Nửa đêm, Khương Ý cảm giác buồn miệng và bụng cũng hơi cồn cào nên phải gọi Tần Thanh Tiêu dậy. Cô biết ngày mai anh được nghỉ nên không ngại cùng anh ra ngoài, thấy cô chỉ mặc hai lớp áo đã định đi ra ngoài phòng khách, anh nhăn mày:
“Bà xã, bây giờ đã là mùa thu rồi.”
Nói xong, anh mở tủ lục tìm áo khoác lông cừu mang tới, cẩn thận giúp cô mặc áo vào, trùm kín lên đến tận cổ.
“Lát nữa anh cũng mở sưởi trong xe mà, sao còn phải mặc áo dày như vậy? Nóng lắm!”
“Không đi dạo nữa à?”
Vừa rồi Khương Ý khăng khăng muốn đi dạo chợ đêm, giờ nghe anh hỏi thế liền ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Người đàn ông hôn lên trán cô một cái, đưa tay đỡ sau lưng cô rồi nói:
“Đi thôi, anh đưa em đi mua vịt quay và dưa lưới.”
“Kem dâu nữa.”
“Kem thì không tốt, đừng ăn nhiều.”
“Em ăn ít thôi, cắn một miếng là được.” Khương Ý tựa vào lòng anh làm nũng. “Nha nha?”
Gần đây cô tăng cân nên nhìn có da có thịt hơn hẳn, dáng người cao ráo đầy đặn, mặt tròn hơn, tràn ngập sức sống và rất đáng yêu. Tim anh như mềm ra, lập tức đầu hàng:
“Được.”
Sau đó, Tần Thanh Tiêu đưa vợ ra ngoài để tìm mua thức ăn mà cô thích. Bởi vì không phải cửa hàng nào cũng mở 24/24 nên rất khó tìm, đi hơn nửa tiếng mới thấy chỗ bán.
Khương Ý kích động chỉ tay ra ngoài:
“Thanh Tiêu, bên kia, em thấy có treo bảng bán vịt nướng kìa.”
Từ khi Khương Ý ở cùng Tần Thanh Tiêu, ánh mắt cô ngày càng trở nên linh động, trong mắt đều là sự hạnh phúc.
Anh nghiêng đầu nhìn theo ngón tay cô, sau đó xoay vô lăng, vòng qua bên kia đường.
Mua hết mấy thứ cần thiết, hai vợ chồng ngồi ở trong công viên giữa lòng thành phố ăn kem.
Ban đầu Khương Ý thèm vịt với dưa lưới, vậy mà thứ đầu tiên cô đòi ăn là kem dâu.
Tần Thanh Tiêu vừa mở vỏ kem ra, cô đã đưa tay định lấy, kết quả bị ăn ngăn lại:
“Chờ chút, anh ăn trước.”
“???”
Trước ánh mắt khó hiểu của Khương Ý, người đàn ông cẩn thận đo chiều dài của cây kem rồi há miệng, cắn một miếng thật to.
Khương Ý: “...”
Tần Thanh Tiêu nhai kem mà cảm giác buốt đến tận óc, anh cố gắng nghiêng đầu sang bên cạnh để không bị mất mặt trước vợ, sau đó bình tĩnh lại mới nói:
“Được rồi, em bảo chỉ ăn một chút, một chút của em đây.”
Cây kem đáng thương chỉ còn lại một phần tư và một miếng bánh quế ở dưới cùng.
Khương Ý chu môi với anh:
“Anh keo kiệt, con anh muốn ăn mà anh không cho.”
“Em bảo chỉ ăn chút thôi còn gì?” Tần Thanh Tiêu sờ cằm cô.
Biết Tần Thanh Tiêu đang nghĩ cho mình, cô cũng không làm gắt lên, chỉ là nhìn que kem một chút:
“Thôi vậy, bác sĩ nói em không nên ăn nhiều đồ lạnh.”
“Anh còn tưởng em cái gì cũng chẳng nhớ nữa, chỉ nhớ được mỗi việc ăn thôi?”
Kết hôn ba tháng, Khương Ý thay đổi chóng mặt.
Ban đầu cô trầm tính và lạnh lùng vô cảm với anh bao nhiêu, không làm nũng, không biết nói lời yêu thương ngọt ngào.
“Ừm, mối tình đầu, người trong mộng của anh mà.” Khương Ý hơi xấu hổ.
Tần Thanh Tiêu bật cười:
“Cô ấy đang làm gì, ở đâu anh cũng không biết, nhưng không hề liên lạc cho anh.”
“Chẳng phải người ta vẫn còn nợ tiền anh à?”
“Anh giao cho trợ lý liên lạc riêng với cô ấy rồi, sau này mọi chuyện liên quan đến phụ nữ anh đều không nhúng tay vào, tránh cho em suy nghĩ linh tinh.”
Khi nói lời này, anh còn đưa tay sờ sờ mũi cô:
“Bình giấm chua*.”
*(Hay ghen.)
Khương Ý lập tức phủ nhận:
“Không phải, ai mà chẳng có đôi lúc tò mò về người cũ của vợ hoặc chồng mình chứ?”
“Anh không tò mò.” Tần Thanh Tiêu nhếch lông mày.
Vẻ thản nhiên của anh làm cô tức giận trừng mắt:
“Anh cho cả thám tử điều tra cuộc sống của người ta rồi thì còn tò mò gì nữa?”
Tần Thanh Tiêu ho khan, có chút bất ngờ:
“Khụ, em cũng biết à?”
“Em thấy tài liệu trong hộc bàn của anh đó.”
Khương Ý nói rồi nhanh chóng giải quyết cây kem trên tay, Tần Thanh Tiêu thấy vậy rút khăn giấy ướt từ trong túi ra lau tay cho cô, cẩn thận lau từng ngón một. Làm xong, anh mới hỏi:
“Em xem tài liệu về Hoàng Cảnh Hiên rồi? Sao? Thấy nhớ hắn ta à?”
“Chỉ đơn thuần muốn biết anh ấy và người phụ nữ kia sống thế nào thôi.” Khương Ý nói: “Em không có ý khác, nhưng mà trong tài liệu không đầy đủ gì cả.”
Tần Thanh Tiêu biết người phụ nữ mà cô nhắc đến chính là Hà An Chi, anh nghiêng đầu sang hôn lên môi cô một cái, nói:
“Họ không đến với nhau, chồng cũ của em hiện tại vẫn ổn, em có thể yên tâm.”
…
Có một cô vợ bầu nhạy cảm như Khương Ý, Tần Thanh Tiêu học cách rạch ròi các mối quan hệ bên ngoài, đi làm về đúng giờ, tăng ca sẽ gọi video để cô xem anh ngồi duyệt hồ sơ, mặc dù không phải lần nào cô cũng xem. Các buổi hội họp của bạn bè cũng dần vắng bóng anh, thỉnh thoảng họ lại trêu:
“Thanh Tiêu, hóa ra cậu sợ vợ à?”
“Nói thật, cậu kết hôn vội vàng quá.”
Tần Thanh Tiêu cũng không thật sự thân với họ, chỉ là bạn xã giao nên anh thẳng thừng đáp:
“Tôi không sợ vợ, tôi tôn trọng cảm xúc của cô ấy và nhường nhịn cô ấy mà thôi. Ba mươi tuổi còn bảo tôi kết hôn vội? Chẳng phải các cậu mỗi ngày đều bị giục cưới mà chẳng ai thèm ư?“