Để chúc mừng Chung Tức lần đầu tiên nhận phỏng vấn với giới truyền thông, Du Khả Ngọc đặc biệt làm ra một chiếc bánh kem xoài. Lúc này, Chung Tức đang ngồi một mình trước cửa nhà gỗ. Du Khả Ngọc đưa bánh cho anh: "Ăn thử đi, Tiểu Bão nãy ăn nhiều lắm luôn."
Chung Tức mỉm cười với anh. Du Khả Ngọc ngồi xuống bên cạnh Chung Tức: "Anh rất ngạc nhiên về thái độ gần đây của em đối với Tư Thừa đấy."
"Anh đang nói đỡ cho anh ta à?"
"Tất nhiên là không, anh luôn đứng về phía em mà."
Chung Tức ăn một miếng bánh, rồi nhìn lên bầu trời đầy sao cao tít tắp, nói nhỏ: "Thái độ của em với anh ta bây giờ chẳng phải giống như thái độ của anh ta với em trước đây à? Vừa đánh vừa xoa để anh ta biết rằng mình có thể làm được, nhưng vẫn để lơ lửng thế, giống khi xưa anh ta bắt em phải đợi, đợi đến tận ba năm vậy."
Chung Tức nhìn sang Du Khả Ngọc, không kìm lòng được mà tâm sự: "Thời gian anh ta theo đuổi em, anh đều thấy rõ, có những nỗi khổ không nói nên lời, có lẽ chỉ có anh mới hiểu được."
"Anh hiểu mà."
"Anh ta đối xử rất tốt với em, cũng rất yêu em, chỉ là..." Chung Tức cúi đầu, thở dài: "Đôi khi em thấy thật không công bằng, lúc đó anh ta chen vào cuộc đời em như vậy, ngoài anh ra, không ai thấy anh ta có vấn đề gì, ai cũng nói em quyến rũ anh ta, giờ em chỉ trêu anh ta một chút, mọi người lại thấy kỳ lạ, cho rằng em không nên như vậy."
"Việc trêu cậu ấy có làm em cảm thấy vui không?"
"Có chứ, hóa ra nắm quyền chủ động trong chuyện tình cảm lại thú vị như thế, em bỗng hiểu được tại sao lúc đó anh ta lại thích em, giống như đang chơi cùng thú cưng vậy."
Du Khả Ngọc mỉm cười, "Vậy em đã nghĩ kỹ chuyện sau này chưa? Còn muốn tái hôn với cậu ấy nữa không?"
Chung Tức mím môi không nói.
"Tiểu Tức à, có lẽ hai người còn thiếu một lần trò chuyện thẳng thắn, bây giờ cậu ấy không biết em muốn gì, em cũng không biết cậu ấy muốn gì, cứ dây dưa như vậy thì không có ý nghĩa gì."
"Nếu vì con-"
Du Khả Ngọc ngắt lời Chung Tức, "Tiểu Tức, thằng bé sẽ không thiếu tình thương của cha đâu, dù hai người không ở bên nhau, với tình yêu của Tư Thừa dành cho con, cậu ấy tuyệt đối sẽ không để Tiểu Bão phải chịu thiệt thòi, vì vậy, bây giờ em chỉ cần nghĩ cho bản thân mình, em phải tự hỏi chính mình."
Chung Tức đờ đẫn nhìn ra mặt biển xa xa.
"Thực ra trong lòng em rất rõ, quay về bên cạnh anh ta không phải chuyện dễ dàng, dù em không làm chim hoàng yến trong phủ Thống đốc, ở bên ngoài phát triển sự nghiệp của mình, nhưng chỉ cần anh ta còn ngồi ở vị trí đó một ngày, sự chú ý và bàn tán em nhận được sẽ không ít đi, những cuộc phỏng vấn như hôm nay chắc chắn sẽ nhiều đếm không xuể, vậy tại sao còn muốn ở bên nhau? Chắc chắn không phải vì con, cũng không phải vì anh ta giờ đây đã hạ mình cầu xin em."
Du Khả Ngọc nói với Chung Tức: "Anh thì nghĩ, chắc chắn là vì em biết rõ mình vẫn còn yêu cậu ấy á, không phải tình nghĩa vợ chồng nhiều năm đâu, mà là vẫn còn rung động vì cậu ấy."
"Giống bảy năm trước, giây trước em còn khóc đòi bỏ học để tránh xa Hoắc Tư Thừa, giây sau khi thấy cậu ấy từ đám đông bước về phía em, em vẫn ngẩn ngơ nhìn cậu ấy, không thể bước đi nổi."
Chung Tức im lặng rất lâu.
Lâu đến nỗi Du Khả Ngọc cảm thấy gió đêm nay thật lạnh, đưa tay lên giữ cổ áo, bỗng nghe Chung Tức cất tiếng.
"Nhưng Hoắc Tư Thừa đâu còn hấp dẫn như bảy năm trước, bây giờ anh ta chỉ là một ông chồng bị bỏ, rơi vào khủng hoảng tuổi ba mươi, anh không thấy anh ta không còn đẹp trai như trước sao?"
Du Khả Ngọc bật cười khúc khích, biểu cảm của Chung Tức khi nói những lời này, bỗng chốc trùng khớp với bảy năm trước.
Du Khả Ngọc cố ý nói: "Không còn hấp dẫn đến vậy sao, thế sao hồi sáng tinh mơ ai đó lại bảo A Huyên đến nhà gỗ đón ông chồng ba mươi tuổi bị bỏ kia đi ăn sáng vậy?"
Sắc mặt Chung Tức ngượng ngùng, cứng miệng nói: "Không liên quan đến em."
Du Khả Ngọc cười vỗ vỗ vai Chung Tức.
"Từ từ suy nghĩ nhé, Tiểu Tức, có anh ở bên cạnh em mà."
Tiếng thuỷ triều dâng cao từng đợt, ánh trăng dần chìm xuống.
Hoắc Tư Thừa nghỉ mười ngày, cuộc sống trên đảo thật nhàn nhã, thoải mái, thời gian trôi qua rất nhanh. Hoắc Tư Thừa nhìn kỳ nghỉ sắp kết thúc nhưng cũng chẳng thể làm gì khác, dạo này Chung Tức đang chuẩn bị thi vào Viện nghiên cứu Thiên văn, thêm cả việc ở đài phát thanh, mỗi ngày đều bận rộn không ngơi nghỉ.
Trong lòng hắn nóng ruột, nhưng cũng không muốn quấy rầy. Mỗi ngày xử lý xong công việc khẩn cấp mà trợ lý Văn trình lên, hắn sẽ đến thư viện, Chung Tức làm việc trong văn phòng, hắn thì đọc sách bên ngoài văn phòng, đồng hành cùng Chung Tức.
Những cuốn sách thiên văn học trước đây không thể đọc nổi, thì giờ đây hắn dần dần đã có thể đọc được.
Cùng đọc sách với hắn là một cậu bé khoảng hơn mười tuổi, cậu bé khuyên hắn nên bắt đầu đọc từ "The Complete Star Atlas ", sau đó đọc "The Hitchhiker"s Guide to the Galaxy" và "Stargazing: Photographs of the Night Sky". Ánh mắt cậu bé luôn rụt rè, nói chuyện rất khẽ, Hoắc Tư Thừa vừa mở miệng là cậu nhóc theo phản xạ lùi lại liền.
Nhân viên thư viện nói với Hoắc Tư Thừa: Đứa trẻ đó bị tự kỷ, bị cha mẹ bỏ mặc, anh Chung rất quan tâm nó.
Đây là lần đầu tiên Hoắc Tư Thừa trực tiếp đối mặt với người mắc chứng tự kỷ, nhìn từng cử chỉ hành động của Kỷ Lịch, hắn bỗng hiểu tại sao Chung Tức lại quan tâm đến nhóm người này như vậy.
Những đứa trẻ đến từ ngôi sao.
Chung Tức trước đây cũng vậy.
BR2786 của Chung Tức, thực ra là một chỗ dựa tinh thần, nhưng Hoắc Tư Thừa chưa từng công nhận sự tồn tại của ngôi sao đó, còn luôn tùy tiện trêu đùa, không để ý đến nó, khi Chung Tức hào hứng nói về BR2786, hắn thường bảo: "Được rồi được rồi được rồi, người ngoài hành tinh bé nhỏ của anh, khi nào chúng ta có thể lên giường đây?"
Trong lòng Chung Tức hẳn đã thất vọng lắm. Đang định thở dài, thì Chung Tức ra khỏi văn phòng. Anh cầm cốc đi đến cây nước, Hoắc Tư Thừa cũng đi theo, tìm chuyện để nói: "Anh đọc xong cuốn này rồi, Guide to the Galaxy, rất hay."
Chung Tức liếc nhìn hắn một cái, không nói gì. Hoắc Tư Thừa đi theo Chung Tức, "Tức Tức, anh hầm món thịt bò em thích nhất rồi, tối nay qua chỗ anh nhé?"
Hoắc Tư Thừa đuổi theo anh đến tận cửa văn phòng, còn chưa nhận được phản hồi từ Chung Tức, Chung Tức đã đóng sầm cửa lại, làm quản lý thư viện và Kỷ Lịch đều giật cả mình.
"..." Hoắc Tư Thừa không muốn thể hiện sự lúng túng trước người ngoài, hắn khẽ ho một tiếng, vẫn đứng thẳng người, đưa tay chỉnh lại cổ tay áo sơ mi, mỉm cười với Kỷ Lịch và người quản lý.
Kỷ Lịch ngây thơ cúi đầu, tiếp tục đọc sách, cậu không hiểu sao lại có người có thể làm cho anh Chung dịu dàng tức giận như vậy.
Hoắc Tư Thừa về nhà một mình, vừa vào bếp liền phát hiện ra thịt bò mình vất vả hầm đã bị Thịnh Huyên ăn mất một nửa, Thịnh Huyên vô tội nói: "Hả? Đây là cậu hầm cho Chung Tức à? Tôi tưởng Tiểu Ngư làm, còn đang nghĩ sao vị bị thay đổi."
Hoắc Tư Thừa nhìn cái đĩa trống không trước mặt Thịnh Huyên.
Thịnh Huyên nói với giọng rất thành khẩn: "Xin lỗi cậu nhé, nhưng mà dù tôi không ăn thì Chung Tức cũng có ăn đâu."
Thịnh Huyên cười, "Cũng có chút, nhất là khi so sánh với cậu."
"..."
"Khi nào cậu về?"
"Tối mai."
"Tôi thấy vụ nổ nhà máy ở căn cứ Ocher gần đây gây ồn ào dư luận, chính quyền cũng không dẫn dắt tốt dư luận, cậu vẫn phải ở lại Liên minh thôi, người trong văn phòng mới yên tâm được."
"Ừm." Hoắc Tư Thừa gật đầu.
Hoắc Tư Thừa: "Thế còn Chung Tức?"
Du Khả Ngọc vừa hay từ ngoài về, Hoắc Tư Thừa nói: "Vậy phiền Tiểu Ngư giúp chăm sóc Chung Tức nhé."
Du Khả Ngọc cười nói: "Không vấn đề gì."
Thịnh Huyên hỏi: "Em cũng ở lại đây sao?"
"Phong cảnh ở đây đẹp thế này, em muốn ở lại đây nghỉ ngơi một thời gian," Du Khả Ngọc ngồi xuống bên cạnh Thịnh Huyên, nói với anh: "Tiểu Tức nói trong năm thì tháng năm tháng sáu ở đây là đẹp nhất, em đang nghĩ tạm thời ở lại đến tháng sáu đã, sau tháng sáu em sẽ quyết định là về Ocher, hay đến chỗ anh."
Thịnh Huyên nắm tay anh, "Được, tùy em quyết định."
Hoắc Tư Thừa đứng bên cạnh nhìn hai người với tâm trạng phức tạp.
Một đêm trôi qua nhanh chóng, trợ lý Văn đã bắt đầu sắp xếp việc rời đảo, Hoắc Tư Thừa vẫn ngồi trên chiếc ghế dài trước cửa văn phòng của Chung Tức, hắn nghe thấy tiếng lật sách hoặc gõ phím của Chung Tức ở bên trong, âm thanh không lớn, như một thứ nhạc nền có nhịp điệu và êm dịu, khiến nhịp tim rối loạn của Hoắc Tư Thừa dần trở nên ổn định.
Khi hoàng hôn buông xuống, ánh tà dương xuyên qua cửa sổ, kéo dài những cái bóng của kệ sách, Hoắc Tư Thừa chỉ còn nửa tiếng nữa là phải đến bến tàu, lúc này trong thư viện đã không còn ai, Kỷ Lịch và người quản lý đều đã rời đi, chỉ còn Hoắc Tư Thừa một mình ngồi lại.
Hai mươi phút nữa trôi qua, Hoắc Tư Thừa đứng dậy. Hắn gõ cửa văn phòng: "Tức Tức, anh... anh phải về rồi, kỳ nghỉ tiếp theo anh sắp xếp vào giữa tháng bảy, xin lỗi vì không thể luôn ở bên em, nhưng thấy cuộc sống hiện tại của em phong phú thế này, anh cũng mừng cho em lắm, anh đã làm thịt bò xào dứa cho em, làm bánh quy cho Tiểu Bão, đều giao cho Tiểu Ngư rồi, lát nữa cậu ấy sẽ giúp anh mang đến nhà."
Hoắc Tư Thừa ngừng lại, giọng không giấu nổi thất vọng, "Anh về đây."
Bên trong không có phản hồi, nhưng Hoắc Tư Thừa nghe thấy tiếng gõ phím đã ngừng lại. Hoắc Tư Thừa muốn nói gì đó, nhưng cổ họng khô khốc, một câu cũng không nói ra được, chỉ có thể trơ mắt nhìn thời gian trôi qua, nỗi nhớ nhung dâng trào, gần như nuốt chửng hắn, từ nhỏ đến lớn hắn luôn nghĩ mình bất khả chiến bại, vậy mà trong tình cảm lại càng ngày càng mong manh.
Sau khi hắn rời đi, Chung Tức ngây người nhìn màn hình máy tính, trên đó chỉ có hai dòng chữ.
Thực ra cả buổi chiều anh chỉ viết được mỗi hai dòng, bởi Hoắc Tư Thừa luôn làm xao động tâm trí anh. Hoàng hôn bên ngoài cửa sổ càng thêm trầm buồn, Chung Tức vịn mép bàn đứng dậy, chân hơi tê, anh chậm rãi bước đến cửa.
Mở cửa ra, một làn gió lạnh thổi vào, anh hạ mi mắt xuống, trong lòng mờ mịt. Giây tiếp theo, bóng dáng Hoắc Tư Thừa xuất hiện ở cửa thư viện, Chung Tức kinh ngạc đến nín thở, ngây người nhìn Hoắc Tư Thừa bước về phía mình, dang tay ôm anh vào lòng. Cái ôm của đối phương luôn rất có lực, không để lại chút kẽ hở nào.
Hoắc Tư Thừa hôn lên má Chung Tức. Hơi thở của hắn chui vào cổ áo Chung Tức, phả vào hõm cổ Chung Tức, Chung Tức nghe thấy hắn nói: "Làm sao đây? Tức Tức, anh vẫn không nỡ rời xa em."
Chung Tức nâng tay lên, định vòng qua eo Hoắc Tư Thừa, nhưng khi tay chạm vào vạt áo Hoắc Tư Thừa, vẫn kìm lại. Hoắc Tư Thừa muốn hôn Chung Tức, nhưng bị Chung Tức né tránh.
"Anh đã bắt đầu nhớ em rồi." Hoắc Tư Thừa nói.
Chung Tức mấp máy môi, vẫn cúi mắt không nói gì.
"Đầu tháng năm anh phải đến căn cứ Thanh Nguyên khảo sát dự án tưới tiêu, nếu có thời gian, anh muốn tiện thể ghé đảo Đông Thăng, như vậy chúng ta sẽ không phải xa cách quá lâu," Hoắc Tư Thừa vẫn ôm Chung Tức, lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve lưng đối phương: "Tức Tức có nhớ anh không?"
Chung Tức ngập ngừng nói: "Không."
Hoắc Tư Thừa khẽ cười, cúi đầu hôn lên vành tai Chung Tức, "Tức Tức lớn rồi, trước kia mỗi khi nói dối, tai đều đỏ lên."
Chung Tức vùi mặt vào vai Hoắc Tư Thừa, ngừng vài giây, rồi đột ngột đẩy hắn ra, khi Hoắc Tư Thừa chưa kịp phản ứng thì đóng sầm cửa lại.
Kỳ nghỉ tháng tư của Hoắc Tư Thừa cuối cùng cũng kết thúc. Sau khi Hoắc Tư Thừa rời đi, Chung Tức ở lại một mình trong thư viện rất lâu, đến khi Lê Phi Minh tan làm đến, anh mới hoàn hồn.
Lê Phi Minh nói: "Hình như Thống đốc Hoắc không còn trên đảo nữa."
Chung Tức không trả lời, chỉ mở tai nghe và micro liên kết, bắt đầu kết nối đài phát thanh tối nay.
*
Đầu tháng năm ở đảo Đông Thăng đúng như cư dân trên đảo giới thiệu, đẹp như thiên đường, Hoắc Tiểu Bão mỗi ngày đều kéo cái xẻng nhỏ và xe chở cát của mình ra bãi biển, xây lâu đài cho Đốm.
Nhóc còn quen được hai người bạn khác, một đứa ba tuổi một đứa bốn tuổi, Hoắc Tiểu Bão không tiếc chia sẻ đồ chơi đắt tiền của mình cho các bạn, cu cậu sẽ nói với bạn rằng: "Chiếc xe chở đất này là ba mua cho tớ, cái bình nước này là của mẹ tớ, con thuyền cát đó là chú Tiểu Ngư làm cho tớ, làm bằng gỗ đấy."
Các bạn hỏi nhóc: "Thế ba cậu đâu? Sao không ở đây?"
Hoắc Tiểu Bão sẽ trả lời: "Ba tớ bận lắm, ba rất muốn ở bên cạnh tớ."
Chung Tức vẫn đang chuẩn bị cho kỳ thi vào Viện nghiên cứu Thiên văn, sách và đề kiểm tra chất cao bằng nửa người, anh đọc nghiên cứu đến hoa cả mắt, vừa ra khỏi sân thì nhân viên bên bưu điện đột nhiên mang đến một bức thư.
"Anh Chung ơi, thư của anh đây, gửi từ đảo Huy Sơn."
Đảo Huy Sơn giống như đảo Đông Thăng, đều là những đảo nhỏ phụ thuộc vào căn cứ Thanh Nguyên, nhưng điều kiện địa lý ở đó còn tệ hơn cả đảo Đông Thăng.
Chung Tức nhận thư, tò mò mở thư ra.
Người gửi thư là một cô gái tên Hoàng Kỳ, cô nói cô luôn nghe đài phát thanh trên mạng, cô có một người anh trai tự kỷ, ban đầu mở đài phát thanh là cho anh trai nghe, nhưng anh trai không hứng thú với thiên văn học, ngược lại cô lại nảy sinh hứng thú rất lớn với nó, nhưng điều kiện gia đình hiện nay thì không cho phép cô theo học thiên văn học. Anh trai cô bị tự kỷ rất nặng, không thể tự chăm sóc bản thân, gần đây bố mẹ luôn khuyên cô không học tiếp lên nữa, mà ở nhà chăm sóc anh trai, cô cảm thấy rất đau khổ, lại không có ai để tâm sự, nên đột nhiên nảy ra ý định viết một bức thư cho Chung Tức, mong nhận được giúp đỡ.
Đọc xong thư của Hoàng Kỳ, Chung Tức liền rơi vào trầm tư. Xuất phát từ sự lo lắng cho Hoàng Kỳ, cộng thêm việc anh luôn muốn đi xem các đảo xung quanh căn cứ Thanh Nguyên nên tối hôm đó, anh quyết định đến đảo Huy Sơn để gặp Hoàng Kỳ.
Sau khi chuẩn bị xong, anh lên đường ngay ngày hôm sau, trước khi đi anh ôm Hoắc Tiểu Bão dỗ dành một lúc, hứa hẹn chậm nhất sáng mai sẽ về, Hoắc Tiểu Bão chu môi, ôm chặt vai Chung Tức, sụt sịt bảo: "Mẹ phải về sớm với Tiểu Bão."
Chung Tức liên tục đồng ý.
Du Khả Ngọc đề nghị đi cùng Chung Tức, Chung Tức nói: "Không cần đâu, em đi về nhiều nhất một ngày thôi."
Đội phó đội cảnh vệ mà Hoắc Tư Thừa để lại sắp xếp hai người đi cùng Chung Tức, Chung Tức liền lên thuyền đi đảo Huy Sơn.
Sau khi Chung Tức rời đi, Chu Phỉ ngồi trong sân, đột nhiên thở dài một hơi, Du Khả Ngọc hỏi: "Cô, sao vậy cô?"
"Trước đây Tiểu Tức chưa từng dính gì đến những chuyện này, tin tức cũng chẳng xem mấy, nó chỉ muốn an phận sống đơn giản, còn giờ thì có chút bị đồng hóa với Hoắc Tư Thừa rồi."
Du Khả Ngọc cười khuyên Chu Phỉ: "Hai người ở bên nhau cũng bảy năm rồi, không thể không bị ảnh hưởng bởi đối phương đâu cô, trước khi gặp Tiểu Tức, Tư Thừa còn nói với con là cả đời sẽ không kết hôn nữa cơ."
Chu Phỉ cúi đầu nhìn Hoắc Tiểu Bão, thở dài: "Thôi, kệ chúng vậy, phận làm cha mẹ còn có thể ở bên cạnh chúng được bao lâu nữa chứ?"
*
Sau khi lên đảo Huy Sơn, Chung Tức lần theo địa chỉ trong thư tìm được Hoàng Kỳ, cô bé năm nay mười sáu tuổi, trông rất thanh tú. Tình hình thực tế của gia đình cô không khác gì với những gì viết trong thư, vẻ bướng bỉnh và không cam chịu trong mắt cô gái nhỏ cũng khiến Chung Tức rất đau lòng.
Chung Tức và bố mẹ cô bé trải qua một hồi thương lượng, nói rất nhiều lời hay, cũng nói với bố mẹ cô bé rằng Liên minh sẽ trợ cấp và giúp đỡ những bệnh nhân mắc bệnh tâm lý như tự kỷ. Chung Tức lấy ra tin tức về cuộc phỏng vấn của mình với bên truyền thông, để chứng minh mình không phải người xấu, bố mẹ cô bé vẫn không tin.
Kéo dài đến ngày hôm sau, Chung Tức lại đến thuyết phục bố mẹ cô bé, anh đổi cách khác, tập trung vào người anh trai tự kỷ của cô, anh liên hệ với trung tâm phục hồi chức năng tự kỷ của căn cứ Thanh Nguyên, để cậu anh trai được đến đó phục hồi chức năng, như vậy cô em gái có thể tiếp tục đi học, thái độ của bố mẹ cô bé cuối cùng cũng dao động.
Chiều hôm đó, họ cuối cùng cũng đồng ý để con gái tiếp tục đi học. Cô bé hào hứng nói với Chung Tức, tương lai cô nhất định sẽ thi vào Viện nghiên cứu Thiên văn.
Chung Tức đập tay với cô bé, cười nói: "Được, chúng ta cùng cố gắng nhé, phấn đấu để tương lai làm đồng nghiệp với nhau ha."
Khi rời đi, Chung Tức ngoái nhìn nhà cô gái nhỏ, anh nói với cảnh vệ bên cạnh: "Tôi đi dạo quanh đây một vòng, xem có nơi nào thích hợp để phát triển du lịch không."
Đảo Huy Sơn năm năm trước mới được sáp nhập vào Liên minh, rất lạc hậu, thiên tai thường xuyên xảy ra, có rất nhiều vùng núi gần như không có một ngọn cỏ, trông rất hoang vắng, tiêu điều.
Theo lời người giới thiệu, Chung Tức đến một ngọn núi tương đối ổn hơn, kết quả vừa lên núi, đảo Huy Sơn liền đón cơn bão sấm sét lớn nhất trong mười năm qua, thoáng chốc mây đen kéo đến, gió cuồng nộ nổi lên, những cây xung quanh Chung Tức đều bắt đầu lắc lư mạnh.
Chung Tức nghe thấy cảnh vệ phía sau đang gọi: "Anh Chung, mau quay lại đi, anh Chung ơi!"
Anh lập tức quay người, nhưng đã không thể phân biệt được phương hướng, khi mưa lớn rơi xuống, anh thấy một tia sáng, tưởng là đèn pin của cảnh vệ, vội vàng chạy tới, kết quả chân bị trượt, liền dẫm vào mép một sườn dốc.
Anh nghe thấy một tiếng "Tức Tức", chưa kịp phân biệt, cơ thể đã ngã về phía sườn dốc. Có người lao tới ôm lấy anh. Một tia chớp rạch ngang qua bầu trời, trong khoảnh khắc tầm nhìn trở nên rõ ràng, Chung Tức nhìn thấy gương mặt của Hoắc Tư Thừa.
Chung Tức tưởng mình nhìn nhầm. Sao Hoắc Tư Thừa lại ở đây?
Trong giây phút ngã xuống, Hoắc Tư Thừa dùng sức ôm chặt Chung Tức vào lòng, vòng tay lên che chở đầu của Chung Tức, họ ngã mạnh xuống chân dốc. Cơ thể Chung Tức không còn thuộc về anh nữa, anh chỉ có thể rơi xuống cùng cơn mưa như trút nước, tay chân liên tục va đập vào những tảng đá nhô ra xung quanh. Cảm giác rung chuyển dữ dội khiến anh chỉ có thể ôm chặt lấy Hoắc Tư Thừa, cho đến khi ngã vào một hố sâu.
Vì Hoắc Tư Thừa dùng cả người làm đệm bên dưới, nên cảm giác đau đớn dự đoán đã không xuất hiện. Anh nghe thấy một tiếng rên đau đớn của Hoắc Tư Thừa, sau đó không còn nghe thấy gì nữa. Chung Tức lập tức cảm thấy hoảng sợ. Anh ôm Hoắc Tư Thừa dậy, dưới ánh sáng mờ ảo, nhìn thấy đôi mắt khép chặt của Hoắc Tư Thừa.
Đầu óc anh trống rỗng trong giây lát, anh lúng túng ôm lấy Hoắc Tư Thừa, sờ gáy và lưng hắn, không thấy chảy máu, anh nghẹn ngào nói: "Hoắc Tư Thừa, Hoắc Tư Thừa, Tư Thừa, anh tỉnh lại đi, anh bị ngã chỗ nào vậy? Anh mau tỉnh lại đi, chồng ơi..."
Phải làm sao đây? Chung Tức không biết phải làm sao, anh rất sợ hãi. Anh có thể giận dỗi với Hoắc Tư Thừa, có thể ngó lơ, có thể không gặp mặt cả mấy tháng, nhưng Hoắc Tư Thừa không thể có chuyện gì được. Anh sẽ phát điên mất.
Nước mắt anh rơi xuống mặt Hoắc Tư Thừa, bên tai bỗng vang lên tiếng cười khẽ của hắn: "Vốn chỉ được nghe tiếng "chồng ơi" trong đêm tân hôn, không ngờ ở đây lại được nghe thêm lần nữa."
Chung Tức sững người, anh nhìn Hoắc Tư Thừa đang nằm trong lòng mình mở mắt ra. Hoắc Tư Thừa thần thái rạng rỡ, trông có vẻ hoàn toàn không bị thương gì. Vẻ mặt của hắn giống như bảy năm trước khi nhảy lên xe rà phá bom mìn, một tay kéo nắp xe lên, chĩa khẩu súng carabine vào Chung Tức, đầy vẻ đắc ý và tự tin, như thể cả thế giới đều nằm trong tầm kiểm soát của hắn.
Câu đầu tiên hắn nói với Chung Tức là: "Chạy được mười hai phút bốn mươi ba giây, không tệ."
Câu nói này dường như báo hiệu điều gì đó trong số mệnh. Chung Tức luôn chạy trốn, Hoắc Tư Thừa luôn đuổi theo, nhưng lần này, ánh mắt của Hoắc Tư Thừa bớt đi vài phần kiêu ngạo, thêm vào vài phần yêu thương đong đầy rõ ràng.
"Gọi lại tiếng chồng ơi được không em?" Hoắc Tư Thừa hỏi.
Chung Tức cứng người nửa phút, rồi sắc mặt thay đổi, đột ngột đẩy Hoắc Tư Thừa ra, nhưng lần này Hoắc Tư Thừa không để anh thoát. Hắn lật người túm lấy Chung Tức, hôn lên môi anh.
Nụ hôn của hắn mang theo sự nồng nhiệt mất kiểm soát, khiến thần kinh vừa thoát nạn của Chung Tức rung động, toàn thân run rẩy như có dòng điện chạy qua.