Mộng Sinh Giới

Chương 60: Mộng cảnh đổ vỡ



Chương 60: Mộng cảnh đổ vỡ

Băng Tử Huyên lặng lẽ bước lên chiếc xe buýt muộn, tay cầm chặt chiếc cặp tiền vừa kiếm được từ sòng bạc. Ánh mắt người tài xế thoáng nhìn qua hắn, dường như không chỉ đơn thuần là một cái nhìn. Có chút tò mò, chút trầm mặc trong ánh mắt đó, như thể đã quá quen với những gương mặt mệt mỏi trên chuyến xe cuối cùng của ngày.

“Cậu đi đâu?” Người tài xế hỏi bằng giọng trầm, ngắn gọn nhưng không phải thiếu sự quan tâm.

Băng Tử Huyên khẽ đáp, “Bến xe số tám.”

Nghe vậy, người tài xế gật đầu, như một dấu hiệu của sự đồng tình lặng lẽ. Băng Tử Huyên đi vào phía trong, chọn một ghế gần cuối và ngồi xuống, đôi mắt vô tình lướt qua những hành khách khác. Chỉ có ba người nữa trên xe, gương mặt của họ hằn lên vẻ mệt mỏi, có lẽ là từ một ngày dài đầy căng thẳng hoặc đơn giản là vì chuyến xe buýt muộn này đã vắt kiệt sức họ. Những đôi mắt lờ đờ, chầm chậm nhắm rồi lại mở, như đang cố gắng chống lại cơn buồn ngủ đè nặng.

Băng Tử Huyên cũng không để tâm nhiều, hắn tựa người vào ghế, cảm nhận cảm giác yên tĩnh bao trùm lấy không gian. Chuyến xe bắt đầu lăn bánh, rời khỏi trạm với những âm thanh trầm đục và đều đặn. Ngoài cửa sổ, khung cảnh mờ nhòa với những ngọn đèn đường le lói, hắt ánh sáng vàng vọt xuống mặt đường. Những bóng cây ven đường rung rinh trong gió đêm, tạo nên những cái bóng dài lắc lư theo nhịp xe, như những bóng ma cô độc trên con đường vắng vẻ.

Ánh đèn xe buýt chiếu lên những nét mặt mệt mỏi của hành khách, tạo thành những đường nét nhợt nhạt giữa bóng tối. Không gian yên tĩnh, chỉ có tiếng động cơ đều đều cùng những tiếng thở nhẹ vang lên, như một điệu nhạc ru buồn của chuyến xe cuối cùng.

Băng Tử Huyên khẽ thở dài, nhìn ra ngoài cửa sổ. Hắn biết, trong huyễn cảnh này, số tiền trong tay chỉ có thể giúp hắn sống dễ thở hơn một chút. Nhưng hơn hết, hắn đã có một kế hoạch xa hơn, để không chỉ đơn thuần tồn tại mà là tìm cách vượt qua, thậm chí làm chủ thực tại đầy lừa dối này. Chiếc xe buýt vẫn lăn bánh trên con đường tĩnh mịch.

Băng Tử Huyên ngồi dựa vào ghế xe buýt, đôi mắt dần khép lại vì mệt mỏi. Hắn dự tính chợp mắt một lúc, để khi mở mắt ra là đã tới trạm số tám, kết thúc hành trình. Thế nhưng giấc ngủ đến nhanh hơn hắn nghĩ, như dòng sông tối kéo hắn đi xa khỏi thực tại.



Gần mười phút trôi qua, trong cơn mê man, Băng Tử Huyên mơ hồ nghe thấy tiếng người tài xế nói chuyện với ai đó. “Xe buýt chuyến cuối, đi đến điểm… thời gian, ngày tháng… trên xe có tổng cộng bốn hành khách…” Giọng người tài xế dường như đang báo cáo điều gì đó, nghe đều đều như tiếng gõ nhịp. Bất chợt, chiếc xe rung lắc mạnh. Tiếng động ồn ào vang lên, kéo Băng Tử Huyên ra khỏi cơn ngủ. Hắn mở mắt, nhưng khung cảnh trước mắt khiến hắn sững sờ.

Không còn là chiếc xe buýt chạy xuyên đêm mà thay vào đó là không gian chật hẹp, tối tăm và ngột ngạt. Hắn đang ngồi trên ghế một chiếc xe chuyên chở tù nhân. Không gian quanh hắn là bức tường sắt lạnh lẽo với lưới chắn dày, như một cái lồng không lối thoát. Đối diện hắn, một bóng dáng quen thuộc ngồi co ro, vai rung lên từng nhịp. Đôi tay bị còng chặt, trang phục tù nhân cũ kỹ bao phủ cơ thể gầy guộc. Khuôn mặt đó, dù mờ nhạt dưới ánh đèn, vẫn hiện lên rõ ràng – chính là Trần Bình An.

Băng Tử Huyên trợn mắt nhìn cảnh tượng này, lòng dâng lên một cảm giác khó tả. Trần Bình An đối diện hắn, mặt cúi xuống, đôi mắt đẫm lệ, giọng nói run rẩy vang lên trong không gian u ám:

“Mẹ… con xin lỗi… Bình An này vẫn là không thể nghe lời mẹ…” Tiếng nấc nghẹn ngào vang lên. “Mẹ… Bình An sắp đến với mẹ đây… Bình An nhớ mẹ lắm…”

Hắn nhìn xuống cơ thể, cảm giác thực thực ảo ảo đan xen. "Chuyện này là sao?”

Hắn cố giơ tay, ra hiệu cho Trần Bình An, cố gắng làm gì đó để cậu nhận ra sự hiện diện của mình. Nhưng vô ích, Trần Bình An hoàn toàn không nhìn thấy hắn, cứ cúi đầu khóc, từng lời nhớ thương đến người mẹ đã khuất dội lại trong lòng hắn.

Khi Băng Tử Huyên còn đang hoang mang, giọng nói quen thuộc đột ngột vang lên bên tai. Giọng nói nhẹ nhàng mà ám ảnh của hồn ma Thanh Lan.

“Ngài đang ở trong dạng thể linh hồn… vốn dĩ, ta muốn ngài có thể ở trong thân phận của cậu ấy để thay đổi kết cục của huyễn cảnh vô tận này. Nhưng thời gian của ta đã không còn nhiều. Ta đã dùng hết linh lực còn lại để đưa ngài vào thên thể của Trần Bình An, nhưng có lẽ… ta không thể duy trì được nữa.”



Thanh Lan nói, giọng nói yếu ớt, như sắp tan biến vào hư vô. “Nếu đã không thể thay đổi kết cục của huyễn cảnh vô tận này, vậy thì ngài hãy tìm đến thực tại. Khi ra khỏi huyễn cảnh này, ta cầu xin ngài, hãy giúp ta hoàn thành tâm nguyện, phá bỏ oán niệm. Đại nhân, nhân quả đã đến, ta phiền ngài…”

Băng Tử Huyên định lên tiếng, muốn hỏi thêm, nhưng giọng nói của Thanh Lan đã đột ngột im bặt. Không khí xung quanh như đọng lại, chỉ còn lại tiếng thở nặng nề của Trần Bình An và không gian tù túng đầy u ám. Cảnh tượng mờ nhòa dần trước mắt, tất cả những gì hắn nghe được chỉ còn là tiếng khóc nấc nghẹn ngào của Trần Bình An, đau đớn và tuyệt vọng.

Trong bóng tối tù đọng của chiếc xe chuyên chở tù nhân, Trần Bình An cúi đầu, trong ánh mắt hiện lên một vẻ bình thản đến kỳ lạ. Lặng lẽ, hắn cắn mạnh vào kẽ răng nơi viên thuốc độc được giấu kín. Một tiếng "rắc" nhỏ vang lên, như sự khởi đầu của một kết thúc.

Ngay lập tức, cơn đau quặn thắt lan tỏa khắp cơ thể. Trần Bình An co giật kịch liệt, gương mặt biến sắc, từng mạch máu nổi lên như sợi dây xiết chặt lấy từng tấc da thịt. Cơn đau vượt quá sức chịu đựng, như ngọn l·ửa b·ùng l·ên thiêu đốt từng tế bào trong người hắn. Toàn thân Bình An run rẩy, bàn tay run run, móng tay bấu chặt vào sàn xe lạnh lẽo, để lại những vết hằn vô hình của nỗi đau đớn khôn nguôi.

Một dòng máu đỏ từ khóe miệng hắn chầm chậm trào ra, rồi ào ạt, nhuộm đỏ đôi môi nhợt nhạt. Trong cơn co giật, từ túi áo Bình An, một bức ảnh nhỏ rơi ra, hình ảnh người mẹ quá cố chụp với hắn ngày còn thơ bé. Ánh mắt dịu dàng của người mẹ trong bức ảnh như một vết khắc sâu trong tâm hồn Trần Bình An, nhắc nhở hắn về tình yêu thương vô bờ bến đã từng là ánh sáng duy nhất trong cuộc đời u tối này.

Dù đang chìm trong đau đớn cùng cực, Bình An vẫn cố gắng nở một nụ cười mỏng manh, khẽ thì thầm, nhưng giọng yếu dần, đứt quãng bởi dòng máu đang trào ra từ cuống họng:

"Mẹ... đời này được làm con của mẹ, đã là mãn nguyện một đời rồi... Nếu có kiếp sau, con vẫn sẽ làm con của mẹ, không còn yếu đuối... để mẹ không bị người ta ức h·iếp nữa…"

Mỗi lời nói là một nỗi đau chặn ngang cuống họng, nhưng Trần Bình An vẫn cố gắng thốt ra những lời cuối cùng, như muốn gửi gắm tất cả nỗi niềm vào không gian xám xịt này. Những giọt nước mắt xen lẫn với máu chảy xuống từ khóe môi, lăn dài trên khuôn mặt nhợt nhạt và rơi xuống bức ảnh của mẹ. Trần Bình An nhìn vào đôi mắt dịu dàng trong bức ảnh, như tìm kiếm một chút an ủi cuối cùng.



Hắn thở hắt ra, cánh tay yếu ớt đưa lên, ngón tay run rẩy khẽ chạm vào bức ảnh, ánh mắt dần trở nên xa xăm. Trong phút chốc, hình ảnh của mẹ dường như mờ nhạt trước mắt hắn, hoà vào bóng tối.

Hơi thở của Trần Bình An cũng lặng lẽ chấm dứt. Đôi mắt từ từ khép lại, khóe môi khẽ nở một nụ cười thanh thản, như vừa buông bỏ tất cả gánh nặng của một kiếp người đầy bi thương. Một giọt nước mắt cuối cùng rơi xuống bức ảnh, như lời vĩnh biệt của một đứa con dành cho người mẹ yêu dấu của mình.

Băng Tử Huyên đứng đó, lặng người trước cảnh tượng đau đớn và bất công đến nghẹt thở. Cảm xúc dâng trào trong lòng hắn, vừa xót xa, vừa thương tiếc cho một kiếp người đã phải chịu đựng quá nhiều đau khổ. Cả không gian như lắng đọng lại, chỉ còn tiếng thở dài của sự bi ai cho số phận của mẹ con Trần Bình An.

Trong khoảnh khắc ấy, Băng Tử Huyên cảm nhận rõ sự uất hận của Trần Bình An, sự bất công của một kiếp người. Hắn ngầm hiểu rằng, cuộc đời này quả thật đã tàn nhẫn với những kẻ yếu đuối, và nhiệm vụ của hắn – người đang đứng giữa thực tại và huyễn cảnh – là mang lại công bằng cho những oan khuất không lời đáp ấy.

Ngay khoảnh khắc Trần Bình An t·rút h·ơi t·hở c·uối c·ùng, không gian xung quanh như ngừng lại, im lặng đến mức kỳ lạ. Rồi đột ngột, một tiếng rạn nứt nhỏ vang lên. Mặt đất dưới chân Băng Tử Huyên xuất hiện những vết nứt li ti, lan rộng khắp không gian như một tấm gương vỡ. Những vết nứt chạy dài, như những mạch máu của một sinh vật sắp hấp hối, từng mảnh nhỏ của huyễn cảnh rạn nứt và run rẩy.

Bất chợt, từ những kẽ nứt ấy, những luồng ánh sáng thần bí bắt đầu len lỏi, di chuyển chầm chậm rồi nhanh dần, như những dòng sông ánh sáng chảy về phía Băng Tử Huyên. Những tia sáng cuồn cuộn nhập vào hồn thể của hắn, từng đợt, từng đợt như sóng đánh vào bờ. Trong giây phút ấy, Băng Tử Huyên cảm thấy như một dòng sức mạnh khổng lồ tràn vào tâm trí, như một cơn bão dữ dội tràn qua trí não của hắn.

Những dòng ánh sáng đó mang theo những thước phim quá khứ của huyễn cảnh này được tua nhanh. Những sự kiện nối tiếp nhau hiện lên trong tâm trí Băng Tử Huyên.

Băng Tử Huyên cảm thấy từng luồng ký ức đâm sâu vào tâm trí mình, như những m·ũi d·ao sắc bén, khiến hắn bất giác nhăn mặt lại vì cơn đau dữ dội. Nhưng dù là đau đớn, hắn vẫn cố gắng giữ tỉnh táo, nhìn rõ từng chi tiết, từng hình ảnh để nắm bắt trọn vẹn sự thật của huyễn cảnh này. Mỗi ký ức dường như là một mảnh ghép trong trò chơi đen tối, bức tranh của bi kịch và sự bất công.

Trong khi đó, thân xác của Trần Bình An nằm ngay trước mặt hắn, đã bắt đầu tan biến thành những hạt bụi li ti, như tro tàn bị gió cuốn bay. Mỗi lần một tia sáng mới nhập vào Băng Tử Huyên, thân xác Trần Bình An lại biến mất thêm một chút, như thể linh hồn của cậu đang tan biến hoàn toàn, rời xa khỏi huyễn cảnh này. Những hạt bụi xám lặng lẽ bay lên không trung, dường như là sự giải thoát cuối cùng cho một kiếp người đầy đau khổ.

Xung quanh Băng Tử Huyên, huyễn cảnh tiếp tục sụp đổ, những vết nứt lan ra ngày càng nhiều, như một thế giới sắp bị xóa bỏ hoàn toàn. Không gian rạn nứt, từng mảng tường, từng dãy nhà, từng con đường bắt đầu vỡ nát và tan biến, để lộ ra một khoảng trống hư vô mênh mông. Mỗi lần một mảnh vỡ rơi xuống, một tia sáng nữa lại tràn vào hắn, khiến cơ thể hắn bừng lên một ánh hào quang kỳ lạ.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.