình thường một chút, không đến mức làm cho người khác cảm thấy kinh ngạc thán phục.

"Không phải không tự tin.''

Nhan Thu Chỉ phản bác: ''Em sợ mình không điều chỉnh tốt.''

Trần Lục Nam vặn chai nước khoáng ra, uống một ngụm: ''Đi trước thử xem.''

"Được.''

Nhan Thu Chỉ đúng là cảm thấy hứng thú, đôi mắt to nhìn anh: ''Vậy... Không có kịch bản cho em sao?''

Trần Lục Nam liếc cô: ''Không có.''

''...''

Nhan Thu Chỉ khó hiểu: ''Vì sao?''

Trần Lục Nam cố giải thích một câu: ''Kịch bản nhân vật này Bác Ngọc còn chưa viết đến.''

Bác Ngọc có thói quen, bất cứ lúc nào cũng có thể sửa bản thảo.

Đôi khi gần bắt đầu quay phim điện ảnh, có khả năng anh ấy còn chưa định ra được mỗi nhân vật nên làm gì, nên làm như thế nào.

Anh ấy chính là một biên kịch tùy hứng như thế.

Nhan Thu Chỉ không nói gì một lúc lâu, không thể không thở dài: ''... Được rồi.''

Cô nhìn người đứng, hỏi: ''Mấy giờ gặp.''

''10 giờ.''

Hai mắt Nhan Thu Chỉ sáng rực lên, hưng phấn nói: ''Được, em sẽ nói với Châu Châu một tiếng, để cho cô ấy về trước.''

"Ừm."

Nhan Thu Chỉ cúi đầu gửi tin nhắn cho Châu Châu, để cô ấy trả lại vé.

Cô đơn giản giải thích hai câu, khi để điện thoại di động xuống, Trần Lục Nam đã tiến vào phòng tắm đi tắm.

Nhan Thu Chỉ cũng không biết đang suy nghĩ gì, cô theo bản năng nhìn về phía ngăn tủ trong phòng.

Trên đó có rất nhiều đồ thu tiền, có đồ ăn vặt và đồ uống, còn có ― ― đồ dùng người trưởng thành.

Cô tạm ngừng, ma xui quỷ khiến đi qua.

Sau khi Trần Lục Nam ra khỏi phòng tắm, nhìn thấy một cảnh này.

Nghe được tiếng vang, Nhan Thu Chỉ quay đầu nhìn lại, đối diện với đôi mắt nhạt màu của Trần Lục Nam, cô há miệng muốn giải thích cái gì đó, nhưng như vậy lại càng giấu đầu hở đuôi.

Nhan Thu Chỉ dứt khoát bất chấp tất cả, nhìn anh nói: ''Trên người em không có tiền.''

Đồ kia là phải trả tiền ngay mới có thể dùng.

Bước chân Trần Lục Nam dừng lại, lúc này mới đi tới.

Anh không nói lời nào, cầm di động đến, nói: ''Muốn mua gì.''

Nhan Thu Chỉ: ''Muốn bao cao su.''

Trần Lục Nam "Ừ" một tiếng: ''Còn muốn gì nữa.''

Nghe vậy, Nhan Thu Chỉ ngu ngốc đến mấy cũng phản ứng được Trần Lục Nam đang ''kiếm chuyện'' mình.

Cô liếc nhìn vị trí đồ vật dễ thấy nhất, nhón chân đến gần thổi khí bên tai Trần Lục Nam, nói: ''Thầy Trần, có phải anh biết rõ rồi còn cố ý muốn hỏi?''

......

Sau đó Nhan Thu Chỉ quên mất mình trở lại trên giường thế nào.

Khi Trần Lục Nam cúi đầu đè xuống, cảm giác có hơi đau, cô mới lấy lại tinh thần.

Nhan Thu Chỉ lờ mờ cảm thấy... Đêm nay Trần Lục Nam và trước kia không giống nhau lắm.

Trước kia lúc này anh tương đối dịu dàng, đúng vậy, một người đàn ông chó lạnh nhạt vô tình khi ở trên giường sẽ rất dịu dàng. Nhưng buổi tối hôm nay, dịu dàng như hoàn toàn biến mất không thấy.

Anh như vứt đi áo ngoài con sói, như ngậm thịt sói về ổ sói, dùng sức dày vò cô, cho dù cô xin tha thế nào cũng không buông.

Hơi thở người đàn ông ép tới gần, loại nóng rực kia làm cho Nhan Thu Chỉ không thở nổi, có chút khó hô hấp.

Ngay cả nhịp tim, cũng theo động tác của anh tăng nhanh thêm mấy phần.

Môi anh cọ qua má Nhan Thu Chỉ, từng cái hôn rơi xuống.

Nhan Thu Chỉ đang lúc nửa tỉnh nửa mê, dường như thấy ánh mắt anh vẫn luôn động tình mãnh liệt, nhưng rất nhanh, hoàn toàn biến mất không thấy.

Bản thân chọc lửa thì phải tự mình dập.

Nhan Thu Chỉ biết rõ đạo lý này.

Chờ mọi chuyện kết thúc, Nhan Thu Chỉ mãi nhớ ra chút gì đó.

Hôm nay Trần Lục Nam giày vò mình như vậy... Sẽ không phải là vì Lâm Cánh chứ?

Người này đúng là keo kiệt.

Cô ngáp một cái, tính toán đợi Trần Lục Nam ra hỏi một chút, nhưng không đợi được người ra, trước đó Nhan Thu Chỉ uống một ly rượu nên đã bị cơn buồn ngủ triệu tập đi.

Thể xác và tinh thần mệt mỏi nằm ở trên giường ngủ thiếp.

Trần Lục Nam nhìn gương mặt ngủ say của cô, vén chăn nằm xuống.

Vừa nằm xuống, Nhan Thu Chỉ liền chủ động nhích lại gần.

Trần Lục Nam hơi dừng một chút, tắt đèn phòng tắm, khi thấy Nhan Thu Chỉ nhíu mày, thì mở đèn ngủ đầu giường của mình lên.

Người lại lần nữa yên ổn ngủ tiếp.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.