Đồng Ngọc với giác quan của phụ nữ mách bảo nàng ta chả có ý gì tốt đẹp cả bên ngoài thì là cừu non nhưng bên trong lại là sói già nham hiểm sẵn sàng nuốt trọn con mồi khi hời cơ đã chín mùi cô có ác cảm với người phụ nữ trước mặt .
Đình Khắc Cẩn biết bản thân thành ra như này đều do ý tốt muội muội thân yêu của mình ban cho , chàng vẻ mặt lạnh tanh đáp cho có lệ : " Muội đến gặp ta có việc gì ? Ta chưa chết để muội đến thăm mà , có phải muội đến sớm quá không ? "
Đình Nhược Nhược mỉm cười: " Huynh nói gì khó nghe vậy ? Chúng ta là huynh muội ruột thịt mà , huynh đang bệnh nên ta phải đến thăm chứ "
Chàng không còn nhìn rõ sự xảo trá đang hiện lên ngay trước mắt mình nhưng thâm tâm chàng luôn biết nàng ta có mục định gì :" Huynh muội ruột thịt gì chứ ? Mẫu thân ta và mẫu thân muội là hai người hoàn toàn khác nhau và cách nuôi dạy của hai người họ cũng khác nhau . Vì thế chúng ta đã đâu còn tình nghĩa huynh muội gì nữa...Muội đến thăm ta cho hợp phép tắc của một hoàng hậu đang mở lòng thân ái từ bi và thương hại với người ca ca sắp chết như ta sao ? "
Bị chàng nói trúng nội tâm nàng liền thay đổi sắc mặt , cô cung nữ đi bên cạnh nàng ta cũng lên tiếng bảo vệ chủ nhân của mình :" Ngươi chỉ là một người sắp chết mà cũng lên giọng nói hoàng hậu như vậy sao ? Hoàng hậu không màng đường xa mà đến thăm ngươi dù ngươi không phải người thân thích của hoàng hậu thì cũng phải biết ơn lòng tốt đi chứ "
Đồng Ngọc đanh mặt: " CÔ NÓI GÌ ? Điện hạ của ta vẫn còn sống rất tốt và khỏe . Nếu hoàng hậu nương nương không đến thăm thì ngài ấy có thể sống thọ hơn bà ta nữa..đúng là vận xui mà... "
Cô cung nữ kia chế giễu " Lại là mày sao ? Bị đuổi khỏi hoàng cung rồi lại được người sắp chết nhận làm tì nữ hầu hạ sao ? "
Đồng Ngọc nổi đóa lao đến mà tát cô tì nữ một cái đau điếng vẻ mặt không mấy thiện cảm nhìn cả chủ lẫn tớ:
" Mày nên câm cái miệng chó của mình lại , nếu là người thì sủa mấy tiếng người cho ta nghe xem nào...Người không ra người súc vật cũng không ra súc vật " Đình Nhược Nhược thấy cung nữ mình bị Đồng Ngọc tát và sỉ nhục như vậy nàng ta liền giơ tay định dạy dỗ lại Đồng Ngọc thì bị Đinh Khắc Cẩn theo giác quan nhạy bén của mình giữ lại dù cho mắt bị mờ thì chàng vẫn biết nàng ta sẽ làm gì thuộc hạ của mình tiếp theo " Người của ta mà ngươi cũng dám đụng vào sao ? " chàng quát
Đình Nhược Nhược cười gượng: " Ta là hoàng hậu , sao lại không dám đụng vào một cung nữ thấp kém như cô ta chứ ? " , Đồng Ngọc đứng sau Đình Khắc Cẩn lè lưỡi thách thức:
" Ta rất thích hầu hạ điện hạ chính là vì lí do này đây dù ta có làm gì sai thì ngài ấy vẫn sẽ luôn bảo vệ ta dù cho ngươi có thân phận cao quý như thế nào đi nữa " nàng ta vẻ mặt khó chịu khi thấy dáng vẻ tự mãn của cô nhưng không làm gì được buông tay xuống
Đình Khắc Cẩn gọi lớn: " Vương Hữu , tiễn khách "
Lập tức từ trong bụi cây Vương Hữu ló đầu ra đáp " Vâng ! " mỉm cười thân thiện với Đình Khắc Cẩn và Đồng Ngọc nhưng khi chuyển hướng về hoàng hậu thì thay đổi liền , cậu nghiến răng , cắn môi, nhướn mày cố giữ vẻ mặt bình tĩnh nhất có thể chỉ những biểu hiện nhỏ của sự tức giận của cậu Đình Nhược Nhược tinh ý mới nhận ra cậu đang muốn đuổi nàng ra khỏi đây nàng vẫn giữ thái độ điềm tĩnh nói :
" Nếu huynh đã không muốn gặp muội đến vậy thì chúng ta coi như người xa lạ từ đây. " nàng quay người rời đi nội tâm đang dâng trào cơn tức giận
Khả Minh lập tức chui ra từ bụi cây gần đó trên tay là một hũ muối cậu nắm lấy rồi dải ra những chỗ mà hoàng hậu đã lướt qua để đuổi xui rủi: " Đi đi...mau mang vận xui của ngươi về với chủ đi..."
Đồng Ngọc biết ngay từ đầu hai tên này dù điện hạ đi đâu hai người họ cũng sẽ âm thầm theo sau để bảo vệ chàng khi cô thất thế , cô phì cười lần đầu tiên cô mới cảm nhận được sự thoái mái khi ở cùng họ " Hai người cứ lẩn trốn như vậy sẽ làm ta lầm tưởng có người theo dõi điện hạ mất..."
Vương Hữu lúc trốn trong bụi cây khi nhìn thấy vẻ xảo trá của Đình Nhực Nhược và cô tì nữ bên cạnh buông lời cay nghiệt với điện hạ lúc đó cậu đã muốn lao đến mà cắt lưỡi ả đó rồi may mà Đồng Ngọc đã giúp cậu nhổ cái gai trong mắt nghĩ lại đến giờ cậu vẫn còn tức: " Sao con người trong hoàng cung toàn những người thất học hả ? Ăn nói mà nghe như chó sủa ngoài tai vậy , chả có chữ nào là nghe lọt tai được "
" Đúng là xui rủi mà " Khả Minh người sống tâm linh lấy mấy lá bùa trong người đặt xuống nơi mà hoàng hậu đã đứng rồi niệm thần chú xóa giải vận xui " Mau cút ra khỏi nơi ở của điện hạ...umbala..."
Đình Khắc Cẩn chỉ biết cười trừ trước sự làm loạn này của đám thuộc hạ thân cận bên mình
Vương Hữu đi tới bên cạnh Đình Khắc Cẩn thì thầm điều gì đó , Đồng Ngọc và Khả Minh cũng tiến đến mà hóng chuyện
Vương Hữu nói: " Điện hạ , theo thần biết thái tử phi không có dấu hiệu gì khả nghi cả "
Chàng nheo mày :" Tiếp tục theo dõi , người do hoàng cung sắp xếp vào cung , chúng ta phải luôn luôn đề phòng " Ba người đáp " Vâng " xong chuyện định đưa chàng về phòng thì chàng chỉ tay vào hướng căn nhà " Ta muốn xem ai ở trong ? "
Vương hữu và Khả Minh lập tức chạy đến kiểm tra xung quanh ngôi nhà rồi quay lại báo tin " Điện hạ bên trong tối tăm không nhìn rõ có người trong đó không "
" Hay chỉ là một con mèo hoang chăng " Khả Minh nói lên suy nghĩ của cậu
Người hầu của hoàng cung đi tới nhìn thấy thái tử là chàng cũng không hành lễ mà chỉ đi hướng đến ngôi nhà trên tay cầm một bát thức ăn bỏ đi , bọn họ lấy tay che mũi mình lại từ từ mở cửa tiến vào trong giọng đầy sự khinh bỉ pha lẫn nỗi sợ hãi:
" Của nhà ngươi đây , mau ăn đi tên điên " rồi quay người nhanh chóng đóng cửa đi ra bắt đầu sự rèm pha , giễu cợt: " Cái tên bị điên đó ở cùng với thái tử bị mù sắp chết kia quá hợp lý rồi nhỉ...có khi thành tri kỷ cũng nên , nhưng tên bị điên kia không dễ làm thân đâu ...ha ha ha "
Đồng Ngọc đương nhiên nổi đóa khi nghe những lời này cô định đến vả vỡ miệng bọn chúng thì Đình Khắc Cẩn lắc đầu ngăn cản: " Kệ bọn họ đi..." rồi chàng tiến đến gần căn nhà nhỏ theo phương hướng ánh nhìn mờ nhòa của mình , Đồng Ngọc vội đi bên canh dìu chàng đến đó