Sáng sớm hôm sau, làn gió lạnh ẩm ướt len lỏi qua khe cửa nhà gỗ, cùng tiếng chim hót líu lo trên cành cây đánh thức Hoắc Tư Thừa dậy. Hắn mở mắt, theo thói quen định ôm Chung Tức vào lòng, nhưng chỉ ôm được một khoảng không trống rỗng.
Hoắc Tư Thừa bừng tỉnh.
Chung Tức không còn ở đây nữa.
Hoắc Tư Thừa ngơ ngác nhìn xung quanh, trời đã sáng, nắng ban mai chiếu qua khe hở và cửa kính lọt vào nhà, máy sưởi trong nhà gỗ vẫn đang hoạt động, hơi nóng bốc lên thành làn sương mờ ảo trong buổi sớm đầu xuân, không khí trở nên nhẹ nhàng, nhưng bên giường lại không có một bóng người.
Hoắc Tư Thừa bật dậy.
Nếu không phải vết răng trên cánh tay vẫn còn đó, có thể chứng minh Chung Tức đã từng ở đây, hắn còn suýt thì tưởng mình bị mộng du rồi đến nơi này, còn cuộc ái ân đêm qua cũng chỉ là một giấc mơ mê tình.
Có vẻ Chung Tức đã rời đi từ sớm. Bởi vì tối qua Chung Tức đã nói, điều này không có ý nghĩa gì cả, chỉ là Chung Tức muốn thế, và Hoắc Tư Thừa sẵn lòng chấp nhận tình trạng này.
Đêm qua...
Hoắc Tư Thừa đưa tay lên xoa thái dương.
Không thể phủ nhận, đêm qua là đêm hắn có được giấc ngủ ngon nhất trong những ngày gần đây, từ thể xác đến tâm hồn đều trở nên thư thái, khó có thể diễn tả bằng lời.
Khoa học không thể chứng minh liệu pheromone cấp 10 có liên quan trực tiếp đến trí thông minh hay không, nhưng từ nhỏ đến lớn, Hoắc Tư Thừa quả thật đều nắm bắt mọi thứ mới mẻ một cách dễ dàng, học một biết mười, chỉ riêng chuyện giường chiếu, là hắn không thuận buồm xuôi gió được như vậy, đặc biệt là khoảng thời gian mới ở bên Chung Tức, hắn thực sự đã dồn hết tâm tư vào vấn đề này.
Bởi vì Chung Tức quá mảnh mai. Làm thế này không chịu, làm thế kia lại bảo đau.
Bảy năm trước, lúc hắn và Chung Tức ở lại trong căn biệt thự ngắm sao, vừa tắt đèn xong, hắn liền dò dẫm chạm vào thân thể đối phương, lúc đó Chung Tức còn rất ngây thơ, lại dễ ngại, nước mắt thì cứ như thác đổ, động một tí là lã chã rơi, chẳng khác gì Hoắc Tiểu Bão bây giờ.
Hoắc Tư Thừa cứ hôn được một lúc là phải dừng lại dỗ Chung Tức, Chung Tức ở trước mặt Hoắc Tư Thừa rất khác khi ở chung với những người khác, em ấy thực ra rất biết làm nũng, là kiểu nũng nịu đầy bản năng, nũng nịu mà không cần suy nghĩ, nũng nịu kiểu kiêu kì vì được hắn cưng chiều, nhiều khi Hoắc Tư Thừa còn chưa làm gì, mà đã phải xin lỗi cả trăm lần.
Thực ra hắn cũng là lần đầu thôi, nhưng trước mặt một Chung Tức ngây ngô như thế, hắn lại tỏ ra quá bình tĩnh tự nhiên, khiến Chung Tức vì thế còn từng nổi giận đùng đùng, sau đó Hoắc Tư Thừa phải thề bằng cả mạng sống của mình, nhiều lần khẳng định trước đây hắn thực sự chưa từng yêu đương với ai cả.
Chung Tức suy nghĩ một lúc thấy mình quá đáng, liền dựa vào lòng Hoắc Tư Thừa ủ rũ nói: "Được rồi, em tin anh."
Mọi thứ trong lần đầu yêu đương đều do Hoắc Tư Thừa chủ động, nhưng đêm qua, có vài lần lại là Chung Tức chiếm thế chủ động.
Chung Tức thực sự đã lớn rồi. Em ấy bắt đầu đặt cảm xúc của mình lên hàng đầu, không còn nuông chiều để Hoắc Tư Thừa đòi hỏi vô độ, mà là liên tục điều chỉnh, tìm ra trạng thái thoải mái nhất cho bản thân, còn Hoắc Tư Thừa thì không dám không phối hợp.
Hoắc Tư Thừa nhìn gương mặt đỏ ửng như trái đào, ánh mắt mê li của em ấy, vừa định cúi xuống hôn, Chung Tức lại né, rồi xoay người kéo chăn đắp lên, nói: "Được rồi, tôi ngủ đây."
"...?"
Hoắc Tư Thừa sững người, hắn nghiêng người ôm lấy Chung Tức, Chung Tức trầm giọng nói: " Hoắc Tư Thừa, đừng được voi đòi tiên."
Hoắc Tư Thừa đành chịu thua. Hắn nằm bên cạnh Chung Tức, ngửi mùi thơm hoa oải hương nhàn nhạt trên người đối phương, tâm trạng dần dần được xoa dịu. Bên ngoài màn đêm cũng dần buông.
Khi tỉnh lại thì Chung Tức đã đi rồi.
Hoắc Tư Thừa gãi gãi đầu, thay quần áo chuẩn bị rời khỏi căn nhà gỗ, vừa mở cửa đã nghe thấy tiếng bước chân từ xa vọng lại, trong lòng hắn khấp khởi vui mừng, định nở nụ cười thật tươi, nhưng phát hiện người đến lại là Thịnh Huyên.
Thịnh Huyên nhướn mày, cố ý hỏi: "Thống đốc Hoắc, sao ngài lại ở đây vậy?"
Vẻ mặt Hoắc Tư Thừa tỏ ra ngượng ngùng.
"Sao cậu biết tôi ở đây?" Mắt Hoắc Tư Thừa bỗng sáng lên, dò hỏi: "Tức Tức bảo cậu đến tìm tôi à?"
"Không phải, tôi thấy trợ lý Văn ở bến tàu."
Hoắc Tư Thừa có vẻ thất vọng.
Thịnh Huyên nói: "Đến chỗ tôi rửa mặt, ăn sáng đi, Tiểu Ngư đã làm xong bữa sáng rồi."
Hoắc Tư Thừa cũng không từ chối.
Khi xuống núi, Thịnh Huyên dặn dò Hoắc Tư Thừa: "Cậu đi bên trái tôi, đừng để chú Chung và cô Chu nhìn thấy."
Hoắc Tư Thừa khó chịu nói: "Tại sao?"
"Có gì khó hiểu đâu? Họ không muốn gặp cậu chứ sao, cô Chu thậm chí còn không thừa nhận từng là mẹ vợ của cậu đó, còn nói muốn đổi họ của Hoắc Tiểu Bão thành họ Chung kìa," Thịnh Huyên đưa mắt nhìn Hoắc Tư Thừa từ trên xuống dưới, khó hiểu nói: "Cậu không biết thật hả?"
"..."
Hoắc Tư Thừa cảm thấy nghẹn trong lòng.
Đi theo Thịnh Huyên đến nơi hắn ở trước đây, Du Khả Ngọc đã chuẩn bị xong một bữa sáng rất phong phú.
Bốn năm không gặp, Hoắc Tư Thừa và Du Khả Ngọc đều có chút ngỡ ngàng. Thực ra nói chính xác thì Hoắc Tư Thừa là người cuối cùng Du Khả Ngọc gặp trước khi bị rơi xuống biển, họ là bạn tốt nhiều năm, Hoắc Tư Thừa cũng thật lòng coi Du Khả Ngọc như em trai của mình. Mặc dù Du Khả Ngọc cũng là alpha, nhưng trong ba năm ở đội đặc công, mỗi lần gặp nguy hiểm, hắn đều đứng chắn trước mặt Du Khả Ngọc.
Du Khả Ngọc đặt đũa xuống, ánh mắt thoáng ngẩn ngơ.
Anh nói: "Tư Thừa à, lâu rồi không gặp."
Hoắc Tư Thừa bước tới vỗ vai Du Khả Ngọc, giơ tay lên rồi lại vỗ thêm lần nữa.
"Về là tốt rồi."
Hai người im lặng hồi lâu, nhiều lời không cần nói ra cũng hiểu. Ba năm trong đội đặc công, ba năm vượt qua làn ranh sinh tử trong mưa bom bão đạn, có lẽ chỉ có Hoắc Tư Thừa mới hiểu được tâm trạng của Du Khả Ngọc.
Du Khả Ngọc còn nhớ có lần sau khi tuần tra xong, anh và Hoắc Tư Thừa đứng trên boong tàu ngắm hoàng hôn. Hoắc Tư Thừa nói lúc về sẽ kết hôn với Chung Tức, Du Khả Ngọc nói: "Tốt quá rồi, ngày cậu và Chung Tức kết hôn, tôi sẽ tỏ tình với A Huyên, lần này tôi tuyệt đối không lùi bước nữa."
Ai ngờ sau đó gặp họa bất ngờ, suýt thì âm dương cách biệt.
Du Khả Ngọc hít vào một hơi dài, mời Hoắc Tư Thừa ngồi xuống, "Ngồi xuống đi, ngồi xuống ăn nhanh nào."
Hoắc Tư Thừa cũng hoàn hồn, "Tôi đi rửa mặt chút đã."
Cảnh vệ lập tức đưa tới đồ vệ sinh cho hắn.
Khoảng hơn 9 giờ sáng, Hoắc Tư Thừa ăn xong bữa sáng, đi dạo với Thịnh Huyên đến bờ biển, cả hai cùng trò chuyện về công việc, Hoắc Tư Thừa nói về chính sách lãnh đạo thường trực luân phiên mới của mình, Thịnh Huyên tỏ ý tán thành, nhưng nói chuyện một lúc cuối cùng chủ đề vẫn dừng lại ở vấn đề tình cảm của cả hai.
"Cậu và Tiểu Tức giờ tính sao hả?"
Hoắc Tư Thừa ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, nhìn những con chim chao lượn trên mặt biển, thở dài nói: "Từ từ theo đuổi lại thôi."
"Nếu là trước đây, chắc chắn cậu sẽ nói, qua một thời gian nữa, Tiểu Tức sẽ tha thứ cho cậu, trước đây cậu luôn dùng kiểu câu khẳng định đó."
Hoắc Tư Thừa bất đắc dĩ nói: "Trước đây tôi quá tự phụ, cứ nghĩ mọi thứ đều do mình nắm giữ, ai ngờ trong tình yêu, người nắm giữ không phải là người chiến thắng."
"Vậy thì ai mới là người chiến thắng?"
Hoắc Tư Thừa khẽ cười nói: "Tôi cũng không biết làm sao để thắng, nhưng người tự cho mình là thông minh, chắc chắn là kẻ thua cuộc."
Nói chuyện một lúc, Hoắc Tư Thừa vô thức đi về hướng nhà Chung Tức, vừa đi đến con đường nhỏ, liền nghe thấy tiếng gọi của Hoắc Tiểu Bão.
"Đốm ơi—"
Vì không bị thương đến xương, thêm vào đó khả năng tự lành của chó con rất mạnh, Đốm nhanh chóng bình phục, ngày thứ ba đã có thể ra khỏi chuồng chó, bắt đầu nhảy nhót, chơi đùa với Hoắc Tiểu Bão.
Hoắc Tiểu Bão đuổi theo sau Đốm, lo lắng kêu: "Đốm về nhà, Đốm hư, tớ không muốn Đốm nữa!"
Hoắc Tư Thừa lanh tay lẹ mắt, khi chú chó chạy tới, liền cúi người bắt lấy nó, rồi tiện tay thảy sang cho Thịnh Huyên, nhanh chóng bước lên phía trước, dang tay đón Hoắc Tiểu Bão đang chạy tới.
Hoắc Tiểu Bão vui mừng cười lớn, "Ba ơi!"
Cu cậu chạy về phía Hoắc Tư Thừa, Hoắc Tư Thừa một tay ôm lấy nhóc, tung lên trời vài cái, Hoắc Tiểu Bão cười khanh khách.
Chơi vài lần, Hoắc Tư Thừa ôm Hoắc Tiểu Bão vào lòng, để nhóc ngồi trong khuỷu tay mình, cúi đầu hôn mạnh lên má mềm mại, hồng hào của nó. Má của Hoắc Tiểu Bão như cái bánh dẻo, Hoắc Tư Thừa thơm mãi không chán, hắn cắn một cái, Hoắc Tiểu Bão kêu "á" một tiếng, mở to miệng, cũng cắn lên má Hoắc Tư Thừa một cái.
Cậu nhóc mềm nhũn gục xuống vai Hoắc Tư Thừa, lầm bầm: "Ba ơi, con nhớ ba lắm."
Hoắc Tư Thừa lập tức cảm thấy mọi phiền não đều tan biến. Những công việc phức tạp của Liên minh trước mặt Hoắc Tiểu Bão đều không đáng nhắc tới, hắn dựa vào đầu Hoắc Tiểu Bão, nhẹ giọng nói: "Ba cũng rất nhớ con, Tiểu Bão sống ở đây có vui không?"
Hoắc Tiểu Bão lập tức trả lời: "Vui! Ở đây vui lắm."
"Có gặp được bạn tốt nào không?"
Hoắc Tiểu Bão gật đầu, "Trong thư viện có nhiều anh chị, mọi người đều chơi với Tiểu Bão."
Thịnh Huyên bế Đốm đi tới, "Cậu có thấy là sau khi Tiểu Bão đến đây, khả năng biểu đạt tốt hơn trước kia nhiều không?"
"Trước đây nó suốt ngày bị nhốt trong dinh thự giám đốc, ngoài Chung Tức và cậu ra, cũng không gặp được đứa trẻ cùng tuổi nào khác, ngay cả khi đến khu vui chơi trẻ em, người ta cũng kiêng dè nó là con của cậu, nên không dám cho con mình tiếp xúc nhiều với Tiểu Bão."
Hoắc Tư Thừa hơi áy náy, cúi đầu lại hôn một cái lên mặt Hoắc Tiểu Bão.
"Xem ra đảo Đông Thăng thật là một miền đất phong thủy tốt, từ khi Chung Tức đưa con đến đây, dường như mọi thứ đều đang trở nên tốt đẹp hơn."
"Cậu định đầu tư vào đây à?"
"Tôi á?" Thịnh Huyên cười cười, "Bây giờ không cần đến tôi đâu, một mình Chung Tức đã có thể làm sống lại nơi này rồi."
Hoắc Tư Thừa không hiểu.
"Chung Tức đã viết một bài giới thiệu về đảo Đông Thăng đăng trên trang nhất của báo Duyệt Thế, gây được không ít sự chú ý của dư luận, hai ngày nữa sẽ có phóng viên đến phỏng vấn Chung Tức."
"Tức Tức đồng ý cho người khác phỏng vấn sao?"
"Đồng ý chứ, Chung Tức tự yêu cầu đấy, cậu ấy hy vọng có thêm nhiều người chú ý đến nơi này, thúc đẩy phát triển kinh tế của đảo Đông Thăng."
Hoắc Tư Thừa im lặng hồi lâu.
Thịnh Huyên nói: "Bảy năm rồi, mọi người đều đã trưởng thành."
Thịnh Huyên nhìn Hoắc Tư Thừa, lại trêu chọc: "Nhưng mà... cậu vẫn phải tu luyện thêm đã, dù sao bây giờ vợ không chịu chấp nhận cậu, mẹ vợ lại càng không hài lòng với cậu con rể này."
Hoắc Tư Thừa nghe vậy có vẻ không vui.
"Sao Chung Tức không chấp nhận tôi? Em ấy chấp nhận rồi, bọn tôi tối qua còn—" nói đến đây, Hoắc Tư Thừa lại dừng lại.
Thịnh Huyên cong môi lên cười.
Hoắc Tư Thừa nhíu mày nói: "Dù sao tôi biết, em ấy đã chấp nhận tôi rồi."
"Thật vậy sao?"
Hoắc Tư Thừa không chịu thua, ra vẻ bí ẩn nói: "Tối qua Chung Tức ngủ ở lại ở nhà gỗ."
Thịnh Huyên "ồ" một tiếng, tỏ ra rất ngạc nhiên, "Vậy sao, xem ra hai người như củi khô bốc lửa, vừa chạm đã bùng cháy rồi nhỉ."
Hoắc Tư Thừa liếc nhìn Hoắc Tiểu Bão, lắc lắc cánh tay, lắc cho cậu nhóc đung đưa qua lại, hắn tự tin nói: "Tiểu Bão à, ba sắp được ngủ cùng con và mẹ rồi."
Hoắc Tiểu Bão nghiêng đầu suy nghĩ. Thực ra cậu nhóc cũng không muốn ngủ với ba mẹ mấy, bởi vì mỗi lần trước khi ngủ rõ ràng là nằm bên cạnh ba mẹ, lúc tỉnh dậy lại phát hiện mình đã bị chuyển sang phòng trẻ con từ lâu rồi.
Cậu nhóc ghét nhất người lớn không giữ lời hứa!
Cu cậu bĩu môi nhìn về phía Thịnh Huyên, Thịnh Huyên nắm bàn chân nhỏ của Đốm, vẫy vẫy về phía nhóc, Hoắc Tiểu Bão nhe răng cười.
Hoắc Tư Thừa đưa Hoắc Tiểu Bão vào nhà gỗ chơi. Không lâu sau, Chu Phỉ ra ngoài tìm Hoắc Tiểu Bão, nhưng phát hiện cậu nhóc không có trong sân, bà vội vàng gọi Chung Tức cùng đi tìm, cuối cùng tìm thấy hai ba con đang đùa giỡn trong căn nhà gỗ.
Sắc mặt Chu Phỉ lập tức trở nên khó coi.
Hoắc Tư Thừa vội vàng đứng dậy chào hỏi Chu Phỉ, Chu Phỉ không đếm xỉa đến hắn, quay đầu nhìn về phía Chung Tức, trong ánh mắt đầy vẻ chất vấn.
Chung Tức mang vẻ mặt rất vô tội.
Anh nói: "Con cũng không biết tại sao anh ta lại ở đây."
Hoắc Tư Thừa câm nín. Chung Tức hoàn toàn phủi sạch quan hệ, cũng không nhắc đến những chuyện tối qua.
Sau khi Chu Phỉ rời đi, Hoắc Tư Thừa nắm lấy cánh tay Chung Tức, có chút ấm ức, "Tối qua... tối qua chúng ta không phải..."
Chung Tức rút tay về, nhíu mày nói: "Tối qua gì? Tối qua tôi có đến đây sao?"
Ánh mắt anh trong trẻo bình tĩnh, nhìn Hoắc Tư Thừa như đang nhìn một người xa lạ, hoàn toàn không có vẻ mơ màng say đắm lúc lên đỉnh tối qua, nếu không phải vết răng trên vai và vết cào trên lưng vẫn còn rõ ràng, Hoắc Tư Thừa thực sự đã hoài nghi tối qua bản thân đã mộng xuân rồi.
Đối diện với Chung Tức, Hoắc Tư Thừa lại lần nữa câm nín. Chung Tức xoay người rời đi, để lại Thịnh Huyên và Hoắc Tiểu Bão ngồi ở cửa căn nhà gỗ, nhìn Hoắc Tư Thừa hồn xiêu phách lạc.
Thịnh Huyên không quên trêu: "Không phải cậu bảo tối qua hai người như củi khô bốc lửa sao?"
Hoắc Tiểu Bão nghe không hiểu, bắt chước nói: "Bốc lửa bốc lửa!"