Sáng hôm sau, Bình An và Thế Hoằng lại cùng nhau đến trường như ngày thường, còn ông Lam đã bí mật cho người mang tóc của mình và Trạch Anh đi để xét nghiệm ADN.
Khoảng bốn tiếng sau, kết quả xét nghiệm đã có, Trạch Anh thật sự là con trai của ông Lam, cũng có thể nói anh ấy thật sự chính là con trai út của ông - Nguyễn.Hoàng Trạch Anh.
Mặc dù ông Lam vẫn còn cảm thấy khó tin trước chuyện Trạch Anh từ tương lai tới, nhưng kết quả xét nghiệm ADN đã có, hơn nữa Trạch Anh còn biết rất nhiều chuyện mà chỉ có hai bố con anh ấy biết, cho nên ông Lam cũng đã buông bỏ nghi ngờ với Trạch Anh.
Tại biệt thự.
Ông Lam gọi riêng Trạch Anh vào phòng làm việc, sau đó hỏi anh: “Con nói con từ tương lai đến, vậy lý do con đến đây là gì và làm thế nào mà con có thể trở về quá khứ?”
“Con nhờ một hệ thống để trở về đây. Còn lý do vì sao lại trở về, con tạm thời chưa thể nói với bố được.”
“Con nói con đến từ sáu năm sau, vậy là con đã hai mươi tuổi và đang học đại học. Chuyện học hành của con chắc hẳn khá bận rộn, hơn nữa chắc hiện tại con cũng đang thực tập ở công ty có phải không?” Ông Lam vẫn giữ vẻ mặt nghiêm nghị khi hỏi Trạch Anh.
Trạch Anh trả lời, giọng nói lại hơi nhỏ: “Con không thực tập ở công ty.”
Ông Lam nhíu mày. “Đã hai mươi tuổi rồi, sao còn chưa thực tập? Không phải con nói rằng muốn trở thành một người như bố sao, sao lại lười biếng như vậy?”
Trạch Anh nghe vậy thì nở nụ cười chua chát rồi đáp: “Con cũng muốn đi làm ở công ty, nhưng anh Hoằng không cho phép.”
“Cái gì?” Đôi lông mày của ông Lam nhíu lại càng chặt, ông ấy hỏi Trạch Anh: “Có cho con đi thực tập hay không là do bố quyết định, Hoằng làm sao có khả năng cho phép hay không cho phép con đi chứ?”
Trạch Anh nhận được câu hỏi này thì từ từ cúi đầu, ánh mắt không giấu nổi vẻ u buồn, giọng nghẹn ngào lại vang lên: “Bố à… Vài năm nữa người đứng đầu công ty là anh Hoằng. Còn bố… Bố và mẹ… Bố và mẹ sẽ qua đời vì tai nạn giao thông.”
Nghe thấy vậy, ông Lam chấn động, không thể nào tin tưởng nổi. “Con nói cái gì cơ? Sao có thể…”
“Thật sự là như vậy… Những chuyện con nói là thật sự…” Nói đến đây, nước mắt của Trạch Anh đã không ngừng rơi. Ông Lam thấy vẻ mặt này của anh ấy thì cơ thể liền run lên, ông ấy đương nhiên sợ hãi khi nghe tin về cái chết của mình và vợ.
Trạch Anh lại nói: “Nhưng con đã trở về quá khứ rồi, chuyện này có thể thay đổi được. Con vẫn nhớ rõ ngày bố mẹ gặp tai nạn, chỉ cần ngày đó bố mẹ không ra ngoài thì sẽ không sao cả!”
Ông Lam nghe vậy thì sự lo sợ trong lòng mới vơi bớt. Sau đó, ông ấy lại chợt nhớ đến hôm qua, ông ấy đã thấy trên người Trạch Anh có khá nhiều vết sẹo. Vì thế, ông ấy liền hỏi: “Tại sao trên người con lại nhiều sẹo như vậy?”
Những vết sẹo này là năm mười chín tuổi, Trạch Anh không cẩn thận gặp tai nạn khi đang đi xe máy. Thế nhưng, anh ấy lại làm bộ đáng thương mà nói: “Là sẹo do anh Hoằng đánh con.”
“Gì cơ?” Ông Lam trừng mắt, “Hoằng đánh con đến nỗi để lại sẹo?”
“Vâng.” Trạch Anh đưa hai tay lên ôm mặt, “Hầu như ngày nào anh ấy cũng đánh đập con, anh ấy… Anh ấy còn suýt nữa đã giết chết con!”
Thật ra số lần Thế Hoằng đánh Trạch Anh cũng nhiều, nhưng không đến nỗi là ngày nào cũng đánh. Hơn nữa chỉ có trong nguyên tác là Thế Hoằng đã để lại cho Trạch Anh hai vết sẹo, còn thực tế thì cho đến hiện tại, Thế Hoằng chưa bao giờ đánh Trạch Anh đến nỗi khiến anh ấy mang sẹo trên người.
Tuy nhiên, để lấy được lòng thương và sự tin tưởng từ bố mình, Trạch Anh đã quyết định nói dối. Dù sao Thế Hoằng đối xử tệ với anh ấy là thật, chuyện suýt nữa giết anh ấy cũng là thật, anh ấy chỉ thêm mắm dặm muối một chút mà thôi. Anh ấy cảm thấy Thế Hoằng tàn nhẫn như vậy, anh ấy nói xấu anh cũng chẳng có gì là quá đáng.
Ông Lam lại không dám tin rằng Thế Hoằng đối xử khủng khiếp với em trai mình như vậy. Thế nhưng nhìn thấy những vết sẹo trên người Trạch Anh, ông ấy không thể không nghi ngờ Thế Hoằng. Lại nhớ đến chuyện bản thân chưa bao giờ tổ chức sinh nhật cho Thế Hoằng, còn quên mất cả sinh nhật anh, hơn nữa còn luôn luôn lạnh nhạt với anh trong khi lại cưng chiều Trạch Anh, ông Lam càng hoài nghi rằng chuyện anh đối xử tệ với Trạch Anh là thật, ông ấy nghĩ có lẽ anh vì đố kỵ nên đã làm như thế.
Trạch Anh lại bước đến gần ông Lam, dùng ánh mắt tội nghiệp nhìn ông ấy rồi gọi: “Bố… Bố ơi!”
Nghe tiếng gọi, ông Lam cũng nhìn Trạch Anh. Qua lớp kính của chiếc kính mắt, ông ấy nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của con trai mình. Thế rồi ông ấy lại cảm thấy bản thân dần dần mất đi sự tỉnh táo, đôi mắt dần dần trở nên mơ màng, ý thức dần dần không còn rõ ràng nữa.
Trạch Anh thấy vậy thì từ từ thu lại vẻ đáng thương trên khuôn mặt. Mặc dù ông Lam là người có ý chí khá vững vàng, nhưng ông ấy đã mất cảnh giác với Trạch Anh nên không khó để bị anh ấy thôi miên: “Bố ơi, con sống khổ lắm, Hoằng hành hạ con thê thảm lắm. Anh ta còn cướp người con gái mà con thích. Bố à, bố có thương con không?”
Ông Lam đờ đẫn đáp: “Thương, bố thương con.”
“Bố ơi!” Trạch Anh mỉm cười, từ từ thôi miên bố của mình: “Bố thương con, mà Hoằng lại hành hạ con và khiến con nhục nhã, vậy thì bố phải ghét anh ta. Bố ghét Hoằng! Bố ghét Hoằng!”
“Bố ghét Hoằng.” Ông Lam nói, “Bố ghét Hoằng.”
“Đúng, bố ghét Hoằng, bố phải đối xử thật tệ với anh ta, bố phải trả thù cho con. Con là con trai của bố, là người con trai bố thương yêu nhất. Hoằng đã đánh đập và sỉ nhục con, cho nên bố phải cho anh ta trả giá!”
Ông Lam nghe vậy thì mơ màng nói: “Bố sẽ trả thù cho con.”
Buổi trưa.
Bình An và Thế Hoằng trở về biệt thự. Không ngờ rằng vừa mới vào phòng khách, một người giúp việc đã đi đến nói với Thế Hoằng: “Ông chủ gọi cậu lên phòng làm việc.”
Thế Hoằng nghe vậy thì khá bất ngờ, liền đi về phòng mình cất cặp sách trước rồi mới xuống tầng, vào phòng làm việc của ông Lam. Bình An tự nhiên lại có dự cảm không lành, cô lén đi theo Thế Hoằng vào phòng của ông Lam. Ai ngờ Thế Hoằng vừa mới vào cửa, ông Lam lại lạnh lùng nói: “Mày qua đây.”
Bình An nghe vậy thì càng cảm thấy không ổn. Thế Hoằng thì không hiểu chuyện gì mà bước về phía ông Lam. Thế rồi ngay tới khi anh bước đến trước mặt ông ấy, ông ấy lại vung tay, tát mạnh một cái vào bên mặt anh.
Cái tát mạnh đến nỗi mặt anh nghiêng sang một bên, còn suýt nữa ngã xuống đất. Bình An thấy vậy thì hốt hoảng, cô vội vàng chạy tới bên cạnh rồi định đỡ anh, nhưng nhớ ra mình đang tàng hình nên cô không dám đỡ.
Thế Hoằng đưa một tay lên ôm mặt, không thể nào tin nổi mà nhìn bố của mình. “Tại sao lại đánh con?”
Ông Lam lạnh lùng nói: “Mày đáng bị đánh!”
Nói dứt lời, ông Lam liền rút cây roi ở trong góc phòng ra. Khi Thế Hoằng còn nhỏ, nếu anh nghịch thì ông ấy luôn dùng cây roi này để đánh anh. Nhưng từ sau khi mẹ mất, tính cách Thế Hoằng đã trở nên cô độc và trầm lặng, không còn tinh nghịch như trước nên ông ấy cũng chẳng đánh anh nữa. Sau đó Trạch Anh chuyển đến biệt thự này, dù anh ấy có nghịch ngợm hơn cả Thế Hoằng ngày xưa thì ông Lam cũng chẳng bao giờ đánh anh ấy. Bây giờ, ông ấy lại lôi chiếc roi này ra rồi đi đến trước mặt Thế Hoằng, quất mạnh vào người anh.
Thế Hoằng bị roi quất đau điếng, không nhịn được mà kêu lên một tiếng. Bình An ở bên cạnh sửng sốt vừa hoảng sợ, ông Lam lại vung roi quất xuống một cái nữa. Thế Hoằng thấy vậy thì nhắm chặt mắt lại, nhưng lần này khi roi quất xuống, anh lại không cảm thấy đau đớn như lần trước nữa.
Thật là kỳ lạ!
Thế Hoằng từ từ mở mắt ra, không ngờ rằng lại thấy Bình An đang giơ tay chắn trước mặt anh. Anh sững người. Vừa rồi roi đã bị tay Bình An chặn lại nên anh mới không cảm nhận được đau đớn. Tuy nhiên, Bình An thì lại đau đến ứa nước mắt. Cô cắn chặt môi dưới, cố gắng không phát ra âm thanh nào để tiếp tục âm thầm che chắn cho Thế Hoằng.
Thế Hoằng thấy biểu cảm của cô thì liền nhận ra cô rất đau, anh vội vàng muốn cầm lấy tay cô để xem vết thương cho cô, nhưng khi tay anh sắp chạm đến tay của cô thì ông Lam lại lên tiếng: “Bây giờ mày cút ra khỏi phòng của tao!”
Bình An nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm rồi hạ tay xuống, may mà ông Lam không định đánh Thế Hoằng nữa. Thế Hoằng thì lại ngước mắt nhìn ông Lam, ánh mắt anh lạnh lẽo đến đáng sợ.
Ông Lam liền mắng: “Cút!”
Thế Hoằng siết chặt bàn tay, sau đó nhìn sang Bình An. Anh biết cô rất muốn rời khỏi căn phòng này rồi, thế nên anh liền quay người rời đi.
Bình An theo Thế Hoằng trở về phòng. Vừa vào phòng, Thế Hoằng đã muốn xem vết thương của Bình An, anh cũng muốn nói cho Bình An biết rằng mình nhìn thấy cô. Nhưng còn chưa kịp nói câu nào, anh đã thấy Bình An vội chạy vào nhà vệ sinh.
Thật kỳ lạ! Hồn ma cũng đi vệ sinh?
Thế Hoằng còn chưa hết hoang mang thì đã để ý đến cửa phòng vệ sinh chưa đóng. Bình An đương nhiên sẽ không đóng cửa, bởi Thế Hoằng còn đang ở đây, cô nghĩ cửa vệ sinh tự nhiên đóng lại thì anh sẽ cảm thấy rất kỳ quái.
Thế Hoằng lại không thể không ngượng ngùng trước tình huống này. Cửa nhà vệ sinh không khóa nên anh liền biết ý mà mở cửa, rời khỏi phòng. Bình An ở trong nhà vệ sinh chợt nghe thấy tiếng mở cửa rồi đóng cửa thì liền ngó ra ngoài, sau đó không thấy Thế Hoằng đâu thì cô mới biết anh đã ra khỏi phòng rồi.
Vậy thì tốt quá! Vừa rồi lúc đi lên tầng, bụng dưới của Bình An đột nhiên đau dữ dội. Sau đó, Bình An chợt nhớ ra hôm nay là đến kỳ, vậy nên cô mới vội chạy vào nhà vệ sinh. Bây giờ Thế Hoằng lại rời đi, Bình An bèn đi đến bên giường rồi lấy túi đồ ở dưới gầm giường ra. Bên trong túi đồ có băng vệ sinh, Bình An liền mang vào phòng vệ sinh để dùng. Trong lúc đó, Thế Hoằng vẫn đang đứng ở ngoài cửa, chưa dám bước vào phòng.
Một lúc sau, Bình An từ trong phòng vệ sinh đi ra, bụng dưới vẫn còn đau âm ỉ, có lúc còn nhói lên một cái. Bình thường cô chưa bao giờ đau đến thế này, không biết tại sao tháng này lại đau như thế.
Cô vừa xoa bụng mình vừa ra ghế sofa rồi nằm xuống, sau đó nhắm mắt lại. Thế Hoằng ở bên ngoài đợi thêm một lúc lâu, trong lòng vừa lo lắng cho Bình An, lại vừa nhớ đến vừa rồi Bình An chắn roi cho mình mà bị đau.
Hành động của Bình An thật sự khiến Thế Hoằng rất cảm động, nhưng đương nhiên anh không hề muốn cô che chắn cho mình một chút nào. Hơn nữa bị bố của mình đánh trước mặt cô cũng khiến cho anh cảm thấy xấu hổ, bởi đâu có ai thoải mái khi để người mình yêu thấy cảnh mình mất mặt đâu.
Thế Hoằng cũng không hiểu nổi tại sao tự nhiên bố lại đánh đập mình. Vô duyên vô cớ bị đánh, bất cứ ai đều cảm thấy uất ức và tức giận, Thế Hoằng cũng chẳng phải ngoại lệ.
Lúc này, giọng nói của hệ thống đen bỗng nhiên vang lên trong đầu anh: [Là Trạch Anh đã nói xấu cậu với bố, cho nên bố của cậu mới đánh cậu.]