Học viện Saikyou nổi tiếng không chỉ bởi môi trường giáo dục nghiêm khắc mà còn bởi hệ thống nội trú hiện đại và tiện nghi. Hầu hết học sinh tại đây đều được yêu cầu ăn ở ngay trong trường, ít khi có cơ hội trở về nhà.
Điều này gần như đã trở thành một quy luật bất thành văn, không ngoại lệ ngay cả với Băng Tử Huyên.
Khi mới đến, hắn được một người phụ trách trao cho chìa khóa phòng cùng vài lời giới thiệu ngắn gọn. Theo như lời ông ta nói, khu vực mà hắn được sắp xếp thuộc về tầng lớp thấp nhất trong hệ thống nội trú của học viện – nơi dành cho những học sinh kém tiếng hoặc ít được chú ý.
Biết rõ điều này, Băng Tử Huyên vẫn tỏ ra khá dửng dưng. Với hắn, chỉ cần có chỗ nghỉ ngơi và một bữa ăn tạm ổn là đã quá đủ, mọi thứ khác đều không quá quan trọng.
Trên tay cầm tấm bản đồ khuôn viên trường, hắn cẩn thận dò tìm vị trí khu vực mình sẽ ở. Học viện Saikyou rộng lớn như một thành phố thu nhỏ, mỗi khu vực đều có thiết kế riêng biệt, khiến việc định hướng trở thành thử thách không nhỏ đối với học sinh mới.
Đôi mắt Băng Tử Huyên lướt qua các đường nét chi chít trên bản đồ, cuối cùng dừng lại ở một góc nhỏ nằm tách biệt.
“Ra là đây...” – Hắn lẩm bẩm, sau đó gấp lại bản đồ, bỏ vào túi áo rồi bắt đầu tiến bước.
Trời đã chập tối, ánh mặt trời cuối cùng nhường chỗ cho màn đêm buông xuống. Đồng hồ đeo tay chỉ hơn bảy giờ. Dưới ánh đèn đường dịu nhẹ, những dãy hành lang dài và các tòa nhà hiện lên như một mê cung tráng lệ. Hắn hòa vào dòng học sinh khác đang di chuyển về khu vực nội trú.
Ai nấy đều bận rộn với suy nghĩ riêng, những cuộc trò chuyện râm ran xen lẫn tiếng bước chân vang vọng trong không gian yên bình.
Sau một đoạn đường không quá dài nhưng đầy khúc quanh, Băng Tử Huyên cuối cùng cũng đến nơi.
Trước mắt hắn là một dãy nhà nội trú mang phong cách giản dị nhưng không kém phần hài hòa. Mặc dù được xếp vào khu vực thấp nhất, nơi này vẫn toát lên vẻ chăm chút, với các tòa nhà liền kề được trang trí đơn giản nhưng đẹp mắt.
Những chiếc đèn lồng hiện đại kết hợp cùng vài chi tiết cổ điển tạo nên một cảm giác ấm cúng, dễ chịu.
Đứng trước khu nhà, hắn thoáng nhìn quanh, đánh giá tổng thể.
“Dù nói là hạng bét, nhưng như thế này cũng đâu tệ...” – Băng Tử Huyên nghĩ thầm.
Bước vào hành lang dẫn tới phòng mình, hắn lướt mắt qua những căn phòng bên cạnh.
Các dãy phòng được sắp xếp ngay ngắn, cửa phòng sơn cùng một màu, với bảng số đơn giản nhưng rõ ràng. Không khí nơi đây yên tĩnh, chỉ thỉnh thoảng nghe tiếng cười nói vọng ra từ các phòng khác, làm không gian thêm phần sinh động.
Dừng chân trước cánh cửa có số trùng với chìa khóa trong tay, hắn nhẹ nhàng tra chìa vào ổ, xoay một vòng. Tiếng “tách” vang lên, cánh cửa từ từ mở ra, để lộ không gian bên trong căn phòng.
Dẫu chỉ là phòng tiêu chuẩn thấp, nhưng căn phòng nhỏ gọn này vẫn đủ đầy tiện nghi: một chiếc giường đơn gọn gàng, một bàn học đặt sát cửa sổ, kệ sách nhỏ bên góc tường, và một tủ quần áo vừa phải. Tất cả đều sạch sẽ, gọn gàng đến mức khó tin.
Băng Tử Huyên đẩy cửa phòng, bước vào không gian yên tĩnh. Hắn cởi áo khoác đồng phục, treo gọn trên giá, sau đó tháo chiếc cặp trên vai, đặt xuống chiếc ghế cạnh bàn học. Tiếng “cạch” nhẹ vang lên khi chiếc cặp chạm ghế, hòa cùng sự tĩnh lặng khiến căn phòng càng thêm cô độc.
Hắn từ tốn tiến về phía chiếc giường đơn đặt gọn gàng bên góc phòng, nơi ánh đèn từ cửa sổ hắt vào tạo nên một quầng sáng dịu nhẹ. Đôi giày được cởi ra gọn gàng bên cạnh, Băng Tử Huyên ngả người xuống giường, hai tay gối sau đầu. Trần nhà trắng trơn trở thành điểm nhìn duy nhất khi hắn nằm đó, đôi mắt sắc lạnh giờ đây ánh lên sự trầm ngâm.
“Tsubaki kia... nếu đúng như lời cô ta nói thì đây quả thực là chuyện không thể xem thường.” Hắn lẩm bẩm, giọng nói khẽ vang trong không gian yên tĩnh. “Nhưng làm việc với loại người như cô ta... chẳng khác nào đặt cược cả mạng sống vào một canh bạc. Chỉ sợ rằng bản thân cuối cùng cũng chỉ là quân cờ trong tay cô ta, một nước cờ thế để cô ta tiến lên.”
Hắn nhắm mắt lại, nỗi lo âu thoáng hiện qua nét mặt bình thường lạnh lùng. “Nhưng mà... an nguy của Hàn Tuyết thì không thể nghĩ quá nhiều được. Vì em, có lẽ mình phải liều.”
Hắn khẽ thở dài, rồi bật người ngồi dậy. Ánh mắt hắn nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường, nhận ra đã khá muộn. Băng Tử Huyên đứng dậy, lấy khăn và quần áo sạch từ tủ, chuẩn bị cho một buổi tối thư giãn sau ngày dài.
Hàn Tuyết kể từ khi được Kira chăm sóc quả thực cuộc sống của vô cùng tươi sáng tốt đẹp, Hàn Tuyết cũng là càng lúc càng tràn ngập sức sống hơn...Nụ cười trên môi đã thường xuyên xuất hiện ở cô....
Khác với bầu không khí trầm mặc trong căn phòng của Băng Tử Huyên, nơi đây tràn ngập sự ấm cúng và tiếng cười. Trong phòng ăn nhỏ gọn, Hàn Tuyết ngồi bên bàn ăn, đôi tay nhỏ nhắn khẽ chạm vào cạnh bàn, chiếc mũi hít hà mùi thơm ngào ngạt lan tỏa từ căn bếp.
Mùi thơm của súp nóng, thịt nướng và các món ăn hấp dẫn khiến cô bé không khỏi bật cười nhẹ.
“Hàn Tuyết, em đói rồi đúng không?” Kira từ trong bếp bước ra, tay bưng hai đĩa thức ăn cuối cùng. Giọng nói dịu dàng của cô hòa cùng nụ cười thân thiện, làm căn phòng thêm ấm áp.
Hàn Tuyết khẽ gật đầu, giọng nói trong trẻo vang lên: “Ừm... Chị Kira, chị nấu ăn thực sự rất ngon. Hàn Tuyết rất thích những món chị nấu!”
Nụ cười hạnh phúc nở trên môi cô bé, nhưng rất nhanh sau đó ánh mắt khẽ trùng xuống, giọng nói có phần chùng lại: “Nhưng mà... thật đáng tiếc khi không có ai khác ăn cùng chúng ta. Chị Kira, chị có biết bao giờ onii-chan trở về không? Từ khi nhớ lại ký ức trước năm ba tuổi... em thực sự rất muốn nhìn thấy gương mặt hiện tại oniisan, muốn thấy mẹ, muốn thấy cả cha nữa. Không biết họ có khỏe không... liệu họ có còn nhớ em không...?”
Câu nói của Hàn Tuyết như một nốt trầm vang lên trong không gian, khiến trái tim Kira khẽ nhói. Cô đặt đĩa thức ăn xuống bàn, ánh mắt dịu dàng nhưng sâu thẳm nỗi buồn. Kira bước đến, nhẹ nhàng xoa đầu cô, khẽ nói:
“Hàn Tuyết, năm đó khi em m·ất t·ích, họ đã đau lòng đến nhường nào. Nhưng em yên tâm, chị tin rằng một ngày nào đó em sẽ gặp lại họ. Và khi trở lại, chị sẽ tìm bác sĩ giỏi nhất để chữa khỏi đôi mắt của em. Khi ấy, mọi người sẽ được đoàn tụ, như chưa từng rời xa.”
Hàn Tuyết ngước lên, đôi mắt mờ đục nhưng rạng rỡ niềm tin. Cô nắm lấy tay Kira, khẽ mỉm cười: “Cảm ơn chị, chị Kira... Em thật may mắn khi được chị chăm sóc như này.”
Kira mỉm cười, nhưng trong lòng lại vang lên một lời hứa không thành tiếng: “Hàn Tuyết... Ta và ân nhân nhất định sẽ cứu được em. Nhất định sẽ đưa em trở về cuộc sống thực sự tốt đẹp.”
Sự quyết tâm hiện rõ trong ánh mắt cô, như một ngọn lửa âm ỉ cháy sáng giữa màn đêm tĩnh mịch, bảo vệ cho hy vọng nhỏ bé của cô gái đáng yêu trước mặt.
Sau khi tắm xong, Băng Tử Huyên bước ra khỏi phòng tắm, làn hơi nước mỏng manh còn vấn vít trên mái tóc đen tuyền vừa được lau khô. Trên người hắn là một bộ thường phục đơn giản, áo thun đen và quần dài màu xám, không cầu kỳ nhưng vẫn toát lên vẻ sạch sẽ, gọn gàng.
Hắn bước về phía cửa sổ, khẽ kéo rèm nhìn ra ngoài. Trời đã về đêm, không khí lạnh buốt từ bên ngoài như luồn qua khe cửa, khiến hắn rùng mình đôi chút.
“Lạnh thật…” Hắn lẩm bẩm, rồi tiến về phía tủ đồ, lấy một chiếc áo khoác dày, có mũ lông bên viền cổ. Khoác áo lên người, hắn kéo khóa lên tận cằm, rồi đeo thêm đôi găng tay len để giữ ấm.
Hắn nhìn đồng hồ treo trên tường, bụng khẽ sôi nhẹ báo hiệu cơn đói đang gõ cửa. “Được rồi, trước hết phải tìm cái gì ăn đã.”
Khi mở cửa bước ra ngoài, không khí lạnh ùa vào, nhưng hắn nhanh chóng thích nghi. Khu vực ký túc xá lúc này yên tĩnh lạ thường, chỉ có ánh đèn vàng nhạt từ các dãy hành lang hắt xuống. Băng Tử Huyên nhét hai tay vào túi áo, bước chậm rãi qua từng dãy phòng, đến khu vực trung tâm của trường.
---
Khi bước qua cổng dẫn đến khu vực trung tâm, Băng Tử Huyên không khỏi dừng lại, ánh mắt khẽ động. Trước mặt hắn là một khung cảnh hoàn toàn khác biệt so với không khí tĩnh lặng của ký túc xá.
Dưới ánh sáng rực rỡ của các biển hiệu neon và đèn trang trí, nơi đây giống như một khu phố sầm uất, nhộn nhịp hơn là khuôn viên của một ngôi trường.
Những con phố được lát đá bóng loáng, hai bên đường là các cửa hàng bày bán đủ loại hàng hóa từ quần áo, giày dép đến đồ trang sức, dụng cụ học tập. Tiếng trò chuyện, tiếng cười đùa của học sinh vang lên, hòa cùng âm thanh từ các quán ăn khiến không khí thêm phần sinh động.
Mùi thơm của đồ nướng, bánh ngọt, và súp nóng len lỏi qua từng con phố, kích thích cơn đói của hắn hơn bao giờ hết.
Băng Tử Huyên bước vào một con phố đông đúc, ánh mắt lướt qua những cửa hàng ăn uống.
Tuy nhiên, điều khiến hắn chú ý hơn cả là hệ thống thanh toán ở đây. Mỗi cửa hàng đều có một máy quét nhỏ, nơi học sinh chạm vào huy hiệu phượng hoàng của mình để thanh toán. Không có bất kỳ đồng tiền mặt hay thẻ ngân hàng nào được chấp nhận.
“Thế này thì tiền mặt đúng là vô dụng rồi…” Hắn lẩm bẩm, nhớ lại lời Kira dặn dò trước khi nhập học. “Điểm tích lũy là tất cả ở nơi này. Nếu hết điểm, coi như bị loại khỏi trường. Nghe thì tưởng như một trò đùa, nhưng đúng là không thể xem thường.”
Nhìn xuống huy hiệu phượng hoàng đang đính trên ngực áo, Băng Tử Huyên chạm nhẹ vào, một màn hình nhỏ ảo hiện lên trước mắt hắn, hiển thị số điểm tích lũy hiện có. Nhờ sự chuẩn bị chu đáo của Kira, số điểm của hắn vẫn còn khá dồi dào, ít nhất là đủ để duy trì nhu cầu cơ bản trong một thời gian.
---
Dù có đủ điểm để sống tạm ổn, nhưng Băng Tử Huyên biết rõ đây chỉ là giải pháp tạm thời. Sớm muộn gì hắn cũng phải nghĩ đến việc kiếm điểm tích lũy, và điều này khiến hắn không khỏi trăn trở.
“Nếu muốn tồn tại lâu dài, chắc chắn phải biết cách kiếm điểm. Nhưng bằng cách nào? Chắc không chỉ đơn thuần là học tập hay tham gia các hoạt động thường ngày...”
Hắn bước chậm rãi qua một cửa hàng nhỏ, nơi vài học sinh đang đứng trò chuyện. Một số nhắc đến việc tham gia các nhiệm vụ, số khác lại nói về các giải đấu hay bài kiểm tra đặc biệt để kiếm điểm. Mỗi từ thoảng qua tai hắn như thêm một mảnh ghép vào bức tranh lớn về hệ thống này.
Nhưng dù thế nào, hắn biết rằng điểm tích lũy không chỉ là một công cụ để sinh tồn mà còn là một thước đo giá trị cá nhân ở ngôi trường này. Hắn thầm nghĩ: “Một nơi được bao bọc bởi bức tường cao và quy tắc nghiêm ngặt... Tưởng chừng là một ngôi trường, nhưng không khác gì một thế giới thu nhỏ. Và mình... đang là một kẻ lạ mặt phải học cách thích nghi.”
Đôi mắt hắn thoáng qua nét kiên định. Dù còn nhiều điều chưa rõ, nhưng trước hết, hắn cần tìm một bữa ăn để lấp đầy bụng đói. Với ý nghĩ đó, Băng Tử Huyên bước vào một quán ăn nhỏ, nơi mùi thơm của súp nóng và bánh mì vừa ra lò đang vẫy gọi.
Băng Tử Huyên bước vào quán ăn nhỏ nằm khiêm tốn ở góc phố, nơi ánh đèn ấm áp từ những chiếc lồng đèn giấy treo trên trần tạo nên không khí dễ chịu. Hương thơm của món súp nóng hổi và bánh mì nướng quyện vào không khí, khiến cơn đói của hắn càng thêm cồn cào.
Quán không lớn, chỉ có vài dãy bàn kê sát tường và một quầy phục vụ nhỏ ở cuối phòng. Hắn bước tới một chiếc bàn trống gần góc khuất, kéo ghế ngồi xuống. Không gian xung quanh vang lên tiếng trò chuyện rôm rả của vài học sinh khác, tất cả đều đang tập trung vào bữa ăn hoặc những câu chuyện của mình. Tuy vậy, sự xuất hiện của Băng Tử Huyên không khỏi thu hút ánh nhìn tò mò từ vài người.
Hắn không tỏ ra bối rối hay để tâm, ánh mắt bình thản đưa qua tấm thực đơn đơn giản đặt trên bàn. Sau vài phút cân nhắc, hắn gọi món: một phần súp cay nóng, một đĩa bánh mì nướng giòn, và một ly trà thảo mộc.
Người phục vụ, một cô gái trẻ đeo tạp dề trắng, nhanh chóng ghi nhận yêu cầu của hắn, mỉm cười nhẹ nhàng. “Xin hãy chờ một chút, đồ ăn sẽ được mang ra ngay.” Cô nói xong, quay người đi về phía bếp.
---
Băng Tử Huyên ngồi yên tại bàn, ánh mắt lướt qua không gian xung quanh. Có vài học sinh lén liếc nhìn hắn, đôi mắt chứa đầy vẻ hiếu kỳ. Có lẽ bởi hắn là gương mặt mới, hoặc có thể vì khí chất lạnh lùng mà hắn vô tình toát ra khiến người khác khó đoán.
Hắn mặc kệ những ánh mắt đó, đôi tay khoanh trước ngực, thả lỏng cơ thể dựa vào ghế. “Một nơi thật thú vị…” Hắn lẩm bẩm, cảm nhận rõ ràng không khí khác biệt nơi này. Tuy là một quán ăn nhỏ nhưng không hề thiếu sức sống, từ tiếng cười đùa của những học sinh quen mặt đến sự nhanh nhẹn của nhân viên phục vụ.
Chẳng mấy chốc, người phục vụ quay lại với khay đồ ăn trên tay. Cô nhẹ nhàng đặt từng món xuống bàn, mùi thơm lập tức bốc lên kích thích vị giác.
“Chúc anh ăn ngon miệng.” Cô nói, nụ cười thoáng hiện rồi nhanh chóng rời đi để tiếp tục công việc.
Băng Tử Huyên nhìn qua những món ăn trước mặt. Súp cay b·ốc k·hói nghi ngút, bánh mì nướng vàng rộm với lớp bơ thơm lừng, và ly trà thảo mộc xanh nhạt thoang thoảng hương bạc hà. Không chần chừ thêm, hắn cầm thìa lên, khuấy nhẹ bát súp rồi bắt đầu bữa tối.
Vị cay nồng của súp hòa quyện với hương thơm của thảo mộc, bánh mì giòn tan trong miệng khiến hắn cảm thấy dễ chịu hơn hẳn. “Đơn giản nhưng rất vừa miệng.” Hắn thầm nhận xét, tập trung vào việc ăn để nhanh chóng lấp đầy bụng đói.
Khi hắn đang dùng bữa, khách trong quán ngày một đông hơn. Tiếng cửa mở ra đóng lại liên tục, mang theo những đợt gió lạnh nhưng chẳng thể làm dịu bớt không khí ấm áp bên trong. Nhiều học sinh, giống như hắn, chọn nơi đây làm điểm dừng chân sau một ngày dài.
“Xem ra quán này không chỉ có đồ ăn ngon mà còn khá phải chăng.” Hắn nghĩ, ánh mắt thoáng lướt qua đám đông đang tụ tập. Tuy nhiên, hắn vẫn giữ thái độ điềm tĩnh, tập trung vào bữa ăn của mình, không để sự nhộn nhịp xung quanh làm phiền.
Dùng dĩa cắt miếng bánh mì cuối cùng, hắn nhai chậm rãi, ánh mắt trở nên trầm tư. “Nơi này quả thực giống như một thế giới thu nhỏ. Nhưng càng nhìn, càng thấy nhiều điều ẩn sau bức màn bề ngoài hào nhoáng này.”
Hắn nhấp một ngụm trà thảo mộc, cảm nhận hương vị thanh mát xua tan chút mệt mỏi. “Nếu muốn tồn tại và thích nghi, không chỉ cần hiểu rõ những quy tắc cơ bản, mà còn phải nhìn thấu được những điều đằng sau. Có lẽ tìm hiểu thêm thông tin ở đây sẽ không phải là một ý tồi.”