Sau khi Hoắc Tư Thừa lên đảo, vì vẫn chưa được Chung Tức tha thứ nên chỉ có thể ở tạm gian phòng bên cạnh Thịnh Huyên và Du Khả Ngọc.
Hai người Du Khả Ngọc và Thịnh Huyên do đã lâu mới được gặp lại, nên tất nhiên quấn quýt như keo với sơn, chỉ cần ánh mắt giao nhau một cái là đã liền đưa đẩy không dứt, ngày thường cũng dính nhau như sam vậy.
Hiện giờ Thịnh Huyên cũng chẳng thiết tha gì công vụ, cứ phải đợi Du Khả Ngọc nhét tài liệu vào lòng, thúc giục thức dậy, mới chịu uể oải ngồi dựa đầu vào giường. Du Khả Ngọc nói năng nhẹ nhàng vẫn chưa đủ, còn phải để Thịnh Huyên vòng tay ôm vai, nắm tay xong thì mới tập trung làm việc được.
Hoắc Tư Thừa vô tình xông vào: "..."
Rầm một tiếng.
Hắn nghiến răng đóng cửa lại. Càng nghĩ càng giận, trước đây rõ ràng hắn là người chiến thắng trong cuộc đời, vậy mà bây giờ lại trở nên thảm hại thế này.
Thịnh Huyên và Du Khả Ngọc nhìn nhau, đều không nhịn được mà cười, Du Khả Ngọc định đứng dậy, Thịnh Huyên kéo anh lại: "Tính Tư Thừa vốn như vậy, em đừng lo."
"Nhưng mà—"
"Để cậu ta nếm chút đau khổ chuyện tình cảm đi."
Cuối cùng Du Khả Ngọc vẫn mềm lòng, chỉnh trang lại quần áo rồi bước ra ngoài, Hoắc Tư Thừa ngồi ở phòng khách, cảnh vệ gác ở cửa, ánh sáng trong phòng hơi tối, càng làm nổi bật vẻ cô đơn của Hoắc Tư Thừa hơn.
Du Khả Ngọc đi tới: "Tư Thừa à, cậu muốn gặp Tiểu Bão không? Cần tôi giúp gì không?"
Hoắc Tư Thừa lắc đầu.
Du Khả Ngọc hiểu người Hoắc Tư Thừa thực sự muốn gặp là Chung Tức. Du Khả Ngọc ngồi xuống ghế đơn bên cạnh, cười nói: "Bây giờ cậu có phải đang nghĩ, nếu có thể quay về bảy năm trước, quay về lúc Tiểu Tức mới mười chín tuổi thì tốt biết mấy, lúc đó cậu có thể theo đuổi em ấy dễ dàng biết bao, ép buộc xong lại nói vài câu ngọt ngào, là có ngay một cậu bạn trai dễ thương rồi."
Hoắc Tư Thừa bóp trán: "Lúc đó các cậu chỉ đứng xem thôi sao? Biết rõ tôi làm sai mà cũng không chịu nhắc nhở?"
Lại thêm một tội danh nữa.
Du Khả Ngọc bị chọc tức đến bật cười, thật bó tay với đối phương: "Anh Hoắc à, lúc đó ai dám nhắc nhở anh chứ? Anh là Hoắc Tư Thừa cơ mà."
Du Khả Ngọc với tư cách là nhân chứng trực tiếp việc Hoắc Tư Thừa xông vào cuộc đời Chung Tức, đã từng vô số lần uyển chuyển nhắc nhở Hoắc Tư Thừa, cậu đừng ngang ngược vậy, phải cho Tiểu Tức thêm chút thời gian, đừng dọa em ấy vậy chứ.
Nhưng chẳng có tác dụng gì.
Hoắc Tư Thừa luôn ngạo mạn độc đoán.
Trải qua bao nhiêu năm, Hoắc Tư Thừa cuối cùng cũng tỉnh ngộ, khẽ lẩm bẩm: "Cũng phải, nên ngay từ đầu tôi đã sai rồi."
Du Khả Ngọc nhìn đồng hồ: "Sáng nay Tiểu Tức có cuộc phỏng vấn với truyền thông, muốn đi xem không?"
"Cần cậu nhắc sao?" Hoắc Tư Thừa tỏ vẻ đã chờ đợi từ lâu: "Mười giờ hai mươi bắt đầu, còn một tiếng nữa."
Du Khả Ngọc mỉm cười.
"Tiểu Ngư à," Hoắc Tư Thừa chợt nhớ ra: "Bây giờ cơ thể cậu hồi phục thế nào rồi? Sau này định làm gì chưa?"
"Cũng chỉ là chút bệnh cũ, không ảnh hưởng đến cuộc sống, còn về sau định làm gì, tôi vẫn chưa nghĩ ra."
"Cần tôi giúp gì thì cứ nói."
Du Khả Ngọc gật đầu: "Ừ."
Một tiếng sau, thư viện đã được bố trí thành khung cảnh chuyên dụng cho cuộc phỏng vấn, sạch sẽ và thoáng đãng. Chung Tức ngồi trên chiếc ghế mây, chỉnh trang lại quần áo và tóc tai.
Phóng viên hỏi: "Anh Chung, chúng ta có thể bắt đầu được chưa?"
"Vâng."
Chung Tức liếc nhìn về nơi không xa, Chung Nghị Đức và Chu Phỉ đang ngồi bên cạnh cửa, Hoắc Tiểu Bão ngồi trên đùi Chung Nghị Đức, ngoan ngoãn ôm bình sữa uống, bên cạnh là Thịnh Huyên và Du Khả Ngọc.
Giây tiếp theo anh đã nhìn thấy Hoắc Tư Thừa. Vì thân phận Thống đốc, Hoắc Tư Thừa chỉ có thể đeo khẩu trang đứng phía sau nhân viên công tác, để tránh bị truyền thông chụp ảnh, dẫn đến nguy cơ bị lộ diện. Nhân viên đi qua đi lại, thỉnh thoảng che khuất hắn, nhưng chỉ cần Chung Tức ngẩng mắt lên là có thể nhìn thấy hắn ngay lập tức.
Hắn dùng ánh mắt nói với Chung Tức: Anh luôn ở đây.
Máy quay, đèn flash, phỏng vấn báo chí... đây không phải thế giới quen thuộc của Chung Tức, đây là thế giới của Hoắc Tư Thừa.
Trước đây anh thường phản cảm với công việc của Hoắc Tư Thừa, luôn cảm thấy Hoắc Tư Thừa tự cao tự đại, thích cảm giác được đám đông ngưỡng mộ, nhưng khi thực sự bị ống kính máy quay hướng về phía mình, lúc này, anh chợt có thể hiểu được Hoắc Tư Thừa thêm một chút.
Đây là một cảm xúc rất phức tạp.
Cảm giác đầu tiên là gò bó, thiết bị trợ sáng khiến anh vô thức cúi mắt xuống, nhưng máy quay lại hướng về phía anh, anh cảm thấy cả người trở nên không thoải mái, chân tay cũng không biết đặt ở đâu. Nhưng theo cuộc phỏng vấn bắt đầu, cảm giác bất tiện đó dần dần bị thay thế sang cảm xúc phấn khích.
Khi phóng viên hỏi: "Nghe nói thư viện này trước khi anh đến đã bị bỏ hoang gần năm năm, tuy nhiên hôm nay khi chúng tôi đến đây thì phát hiện ra có rất nhiều bạn trẻ tụ tập ở khu vực đọc sách, yên lặng đọc sách, xem sổ đăng ký ở cửa cũng có thể thấy được đều đặn mỗi ngày đều có gần hai mươi độc giả đến mượn sách. Anh có suy nghĩ như thế nào về những thay đổi này?"
Chung Tức nói: "Đầu tiên thì tôi thật sự rất vui, tôi hy vọng bắt đầu từ thư viện này, các phương diện khác của đảo Đông Thăng đều có thể thay đổi, có thể phát triển được."
... Khi cuộc phỏng vấn sắp kết thúc, Hoắc Tiểu Bão đã thấy buồn ngủ, há miệng to ngáp một cái, cậu nhóc hỏi Chu Phỉ: "Bà ngoại ơi, mẹ đang làm gì vậy? Sao không qua đây?"
Chu Phỉ cười nói: "Mẹ đang làm việc."
Hoắc Tiểu Bão đặt bình sữa vào tay Chu Phỉ, định chạy qua tìm Chung Tức, động tĩnh của nhóc khiến anh nhân viên công tác bên cạnh chú ý. Người nhân viên này thấy Hoắc Tiểu Bão quá đáng yêu, tưởng nhóc là trẻ con trên đảo Đông Thăng đến xem náo nhiệt, liền giơ điện thoại lên định chụp ảnh.
Hành động này bị Hoắc Tư Thừa nhanh chóng phát hiện ra, hắn liếc mắt ra hiệu với cảnh vệ bên cạnh, cảnh vệ lập tức đi tới ngăn cản người nhân viên, anh ta đành phải thôi. Chu Phỉ cũng nhận ra điều không ổn, vội vàng bế Hoắc Tiểu Bão rời khỏi thư viện. Đứng ở bên đường, Chu Phỉ hỏi Hoắc Tiểu Bão: "Tiểu Bão à, từ khi ba đến đây con có vui không?"
Hoắc Tiểu Bão gật đầu: "Vui."
"Vậy khi ba không ở đây con có buồn không?"
"Có," Hoắc Tiểu Bão thành thật nói: "Tiểu Bão sẽ nhớ ba."
Cậu bé ngả người vào vai Chu Phỉ, mềm mại ôm lấy bà.
Chu Phỉ biết tâm trí Hoắc Tiểu Bão đã bay đi đâu mất rồi, không còn cách nào khác, bà đành thử nói: "Nhưng mà... nhưng mà ba luôn rất bận, có nhiều việc phải làm, không chăm sóc được Tiểu Bão."
"Ba sẽ luôn yêu Tiểu Bão," Hoắc Tiểu Bão chỉ vào đồng hồ đeo tay của mình, "ngày nào ba cũng nói vậy."
Lúc này Chu Phỉ mới hiểu vì sao Hoắc Tiểu Bão và Hoắc Tư Thừa xa cách hai tháng mà tình cảm vẫn như ban đầu, thì ra Chung Tức vẫn luôn giấu bà, mỗi ngày đều để ba con chúng nó liên lạc qua điện thoại để gắn kết tình cảm.
Chu Phỉ nhìn Hoắc Tiểu Bão.
Hoắc Tiểu Bão còn bốn tháng nữa là tròn ba tuổi, thực ra trong lòng Chu Phỉ cũng hiểu, bỏ qua ba tháng mất trí nhớ không nói, Hoắc Tư Thừa đối với Hoắc Tiểu Bão cũng có thể nói là tận tâm tận lực, là một người cha có trách nhiệm. Hoắc Tiểu Bão cũng luôn lớn lên trong môi trường cha mẹ yêu thương nhau nên mới ngây thơ đáng yêu như vậy.
Sức mạnh của huyết thống khiến người ta bất lực, dù bà có làm khó Hoắc Tư Thừa thế nào, chỉ cần một tiếng "ba" trong trẻo của Hoắc Tiểu Bão, Chu Phỉ liền mềm lòng. Bà thở dài một hơi, lại dùng má chạm vào trán Hoắc Tiểu Bão, nhẹ nhàng nói: "Thằng cu này, con thật sự là điểm yếu đấy, là điểm yếu của mẹ con, mẹ con là điểm yếu của bà ngoại."
Hoắc Tiểu Bão nghe không hiểu lời của bà ngoại, nhưng vẫn ôm chặt bà, làm nũng: "Bà ngoại bế bế, bà ngoại đừng giận."
Chu Phỉ cười chua xót.
*
Cuộc phỏng vấn của Chung Tức sắp đến hồi kết. Phóng viên nhìn kịch bản, hỏi Chung Tức: "Anh Chung, tại sao anh lại đặt tên là "Đài phát thanh trên những vì sao" vậy?"
Chung Tức hít vào một hơi thật sâu, anh nhìn vào ống kính trả lời: "Những đứa trẻ mắc chứng tự kỷ đều sống trong thế giới của riêng mình, dù chúng nhìn thấy được nhưng không muốn nhìn thẳng vào mắt người đối diện, dù có thể nói chuyện nhưng không muốn giao tiếp với người khác, dù nghe được nhưng lại làm ngơ, nhưng chúng không phải là những đứa trẻ hư, chúng chỉ là bị bệnh, chúng không làm được, ánh mắt của chúng luôn trong trẻo và thuần khiết, giống như những đứa trẻ trên những ngôi sao vậy, cô đơn tồn tại một mình. Vì thế, tôi hy vọng rằng thông qua đài phát thanh này, có thể giúp các em tìm được ngôi sao thuộc về chính mình."
Chung Tức lấy ra nhiều lá thư: "Đây là những lá thư tôi nhận được từ các gia đình có trẻ tự kỷ trong thời gian qua, có thư do trẻ viết, cũng có thư do phụ huynh viết, họ đều nói rằng, thiên văn học đã giúp họ lấy lại nhiệt tình và hứng khởi với cuộc sống."
"Thiên văn học có sức hấp dẫn hơn chúng ta tưởng tượng rất nhiều," Chung Tức nói: "Tôi hy vọng có nhiều người quan tâm đến nhóm trẻ tự kỷ hơn, cũng hy vọng có nhiều người yêu thích thiên văn học hơn."
Mọi người lần lượt vỗ tay.
Sau khi phỏng vấn kết thúc, Chung Tức cuối cùng cũng có thể thả lỏng lưng, các phóng viên thu dọn đạo cụ xong liền rút khỏi thư viện, Chung Tức đi vào văn phòng đặt thiết bị đài phát thanh, đang định xoa xoa vai gáy, thì bỗng có một bàn tay đưa tới, đặt lên vai anh. Cửa cùng lúc bị đóng lại. Hoắc Tư Thừa từ phía sau ôm lấy eo Chung Tức, hắn nói: "Tức Tức đã lớn rồi, nghe Tức Tức nói về đề tài thiên văn học và trẻ tự kỷ, anh cảm thấy rất đau lòng, là anh không tốt, trước đây anh không cho Tức Tức nhiều cơ hội thể hiện bản thân, thực ra Tức Tức luôn rất xuất sắc, là thân phận của anh đã giới hạn em."
Chung Tức im lặng không nói gì.
Nhìn Chung Tức nói chuyện trôi chảy trước ống kính, không chỉ một lần Hoắc Tư Thừa cảm thấy rung động không thôi. Giống như trở về thao trường quân sự bảy năm trước, hắn đi theo xe rà phá bom mìn của Chung Tức, một đường chạy đến bên đầm lầy. Thực ra lúc đó sự rung động của hắn không chỉ là tình yêu sét đánh, vẻ đẹp chỉ là một trong những ưu điểm của Chung Tức.
Dù mất trí nhớ, Hoắc Tư Thừa vẫn không nhịn được rung động. Hắn thật sự rất yêu Chung Tức. Chung Tức giãy giụa một chút, Hoắc Tư Thừa rất tinh tế không quấn quýt, nhanh chóng buông tay ra, tiếp tục giúp Chung Tức xoa vai.
Chung Tức còn muốn tiếp tục lạnh nhạt, nhưng lực tay Hoắc Tư Thừa lại rất vừa phải, xoa tan những mệt mỏi trên người anh, nên anh đành xem Hoắc Tư Thừa như cái máy mát xa, xoa xong vai lại bảo Hoắc Tư Thừa xoa lưng cho anh.
Chung Tức cau mày. Tính ra, kỳ mẫn cảm của Hoắc Tư Thừa sắp đến rồi, thời gian này hắn sẽ trở nên nhạy cảm, hay dính người hơn.
Nếu nhìn dáng vẻ hiện tại của Hoắc Tiểu Bão, có lẽ không ai tin kết quả dự đoán phân hóa lúc mới sinh của cu cậu lại là alpha, nhưng nếu đặt Hoắc Tư Thừa và Hoắc Tiểu Bão cạnh nhau, sẽ cảm nhận được gen alpha mà Hoắc Tiểu Bão thừa hưởng từ Hoắc Tư Thừa.
Dáng vẻ làm nũng của Hoắc Tiểu Bão giống hệt Hoắc Tư Thừa. Đều rất xấu tính, lại rất giỏi giả bộ đáng thương. Hoắc Tư Thừa giam anh trước mặt mình, tình yêu dâng trào đến mức sắp tràn ra, nhưng đuôi mắt vẫn cụp xuống, như một chú chó bị chủ bỏ rơi.
Chung Tức ngẩng mắt nhìn hắn. Hai người nhìn nhau hồi lâu, không ngờ Hoắc Tư Thừa lại là người đầu hàng trước, hắn vùi mặt vào vai Chung Tức, trầm giọng nói: "Cho anh một danh phận đi, Tức Tức."
"Danh phận gì?"
"Danh phận người dỗ em đi ngủ mỗi tối."
Chung Tức nói: "Không cần đâu, bây giờ tôi ngủ rất tốt, nhưng nếu có hôm nào tôi bị mất ngủ, tôi sẽ tìm anh."