Nhược Thanh Thanh và Băng Tử Huyên lao nhanh về phía lối ra, nhưng không gian quanh họ bỗng trở nên hỗn loạn và điên cuồng biến đổi. Hàng triệu tấm gương hiện ra khắp mọi nơi, phản chiếu vô số hình ảnh từ quá khứ, hiện tại và cả tương lai, như những mảnh ghép từ các thế giới song song và đa vũ trụ. Những hình ảnh đan xen, hòa quyện và xoay quanh họ, tạo thành một mê trận hư ảo không hồi kết.
Mỗi tấm gương như một cánh cửa mở ra một thế giới khác nhau: có nơi là khung cảnh yên bình trong một thế giới mà Băng Tử Huyên không bao giờ gặp nguy hiểm, một nơi khác là hình ảnh hắn bước trên con đường quyền lực, xa rời hết thảy cảm xúc; còn một tấm gương khác lại là một tương lai đầy bi thương, nơi hắn hoàn toàn cô độc, không còn ai bên cạnh. Bên trong mê trận ấy, từng khoảnh khắc của hàng ngàn thế giới khác nhau như phơi bày tất cả những con đường mà Băng Tử Huyên có thể chọn, hoặc đã chọn trong một chiều không gian nào đó. Nhược Thanh Thanh cũng thấy hình ảnh của chính mình trong những chiếc gương đó – có hình ảnh cô ở bên hắn, nhưng cũng có những phiên bản mà cô đang đi một con đường hoàn toàn khác, cô đơn hoặc ở cạnh những người khác, với những kết thúc vô định.
Nhìn quanh, không gian dày đặc hình ảnh xoay vần và phản chiếu vô tận, tạo thành một mê cung không lối thoát. Trên cao, bầu trời sụp đổ từng mảng, mỗi mảnh nứt rơi xuống như hồi chuông báo tử cho huyễn cảnh đang trên đà hủy diệt. Không khí trở nên ngột ngạt, nặng nề, bao trùm lên họ một cảm giác bế tắc.
Nhược Thanh Thanh siết chặt tay Băng Tử Huyên, mắt đảo quanh cố tìm lối thoát trong vô vọng. Cô nhìn Băng Tử Huyên với ánh mắt lo lắng, khẽ thốt lên, "Có chuyện gì đó xảy ra rồi, lối đi đã biến mất."
Băng Tử Huyên cảm nhận rõ sự hoang mang của cô, nhưng hắn cũng biết rằng nếu họ không nhanh chóng rời khỏi đây, tất cả sẽ tan biến cùng với huyễn cảnh này. Cả hai cố gắng nhìn vào từng góc cạnh của mê trận, nhưng chỉ toàn là những hình ảnh lặp lại và những chiếc gương phản chiếu trùng trùng điệp điệp. Những hình ảnh ấy càng làm loạn thị giác, khiến họ không thể xác định phương hướng.
Trong lúc tuyệt vọng, ngay lập tức một giọng nói âm vang vang lên từ đâu đó – giọng nói của Kira mạnh mẽ vọng lại, "Phá!"
Ngay khi âm thanh ấy dứt, **Thanh Minh Linh Kiếm** đang xoay quanh cả hai như nhận được mệnh lệnh, lập tức phóng ra một loạt kiếm ảnh sắc bén. Mỗi đường kiếm vẽ lên không gian như những ánh chớp sáng rực, đâm xuyên và phá nát từng tấm gương không gian, khiến các hình ảnh biến mất từng chút một. Vô số mảnh gương rơi xuống như những giọt mưa pha lê, lấp lánh trước khi tan biến vào hư vô.
Khi khoảng không trước mặt dần được mở ra, một luồng sáng khác bỗng hiện lên. Sợi dây mỏng quấn quanh người Nhược Thanh Thanh lúc trước đột nhiên tỏa sáng, rời khỏi người cô và biến thành một chú bướm nhỏ màu bạc lấp lánh. Đôi cánh bướm phát ra ánh sáng mờ ảo, vỗ nhẹ như muốn chỉ dẫn cho họ. Nhược Thanh Thanh nhận ra đó là tín hiệu, không chần chừ hét lên, "Đi theo hướng này! Nhanh lên!"
Cô kéo tay Băng Tử Huyên, cả hai chạy theo hướng mà chú bướm nhỏ đang bay về phía trước. Mỗi bước chân lại khiến không gian rung lên dữ dội, từng mảng gương vụn vỡ, nhưng cứ mỗi lần họ chạm mặt với một bức tường gương mới chặn đường, Thanh Minh Linh Kiếm lại bay lên, tỏa ra kiếm khí sắc bén phá tan mọi trở ngại, tạo thành một lối đi an toàn.
Càng chạy sâu vào mê trận, những mảnh gương đổ vỡ càng dày đặc, nhưng Thanh Minh Linh Kiếm vẫn kiên cường bảo vệ, phá nát mọi vật cản, không cho bất kỳ ảo ảnh nào làm lung lay tâm trí của hai người. Mỗi khi kiếm khí chém ra, không gian lại mở rộng, một tia sáng dẫn đường lại hiện lên từ chú bướm, dẫn lối cho họ thoát khỏi mê trận.
Xung quanh, âm thanh đổ vỡ của huyễn cảnh càng lúc càng vang dội, như lời cảnh báo rằng thời gian đang đếm ngược. Nhược Thanh Thanh siết chặt tay Băng Tử Huyên hơn, ánh mắt lấp lánh tia quyết tâm: dù có khó khăn đến đâu, cô cũng sẽ dẫn hắn ra ngoài, an toàn và bình an.
Ở bên ngoài, sau khi phá vỡ bế tắc trong mê cung gương không gian, Kira nhanh chóng thu lại **Huyền Quang Luân – pháp bảo lấp lánh huyền ảo đang lơ lửng giữa không trung. Cô chăm chú nhìn vào đó, thấy rõ cảnh tượng Nhược Thanh Thanh và Băng Tử Huyên đang chạy trong huyễn cảnh đang dần sụp đổ. Nhưng khi quan sát một lúc lâu, đôi mắt sắc sảo của Kira chợt lóe lên nét cảnh giác, toàn thân hơi căng lại khi cảm nhận được một sự khác lạ.
Một giọng nữ trầm lắng mà mạnh mẽ vang lên từ sâu thẳm trong tâm trí cô, thanh âm vừa dịu dàng vừa đậm chất uy nghi. "Có chuyện gì sao?" Kira bất giác hỏi lại, hơi nheo mắt, cố gắng hiểu điều gì đã khiến linh hồn kia – một người mà cô đã quen biết và đồng hành như một người bạn tri kỷ – phải tỏ vẻ bất an.
Linh hồn nữ nhân kia khẽ cười nhẹ, rồi tiếp tục, giọng nói tràn ngập sự trải đời nhưng vẫn có gì đó phảng phất nét xa xôi của một thế giới khác: “Ta không ngờ lại gặp Huyễn Cảnh Luân Hồi Thuật ở đây… Đây chính là loại huyễn cảnh được tạo ra bởi thuật kỹ ở Thuật Giới – thế giới của ta.”
Kira im lặng, một thoáng ngạc nhiên hiện lên trong đôi mắt. Thuật Giới – một thế giới chỉ còn lại trong truyền thuyết, đầy rẫy những bí thuật kỳ diệu và những cường giả tu vi cao thâm, nơi mà người thường không bao giờ chạm tới được. Đối với Kira, những điều về Thuật Giới chỉ được biết qua lời kể của linh hồn nữ nhân kia, một kẻ đến từ một thế giới khác – một người bạn kỳ lạ mà cô đã có duyên gặp gỡ, mang theo tri thức và những câu chuyện vượt ngoài sức tưởng tượng.
"Vậy sao?" Kira nhíu mày, nhưng không ngạc nhiên quá lâu. Trong suốt thời gian quen biết, linh hồn nữ nhân này đã từng kể cho cô nghe không ít chuyện về Thuật Giới, về một thế giới mà không gì là không thể, nơi mà những thuật kỹ tưởng như hoang đường lại là sự thật hiển nhiên. Một nơi kỳ bí nhưng đầy nguy hiểm, bị tàn phá trong cuộc chiến với Ngoại Thần, và gần như tất cả những thuật kỹ ấy đã bị lãng quên hoặc thất truyền từ lâu.
"Loại huyễn cảnh này… thật không ngờ là có thể xuất hiện ở đây," linh hồn nữ kia tiếp tục, trong giọng nói không giấu được sự ngỡ ngàng, “Người từng nắm giữ thuật kỹ này đã biến mất từ thời đại chiến Ngoại Thần. Ta cứ nghĩ rằng Huyễn Cảnh Luân Hồi Thuật sẽ không còn xuất hiện nữa. Loại thuật này, khi tu luyện đến tầng cuối, có thể đảo ngược thời gian và thay đổi cả thực tại, thậm chí đưa người thi triển đến những nơi không ai có thể ngờ tới, vượt ngoài mọi quy tắc và giới hạn của thế giới này.”
Kira nhắm mắt, trầm tư lắng nghe từng lời của người bạn vô hình ấy, trong lòng dâng lên một cảm giác vừa hiếu kỳ vừa bất an. Huyễn Cảnh Luân Hồi Thuật, nếu đạt đến cảnh giới cao nhất, sẽ có sức mạnh xoay chuyển cả càn khôn, nhưng cái giá phải trả cũng vô cùng đáng sợ. Và điều đó khiến cô không khỏi rùng mình.
Linh hồn kia như thể hiểu được suy nghĩ của Kira, khẽ cười nhạt, “Đừng lo, Kira. Cảnh giới của thuật kỹ này chỉ dừng lại ở tầng đầu tiên, chưa đạt đến độ hoàn mỹ. Còn lâu nó mới đạt được sức mạnh yêu cần.”
Kira hít một hơi, ánh mắt lại trở nên kiên định. Cô đã quen với sự hiện diện của linh hồn nữ nhân này, một người vừa mạnh mẽ vừa uyên bác, luôn bên cạnh chỉ dẫn cô trong những thời khắc khó khăn. Dù xuất thân từ một thế giới xa lạ, linh hồn ấy giờ đây lại là người bạn đáng tin nhất mà cô có, mang theo tri thức và sức mạnh của Thuật Giới, điều mà Kira không thể tìm thấy ở bất kỳ ai khác.
Bên trong tâm trí Kira, giọng nói trầm ngâm của nữ nhân ấy lại vang lên, có phần nào thấm đượm sự mệt mỏi lẫn suy tư: “Kể từ khi gặp vị ân nhân này của cô, thật đúng là có nhiều chuyện xảy ra… Có lẽ chính hắn ta là điểm hội tụ của mọi thứ. Dường như tất cả những sự kiện này đều xoay quanh hắn, như một kế hoạch được sắp đặt cẩn thận từ trước. Nếu đổi lại là kẻ khác, có lẽ đã vong mạng từ lâu rồi…”
Kira trầm mặc, cảm nhận sự đồng cảm lẫn lo âu trong giọng nói ấy. Nữ nhân kia không phải lần đầu nhắc đến cảm giác kỳ lạ này về Băng Tử Huyên, một cảm giác mà dù đã trải qua biết bao sóng gió.
“Được rồi… Ta sẽ để cô xử lý mọi chuyện còn lại,” Kira khẽ gật đầu, để nhường quyền kiểm soát cơ thể cho linh hồn nữ nhân kia. Khi sự chuyển đổi hoàn tất, một luồng sáng nhạt lan tỏa khắp thân thể Kira, rồi ánh sáng ấy tắt đi, để lại một sự hiện diện sắc bén và uy nghi trong đôi mắt vừa mở ra – nay là của nữ nhân kia.
Linh hồn nữ nhân ấy giờ đây đã hoàn toàn nắm quyền kiểm soát, đưa tay lên, cảm nhận dòng linh lực chảy trong cơ thể Kira. Hai bàn tay đan lại, linh lực mạnh mẽ tuôn trào, cuồn cuộn hội tụ vào **Huyền Quang Luân – pháp bảo huyền bí đang lơ lửng trong không trung. Dưới sự điều khiển của cô, Huyền Quang Luân phát sáng rực rỡ, ánh sáng từ nó dần dần lan rộng, tựa như một vòng xoáy năng lượng tỏa ra.
“Mở!” – cô cất tiếng, âm vang như tiếng sấm giữa trời đêm, đầy uy lực và quyết đoán. Ngay khi lời vừa dứt, Huyền Quang Luân đột ngột phóng to, những quầng sáng rực rỡ bao trùm cả không gian. Vòng xoáy trên Huyền Quang Luân xoay tròn không ngừng, như tấm gương thần kỳ kết nối hai thế giới, từ đó mở ra một cánh cổng – một thông đạo dẫn vào huyễn cảnh phía bên kia.
Từ một vệt sáng nhỏ xíu trong không gian, cánh cửa dần dần mở rộng ra, ánh sáng bên trong càng lúc càng mạnh mẽ, bao phủ khắp phòng. Cánh cổng lơ lửng, như một khe nứt trong không-thời gian, dẫn thẳng vào thế giới huyễn cảnh nơi Băng Tử Huyên và Nhược Thanh Thanh đang cố gắng tìm đường ra. Bên trong thông đạo, khung cảnh hiện lên mờ ảo, những bóng người lướt qua trong làn sương mờ – như lời gọi, như sự thôi thúc.
Linh hồn nữ nhân ấy, nay là chủ nhân tạm thời của cơ thể Kira, ánh mắt nhìn về phía cánh cổng, sâu thẳm, sắc bén nhưng tràn đầy quyết tâm. Đây là cánh cổng duy nhất để đưa Băng Tử Huyên và Nhược Thanh Thanh trở lại thực tại an toàn, và cô sẽ dùng hết khả năng để giữ cho nó mở, bất kể điều gì xảy ra.