Người mảnh mai như vậy, đồ của cô cũng có một chút, chỉ có thể chiếm một góc nhỏ nhỏ. Nhưng theo động tác gấp quần áo của cô, tâm hắn trở nên mờ mịt, giống như cả nhà bị dọn đi hết, lỗ tai cũng loáng thoáng nghe được sự đáp lại trống rỗng.
Một chút một chút nhắc nhở hắn:
Cô chỉ là ngắn ngủi dừng lại, còn tương lai, từ đầu đến cuối đều chỉ có mình hắn.
Lâm Dịch Phong cất bước, chậm rãi tới gần cô, giống như đang nhìn một con chim đang muốn bay ra lồng sắt. Hắn đè nén lỗ hổng trong lòng không bờ bến, đặt ảnh cùng thẻ lên:
“Đây là đàn chị cùng ngành em, sau khi xuống máy bay trực tiếp tìm cô ấy, cô ấy ở sân bay chờ em.”
“Thủ tục nhập học cùng visa đã làm xong, tới trường học cô ấy sẽ dẫn em đi.”
“Ra nước ngoài khả năng sẽ có rất nhiều thứ cần tiêu, em cầm phòng thân.”
Lâm Dịch Phong thật sâu nhìn sườn mặt cô, ngay sau đó lại nói:
“Anh ở đây, mặc kệ có chuyện gì hay không đều có thể gọi điện cho anh.”
Bùi Yên không quay đầu lại, nhận lấy tấm ảnh nhưng đẩy thẻ ra bên cạnh:
“Không cần, tôi có tiền.”
Có lẽ là bởi vì chuyện ban ngày, giữa bọn họ không khí hòa hoãn không ít, cô mím môi, nhỏ giọng nói:
“Cảm ơn.”
Hắn hô hấp cứng lại, hắn không muốn nhất chính là cảm ơn.
Hắn hy vọng cô có thể ngẩng đầu nhìn mình, cùng hắn trò chuyện.
Ít nhất cầm chiếc thẻ này.
Như vậy hắn ít nhất có thể một bên tình nguyện cho rằng bọn họ còn có dây dưa.
Mà không phải cô không hề ràng buộc rời đi, chỉ còn mình hắn ở bên này giãy giụa, rét lạnh lại cô đơn.
Đau đớn trong lòng đánh úp lại, càng ngày càng rõ ràng.
Lâm Dịch Phong cho rằng chính mình có thể bình tĩnh buông tay cô, ít nhất bên ngoài có thể làm được.
Nhưng hắn không làm được.
Bóng đêm ngoài cửa sổ bao trùm, thời gian cô rời đi cũng tới gần, u ám bao phủ đáy lòng hắn.
Trong đầu hắn đều là cô phải đi! Cô muốn rời khỏi hắn, ở nơi không có mình bắt đâtu cuộc sống mới.
Nghĩ đến ngực hắn lại đột nhiên đau nhức, đầu óc nóng lên, hắn ôm chặt cô vào trong lòng ngực, hôn môi cô.
Hắn khống chế được lực, nhẹ nhàng liếm môi cô, khi cô đang co rúm di chuyển đến cái trán, mi, chóp mũi, gương mặt.
Lâm Dịch Phong cúi đầu, ánh mắt thâm trầm nhìn cô, hô hấp nóng rực phả vào má cô.
Khuôn mặt nhỏ bị hun đỏ, hơi thở thoải mái của hắn vào mũi cô, giống như hơi say rượu, cô có chút mê say, mắt hạnh híp lại.
Trong sự phản kháng yếu ớt của cô hắn lại hôn cô.
Hắn cạy hàm răng, lưỡi chậm rãi dò xét đi vào, câu lấy cái lưỡi ôn nhu, điên cuồng cùng môi lưỡi giao triền, mút vào mùi hương trong miệng cô, đầu lưỡi tham lam liếm khoang miệng của cô.
Trong lúc cô không chịu nổi kháng cự lại trấn an ngậm lấy đầu lưỡi cô, nhẹ nhàng mút lấy.
Ôn nhu cùng bá đạo lặp đi lặp lại, Bùi Yên hoàn toàn xụi lơ ở trong lòng ngực hắn.
Lâm Dịch Phong mở to mắt, nhìn hai mắt cô đang mê mang, gương mặt đỏ bừng, nhẹ thở gấp hơi thở sớm đã hỗn loạn.
Đuôi mắt hắn dần dần đỏ, môi dọc theo mặt cô tinh tế vuốt ve, thân thể sớm vì cô mà nóng bỏng, mỗi một chỗ đều đang kêu gào gần cô hơn nữa.
“Yên Yên, cho anh một lần cuối cùng, có thể chứ?” Lâm Dịch Phong ở bên tai cô lẩm bẩm.
Bùi Yên mở mắt hạnh nhìn hắn, đáy mắt hắn tràn ngập đủ loại cảm xúc, thâm tình khó lòng giải thích, bao nhiêu lời không thể nói…. Quá nhiều quá nhiều khiến cô xem không hiểu.
Bọn họ bắt đầu với ác mộng, sau đó tràn đầy sụ hủy diệt đau đớn, cô hận cũng giãy giụa qua, mà sau đêm nay, sự sai lầm này sẽ vĩnh viễn kết thúc.
Hai mắt cô nhắm lại, ngầm đồng ý sự thỉnh cầu của hắn.
Lâm Dịch Phong lập tức bế cô lên, cúi đầu ngậm lấy môi cô, vừa hôn vừa đi đến phía giường, bàn tay cởi quần áo cô.
Thời khắc đặt cô lên giường hắn cúi người nặng nề chắn người cô, bàn tay giữ đầu cô hôn lên đôi môi đỏ mỏng ấy.
Hắn khẽ liếm cánh môi cô, đầu lưỡi dọc theo môi như đang miêu tả nó, trong lúc cô đang mềm nhũn thì hắn đã đi vào trong.
Hơi thở trên mặt kéo Bùi Yên vào tình dục, đầu lưỡi bị miệng hắn mút chặt, khi thì liếm láp, khi thì cắn.
“Ưm…”
Cô không chịu nổi, nghiêng đầu trốn sang bên cạnh, hắn bám riết không tha nhưng lực nhẹ rất nhiều, chậm rãi câu quấn lấy, nước bọt đan chéo, theo khóe môi chảy tới gối đầu.
“Bảo bối, cởi giúp anh.”
Lâm Dịch Phong buông môi đỏ, bắt được tay cô đặt ở nút thắt cổ áo, con ngươi mãnh liệt bao phủ lấy cô.
Ánh mắt hắn nóng bỏng như lửa, Bùi Yên bị thiêu đến cả người nhũn ra. Cô hơi run rẩy ngón tay, cởi bỏ từng cúc áo, lòng bàn tay nhu nhược như không có xương chạm vào bộ ngực nóng bỏng loa, từng đợt tê dại truyền xuống phía dưới bụng, côn th*t đứng thẳng.
Lâm Dịch Phong nhanh chóng cởi quần của mình, tách hai chân cô bao phủ lên. Nam nữ trần trụi chặt chẽ dán sát, rùng mình không ngừng, cô mảnh mai hừ ngâm cùng tiếng thở dốc thỏa mãn đan chéo.