Nghe thấy giọng nói máy móc của hệ thống đen, Thế Hoằng liền nhíu mày rồi phớt lờ nó. Thế nhưng, nó vẫn tiếp tục: [Trạch Anh cực kỳ căm ghét và muốn hãm hại cậu, cậu phải tìm cách chống lại cậu ta. Nhưng bố cậu thiên vị, chỉ yêu thương một mình cậu ta, cho nên muốn đánh bại cậu ta là điều rất khó. Tuy nhiên, tôi có thể giúp cậu.]
[Không cần.] Thế Hoằng ngay lập tức cự tuyệt. Anh không có ngốc mà tin lời nói chưa có căn cứ gì từ một thứ máy móc. Hơn nữa mặc dù chẳng yêu thương gì Trạch Anh, nhưng anh vẫn cảm thấy Trạch Anh của hiện tại không phải kiểu người đi nói xấu và xúi giục ông Lam đánh anh. Cho dù phải đi chăng nữa thì ông Lam cũng chẳng phải người đần, ông ấy thiên vị Trạch Anh nhưng không phải điều gì Trạch Anh nói ông ấy cũng sẽ tin theo một cách mù quáng. Vì vậy, ông ấy đương nhiên sẽ không nghe đôi ba lời nói xấu hay vu khống từ Trạch Anh mà đánh anh.
Hệ thống đen thấy vẫn chưa thể thuyết phục được anh thì đành im lặng, chờ đợi cơ hội khác. Thế Hoằng đứng bên ngoài đã lâu nên liền mở cửa, bước vào trong phòng.
Ở trong phòng, Bình An đang nằm trên ghế sofa. Cô đã ngủ thiếp đi, một tay vẫn còn đặt trên bụng. Thế Hoằng bèn nhẹ nhàng đi về phía cô, sau đó ngồi xuống bên ghế sofa. Lúc này, anh lại phát hiện ra trên tay cô có một vệt đỏ nhạt, là vết đánh do bị roi vụt.
Anh sửng sốt, ánh mắt ngập tràn vẻ lo lắng, vội vàng đi lấy tuýp thuốc và bông tăm rồi lại ngồi xuống bên cạnh cô. Anh gấp gáp lấy thuốc ra, cứ như sợ chậm một giây thì vết thương của Bình An sẽ nặng thêm vậy. Tuy nhiên, khi chấm thuốc lên vết thương của Bình An, anh lại vô cùng từ từ và cẩn thận, sợ rằng cô sẽ đau. Nhưng thật ra vết thương của cô cũng chẳng lớn lắm, bị đánh xong một lúc cô cũng chẳng thấy đau nữa rồi, chỉ vì anh quá quan tâm đến cô nên mới cảm thấy vết thương này nghiêm trọng thôi.
Bây giờ Bình An nằm ngủ trên ghế, dù Thế Hoằng đang bôi thuốc cho cô nhưng cô cũng có cảm giác gì. Thế Hoằng bôi xong thuốc thì lại cảm giác có gì đó không đúng. Bình An là hồn ma, làm sao cơ thể có thể bị thương được?
Thế Hoằng càng nghĩ càng cảm thấy không hợp lý.
Khoảng một rưỡi chiều, Thế Hoằng tạm gác những nghi ngờ trong mình lại mà xuống tầng để đi học thêm. Bụng anh có hơi cồn cào vì trưa nay anh chưa ăn gì, đến lúc anh ra nhà để xe thì lại không thấy bác tài xế thường chở anh đi học đâu.
Bình thường, bác tài xế luôn có mặt tại nhà xe trước Thế Hoằng, cho nên bây giờ anh liền gọi điện cho bác ấy, hỏi bác ấy sao vẫn chưa đến. Không ngờ rằng sau khi nhận cuộc điện thoại của anh, bác ấy lại nói với anh rằng từ giờ sẽ không đưa anh đi học nữa, đây chính là quyết định của ông Lam.
Thế Hoằng sững người, đây chính là quyết định của bố anh, ông ấy đang làm khó anh.
Tại sao chứ? Tại sao bố lại đối xử với anh như vậy chứ?
Thế Hoằng không hiểu, anh siết chặt bàn tay rồi nhìn vào thời gian trên điện thoại. Hiện tại anh chưa có bằng lái xe nên không thể tự lái ô tô đến trường được, trong nhà để xe lại không có phương tiện khác nên anh vô cùng sốt ruột, phải làm sao mới đi học được đây?
Hết cách, Thế Hoằng cuối cùng phải cắn răng mà chạy bộ. Năm nay anh sẽ thi đại học, cho nên anh không muốn bỏ lỡ một buổi học nào cả.
Bình An ở bên cửa sổ trong phòng, lúc Thế Hoằng vừa chuẩn bị đi học là cô đã ngủ dậy rồi. Bây giờ nhìn thấy Thế Hoằng đang vội vàng chạy ra khỏi biệt thự, Bình An không khỏi lo lắng. Cô hỏi hệ thống thì liền biết rằng ông Lam đã không cho phép tài xế chở Thế Hoằng đi học nữa, ông ấy đang muốn làm khó anh. Nhưng rốt cuộc là vì sao lại vậy chứ?
Nghĩ đến chuyện Trạch Anh đã tới biệt thự này, Bình An liền hỏi: Chẳng lẽ Trạch Anh từ tương lai đã gặp ông Lam rồi sao?
Hệ thống đáp: [Đúng vậy.]
“Vậy anh ấy đã nói cho ông Lam biết trong tương lai, Thế Hoằng đã đối xử tệ với anh ấy?”
[Đúng vậy.]
“Nhưng dù ông Lam có tin lời của Trạch Anh thì cũng không thể đối xử với Thế Hoằng như vậy được.” Bình An nói, “Ông Lam ở trên thương trường nhiều năm, đạt đến thành tựu ngày hôm nay thì chắc hẳn phải là một người lý trí và cẩn trọng. Hành động của ông ấy hôm nay không giống với những gì mà một người như ông ấy sẽ làm.”
Nói đến đây, Bình An liền chắc chắn rằng Trạch Anh phải giở trò gì đó. Mà ngay sau đó, cô liền nhớ đến món bảo bối của anh ấy: “Kính thôi miên! Đúng vậy, chính là chiếc kính đó! Trạch Anh đã sử dụng chiếc kính đó, phải không?”
[Đúng vậy.] Hệ thống 001 đáp.
Sự bất an trong lòng Bình An lại ngày càng dâng cao, một suy nghĩ khủng khiếp lại hiện lên trong đầu. Cô sợ hãi hỏi hệ thống: “Hiện tại Trạch Anh đã dùng kính thôi miên để sai khiến bố của mình đánh đập Hoằng rồi, nếu mấy hôm nữa anh ấy nổi lên dã tâm mà sai khiến ông Lam giết chết Hoằng, vậy có phải… vậy có phải ông ấy cũng sẽ nghe theo anh ấy không?”
[Không.] Hệ thống nói, [Chiếc kính thôi miên kia khiến con người trở nên không sáng suốt và dễ bị điều khiển, nhưng nếu một người bị ép phải làm một việc vượt quá mức độ chấp nhận thì sẽ phản tác dụng, người đó sẽ thức tỉnh và không bị thôi miên nữa.]
Bình An nghe vậy thì nhớ đến lần trước bị Trạch Anh thôi miên, anh ấy yêu cầu cô giết Thế Hoằng nhưng kết quả cô lại bị kích động và lấy lại ý thức. Nếu bây giờ anh ấy cũng ép ông Lam làm như vậy thì chắc chắn ông Lam cũng sẽ giống như cô. Ông ấy là bố ruột của Thế Hoằng, ông ấy đương nhiên sẽ không nỡ ra tay giết hại anh.
Nghĩ như vậy, Bình An mới thở phào một hơi. Trong lúc đó, Thế Hoằng đang thở hồng hộc, anh cố gắng chạy thật nhanh để không bị muộn học.
Cuối cùng, khi đến được lớp học thì vừa đúng hai giờ, kịp giờ vào lớp. Trên người Thế Hoằng đổ mồ hôi nhễ nhại, anh bước vào lớp trước ánh mắt nhìn ngó của mọi người.
Đến khi tan học, Thế Hoằng đang định đi bộ về nhà thì thầy giáo gọi anh lại nói chuyện riêng. Trong ấn tượng của thấy, Thế Hoằng là con của một gia đình giàu có, từ trước đến giờ luôn có xe sang đưa đi đón về. Hôm nay lại thấy anh vội vàng chạy đến lớp, thầy liền quan tâm hỏi han anh: “Sao hôm nay em lại chạy bộ đến đây? Người nhà có việc bận, không đưa em đến được à?”
“Vâng, bận ạ.” Thế Hoằng bèn đáp: “Có lẽ từ nay em sẽ đi bộ đi học.”
“Đi bộ?” Thầy nhớ đến hình ảnh mồ hôi đầm đìa cùng với trạng thái thở hồng hộc của Thế Hoằng lúc đến lớp thì bèn bảo: “Có vẻ nhà em ở cách đây khá xa đúng không? Sao em không đi xe đạp điện hay xe máy đến?”
Thế Hoằng liền đáp: “Em không có xe.”
Thật ra anh cũng tiết kiệm được khá nhiều tiền, mua một chiếc xe máy cũng không phải là vấn đề. Thế nhưng nhớ đến cách ông Lam đối xử với mình ngày hôm nay, anh lo ông ấy sẽ cắt tiền học thêm của anh, thậm chí sắp tới còn không cho phép anh học đại học. Mặc dù cảm thấy chắc ông ấy sẽ không quá đáng đến như vậy, nhưng anh nghĩ bản thân vẫn nên phòng trước, giữ tiền tiết kiệm để dùng cho tương lai thì an toàn hơn.
Thầy chủ nhiệm lại nghĩ rằng nhà Thế Hoằng gặp phải chuyện gì đó như làm ăn thua lỗ, phá sản. Vì thế, ông ấy cảm thấy anh khá đáng thương. Bình thường anh ít nói nhưng không hề có thái độ kiêu căng hay khinh thường người khác, anh cũng rất chăm chỉ và thành tích học tập cũng tốt, vậy nên ông ấy bèn giúp đỡ anh: “Nhà thầy có chiếc xe đạp, hơi cũ nhưng dùng vẫn tốt, nếu em không chê thì mang về để còn đi lại.”
Thầy nói xong thì hơi lo rằng Thế Hoằng là người có lòng tự tôn quá cao, sẽ cảm thấy xấu hổ khi nhận sự giúp đỡ từ người khác. Nhưng không ngờ sau khi nghe thấy thầy bảo cho mình mượn xe đạp, Thế Hoằng không hề từ chối mà liền nhận sự giúp đỡ và cảm ơn thầy. Thế là sau đó, Thế Hoằng không phải đi bộ về nữa, anh thong thả đạp xe về biệt thự.
Đến lúc về tới biệt thự là khoảng bốn rưỡi, Bình An đã chờ Thế Hoằng ở ngoài cổng. Thế Hoằng thấy Bình An thì mỉm cười trong vô thức, sau đó thì liền nhìn vào tay của cô. Thấy vết đỏ trên tay cô hiện tại đã biến mất hoàn toàn, anh liền cảm thấy yên tâm và thoải mái hơn.
Đến tối, khi Thế Hoằng đi tắm, Bình An lại như mọi khi mà xuống phòng bếp ăn vụng đồ ăn. Đến lúc ăn xong, Bình An có đi ngang qua phòng ăn thì thấy gia đình ông Lam đang quây quần bên nhau, trên bàn thì bày đủ loại món ăn, chẳng khác gì mâm cỗ cả.
Mặc dù bàn cơm bình thường của nhà họ Nguyễn cũng có rất nhiều món ngon và bổ dưỡng, nhưng Bình An chưa thấy hôm nào bày biện đồ ăn thịnh soạn như hôm nay cả.
Tiếng nói cười trong phòng ăn vang lên, Bình An thấy ông Lam âu yếm xoa đầu Trạch Anh rồi liên tục gắp thức ăn cho anh ấy. Mẹ của Trạch Anh ngồi bên cạnh mỉm cười, sau đó lại gặp thức ăn cho chồng mình rồi dịu dàng nói gì đó.
Quả thật là một gia đình ấm cúng!
Một gia đình hòa thuận như vậy thật đáng để người khác ngưỡng mộ, nhưng hiện tại trong lòng Bình An lại chỉ cảm thấy thương cho Thế Hoằng.
Đến khi gia đình ba người họ ăn tối xong được một lúc, Thế Hoằng mới xuống phòng ăn để ăn tối. Bình An đi đến ngồi đối diện anh, ánh mắt không giấu nổi vẻ thương xót.
Lúc này, người giúp việc mang thức ăn lên. Một bát cơm nhỏ, một bát canh có chút rau cùng một đĩa thịt mặn, đây là toàn bộ món ăn mà người giúp việc mang lên cho Thế Hoằng. Thế Hoằng thấy vậy cũng chỉ nhíu mày một cái, nhưng Bình An ở phía đối diện lại siết chặt bàn tay, khuôn mặt hiện rõ vẻ tức giận.
Tại sao? Tại sao bàn cơm trước đó lại có biết bao nhiêu là món ngon, còn bàn cơm của Thế Hoằng lại chỉ có như thế này?