Mộng Sinh Giới

Chương 61: Dẫn hồn



Chương 61: Dẫn hồn

Trong căn phòng tối của tòa nhà cũ, Kira căng thẳng quan sát thân thể bất động của Băng Tử Huyên. Đột nhiên, cơ thể hắn bắt đầu rung lên mạnh mẽ, từng đợt, từng đợt, như thể một dòng năng lượng cường đại đang bị nhốt bên trong, tràn ra từng chút một. Khắp căn phòng cũng đồng loạt rung chuyển, các bức tường rung rinh, tiếng kẽo kẹt vang lên từ những góc tối. Cảm giác như tòa nhà sắp sụp đổ dưới sức mạnh này.

Bất chợt, một luồng hắc lôi xuất hiện, những tia sấm chớp đen tuyền chạy quanh cơ thể Băng Tử Huyên, lóe sáng lên những tia ma quái giữa không gian mờ ảo. Luồng năng lượng dường như bùng nổ, lan tỏa khắp căn phòng, làm không khí trở nên ngột ngạt, đầy sức mạnh và uy lực. Tứ phía, bốn tấm bùa được Kira dán ở bốn góc để ổn định linh hồn của Băng Tử Huyên cũng bị ảnh hưởng. Các văn tự cổ xưa hiện lên rõ ràng, rồi rạn nứt, trước khi bùa b·ốc c·háy thành tro bụi, tan vào không khí một cách bí ẩn và đáng sợ.

Năm ngọn nến với sắc lửa lục lam đứng thành vòng quanh Băng Tử Huyên đột nhiên bùng lên một cách dữ dội. Lửa bốc cao hơn, sáng rực, nhảy múa điên cuồng, như bị hấp dẫn bởi năng lượng phát ra từ hắn. Ánh sáng của những ngọn lửa đung đưa mạnh mẽ cho đến khi nến cạn dần, để lại một mùi khét nhẹ và ánh sáng yếu ớt trong căn phòng u ám.

Kira chăm chú nhìn vào những đường dây sinh mệnh chăng quanh cơ thể Băng Tử Huyên, thấy chúng cũng bắt đầu lay động không ngừng, như sắp đứt lìa. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, linh cảm của cô mách bảo rằng có điều gì đó khủng kh·iếp sắp xảy ra.

Đôi mắt Kira lóe lên một tia lo lắng hiếm thấy. Cô quay sang Nhược Thanh Thanh, nét mặt nghiêm nghị và nghiêm trọng. Giọng cô thấp nhưng đầy sức nặng: “Linh hồn của cô có một phần liên kết với ân nhân, chính là điểm duy nhất có thể kéo ngài ấy ra khỏi huyễn cảnh. Nếu cô không làm điều này ngay, e rằng ngài ấy sẽ không thể thoát khỏi đó. Hồn ma tạo ra huyễn cảnh kia đang bị Đạo Thiên Phạt trừng phạt vì đã phá vỡ quy tắc thiên địa để cố thay đổi quá khứ. Cô ta có lẽ đã sắp tiêu tan hoàn toàn, hồn phách sẽ biến mất như hạt bụi trong gió. Nếu ân nhân không kịp thoát ra trước khi huyễn cảnh tan biến, kết cục của ngài ấy cũng sẽ giống như thế.”

Kira ngừng lại, mắt sắc bén như lưỡi kiếm nhìn thẳng vào Nhược Thanh Thanh, từng lời nói ra tựa như một lưỡi dao xuyên qua không khí, nghiêm trọng và không hề khoan nhượng. “Nhưng ta cũng phải nói với cô, nếu cô cùng ngài ấy không kịp rời khỏi đó trước khi huyễn cảnh hoàn toàn sụp đổ, cả cô và ngài ấy cũng sẽ chịu chung kết cục — hồn phách tiêu tan, không còn cơ hội quay lại.”

Nhược Thanh Thanh vừa nghe hết những lời cảnh báo rủi ro từ Kira thì không cần suy nghĩ thêm, gật đầu quyết đoán. "Tôi đồng ý," cô nói, ánh mắt kiên định lấp lánh. "Tôi nhất định sẽ đưa được Băng Tử Huyên ra khỏi huyễn cảnh."



Kira khẽ mỉm cười hài lòng, vẻ mặt trở nên nhẹ nhõm như vừa tìm thấy một đồng minh đáng tin cậy. “Có một người bạn như cô quả là phúc lớn đối với ân nhân. Tốt lắm, chỉ cần nghe theo hướng dẫn của tôi, cô và hắn sẽ không gặp phải nguy hiểm nào không thể vượt qua.” Kira trấn an, giọng điệu mạnh mẽ mà dịu dàng.

Nhược Thanh Thanh nhìn vào ánh mắt kiên nghị của Kira, gật đầu đáp lại. "Tôi biết rồi, phiền cô chỉ dẫn."

Kira gật đầu, từ bàn tay khẽ nắm lại, một thanh kiếm nhỏ màu xanh lục hiện ra, ánh lên tia sáng yếu ớt nhưng sắc bén, tựa như thanh kiếm chứa đựng linh khí từ hàng trăm năm trước. Cô đưa hai ngón tay vuốt dọc theo thân kiếm, khẽ gọi tên: “Thanh Minh Linh Kiếm — dẫn lộ nhân hồi.” Thanh kiếm phát sáng thêm một chút rồi bắt đầu dung nhập vào người Nhược Thanh Thanh, biến mất không để lại dấu vết nào.

Nhược Thanh Thanh theo phản xạ đưa tay chạm lên ngực, nhưng không cảm nhận được điều gì khác biệt. Kira thấy thế, cười nhạt, ánh mắt sắc lạnh thoáng qua, tập trung cao độ vào từng bước triển khai pháp thuật.

Kira giơ tay lên, tụ khí thành một màn chắn, từ từ tạo nên một kết giới bao quanh tòa nhà cũ. Những lớp khí trong suốt đan vào nhau, uốn lượn, tạo thành bức tường vô hình, nhưng mang sức mạnh bảo vệ trước mọi ánh nhìn từ bên ngoài. Một khi kết giới hoàn thành, tòa nhà cũ trông như chìm vào hư vô, chỉ có những người bên trong mới cảm nhận được sự tồn tại của nó.

Đôi mắt Kira ánh lên một tia sáng khác biệt. Cô xuất ra bảy viên đá ngũ sắc, mỗi viên phát ra một sắc màu huyền ảo khác nhau. Kira ném những viên đá xuống, chúng lập tức sắp xếp thành hình thất giác quanh thân thể bất động của Băng Tử Huyên. Tiếp theo, Kira giơ tay, năm cây cờ nhỏ tự động xuất hiện trong tay cô. Cô cắm chúng xuống đất, tạo thành hình ngôi sao năm cánh bao bọc Băng Tử Huyên. Khi mọi thứ đã vào đúng vị trí, năm cây cờ bất chợt phát sáng, lấp lánh, như thể có linh hồn riêng.

Cô lấy một vật trân quý cuối cùng từ trong tay áo, một chiếc pháp bảo cổ có tên là “Huyền Quang Luân”. Chiếc vòng tròn phát sáng nhẹ nhàng nhưng đầy bí ẩn, lơ lửng giữa không trung, tỏa ra những luồng sáng kỳ ảo bao quanh khu vực trận pháp.

Kira quay qua Nhược Thanh Thanh, ánh mắt kiên quyết. “Cô đã sẵn sàng chưa?”



Nhược Thanh Thanh không chút do dự, đáp lại bằng cái gật đầu đầy quyết tâm. Khi thấy Nhược Thanh Thanh đã sẵn sàng, Kira bắt đầu triển khai bí pháp, khéo léo và thành thạo như đã thực hiện không biết bao nhiêu lần. Cô đưa tay khẽ niệm chú, từng luồng linh lực toát ra, bao bọc lấy Nhược Thanh Thanh, giúp linh hồn cô từ từ thoát khỏi cơ thể, như một sợi tơ mỏng manh trôi dạt trong không gian. Khi linh hồn đã hoàn toàn tách ra, cơ thể Nhược Thanh Thanh lả đi, nhưng được Kira đỡ lấy, nhẹ nhàng đặt xuống đất.

Kira nhìn linh hồn thể của Nhược Thanh Thanh, rồi từ tay cô lại xuất ra một sợi cước màu xanh biếc, nhẹ như tơ nhện nhưng mang theo năng lượng kỳ bí. Cô quấn sợi cước quanh linh hồn của Nhược Thanh Thanh, bảo đảm rằng nó sẽ bảo vệ cô và Băng Tử Huyên khỏi mọi hiểm nguy. “Chỉ cần giữ sợi cước này bên mình, cô và ân nhân sẽ an toàn. Còn lại, tất cả phụ thuộc vào quyết tâm của cô. Chúc cô đưa được ân nhân trở về bình an.”

Dứt lời, Kira dùng linh lực của mình dẫn dắt linh hồn của Nhược Thanh Thanh, để nó từ từ chui vào trong Huyền Quang Luân đang lơ lửng giữa trận pháp. Chiếc pháp bảo phát sáng, như được tiếp thêm sinh lực, bắt đầu xoay chầm chậm, tỏa ra một thứ ánh sáng dịu dàng nhưng mạnh mẽ, sẵn sàng đưa linh hồn Nhược Thanh Thanh vào trong huyễn cảnh.

Băng Tử Huyên lúc này đứng giữa không gian đổ nát của huyễn cảnh, dưới chân hắn là vực sâu không đáy, chỉ một bước sai lầm là có thể rơi vào hư vô mãi mãi. Phía trên, bầu trời từng mảng từng mảng sụp đổ, từng mảnh vỡ bầu trời lơ lửng rơi xuống như những tấm kính vỡ, để lại một khoảng trống đen ngòm, lạnh lẽo. Không gian xung quanh dường như đang tan rã từng chút một, như thể thế giới này đã đến hồi kết thúc.

Giữa khung cảnh hỗn loạn ấy, Băng Tử Huyên cảm nhận rõ sự vô vọng dần bao trùm lên hắn. Hắn cố gọi hồn ma của Thanh Lan, nhưng đáp lại chỉ là sự im lặng lạnh lùng. Hắn cũng gọi vị thần nữ đã ban cho hắn sức mạnh trước đó, nhưng lần này, chẳng còn ai trả lời. Tất cả những gì Băng Tử Huyên nhận được là một khoảng trống tĩnh lặng, như thể mọi ân tình và cứu giúp đều đã rời bỏ hắn vào lúc hắn cần nhất.

Trong lúc hắn còn đang rối bời tìm lối thoát, từ bốn phương tám hướng, hàng vạn oán hồn bất chợt hiện ra, gào thét lao về phía hắn. Những gương mặt méo mó, những hình thái kinh dị mà đáng sợ, từ khắp nơi kéo đến như một cơn sóng hận thù dâng tràn. Những đôi mắt đỏ ngầu của chúng ánh lên sự khao khát xé xác, nuốt chửng hắn. Băng Tử Huyên chỉ biết căng mình, chờ đợi đòn t·ấn c·ông ác liệt từ đám oán hồn.



Ngay lúc hắn tưởng không thể thoát khỏi số phận kinh hoàng ấy, một ánh sáng sắc bén vụt lên từ xa. **Thanh Minh Linh Kiếm** xuất hiện từ hư không, ánh lên một tia sáng màu xanh lục rực rỡ, mang theo uy lực vô biên. Thanh kiếm phóng thẳng về phía hắn, tỏa ra một cỗ năng lượng cực lớn, xua đuổi đám oán hồn kia ra xa. Từng oán hồn bị đẩy lùi, tan biến như làn khói mỏng dưới sức mạnh của thanh kiếm, khiến không gian tĩnh lặng trở lại. Thanh Minh Linh Kiếm xoay quanh Băng Tử Huyên như một tấm lá chắn bảo vệ, ánh sáng dịu dàng của nó dần xoa dịu đi phần nào nỗi sợ trong lòng hắn.

“Băng Tử Huyên!”

Một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau, thanh âm ấy vừa dịu dàng vừa kiên định, kéo Băng Tử Huyên quay lại. Trước mặt hắn, không ai khác chính là Nhược Thanh Thanh. Sắc mặt của hắn bỗng nhiên thay đổi, lẫn lộn giữa kinh ngạc và nghi hoặc.

“Cô… sao cô vào được đây?” Băng Tử Huyên hỏi, giọng đầy bất ngờ.

Nhược Thanh Thanh nở một nụ cười nhẹ, ánh mắt kiên quyết: “Kira đưa tôi vào đây.”

Cô bắt đầu giải thích nhanh về việc Kira đã giúp đỡ để đưa cô vào huyễn cảnh này, về nguy cơ tất cả sẽ sụp đổ và sự cần thiết phải rời khỏi đây ngay lập tức. Băng Tử Huyên chăm chú lắng nghe, và trong lòng không khỏi thầm cảm kích trước quyết tâm của Nhược Thanh Thanh. Hắn không ngờ rằng, vào lúc nguy hiểm nhất, lại là cô xuất hiện, đưa hắn ánh sáng hy vọng giữa huyễn cảnh đổ nát.

“Không còn thời gian đâu, chúng ta phải đi ngay,” Nhược Thanh Thanh nhấn mạnh, đưa tay ra. “Đi theo tôi!”

Băng Tử Huyên nhìn bàn tay cô, hơi ngập ngừng, nhưng cuối cùng hắn nắm lấy. Khi hai bàn tay chạm vào nhau, một luồng ấm áp truyền từ cô sang hắn, xua tan đi phần nào nỗi bất an. Nhược Thanh Thanh kéo tay hắn, nhanh chóng dẫn đường. Thanh Minh Linh Kiếm vẫn xoay quanh họ, che chở như một vệ thần trung thành.

Cả hai lao đi giữa những mảng không gian đang đổ sụp xung quanh, những mảnh vỡ từ bầu trời rơi xuống, chỉ cách họ vài bước chân. Khắp nơi, những oán hồn gào thét từ xa, nhưng chẳng thể tiến đến gần nhờ ánh sáng từ Thanh Minh Linh Kiếm. Huyễn cảnh sắp sửa sụp đổ hoàn toàn, từng mảnh từng mảnh tan biến vào hư không.

Chạy vội qua những khoảng tối mịt mù, Băng Tử Huyên dõi mắt theo bước chân của Nhược Thanh Thanh. Từng bước chân của cô tràn đầy sự tự tin, như thể cô đã chắc chắn về con đường này, về việc cả hai sẽ thoát ra an toàn. Cảm giác yên tâm dần len lỏi vào lòng Băng Tử Huyên, hắn chỉ cần tin tưởng và bước theo cô.

Càng lúc, không gian xung quanh càng nứt vỡ nghiêm trọng hơn, như thể chỉ còn một chút nữa là toàn bộ huyễn cảnh này sẽ hoàn toàn sụp đổ. Nhưng dù vậy, nắm tay của Nhược Thanh Thanh vẫn chặt chẽ, dẫn hắn lao về phía trước.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.