Nếu Một Ngày Không Còn Yêu

Chương 102: Chồng ơi, con anh thèm thịt vịt quay



Tần Thanh Tiêu không biết làm cách nào anh trở về nhà được, có thể là bởi vì quá vui, anh cùng Hà Tuấn Khang vừa trêu chọc nhau vừa uống đến mức đầu óc quay cuồng.

Ngày hôm sau tỉnh dậy trên giường lớn, đại não truyền tới cảm giác nhức nhối khó chịu.

Khương Ý ngồi bên bàn trang điểm, thấy anh tỉnh thì khẽ nói:

“Anh dậy rồi à?”

Mái tóc dài cột gọn sau đầu, lúc cô nghiêng mặt sang nhìn anh, tay vẫn còn cầm thỏi son quẹt lên môi mềm.

Tần Thanh Tiêu nửa tỉnh nửa mê hỏi:

“Khương Ý?”

“Hửm?”

“Em là vợ anh!” Anh bỗng nhiên chồm dậy, bò về phía cô.

“Không là vợ anh chứ vợ ai?” Khương Ý buồn cười, vừa dặm lại phấn vừa nói: “Ngày hôm qua tổ chức hôn lễ nhưng bây giờ anh vẫn còn lo được lo mất cái gì vậy?”

Tần Thanh Tiêu xuống giường, đi tới chỗ bàn trang điểm, vòng tay ôm lấy Khương Ý vào lòng. Hai mắt anh vẫn còn nhắm chặt, hơi thở mang theo mùi cồn nhè nhẹ chưa tản hết.

“Hôm nay em định đưa mẹ đến bệnh viện khám sức khỏe định kỳ, anh nếu mệt thì ngủ thêm cũng được.” Khương Ý vỗ nhẹ lên mu bàn tay anh. “Thanh Tiêu? Anh có nghe em nói không đó?”

Trên đỉnh đầu bỗng truyền tới giọng nói trầm khàn của Tần Thanh Tiêu:

“Anh muốn hôn một cái…”

Lúc Khương Ý đứng lên, người đàn ông nửa tựa vào người cô, hai mắt hé mở nhìn chằm chằm vào mắt cô.

“Từ hôm nay em phải gọi anh là chồng mới đúng, giờ chúng ta chính thức là vợ chồng rồi.” Tần Thanh Tiêu dụi dụi đầu vào cổ cô.

Hóa ra sau một đêm say xỉn, anh sẽ biến thành bộ dạng trẻ con như thế này, con biết nũng nịu với cô. Thật tiếc, hiện tại cô không cầm điện thoại nên không quay lại được cảnh tượng thú vị như vậy.

Khương Ý liếc về phía camera ở góc phòng, lén cười. Chờ đến lúc anh tỉnh hẳn, cô sẽ cho anh xem lại đoạn băng ghi hình này.

Khương Ý nâng khuôn mặt ngái ngủ của anh lên, đưa môi lại gần hôn chụt một cái rồi nói:

“Xong rồi, hôn rồi đó, anh về giường ngủ tiếp đi.”

Hôm qua vì muốn chắn rượu cho cô mà Tần Thanh Tiêu uống rất nhiều, bạn bè anh cũng tương đối đông, dù cô không nhớ được hết mặt mũi họ nhưng có thể nói đều là tinh anh trong giới nhà giàu. Chắc hẳn họ rất bận rộn, đến khi anh kết hôn mới tụ họp về Nam Thành ăn chơi một hôm.

Kết quả, Tần Thanh Tiêu vốn không thể uống quá nhiều bị chuốc say bí tỉ.

Anh chu môi ra, lại đòi hôn tiếp.

Khương Ý vỗ vỗ mặt anh:

“Anh không định để em đi à?”

Người đàn ông híp mắt, gật gật đầu rồi lại lắc đầu, một bộ chẳng biết cô đang nói gì. Kể cả khi mái tóc của anh có chút bù xù cũng không ảnh hưởng tới nhan sắc, quả thật rất tuấn tú.

Loay hoay mãi mới tách ra khỏi anh được, Khương Ý cười trêu:

“Tối hôm qua anh say khướt sau đó ôm lấy em không buông, có biết mọi người phải khổ cực thế nào mới đưa anh về nhà được không vậy?”

“Không biết…” Tần Thanh Tiêu ấm ức nói: “Anh không nhớ gì hết.”

Tuyệt thật.

Dù thần trí không tỉnh táo nhưng vẫn phân biệt được Khương Ý giữa vô vàn khách khứa, nhất quyết phải ôm cô, nắm tay cô mới chịu.

Trong lòng Khương Ý ấm áp, cô kiễng chân hôn thêm hai cái lên mặt anh rồi nói:

“Em đi đây, anh ngủ chút nữa rồi dậy tắm rửa ăn sáng nhé.”

“Ừm…”

Đến tận lúc này Tần Thanh Tiêu mới tỉnh hẳn, anh đưa tay đập đập trán, nghiêng ngả lảo đảo tiễn vợ ra đến cửa.

Sau đó, anh bỗng nhiên kêu lên:

“Vợ ơi.”

“Sao vậy?” Khương Ý nghe thấy hai từ này thì ngại ngùng quay đầu lại nhìn anh, không hiểu anh muốn gì.

Tần Thanh Tiêu giơ tay lên, lắc lắc ngón áp út rồi hỏi:

“Em đeo nhẫn cưới chưa?”

Khóe môi Khương Ý khẽ giật, cô cũng làm động tác tương tự như anh, xác nhận:

“Ở đây, có đeo này, thấy không?”

Hai người đứng cách nhau chừng ba mét, Tần Thanh Tiêu vừa tỉnh giấc nên mắt không được tốt lắm, nheo lại nhìn, sau khi thấy rõ trên bàn tay thon dài xinh đẹp là chiếc nhẫn kim cương đôi với mình, anh gật đầu nói:

“Ừ, được rồi. Em đưa mẹ tới bệnh viện trước, chờ anh uống thuốc giải rượu xong sẽ lái xe qua đó đón em và mẹ.”

Khương Ý nhìn anh một lúc, không kìm được mà bước ngược trở về, anh chủ động dang tay ra, ôm cô vào lòng.

Kể từ ngày hôm nay, bọn họ là vợ chồng hợp pháp của nhau.

Mỗi ngày cùng nhau tỉnh giấc trên cùng một chiếc giường, cùng nhau ăn sáng, sinh hoạt trong một căn nhà ấm cúng, cùng trải qua những giây phút vui vẻ hạnh phúc mà không vướng bận điều gì.



Thời gian trôi qua thật sự rất nhanh.

Cái thai trong bụng Khương Ý đã được ba tháng, cô cũng trải qua giai đoạn nghén khổ cực nhất, dần lấy lại cảm giác thèm ăn và bắt đầu tăng cân.

Tần Thanh Tiêu là một người nói được làm được, mỗi ngày đều chăm sóc cô thật tốt.

Nhìn số cân nặng tăng như vũ bảo, Khương Ý vui vì đứa trẻ khỏe mạnh, nhưng mỗi lần đứng trước gương, cô đều thấy lo lắng.

“Em lại sợ tăng cân à? Không sao đâu, chờ em sinh xong anh sẽ cùng em tập thể dục, giúp em giảm cân.”

“Con gái của anh ăn nhiều quá à.” Khương Ý hít hít mũi oán trách. “Anh bảo con bé ăn ít lại một chút có được không?”

“Không được.” Tần Thanh Tiêu dứt khoát: “Phải đảm bảo ăn uống đủ chất, để con bé lớn lên xinh đẹp giỏi giang như em.”

Miệng thì nói vậy, nhưng Khương Ý chẳng kiêng cái gì, mỗi ngày đều tăng thêm chút thịt mỡ.

Bầu năm tháng, nửa đêm đang ngủ cô bỗng nhiên mở mắt ra, đưa tay vỗ vỗ lên ngực anh rồi nói:

“Chồng ơi, con anh mới nói với em là thèm thịt vịt quay.”

Người đàn ông mơ màng mở mắt, kiểm tra điện thoại mới thấy là đang ba giờ sáng. Anh dụi dụi mắt, hỏi:

“Vịt quay à?”

“Ừm, còn cả dưa lưới nữa.”

“Được rồi, anh sẽ đi mua cho em.” Tần Thanh Tiêu cưng chiều hôn lên trán cô.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.