Lê Khải con mắt đảo đảo nhìn vị công chúa đang ăn bánh mì, bộ dạng như chưa bao giờ được ăn thứ ngon không bằng, Lê Khải ho khù khụ bắt đầu đào móc thông tin.
- Có một số chuyện xảy ra ta không rõ, có thể nói cho ta biết không?
- Được chàng muốn biết chuyện gì?
- Cô tên gì?
- Th·iếp tên Lê Huyên Huyên.
- Bao nhiêu tuổi?
- 16 tuổi.
- Ặc.
Mười sáu cái con khỉ gió, ta mà tin liền tự mình đem kiếm c·hặt đ·ầu, Lê Khải thầm nghĩ trong đầu, càng hỏi Lê Khải càng kinh dị, Lê Huyên Huyên trí nhớ mơ hồ không nhớ rõ nhiều chuyện trước kia, chỉ nhớ chuyện mình bị quan binh đuổi g·iết, Lê Tường cùng các tướng lĩnh mang theo nàng chạy trốn tới đây thì chỉ còn hai người Lê Huyên Huyên cùng Lê Tường còn sống, Lê Tường bộ dạng tuổi tác tương tự với Lê Khải hiện tại, nhìn độ ngoài bốn mươi, còn Lê Huyên Huyên vì sao lại yêu Lê Tường thì là chuyện của sau này, sau khi bị đuổi g·iết hai người lưu lạc mấy năm bên ngoài.
"Trâu già thích gặm cỏ non, trẻ con thích chơi đồ cổ."
Lê Khải nghe chuyện xưa không khỏi cảm thán một hồi, theo phán đoán của Lê Khải theo những gì mà Lê Huyên Huyên nói, suy đoán rất có thể Lê Huyên Huyên là công chúa của nhà Tiền Lê, càng nghĩ Lê Khải càng kinh, nhà Tiền Lê kết thúc năm 1009 đến hiện tại là hơn một nghìn năm, có thể sống hơn một nghìn năm? Làm gì có chuyện đó chứ.
- Huyên Huyên vậy cô làm sao lại ở đây?
- Chàng không còn nhớ gì nữa sao?
- Khụ khụ, ta không phải Lê Tường ta là Lê Khải.
Lê Khải thậm chí còn nghi ngờ Lê Tường trong lời nói của cô công chúa này rất có thể là tổ tiên của mình cũng nên, bất quá chỉ là suy đoán, chứ gốc rễ thật sự nhà mình qua hơn một nghìn năm có ma mới biết từ đâu mà ra, Lê Huyên Huyên chồm tới đè lên người Lê Khải chắc nịch nói.
- Chàng là Lê Tường không sai được.
- Được rồi, được rồi, ta là Lê gì cũng được, ngồi xuống tử tế nói chuyện.
Cảm giác vị công chúa Lê Huyên Huyên này đầu óc tạm thời không được bình thường nên Lê Khải nín nhịn chịu thiệt, Lê Huyên Huyên ngồi đối diện với Lê Khải cứ chăm chú nhìn.
- Nơi này là chàng chuẩn bị cho ta, chàng nói số mệnh của ta đã hết vì thế mới làm nơi yên nghỉ cho ta, sau đó chàng rời đi, một thời gian sau mang trở về một viên thuốc đen nói là thuốc trường sinh đưa cho ta uống, sau đó ta không còn nhớ gì nữa, đến khi tỉnh lại không thấy chàng đâu, ta đợi chàng trở lại, cuối cùng chàng vẫn giữ lời hứa quay trở lại đón ta.
Trong đầu Lê Khải nổ ầm ầm, thuốc trường sinh? Trên đời này thật sự có cái thuốc đó? Làm quái gì có cơ chứ, nhưng mà người trước mặt này hình như còn sống sờ sờ, nhiệt độ cơ thể, hơi thở, ngay cả nội khí mạnh mẽ vô cùng không thể giả đi, chuyện này tựa như chuyện trên trời, Lê Tường kia cũng quá trâu bò đi, vậy mà có thể làm ra cảnh tượng như này, hắn đâu phải người chứ, thuật sĩ Lê Tường tại sao trong sử sách không có người nào như vậy?
Lê Khải sống hơn một trăm năm gần xuống lỗ đến nơi rồi lúc này đầu như là hết công suất, b·ốc k·hói trắng không tài nào tưởng tượng ra nổi chuyện đang xảy ra với mình, Lê Huyên Huyên chớp chớp đôi mắt lại gục đầu vào trong ngực Lê Khải nỉ non.
- Lần này chàng không thể bỏ ta đi, chúng ta ở lại đây sống tới khi sông cạn đá mòn.
Sống cái khỉ khô, Lê Khải chửi ầm trong đầu, ở lại đây làm quái gì có chuyện đó, với năm khối ngũ hành thiên thạch Lê Khải có ba thành cơ hội thử đột phá tìm kiếm cảnh giới cao hơn, trước kia Lê Khải không cho rằng còn có cảnh giới cao hơn Khí Cảnh, muốn trước khi c·hết chuẩn bị ít đồ đạc tốt cho đám con cháu mình, gặp được Lê Huyên Huyên bản thân Lê Khải dám chắc mình không đánh lại người ta, cảm nhận được nội khí trong cơ thể Lê Huyên Huyên mạnh mẽ khó tả, cảnh giới tuyệt đối không phải Khí Cảnh có thể so sánh.
- Ta phải ra ngoài không thể ở đây.
- Chàng phải mang theo th·iếp đi cùng.
Lê Khải không nói gì thêm, đứng dậy chạy loạn nhìn xem ở nơi này có thứ gì đáng giá ngoài năm khối ngũ hành thiên thạch kia không, thấy một cái quan tài đá ở hậu viện Lê Khải chỉ chỉ.
- Huyên Huyên cô từ trong này đi ra.
- Đúng vậy, quan tài đá này là chàng chuẩn bị cho ta.
"Ta chuẩn bị cái con khỉ."
Lê Khải nghĩ thầm trong đầu xong cũng không có quan tâm thêm mà chạy nhảy khắp nơi tìm kiếm đồ tốt, nơi này chẳng có gì đáng giá, được mỗi cái bề ngoài nhìn khí phách, còn lại bên trong rỗng tuếch.
- Đi thôi.
Lê Khải chạy lại chỗ ngũ hành thiên thạch, Lê Huyên Huyên bay ngay theo phía sau, Lê Khải đặt tay lên khối thủy thiên thạch, cả người phấn trấn đẩy thật mạnh nội lực vào bên trong, viên thiên thạch di chuyển, không gian tựa như mất đi sự cân bằng nào đó những kiến trúc bên trên nghiêng ngả, Lê Khải đẩy mạnh thêm một lần nữa.
"Ầm ầm."
Âm thanh như đ·ộng đ·ất vang lên, cả không gian lầu các bay lơ lửng từ từ sụp đổ, Lê Khải trợn mắt nhìn một màn này trong lòng không ngừng hâm mộ thủ đoạn vượt qua sự tưởng tượng của Lê Tường kia bố trí. Năm viên ngũ hành thiên thạch to cỡ đầu người nhanh chóng được Lê Khải thu lại một chỗ, ở bên cạnh Lê Huyên Huyên nhìn nơi này sụp đổ không biết suy nghĩ chuyện gì.
- Đi mau.
Lê Khải ném hết đồ trong balo ra nhét vào năm viên ngũ hành thiên thạch sau đó cong mông lên chạy về hướng mộ thất u tối, nơi này giống như một lòng núi bị khoét rỗng vậy từ từ sụp đổ.
Lê Huyên Huyên thân ảnh như ma quỷ lướt đi đuổi theo Lê Khải, một viên cự thạch từ trên trời rơi xuống Lê Huyên Huyên dơ tay phách ra một chưởng viên cự thạch to đùng biến thành phấn vụn, Lê Khải hít một hơi khí lạnh, chưởng vừa rồi mà đánh lên người đừng nói bản thân có thể chống đỡ, có mười người chống cũng không nổi.
"Mẹ ơi rốt cuộc có còn phải là người hay không? Lão yêu bà hơn một nghìn tuổi, nhất định là ta đang mơ."
Dưới sự mở đường của Lê Huyên Huyên tốc độ hai người thoát ra mộ địa nhanh hơn, ra đến bên ngoài toàn bộ vùng núi này trấn động như có một trận đ·ộng đ·ất lớn lún xuống đổ sập cả một dãy núi dài, Lê Khải trợn mắt trắng dã, thủ bút của Lê Tường kia không phải chuyện con người có thể làm? Người này chẳng lẽ là tu chân giả trong truyền thuyết.
Sự kích động của Lê Khải qua đi, con mắt nhìn chằm chằm Lê Huyên Huyên, hiện tại giải quyết lão yêu bà này hiểu gì bây giờ, g·iết? Đừng có đùa có cho kẹo Lê Khải cũng không dám, hạ độc cũng đừng nói chuyện, ngay cả bản thân lão hạ độc mình còn chưa chắc c·hết, huống gì người ta.
- Thứ gì phát sáng chạy dưới kia Lê Tường, chàng mau nhìn xem.
Lê Huyên Huyên bộ dạng thích thú chỉ chỉ Lê Khải, phía dưới con đường kia là một chiếc ô tô đang chạy trong đêm, Lê Khải khóe miệng giật giật nhìn đối phương không có chút gì gọi là khó chịu hay trở nên già nua sau khi thoát khỏi nơi kỳ dị kia? Chẳng lẽ trường sinh thật sự, đầu Lê Khải hoạt động nhiều tới mức muốn b·ốc k·hói đen luôn.
- Đi theo ta đừng nói gì hết.
- Th·iếp biết rồi.
Lê Huyên Huyên bộ dạng ngoan ngoãn đi theo Lê Khải, lấy chiếc xe bán tải ném cách đây hơn một tháng ra, Lê Khải trèo lên xe, Lê Huyên Huyên chui ngay theo sau.
- Đi qua bên kia trèo lên.
Lê Huyên Huyên ngoan ngoãn nhanh chóng chạy vọt sang bên kia, học theo cách Lê Khải mở cửa chui vào ngồi, ánh mắt tò mò nhìn khắp nơi, nhưng không dám hỏi bất cứ chuyện gì, chỉ im lặng quan sát, Lê Khải cau mày lại nổ máy đạp chân ga phóng vèo vèo, mặc kệ là có vượt quá tốc độ hay không, b·ị b·ắt thì ném xe luôn không sợ.