Những bông tuyết vẫn tiếp tục rơi mãi đã phủ kín khoản sân bằng màu trắng xóa Đình Khắc Cẩn giơ tay chạm nhẹ vào chúng cảm giác lạnh buốt lại làm chàng thích thú: " Ta thích mùa đông cứ như vậy sẽ không cô đơn nữa..."
Đồng Ngọc bên cạnh khó hiểu:" Vì ngài được sinh ra vào mùa đông nên sức khỏe mới như vậy , ngài không ghét mùa đông mà lại thích nó sao ? Năm đó mùa đông kéo dài mùa xuân đến khá muộn nên thời tiết lúc đó rất lạnh lẽo làm con người chúng ta như muốn đóng băng luôn vậy . Đúng là mùa đông đáng ghét mà toàn những chuyện xui rủi sảy đến vào năm mà ngài được sinh ra..."
Chàng trầm ngâm một lát rồi đáp:" Gì chứ ? Mùa đông không mang tội có lẽ đây chính là vận mệnh của ta chăng ? "
Đồng Ngọc khóe miệng mấp máy như muốn nói gì đó nhưng lại thôi , Đình Khắc Cẩn vội nói:
" Chúng ta đi thôi...Ta muốn đi dạo một lát...Giờ mắt ta có vẻ kém đi rồi , không còn nhìn rõ được nữa nếu ta muốn đi đâu cô phải dẫn đường cho ta đó , lại làm phiền cô rồi Đồng Ngọc "
Đồng Ngọc cười rạng rỡ: " Điện hạ muốn đi đâu nô tì sẽ dẫn người tới đó , nô tì sẽ miêu tả cảnh vật xung quanh cho ngài có thể hình dung ra nhé "
Chàng khẽ đáp " Ừm " rồi được Đồng Ngọc dẫn đi cô vừa đi vừa cầm ô che chắn thái tử khỏi những bông tuyết đang lác đác rơi xuống và miêu tả khung cảnh nhưng cảnh vật trước mắt mà cô nhìn thấy cho thái tử
Khả Minh và Vương Hữu ở trong buồn thui thủi: " Điện hạ thật đáng thương...Tiếc cho phận hồng nhan nhưng bạc mệnh...nhưng đó là chỉ cho phụ nữ nhưng ngài ấy cũng giống như số phận của một cô gái yếu đuối , xui xẻo ,... như vậy.."
Đồng Ngọc dẫn chàng đi dạo trong khuôn viên rồi dừng lại trước cây mộc tê đã rụng hết hoa lá do đã qua mùa thu nhưng hương thơm vẫn còn đọng lại Đình Khắc Cẩn ngửi thấy mùi mộc tê quen thuộc chàng hỏi:
" Đồng Ngọc đây là cây mộc tê phải không ? "
Cô đáp: " Vâng , chính là cây mộc tê . Điện hạ đã quen với mùi hương này rồi sao ? "
Chàng khẽ hướng nhìn đến cây mộc tê dù chỉ nhịn mờ mờ hình dáng: " Ừm...Mùa thu năm nào cô cũng hái hoa mộc tê mang vào phòng ta nó có mùi hương rất đậm nhưng ta lại thấy rất dễ chịu " . Dù có mùi hương rất đậm nhưng hoa mộc tê bản thân rất nhỏ và giản dị tuy không quá lộng lẫy. Hoa mộc tê rất dễ rụng hoa vào những ngày mưa để lại trên mặt đất một tấm thảm màu vàng cam, khung cảnh trông rất trang nhã ,hoa mộc tê thường được bung nở vào mùa thu có mùi hương thơm ngọt giống như mơ chín.thường được biết đến với tác dụng giảm căng thẳng và lo lắng .
Đồng Ngọc khi biết đến tác dụng mà dân gian hay truyền tai nhau về công dụng của hoa mộc tê nên cứ đến mùa thu cô hay hái nó mang đến để vào phòng của điện hạ đang bị bệnh mong chàng có thể trấn tĩnh , bớt lo âu suy nghĩ nhẹ nhàng sống thật tốt , những cánh hoa mộc tê đan nhau nở một cách khiêm tốn không ngừng tỏa hương thơm như xoa dịu tâm trạng của chàng , hai người đang trò chuyện thì Đồng Ngọc chợt để ý đến thứ gì đó
Vậy mà ở trong cung của nhị điện hạ lâu như vậy Đồng Ngọc không biết từ bao giờ hay do cô không để ý đến ngôi nhà nhỏ đơn sơ dựng một góc khuất cách gốc cây mộc tê khoảng năm thước đến giờ cô mới phác giác vội hỏi nhỏ:
" Điện hạ , trước khi mắt ngài còn sáng sức khỏe còn tốt , ngài có từng thấy ngôi nhà nào cách gốc mộc tê năm thước không ? "
Đình Khắc Cẩn nghe vậy cũng lục lại những kí ức khi chàng còn nhìn thấy , ngẫm nghĩ một hồi chàng mới khẽ hỏi:
" Trước đây ta chưa từng nhìn thấy ngôi nhà nào ở trong cung của ta cả...Nó trông như thế nào ? "
Đồng Ngọc nhìn hình dáng ngôi nhà nhỏ như bỏ hoang đó rồi miêu tả :
" Nó rất nhỏ , chất liệu đơn sơ được làm bằng gỗ...nhìn rất tồi tàn như nhà bỏ hoang vậy..." cô chỉ tay về hướng ngôi nhà
Đình Khắc Cẩn hướng ánh nhìn mờ nhòa về ngôi nhà đó, một ngôi nhà rất nhỏ nhưng do mắt mờ nên không rõ nó ra sao , hai người đứng trầm mặc một lúc thì tiếng lạch cạch phát ra từ trong căn nhà đó làm Đồng Ngọc cảnh giác
" Điện hạ cẩn thận...có khi là kẻ xấu muốn ám sát ngài đấy..." cô vào sẵn tư thế chuẩn bị tiếp chiêu đối phó với kẻ có ý đồ xấu nhưng Đình Khắc Cẩn không nghĩ như vậy vội xoa dịu nghi ngờ nguy hiểm mà Đồng Ngọc nhắc đến: " Không phải kẻ xấu đâu...cái tiếng động lúc nãy là tiếng xiềng xích khi có người tác động vào nó nó sẽ kêu lên như vậy "
Đồng Ngọc vẫn nâng cao cảnh giác: " Điện hạ ngài cẩn thận để nô tì dùng pháo tiến hiệu để gọi hai tên kia đến để bảo vệ ngài..." cô cầm sẵn tín hiệu đang chuẩn bị ném lên thì Đình Khắc Cẩn chặn lại: " Không Cần...Chúng ta vào đó xem có ai ở trong đó không ? Và nếu có thì sao lại ở trong cung của ta lâu như vậy mà không cho ta biết "
Đồng Ngọc đanh thôi cất pháo báo hiệu vào trong rồi nắm chặt tay Đinh Khắc Cẩn đề phòng có điều bất chắc gì xảy ra cô còn kịp thời cứu chàng . Hai người từ từ tiến lại gần ngôi nhà như bỏ hoang đó
Cơn gió lạnh thổi qua làm Đình Khắc Cẩn bị ho mà khẽ che miệng " Khụ khụ..." Đồng Ngọc vội lấy khăn quàng cổ của mình choàng vào cổ cho chàng không ngừng lo lắng: " Điện hạ , chúng ta nên về thôi...nô tì thấy ngôi nhà này có ma hay sao ấy...không phải kẻ xấu nên điện hạ yên tâm về phong ngủ ngơi thôi " cô cố gắng khuyên ngăn nhưng tiếng lạch cạch của xiềng xích vang lên khi chàng càng tiến gần như muốn Đình Khắc Cẩn hãy chú ý đến
Đình Khắc Cẩn cảm giác trong ngôi nhà có người " Đồng Ngọc , cô có cảm giác như nào ? "
Đồng Ngọc mạnh dạn đáp: " Nô tì nghĩ bên trong đang giam dữ ai đó...Nhưng không cảm thấy nguy hiểm nào xung quanh đây cả..."
Bỗng phía xa tiến tới là Đình Nhược Nhược muội muội của Đình Khắc Cẩn đang bước đến nghe thấy tiếng bước chân của nàng , Đình Khắc Cẩn biết đó là muội muội cùng cha khác mẹ của mình
Nàng ta trặc tuổi đôi mươi tính cách hòa nhã nhưng rất tham vọng nàng ta thường rất giỏi kiềm chế cảm xúc của bản thân khiến người khác không biết rõ về ý đồ thực sự của mình.
Nàng hiện đang làm hoàng hậu của vua để ngồi lên được chức vị đó nàng đã phải tính toán kĩ lưỡng rất nhiều cho tương lai của mình dù không thích Đình Khắc Cẩn chút nào nhưng phải gặp lại ca ca lâu năm chưa gặp nàng mỉm cười thân thiện chào hỏi:
" Ca ca , lâu rồi muội chưa tới thăm huynh sức khỏe của huynh thế nào ? "