Nam Chính Đều Yêu Tôi - Cửu Ngũ Đích Mạch Điền

Chương 59: Em còn chưa đi, anh đã bắt đầu nhớ em rồi



Tuyết rơi càng ngày càng lớn, bên đường từng hàng cây cối nở rộ hoa dưới ánh nắng chiếu rọi.

Toàn bộ thành phố, trời xanh mây trắng, báo hiệu một năm bội thu.

Mà ở một góc trong trường, trên tường vây cao cao.

Hai bóng người mờ mờ chậm rãi hoạt động, cô gái dẫm lên bả vai hắn nơm nớp lo sợ bò lên trên tường vây.

Lâm Dịch Phong trực tiếp lui về phía sau vài bước, hai chân dẫm lên đầu tường, tiếp theo giảm lực đạo cúi người nhảy qua, sạch sẽ lưu loát nhảy xuống trên mặt đất, vươn đôi tay nhìn cô.

Hai mét rất cao, Bùi Yên tay chống ở cây bên cạnh, trong lòng thấp thỏm, nhưng lại sinh ra chút kích thích.

Từ nhỏ làm từng bước, ngoan ngoãn nghe lời không làm trái điều gì. Cô cũng tò mò học sinh hư thường làm mấy chuyện đó -- trèo tường, trốn học, kéo bè kéo lũ đánh nhau.

Nhưng đều bị cô phong ấn ở trong lòng.

Bùi Yên không ngờ tới Lâm Dịch Phong dẫn mình tới trường cấp hai mà hắn từng học, còn dùng cách cô từng nghĩ đến để vào trường.

Cô không có nhiều do dự, đợi hắn nhảy xuống, chính chính nhảy xuống trong lòng ngực rộng lớn của hắn.

Sau khi Lâm Dịch Phong vững vàng tiếp được, môi nóng rực ghé vào bên tai cô.

“Có cảm thấy rất vui vẻ không?”

Một biểu cảm nào của cô cũng không thoát khỏi đôi mắt hắn, từ khi cô dẫm lên bả vai hắn, đuôi lông mày đã mang theo sự vui sướng khó nói.

Người khác không nhìn ra, nhưng hắn đều hiểu.

Bị phát hiện bí mật che giấu đáy lòng, trên mặt Bùi Yên xuất hiện chút tức giận. Cô không được tự nhiên quay đầu đi, nói sang chuyện khác:

“Anh thả tôi xuống trước đi.”

“Tuyết quá dày, để anh ôm em đi.”

Hắn mặt không đỏ tâm không nhảy tìm cớ, mắt si mê nhìn má cô đỏ ửng, khóe miệng cong lên thỏa mãn lại chua xót.

Nếu thật sự có thể ước nguyện, hắn hy vọng thời gian vĩnh viễn dừng lại ở đây, hy vọng con đường này vĩnh viễn không có điểm dừng.

Hắn ôm người quan trọng nhất trong sinh mệnh mình, đi đến thiên hoang địa lão.

****

Đó là ngôi trường khá cũ, bóng người ít ỏi, trường học đã sớm xây khu mới, chỉ có mấy bảo vệ ở cửa thường thường tuần tra một vòng.

Trên mặt đường có tuyết đọng tuyết động, chỉ còn dấu chân màu đen của người đàn ông, cách đến càng ngày càng gần…

Lâm Dịch Phong dừng ở sân bóng bị bỏ hoang, hắn buông cô xuống, bàn tay to nắm lấy khoá đã gỉ, nhẹ nhàng uốn éo đã đứt gãy.

Hắn đẩy cửa ra cất bước đi vào, xác định tuyết đọng không quá cổ chân, mà cô đi giày dày, cũng không lo ngại.

Hắn dắt tay nhỏ, bên môi hàm chứa ý cười:

“Vào đi, đi theo dấu chân anh.”

Tuyết như cũ bay múa trong không trung, nơi xa dần dần mơ hồ, chỉ còn hàng rào như ẩn như hiện.

Sân bóng thật lớn, đỉnh đầu là trời xanh, mặt đất là tuyết trắng, đẹp đến say lòng người. Bùi Yên có chút kích động, nhẹ nhàng dẫm lên dấu chân hắn, không gần không xa vừa vặn thích hợp.

Trời đất như chỉ có hai người, gió đêm lạnh lẽo thổi khiến mũi ửng đỏ. Lâm Dịch Phong bước kiên định hắn mở đường cho cô, từng bước một, đều là vì cô mà làm.

“Tới rồi.”

Lâm Dịch Phong sau khi dắt cô đến giữa sân bóng, từ áo khoác lấy ra bao tay đeo lên tau cô, đồng thời cũng trùm mũ áo lên đỉnh đầu, chặn lấy bông tuyết đang bay bay.

Bùi Yên nhìn hai bao tay nho nhỏ, nhiệt độ của nhung truyền vào lòng bàn tay, ánh mắt của cô rất là nghi hoặc:

Hắn chuẩn bị khi nào?

Còn chưa lấy lại tinh thần hai quả cầu nhỏ để vào lòng bàn tay, còn ở trong tay quay cuồng vài vòng.

Ách?

Bùi Yên ngẩng đầu nhìn về phía hắn.

“Em chơi một lát đi.”

Mắt cô sang sáng, mũ lông xù ở trên đầu giống như một con thỏ con, ngây thơ mờ mịt nhìn chằm chằm mình. Trong lòng hắn đột nhiên ngứa ngáy. Hắn cười nhẹ ra tiếng: “Anh đi tìm chút đồ, chờ anh.”

Nói xong chạy nhanh ra sân bóng, lúc về xách bao nilon màu đen, phình phình to to, bên trong có rất nhiều hình thù.

“Anh lấy cái gì vậy?”

Bùi Yên xem xét liếc t cái túi, nhịn không được hỏi.

“Bí mật.” Lâm Dịch Phong cười thần bí, xoay người đặt ở trên tuyết, xoa một thành quả cầu tuyết, bắt đầu lăn lên, càng lăn càng lớn….

Đây là muốn đắp người tuyết?

Người đàn ông cao lớn ngồi xổm xuống, áo khoác dính không ít bông tuyết, hắn không để ý tiếp tục đẩy, động tác chưa nói tới ưu nhã, tay cũng thấm tuyết, đông lạnh đến đỏ bừng.

Bùi Yên mím môi, đặt quả cầu tuyết ở trên mặt đất, chậm rãi tới gần:

“Để tôi giúp anh.”

“Không cần!”

Còn chưa ngồi xổm xuống đã bị hắn ngăn lại, Lâm Dịch Phong gỡ khăn quàng cổ của mình xuống, quàng lên cổ cô, vây quanh non nửa khuôn mặt của cô, đẩy cô ra xa vài bước.

“Yên Yên, không thể nhìn lén”

Hắn còn nhân tiện nhắc nhở một câu, xoay người tiếp tục làm chuyện của mình, bóng dáng to rộng chắn tác phẩm mình làm ra. Bùi Yên chỉ có thể loáng thoáng nhìn mấy bóng tuyết, cụ thể bộ dáng không nhìn rõ.

Sau một lát, Lâm Dịch Phong đứng dậy, trong ánh mắt tò mò của cô dịch vài bước, dần dần xuất hiện trong mắt cô.

Đây là?

Hai con thỏ tuyết!!

Một con thỏ trên mặt lãnh khốc, lông mày hướng lên trên, khóe miệng trùng xuống, nhưng trong tay lại kiêu ngạo cầm một kẹo que, muốn đưa cho con thỏ bên cạnh.

Con thỏ kia vây quanh là khăn quàng cổ màu đỏ, trên mặt dính hai miếng cà rốt, nhìn hồng hồng đáng yêu, hai con mắt tròn tròn, lỗ tai dựng thẳng lên.

Thật sự rất đáng yêu!

Bùi Yên không cầm lòng được bật cười, cô nhịn không được bước chân, tới gần đi nhìn, dùng ngón tay mang bao tay đâm thọc khuôn mặt con thỏ, thật sự là hắn nặn quá sinh động!!

“Chúng nó có tên.”

Lâm Dịch Phong ở bên tai cô chậm rãi mở miệng, tiếng nói trầm thấp chui vào trong tai cô.

“Con kia là Dịch Phong.” Bàn tay to chỉ vào con thỏ, lại chỉ chỉ con bên cạnh.

“Còn kia là Yên Yên!”

Bùi Yên vừa nhấc đầu đã bị ánh mắt cực nóng của hắn bao vây, ánh mắt thâm thuý của hắn chiếu vào gương mặt cô, chỉ có cô, tràn đầy thâm tình.

Cô dần dần thu lại nụ cười, hơi lui ra phía sau vài bước, thân thể chuyển hướng sang một bên.

“Không thích à?” Giọng Lâm Dịch Phong từ phía sau vang lên, tiếng nói có chút mất mát.

“Nếu em không thích, anh dỡ chúng nó xuống vậy!”

Sau đó nghe thấy bước chân dẫm lên tuyết, Bùi Yên trong lòng căng thẳng, không tự chủ được xoay lại, sốt ruột buột miệng thốt ra:

“Anh đừng dỡ!”

Vừa dứt lời, trước mắt liền xuất hiện một người tuyết nhỏ nhỏ, được hắn đặt lòng bàn tay, nó mang một chiếc mũ nhòn nhọn, hai con mắt sáng lấp lánh, cái mũi là miếng cà rốt nháy mắt khiến tâm cô mềm ra.

“Cho em.”

Lâm Dịch Phong cười đưa cho cô, chưa phát hiện bàn tay mình đã đông lạnh đến chết lặng, ánh mắt khát vọng nhìn  sự do dự của cô:

“Nếu không lấy anh đành huỷ nó vậy!”

Bùi Yên cuối cùng không kìm được xúc động trong lòng, cô thử vươn tay, tiếp nhận người tuyết trong lòng bàn tay hắn, hơi hơi nghiêng thân mình. Tự cho là che khuất biểu cảm trên mặt, khóe miệng nhịn không được trộm giơ lên, tinh tế đánh giá người tuyết tinh xảo trong tay

Đáy mắt Lâm Dịch Phong đầy ý cười, dần dần tràn ra, chậm rãi hóa thành thương cảm.

Yên Yên, thì ra đáy lòng em đáng yêu như vậy.

Thật may mắn, anh có thể phát hiện một mặt này, cũng thật sự sự khổ sở, anh bây giờ mới phát hiện ra.

Nếu anh biết sớm một chút, kết quả có thể khác nhau không?

Hốc mắt hắn dần dần đỏ, hắn che giấu đang định ngẩng đầu nhìn tuyết rơi, áp xuống sự ghen tuông sau lẳng lặng trong lòng mình, rồi nhìn chăm chú vào cô.

Cô khóe miệng cong lên như trăng non, hợp với đôi mắt cũng đang cười, con ngươi tràn đầy ấm áp, còn có, đang hướng tới tương lai.

Tương lai không có hắn.

Yên Yên, anh biết em vui mừng vì sắp được rời đi.

Lại nhịn không được nở rộ nụ cười.

Em sẽ nhớ anh không?

Anh thì có!

Em còn chưa rời đi, anh đã bắt đầu nhớ em, rất nhớ, rất nhớ!
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.