Nếu Một Ngày Không Còn Yêu

Chương 101: Hôn lễ của họ



Chớp mắt đã đến ngày cử hành hôn lễ, lúc Khương Ý thử váy cưới, trộm vía bụng vẫn còn nhỏ nên không bị chật chút nào. Cô xoay vài vòng trước gương, ngắm bản thân thật kỹ.

Lần thứ hai mặc váy cưới, tim vẫn đập nhanh và vẫn có cảm giác hồi hộp không khác gì lần đầu. Đôi mắt đẹp chất chứa nỗi buồn của ba tháng trước vì chuyện hôn nhân tan vỡ, nay đã trở nên long lanh đầy ánh sáng hạnh phúc.

Đi tới bên bàn, Khương Ý nắm chặt bó hoa cưới trên tay, nhìn nó ngẩn người.

“Thời gian trôi nhanh thật.”

Cô không biết mình đã cảm thán bao nhiêu lần rồi. Cách đây không lâu, cô vẫn còn là vợ của Hoàng Cảnh Hiên. Khi một người chìm đắm trong tình yêu thì mọi thứ xung quanh bỗng trở nên thật tuyệt, trong mắt họ, tất cả đều là màu hồng, là tương lai xán lạn. Sau đó, những chuyện bản thân không ngờ đến bỗng nhiên xuất hiện, phá hỏng hết thảy mọi ảo tưởng.

Khương Ý nhắm mắt lại, khi mở mắt ra lần nữa, trên khuôn mặt rối rắm hiện lên ý cười.

Cửa phòng hé mở, Tần Thanh Tiêu mặc tây trang lịch lãm bước vào, thấy cô, anh không kìm được mà cong môi.

Người đàn ông ôm cô từ phía sau, nhìn vào hình ảnh phản chiếu trong gương rồi nói:

“Em biết không, khi em cười, em thật sự rất xinh đẹp.”

“Bình thường không đẹp sao?”

“Đẹp chứ.” Hai tay anh vuốt ve bụng cô. “Nhưng anh thích nhìn em cười nhất, sau này sinh con ra, nếu nó cũng có nụ cười đẹp như em thì tốt quá. Đừng giống anh, trông rất khó gần.”

“Giống anh mới tốt chứ.” Khương Ý nhịn không được đưa tay lên, anh liền đưa mặt lại cho cô sờ. Cô nói: “Mắt mũi miệng đều hoàn hảo, ngũ quan không chỉ xuất sắc còn hài hòa nữa.”

Nhìn cái miệng nhỏ tô son đang mấp máy của cô, Tần Thanh Tiêu nuốt nước bọt rồi nói:

“Thật ra giống anh hay em đều ổn cả. Khương Ý, anh hôn em được không?”

Đang nói chuyện về đứa nhỏ, anh bỗng dưng đòi hôn làm cô bật cười:

“Lát nữa lên sân khấu rồi hôn, bây giờ mà hôn, trôi son mất. Với lại anh mau ra ngoài chuẩn bị đi, đừng ôm nữa.”

Người đàn ông lưu luyến hôn lên tay cô một cái, chân thì bước đi mà ánh mắt vẫn không nỡ rời khỏi cô.

Mái tóc dài mềm mượt được búi gọn lên sau đầu, một cây trâm gắn trang sức bạch kim cắm ngang qua, đơn giản mà tao nhã. Váy cưới để lộ phần vai gầy với xương quai xanh tinh tế cùng làn da trắng, trước ngực là sợi dây chuyền với mặt kim cương đỏ, là quà mẹ chồng tương lai chính tay chọn cho cô.

Tần Thanh Tiêu đứng ở cửa nhìn mãi, đến khi thợ trang điểm từ nhà vệ sinh quay lại, đụng trúng anh, anh mới rời đi.

“Tần tiên sinh, tôi biết anh đang vội muốn thấy cô dâu nhưng như vậy là không được đâu nha, mau trở về phòng riêng của mình đi nào.”

Tần Thanh Tiêu khẽ cười, gật đầu với cô gái kia rồi sải bước về phía ngược lại.

Một nụ cười xã giao nhưng cũng đủ khiến cô gái mê mẩn:

“Trời ạ, nhìn thấy nhiều đôi kết hôn, từng nói chuyện với vô số chú rể rồi mà vẫn không kìm lòng được!”



Lễ cưới diễn ra tại khách sạn năm sao ở Nam Thành. Nơi này được bao trọn từ tầng một đến sân thượng, hôm nay, ngoại trừ người có thiệp mời, không ai có thể vào.

Sân khấu được bao phủ bởi những ánh đèn huyền ảo màu tím nhạt, dọc lối đi trải hoa hồng, khung cảnh lung linh hoành tráng như trong câu chuyện cổ tích.

Khoảnh khắc cô dâu xuất hiện cùng bó hoa cưới trên tay, cả sảnh đường im lặng đến nỗi Tần Thanh Tiêu tưởng chừng như có thể nghe thấy tiếng tim anh đang đập rộn ràng.

Khương Ý chậm rãi tiến về phía anh, mỗi bước đều rất nhẹ nhàng.

Khương Ý đứng trước mặt anh, hai mắt đỏ bừng nở nụ cười thẹn thùng.

Buổi lễ diễn ra vô cùng nhanh, chớp mắt đã đến phần mà Tần Thanh Tiêu mong chờ nhất, chú rể rốt cuộc có thể hôn cô dâu của mình!

Tần Thanh Tiêu đặt một tay lên eo cô, một tay khác nâng nhẹ cằm cô, sau đó cúi đầu xuống.

Hà Tuấn Khang nhìn động tác của anh, ở dưới sân khấu lẩm bẩm:

“Chắc tên này bị nghiện vợ đến mức chẳng màng tới thứ gì khác luôn rồi, xem hôn hăng say kìa.”

Tần Thanh Tiêu thật sự rất giỏi làm người ta ghen tỵ, anh hôn cô dâu thật lâu, hoàn toàn không có ý định dừng lại, cũng chẳng sợ son trên môi cô dính lên mặt mình.

Khương Ý run rẩy bị anh giữ trong lòng, hơi thở hai người hòa vào nhau, cô chỉ có thể bị động để mặc cho anh dùng môi tấn công cô, từ chuồn chuồn lướt nước đến cuồng nhiệt như lửa.

MC đứng bên cạnh cười nắc nẻ:

“Chú rể, nếu còn tiếp tục hôn nữa thì những người đi dự lễ cưới một mình sẽ khóc tại chỗ đó!”

Hà Tuấn Khang ngẩn người: “...” Cmn đây là đang chửi vào mặt tôi à?

Nghe thấy MC cười trêu, hai má Khương Ý đỏ bừng lên, tai và cổ đều nhuộm màu hồng phấn, lớp trang điểm cũng khó mà che giấu được. Một tay cô bám vào góc áo của Tần Thanh Tiêu khẽ kéo, hơi thở nam tính quen thuộc xâm chiếm toàn bộ khứu giác làm đầu óc cô dần trở nên mơ hồ nhưng vẫn không quên nhắc nhở anh, bây giờ có rất nhiều người đang nhìn họ!

Tần Thanh Tiêu vừa chấm dứt nụ hôn kéo dài gần hai phút của mình, mọi người liền cười ầm lên.

Khương Ý nhỏ giọng mắng anh:

“Anh vừa làm cái gì vậy hả?”

“Làm sao?” Tần Thanh Tiêu lau vết son bị lem bên khóe môi cô đi, cười hỏi.

Thân hình Tần Thanh Tiêu cao lớn trong bộ tây trang màu đen thu hút, dáng lưng thẳng tắp, lúc nói mấy lời trêu chọc cô, biểu cảm hạnh phúc trên mặt chẳng hề thay đổi chút nào.

Ngày hôm đó, ai cũng nói chưa từng thấy Tần Thanh Tiêu cười nhiều như vậy.

Anh đi mời rượu, lập tức bị bạn bè chuốc uống không ít.

Khương Ý đang mang thai nên chỉ nhấp môi có lệ, mọi người thấy chú rể thay cô uống thì cũng ngầm hiểu ý, không ép cô.

Đến bàn của Hà Tuấn Khang, hắn liền oan ức nói:

“Tôi vẫn cảm thấy như đang nằm mơ ấy, sao các người đều tiến triển nhanh vậy, đến giờ tôi còn chưa bắt đầu tìm hiểu ai đâu!”

“Sao không tìm? Trông cậu cũng ba mươi rồi mà.” Một người cùng bàn hỏi.

Hà Tuấn Khang bày ra vẻ đau khổ:

“Tôi xuất sắc thế này, đẹp trai nhiều tiền còn làm bác sĩ, muốn tìm người phù hợp đâu có dễ.”

Đang trong cơn ngà ngà say, Tần Thanh Tiêu phũ phàng nói:

“Ế thì nói là ế.”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.