Muốn Cứu Vớt Nam Chính Nhưng Lại Lỡ Yêu Nhân Vật Phản Diện

Chương 58: Gặp lại bố



Bình An nhanh chóng chạy đến bên cửa sổ và nhìn ra ngoài. Từ ngoài cổng, Trạch Anh ngang nhiên bước vào bên trong dù ở cổng có hai vệ sĩ canh gác. Anh ấy bước khá nhanh, trong sân biệt thự có vài người giúp việc nhưng họ đều không để ý đến anh ấy, giống như không hề nhìn thấy anh ấy vậy.

Hiển nhiên, anh ấy đang tàng hình.

Bình An nhìn thì thấy Trạch Anh đã bước vào trong biệt thự, cô nhanh chóng quay người rồi rời khỏi phòng ngủ, sau đó chạy xuống tầng. Trong lúc đó, Trạch Anh đã đi đến phòng khách. Anh ấy nhìn ngắm xung quanh phòng, những ký ức tươi đẹp trong quá khứ lại ùa về. Bố mẹ ở bên cạnh anh ấy, yêu thương và chiều chuộng anh ấy, anh ấy cảm thấy trong quá khứ, mình đúng là đứa trẻ hạnh phúc nhất trên đời.

Thế nhưng, vào năm Trạch Anh mười tám tuổi, bố mẹ anh ấy đã mất vì một vụ tai nạn giao thông. Kể từ đó, anh ấy đã không còn được yêu thương như trước nữa. Thậm chí, Thế Hoằng - anh trai ruột của anh ấy còn đối xử với anh ấy vô cùng thậm tệ.

Thế Hoằng…  Trạch Anh thầm nghĩ anh ấy phải khiến Thế Hoằng trả giá cho bằng được!

Lúc này, Bình An đã chạy xuống cầu thang, cô cũng đã nhìn thấy Trạch Anh ở trong phòng khách. Hiện tại cô có thể nhìn thấy anh ấy, anh ấy cũng có thể nhìn thấy cô, cho nên cô phải nấp ở sau tường để theo dõi anh ấy.

Anh ấy đang nhìn vào bức ảnh gia đình ba người ở trên tường, sau đó mỉm cười rồi chạm lên bức ảnh. Nhưng Bình An nhìn bức ảnh đó thì lại chẳng vui chút nào, bức  ảnh chỉ có ba người là ông Lam, mẹ của Trạch Anh và anh ấy chứ không hề có Thế Hoằng. Trong mắt ba người họ, Thế Hoằng không phải người của gia đình này!

Trạch Anh nhìn ngắm bức ảnh một lúc thì quay người, đi về phía cầu thang. Bình An thấy thế thì nhanh chóng nấp sau bức tường, không dám nhìn lén nữa. Nhưng lúc này, hệ thống 001 lại thông báo: [Tám phút đã hết! Bắt đầu từ lúc này, nam chính đã dùng hết thời gian tàng hình của ngày hôm nay, hiện tại anh ấy không thể tàng hình được nữa, cũng không thể nhìn thấy được cô trong trạng thái tàng hình nữa.]

Bình An nghe vậy thì liền ngó đầu ra khỏi bức tường, sau đó nhanh chân đi lên cầu thang. Trạch Anh không nhìn thấy cô nữa thì cô có thể thoải mái theo dõi anh ấy rồi. Chỉ là vì vội đuổi theo Trạch Anh nên Bình An lỡ tạo ra tiếng động khi đang di chuyển, Trạch Anh chợt nghe thấy tiếng động phía sau thì liền quay lại, nhìn xuống dưới cầu thang.

Bình An bị dọa giật mình nên ngay lập tức đứng im, không dám nhúc nhích. Khoảng cách giữa cô và Trạch Anh lúc này còn chưa đến mười bậc thang, nhưng Trạch Anh lại không nhìn thấy cô được.

Anh ấy thấy không có ai thì liền quay người rồi tiếp tục đi lên tầng hai, sau đó bước vào một căn phòng rồi đóng cửa lại. Bình An chỉ có thể đứng ngoài cửa phòng để chờ anh ấy, nhưng chờ mãi mà anh ấy vẫn không ra nên cô đành trở về phòng của Thế Hoằng.

Đến hơn bốn giờ chiều, Thế Hoằng đi học về. Vừa mở cửa xe ra rồi xuống xe, anh đã nhìn thấy Bình An đang đứng chờ mình ở sân.

Hiện tại Trạch Anh đã đến đây rồi, mặc dù hôm nay anh ấy không thể tàng hình được nữa, nhưng Bình An vẫn không yên tâm nên phải ra tận đây đón Thế Hoằng, đề phòng Trạch Anh làm hại anh. Mà Thế Hoằng thấy Bình An chờ mình thì đương nhiên rất vui vẻ, đôi môi bất giác cong lên nở một nụ cười.

Bình An nhìn anh cười thì lại thắc mắc: Có chuyện gì mà anh ấy vui vậy? Ở lớp học thêm có chuyện gì vui sao?

Nghĩ đến đây, Bình An tự nhiên lại cảm thấy không vui, trong lòng thầm nghi ngờ: Không phải ở lớp học thêm có bạn nữ nào xinh, anh ấy mê người ta, hôm nay đi học thêm được gặp người ta nên tâm trạng mới vui vẻ thế chứ?

Nghĩ như vậy, mặt Bình An liền xị xuống, còn giận hờn mà liếc xéo Thế Hoằng một cái. Thế Hoằng thấy vậy thì nụ cười trên môi liền cứng đờ, trong lòng thầm hỏi: Em ấy vừa lườm mình? Em ấy vừa lườm mình phải không?

Sao vậy? Mình đã làm chuyện gì sai sao?

Thế Hoằng cứ như vậy mà mang theo tâm trạng hoang mang từ lúc về biệt thự đến tận lúc tối . May sao, Bình An sau đó cũng không tỏ thái độ gì nữa, cô đã nhanh chóng quên đi chuyện “bạn nữ xinh xắn ở lớp học thêm” kia, bởi dù sao chuyện đó cũng chỉ là do cô suy đoán.

Trong khi đó, sau khi ăn tối xong, ông Lam ngồi xem tivi một lúc rồi lên tầng, đi vào phòng làm việc của mình. Không nghĩ rằng ngồi làm việc một lúc, cửa phòng của ông ấy lại vang lên tiếng gõ cửa.

“Vào đi.” Ông Lam nói.

Người đứng bên ngoài liền mở cửa đi vào. Ông Lam trông thấy người đó thì hơi bất ngờ, liền hỏi: “Giờ này con không học bài mà đi vào phòng bố làm gì?”

Trạch Anh liền đóng cửa lại rồi đáp: “Con có chuyện quan trọng muốn nói với bố.”

Ông Lam nghe vậy thì liền hỏi: “Có chuyện gì?” Nhưng ngay sau đó, ông ấy liền cảm thấy có gì đó không đúng. Người trước mặt ông ấy là đứa con trai út Trạch Anh, nhưng dường như lại có chỗ nào đó không giống Trạch Anh.

Trạch Anh năm nay mười bốn tuổi, thấp hơn người trước mắt, khuôn mặt cũng non nớt hơn. Hơn nữa, Trạch Anh không bị cận nên bình thường không đeo kính, nhưng người trước mắt ông Lam lúc này lại đeo một chiếc kính mắt.

Ông Lam cau mày, lạnh lùng nhìn vào người đó mà hỏi: “Cậu là ai?”

“Con là Trạch Anh.” Trạch Anh nói, hai mắt còn hơi đỏ lên. “Con là con trai của bố.”

“Nói bậy! Cậu không phải Trạch Anh! Cậu đến đây có mục đích gì?”

Trạch Anh nhận được câu hỏi này thì mỉm cười nhìn bố mình rồi nói: “Con thực sự là con của bố, con đến từ tương lai sáu năm sau.”

Ông Lam đương nhiên không tin, so với chuyện vô lý là con trai của ông ấy từ tương lai đến, ông ấy càng tin vào việc một kẻ nào đó có khuôn mặt giống với con trai của mình hơn.

Trạch Anh cũng đoán được điều đó, thế nên anh ấy liền kể: “Con sinh vào ngày xx tháng xx, năm xxxx. Năm nay con mười bốn tuổi, hiện tại còn khoảng một tháng nữa là đến sinh nhật con. Con nhớ rõ là năm nay, bố mẹ sẽ tổ chức sinh nhật cho con ở Ý, bởi vì con nói là muốn đến đó.”

Dừng một vài giây, Trạch Anh lại nói tiếp: “Lúc nhỏ, con từng nói với bố rằng con muốn làm một phi hành gia. Nhưng sau này lớn lên, con lại bảo với bố rằng con muốn học thật giỏi, con muốn trở thành một người thành đạt giống như bố. Điều này con chỉ nói với bố chứ chưa hề nói với ai khác.”

Nghe đến đây, ông Lam rất ngạc nhiên, trong lòng thầm hỏi: Làm sao cậu ta biết được chuyện này?

Trạch Anh lại tiếp tục kể những chuyện mà chỉ có hai bố con mới biết cho ông Lam. Ông Lam càng nghe lại càng kinh ngạc.

Trạch Anh kể xong vài câu chuyện thì lại từ từ cởi áo, lộ ra cơ thể có không ít vết sẹo trên người. Ông Lam nhìn mà sửng sốt, không phải là vì những vết sẹo của Trạch Anh, mà là vì trên ngực Trạch Anh có một vết bớt lớn.

Ông Lam là bố của Trạch Anh nên đương nhiên biết trên người con trai mình có vết bớt này. Trạch Anh lại nói: “Nếu bố nghĩ vết bớt này là con làm giả, vậy ngày mai bố có thể đi xét nghiệm ADN. Đến lúc đó, bố sẽ biết rằng con thật sự là con trai của bố.”

Ông Lam lúc này đã hơi tin tưởng Trạch Anh, nhưng ông ấy đương nhiên vẫn phải xét nghiệm ADN thì mới hoàn toàn tin vào anh ấy được. “Sáng mai tôi sẽ tôi sẽ cho người đến lấy tóc của cậu để đi xét nghiệm ADN. Nếu cậu dám lừa tôi, vậy thì cậu biết kết quả của bản thân sẽ thế nào rồi chứ?”

“Con biết mà.” Trạch Anh mỉm cười nhìn bố. Đã lâu lắm rồi, anh ấy chưa được nhìn thấy người bố thân yêu của mình. Thật ra anh ấy đã phải kìm nén lắm để không bật khóc, không chạy đến ôm chầm lấy bố.

Ông Lam lại gọi điện cho vệ sĩ, sau đó bí mật sắp xếp chỗ ở cho Trạch Anh trong biệt thự này.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.