Nam Thiên Chiến Hỏa

Chương 132: Nữ Quỷ Mộ Địa



Trần Thiên Nam ngáp dài ngồi ở hiên nhà, bộ dạng chán nản, ngày hôm nay sáng đi học như t·ra t·ấn, ba tiết Văn liên tục, không hiểu kiểu gì, từ cổng một con bán tải phóng vào dừng lại ở trong sân, cụ ngoại Lê Khải bước xuống xe bộ dạng phong trần mệt mỏi.

- Cụ.

- Ừm.

Đột nhiên hắn con mắt mở lớn thấy từ bên ghế phụ có một thân ảnh mở cửa xe lao ra nhìn đông nhìn tây, bộ dạng kia làm Trần Thiên Nam liên tưởng luôn tới một vị công chúa, lẽo đẽo theo bên cạnh cụ ngoại đánh giá Trần Thiên Nam.

"Trâu già thích gặm cỏ non?"

Trần Thiên Nam kho khù khụ, chẳng lẽ cụ ngoại hồi quang phản chiếu muốn lấy thêm bà cụ mới, suy nghĩ này chỉ xoẹt qua trong đầu hắn một thoáng, Lê Khải nhìn Lê Huyên Huyên túm lấy áo mình bộ dạng như vợ chồng son, lại thêm ánh mắt quái dị của thằng chắt nhìn mình lắc đầu không thôi.

- Hì hì đây là ai thế cụ? Bà cụ mới?

- Haiz, nhớ vụ cụ nói đi vào mộ địa khám phá không, từ trong đó đi theo.

Tới lượt Trần Thiên Nam trợn mắt trắng dã, miệng đớp đớp khí, cái đầu vốn thông minh của hắn tự nhiên trở nên trì trệ, từ trong mộ địa đi theo? Cái quái gì thế, chả lẽ là một con quỷ.

- Lê Tường đây là hậu nhân của chàng?

Trần Thiên Nam như gặp người trời, chuyện này thế quái nào nghe như chuyện ma kinh dị thế nhỉ, ánh mắt kia nhìn hắn có chút cảm giác lành lạnh à nha, hắn cố nặn ra một nụ cười thân thiện, tóc gáy dựng ngược làm cho nụ cười hắn không thể nào tươi nổi.

- Ừm, tạm thời nói sau, trước hết đi thay quần áo, tắm rửa trước đã.

Lê Khải nhận ra ánh mắt của Lê Huyên Huyên mang theo vẻ ghét bỏ đối với Trần Thiên Nam thì chuyển chủ đề đẩy đối phương đi, chẳng may con hàng này lên cơn hâm làm thịt chắt mình thì lão t·ự s·át mất. Trần Thiên Nam cảm giác trái tim mình đã chui lên cả cổ họng, cảm giác ánh mắt kia tựa như muốn làm thịt hắn vậy, một cảm giác đứng trước mãnh hổ, vô lực yếu đuối.

- Ực, chui từ cổ mộ ra, nữ quỷ mộ địa.

Trần Thiên Nam không tiêu hóa được chuyện này, cảm thấy cái đầu của mình đang b·ốc k·hói, cụ ngoại kéo con bé Lạc Ảnh dậy ném Lê Huyên Huyên cho đối phương, dặn dò một hồi trước sự ngơ ngác bị Lê Khải đẩy vào trong nhà tắm với Lê Huyên Huyên.

- Cụ đừng có đùa giai, trò này không vui.

Thấy cụ ngoại đi ra Trần Thiên Nam lập tức nhào tới, Lê Khải trợn mắt nói.



- Đùa? Ta nào dám đùa với cái mạng mình cùng con cháu, đây là thú dữ không phải loại thường đâu...

Lê Khải khái quát đem chuyện kể cho Trần Thiên Nam, Trần Bá Hùng như ngửi thấy mùi nguy hiểm cũng chạy ra cùng hóng hớt, nghe xong hai ông cháu nhìn nhau nuốt một ngụm nước bọt khô khan, tin được không? Tin thế quái nào được, nhưng sự thật là như vậy.

- Bất quá nơi đó thật sự có đồ tốt.

Mở balo ra cho hai ông cháu Trần Thiên Nam nhìn, hơi thở của Trần Bá Hùng trở nên gấp rút kinh dị kêu.

- Đây chẳng lẽ là?

- Xuỵt, thứ này không thể nói ra, tai vách mạch rừng, công nghệ nghe lén hiện đại, tivi điện thoại không an toàn.

Lê Khải đóng lại balo, điệu bộ cẩn trọng tới cực điểm.

- Đợi giải quyết xong con nữ quỷ kia cùng ta trở về Nam sơn, cả hai vợ chồng, nói cả thằng nhóc Long qua đi.

- Vâng bố, còn nữ quỷ kia giải quyết kiểu gì bố, này đâu phải người.

Sống hơn một nghìn năm, công chúa thời Tiền Lê, đang là chuyện cổ tích chứ nào phải chuyện thật, cả ba người đều nghĩ giống nhau, có thể tiếp nhận sao? Không thể, vượt qua sự tưởng tượng của cả ba người.

- Y phục này không kín đáo, th·iếp không muốn mặc.

Lê Huyên Huyên xuất hiện bên cạnh ba người không một tiếng động khiến ba người sợ hết cả hồn, Lê Khải khóe miệng co quắt cười gượng nói.

- Ta nói mặc được, thời đại đã thay đổi không thể mặc y phục trước kia, không thấy chúng ta đều mặc như vậy sao.

- Ta nghe lời chàng.

Lê Huyên Huyên nhìn hai ông cháu Trần Thiên Nam một lần nữa, vẻ mặt lộ rõ ghét bỏ khiến cho Trần Bá Hùng lông tóc dựng ngược, trái tim già nua đập mạnh như muốn nhảy luôn ra khỏi lồng ngực, Trần Thiên Nam nuốt nước bọt khó khăn.

- Họ là hậu nhân của ta này đừng có làm loạn.



- Được rồi th·iếp chấp nhận.

Hai ông cháu Trần Thiên Nam lau mồ hôi trên chán, nữ quỷ này thật sự quá dọa người, chỉ ánh mắt thôi khiến cho hai ông cháu sợ muốn c·hết, đây là thực lực nghiền ép, rốt cuộc là cảnh giới gì mới tạo ra cảm giác kinh khủng này?

Lê Khải trái tim cũng treo cứng, nữ quỷ này không có dễ nói chuyện như trong tưởng tượng, lúc ở trong mộ địa là phần nổi của tảng băng chìm, cả ba người liếc mắt nhìn nhau, Lạc Ảnh kéo chị em Thương Thảo, con bé Anh Thư đi ra đều nhìn Lê Huyên Huyên với ánh mắt quỷ dị.

- Lê Tường th·iếp thấy đói.

Lê Huyên Huyên tay xoa xoa cái bụng của mình, nhìn Lê Khải bộ dạng ủy khuất, Trần Thiên Nam nhanh chóng chạy xuống bếp mang tất cả thứ có thể ăn được mang cả lên, chậm trễ chỉ sợ nữ quỷ này ăn cả nhà mất, chạy cũng không kịp.

- Đây ạ.

Thấy Trần Thiên Nam mang đồ ăn lên Lê Huyên Huyên ánh mắt lộ ra vẻ hài lòng, không có ghét bỏ như trước đối với Trần Thiên Nam, cầm hộp bánh lên hỏi.

- Cái này ăn kiểu gì?

- Ăn thế này.

Trần Thiên Nam bóc bánh Chocolate ra ăn vào miệng điệu bộ như làm mẫu, Lê Huyên Huyên nhìn sang Lê Khải.

- Th·iếp có thể ăn không? Th·iếp đói lắm.

Ăn mà cũng phải hỏi, còn may nữ quỷ này vẫn rất nể mặt cụ ngoại nếu không là c·hết cả đám chứ chẳng chơi, Lê Khải gật đầu Lê Huyên Huyên động làm giống như Trần Thiên Nam, cắn một miếng to đùng cả nửa cái bánh Chocolate.

- Trả ngươi.

Lê Huyên Huyên trả cho Trần Thiên Nam cái vỏ bánh không có vứt lung tung, Trần Thiên Nam ngoan ngoãn nhận lấy, mấy người đều nhìn Lê Huyên Huyên với ánh mắt kì dị như nhìn một thứ gì đó hiếm có trên đời, Lê Huyên Huyên nhìn một vòng có vẻ ái ngại.

- Các ngươi không ăn?

Trần Bá Hùng lắc đầu, Trần Thiên Nam cũng lắc, Lê Khải đã chạy đi tắm rửa, Lê Huyên Huyên nhìn thấy chị em Thương Thảo hơi ngạc nhiên.



- A Tỳ, A Thảo.

Chị em Thương Thảo nhìn nhau rồi lại nhìn Lê Huyên Huyên lắc đầu.

- Không phải, em tên Thảo còn chị gái tên Thương.

Lê Huyên Huyên ăn bánh đem vẫy vẫy tay cười hì hì.

- Lại ăn cùng ta đi.

Nghe cụ ngoại nói vị nữ quỷ này từ trong cổ mộ đi ra khiến chị em Thương Thảo đầu tiên là kh·iếp sợ, sau đó là tò mò, người này còn sống thật sao? Hơn một nghìn tuổi lại trẻ trung xinh đẹp như vậy làm cho cả mất chị em kh·iếp sợ không thôi, con gái đối với chuyện nhan sắc cực kỳ để ý.

- Bọn em không đói, chị ăn đi.

Không biết xưng hô kiểu gì con bé Thảo cứ gọi là chị, không lẽ gọi bà cụ nghe rất chối tai, ngượng miệng gọi không nổi, Lê Huyên Huyên hơi chu môi không nói gì chỉ ăn tiếp, ăn sạch hộp bánh vỏ đều đưa Trần Thiên Nam.

- Ta muốn uống nước.

Trần Thiên Nam lập tức dùng thổ độn chạy xuống bếp mở tủ lấy ra mấy chai nước ngọt, nước lọc.

- Người thích cái nào?

Lê Huyên Huyên nhìn những thứ trong tay Trần Thiên Nam chỉ chỉ lon coca cola nói.

- Ta muốn cái đó.

Trần Thiên Nam lập tức bật nắp đưa tới cho Lê Huyên Huyên, còn mở cho mình một lon uống trước, ngửa cổ tu một hơi sảng khoái rồi à một cái, Lê Huyên Huyên gật đầu ngửa cổ tu giống như Trần Thiên Nam một ngụm lớn.

- À ợ.

Lê Huyên Huyên ợ một cái gương mặt tự nhiên đỏ bừng xấu hổ, Trần Thiên Nam chợt lạnh toát cả người lắc đầu điên cuồng nói.

- Không sao, nước uống này phải như vậy.

Hắn cố ợ một cái thật lớn giống đối phương, cái gì gọi là tam cương ngũ thường thời phong kiến Trần Thiên Nam dần dần được cảm nhận, Lê Huyên Huyên ngạc nhiên gật đầu cười một cái điệu bộ không còn xấu hổ, thay vào đó ngửa cổ uống hết lon coca cola rồi nhìn Trần Thiên Nam.

- Ta muốn thứ này, còn không cho ta?
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.