Mộng Sinh Giới

Chương 157: Thần Bảo



Chương 157: Thần Bảo

Băng Tử Huyên cẩn thận mở cuộn trục ra, ánh mắt trầm ngâm lướt qua từng ký tự quen thuộc hiện lên trước mắt. Nội dung cuốn trục, thoạt nhìn, giống như một truyền thuyết xa xưa, nhưng càng đọc, hắn càng cảm thấy nó chứa đựng những chi tiết đầy sức hút, tựa như kéo hắn vào một thế giới khác, nơi ranh giới giữa thực và ảo dần mờ nhạt.

---

"Từ thời đại niên cổ, trước cả khi loài người được sinh ra, tồn tại một thực thể tối cao được gọi là Thần Nữ, người đã ban sự sống cho toàn bộ nhân loại cũng như là khởi nguồn của các vị Cổ Thần đời đầu tiên.

Tuy nhiên, theo những truyền thuyết bị thất lạc, Thần Nữ không phải là thần linh thuộc về Địa Cầu này. Nàng đến từ một thế giới xa xôi ngoài khả năng tưởng tượng của con người – một nơi được gọi là Thuật Giới.

Khi sứ mệnh ở nhân gian gần hoàn thành, Thần Nữ quyết định rời khỏi thế giới này để trở về quê hương thần thánh của mình. Nhưng trước khi rời đi, nàng để lại dưới nhân gian ba món bảo vật, mỗi món mang trong mình quyền năng tối thượng có thể thay đổi số mệnh cả vạn vật.

Những bảo vật ấy được gọi là Tam Thánh Khí."

Băng Tử Huyên nhíu mày, ánh mắt dừng lại ở phần mô tả ba món bảo vật.

---

Bảo vật đầu tiên: "Huyền Tâm Luân."

Đây là một chiếc vòng được tạo ra từ Thánh Kim, một hợp chất thần thánh không thể hủy diệt, với thiết kế tinh xảo vượt ngoài tầm tay con người. Ở mặt dây đính trên vòng, một nửa khắc họa hình ảnh của Thần Nữ với vẻ đẹp siêu phàm, còn nửa kia là hình bóng một người giống hệt nàng nhưng mang khí chất đối lập – bí ẩn và nguy hiểm.

Huyền Tâm Luân được cho là mang trong mình khả năng triệu hoán Thần Nữ trở lại nhân gian. Người sở hữu nó có thể cầu xin một điều ước duy nhất từ nàng, không giới hạn bởi bất kỳ quy luật nào. Nhưng truyền thuyết cũng cảnh báo rằng, bất kỳ điều ước nào cũng đi kèm cái giá mà người cầu nguyện khó lòng lường trước."**

---

Bảo vật thứ hai: "Thiên Quang Thánh Trượng."

Được xem là biểu tượng của quyền lực tối thượng, cây trượng này mang dáng vẻ thanh cao nhưng đầy uy nghiêm, ánh sáng phát ra từ nó tựa như mặt trời không bao giờ tắt.

Thiên Quang Thánh Trượng có khả năng thao túng định luật thiên địa, thay đổi quy tắc của tự nhiên, và mở ra các cánh cửa dẫn đến những không gian khác biệt, nơi mà ngay cả ánh sáng cũng khó lòng tồn tại.

Tương truyền, chỉ người có trái tim thuần khiết và sức mạnh tinh thần vô song mới có thể nắm giữ được Thiên Quang Thánh Trượng mà không bị chính nó phản bội hoặc hủy diệt.

---

Bảo vật cuối cùng: "Hồn Thạch Vĩnh Hằng."

Bảo vật này mang hình dạng một viên đá trong suốt, bên trong chứa đựng những ánh sáng lấp lánh không ngừng chuyển động, như chứa đựng linh hồn của cả thiên địa.

Hồn Thạch Vĩnh Hằng được cho là ban tặng khả năng bất tử. Người sở hữu viên đá sẽ không già đi, không c·hết đi, và có thể hồi sinh ngay cả khi thân xác bị phá hủy, miễn là linh hồn vẫn còn nguyên vẹn.



Tuy nhiên, truyền thuyết cũng ghi rằng, sức mạnh của Hồn Thạch không phải là vô hạn. Nếu linh hồn người sở hữu bị tan biến hoặc b·ị c·ướp đi, viên đá sẽ mất đi ánh sáng vĩnh hằng của nó và trở nên vô dụng."

---

Đọc đến đây, ánh mắt Băng Tử Huyên hơi trùng xuống. Ba món bảo vật này, nếu thật sự tồn tại, chắc chắn sẽ là tâm điểm của những cơn sóng ngầm dữ dội. Nhưng liệu chúng có thực sự có thật hay chỉ là một huyền thoại được thêu dệt từ trí tưởng tượng của con người?

Hắn không khỏi mỉm cười nhạt. Một phần trong tâm trí hắn cho rằng tất cả chỉ là bịa đặt, nhưng một phần khác – phần bản năng mà hắn luôn tin tưởng – lại thì thầm rằng, có lẽ trong cái thế giới này, còn rất nhiều điều vượt ngoài sự hiểu biết của con người.

---

Băng Tử Huyên đọc xong nội dung trong cuộn trục, chậm rãi cuộn nó lại, ánh mắt sắc lạnh nhưng chứa đựng chút nghi hoặc nhìn về phía Tsubaki. Hắn hạ giọng, vừa như chế giễu vừa như dò xét:

“Cô thực sự tin vào loại chuyện này sao? Cả một câu chuyện thần thoại chẳng khác nào cổ tích? Thật là... tưởng tượng của cô đúng là vượt ngoài sức tưởng tượng của tôi.”

Vừa nói, hắn vừa đưa cuộn trục về phía Tsubaki, khóe môi nhếch lên một nụ cười ẩn ý, tựa như muốn thách thức cô ta phản bác.

Tsubaki không nói gì, chỉ lặng lẽ đưa tay bắt lấy cuộn trục, ánh mắt cô thoáng qua một tia sắc bén. Cô xoay nhẹ cuộn trục trong tay, cười nhạt như thể không hề để tâm đến thái độ của hắn.

“Băng Tử Huyên – đây là tên thật của cậu đúng chứ?” Cô ta thốt ra một câu khiến bầu không khí trong phòng trở nên lạnh hơn vài phần.

Băng Tử Huyên thoáng sững người, ánh mắt lóe lên một tia cảnh giác, nhưng hắn nhanh chóng lấy lại vẻ bình thản như không có chuyện gì. “Biết tên thật của tôi thì đã sao?” hắn đáp lại, giọng điệu lãnh đạm nhưng trong lòng đã bắt đầu dậy sóng.

Tsubaki nghiêng đầu, nụ cười trên môi càng sâu, nhưng ánh mắt lại sắc lạnh và thâm sâu khó lường. “Nếu cậu không tin, cũng chẳng sao cả. Tôi đã đoán trước được phản ứng này rồi. Nhưng...”

Cô ta ngừng lại một chút, như cố ý tạo thêm sức nặng cho lời nói của mình, rồi khẽ nhếch môi:

“...còn em gái của cậu thì sao nhỉ? Có lẽ hiện tại đã đang là ngọn nến trước gió! chờ ngày khuất bóng khỏi trần thế...!”

Băng Tử Huyên lập tức siết chặt nắm tay dưới gầm bàn, ánh mắt lạnh lẽo như lưỡi dao. Nhưng trước mặt Tsubaki, hắn vẫn duy trì vẻ ngoài bình thản, cố gắng che giấu sự xao động trong lòng. “Cô đang nói gì thế? Tôi không hiểu.”

Tsubaki thoáng bật cười, nụ cười như giễu cợt nhưng lại mang theo sự uy quyền khiến người đối diện không thể lờ đi. “Thôi bỏ đi,” cô nói, giọng nhẹ như gió thoảng nhưng lại đầy ẩn ý. “Chuyện này có nói ra cũng chẳng để làm gì. Nếu cậu không tin vào cuộn trục, tôi cũng không ép buộc. Dù sao, lựa chọn là của cậu.”

Cô ta đứng dậy, quay người bước vài bước như muốn kết thúc câu chuyện, nhưng lại dừng lại, ngoảnh đầu nhìn Băng Tử Huyên một lần nữa. “Thôi được rồi, cậu có thể rời đi. Coi như lần này tôi đã chọn nhầm người. Có lẽ, tôi đã đánh giá cậu quá cao rồi.”

Nói xong, cô khẽ cười, nhưng nụ cười ấy lại không hề ấm áp. Nó sắc lạnh, như một lưỡi dao cắt qua bầu không khí.

---



Băng Tử Huyên ngồi yên tại chỗ, không rời đi ngay lập tức. Đầu óc hắn ngập tràn suy nghĩ. Cô ta biết rõ về hắn, thậm chí biết cả cái tên thật mà hắn chưa bao giờ tiết lộ với bất kỳ ai trong ngôi trường này. Và câu nói ẩn ý về em gái hắn – Hàn Tuyết– như một lưỡi dao nhọn đâm sâu vào tâm trí, buộc hắn phải đặt ra hàng loạt câu hỏi.

“Cô ta đúng thật là có tìm hiểu trước, đúng thật là có ý đồ rõ ràng khi mời đến đây.” Hắn thầm nghĩ

Ánh mắt Tsubaki thoáng liếc về phía hắn trước khi hoàn toàn quay đi, để lại một Băng Tử Huyên ngồi đó với ánh mắt sắc lạnh và tâm trí ngập tràn hoài nghi. Nhưng một điều chắc chắn, hắn không thể xem thường người con gái này. Cô ta nguy hiểm hơn rất nhiều so với những gì hắn tưởng.

Băng Tử Huyên nhíu mày, ánh mắt sắc lạnh nhìn xoáy vào Tsubaki, giọng nói mang theo sự nghi hoặc lẫn đề phòng:

“Cô đây là đã tìm hiểu tôi từ trước? Nếu vậy, rốt cuộc ý định thực sự của cô khi mời tôi đến đây là gì?”

Nghe câu hỏi của hắn, Tsubaki chỉ mỉm cười, một nụ cười xinh đẹp nhưng lại khiến người khác khó lòng đoán được suy nghĩ. Không trả lời ngay, cô từ từ bước ra phía sau ghế của Băng Tử Huyên, cúi người xuống sát bên tai hắn, giọng nói mềm mại nhưng ẩn chứa sự nguy hiểm:

“Nếu cậu thực sự muốn cứu được em gái mình, thì chỉ còn một cách duy nhất – đó là tìm một trong hai món bảo vật kia: ‘Hồn Thạch Vĩnh Hằng’ và ‘Huyền Tâm Luân.’”

Tsubaki ngừng lại một chút, như để lời nói của mình ngấm dần vào suy nghĩ của Băng Tử Huyên, trước khi tiếp tục, giọng nói trở nên trầm thấp hơn, đầy vẻ bí ẩn:

“Một trong hai món bảo vật thần thánh này, tôi tình cờ lại biết vị trí của một cái. Nhưng...” – cô cười nhạt, ánh mắt lóe lên tia sắc bén – “...chỉ với chút thông tin ít ỏi này thôi thì chưa đủ. Đó là lý do tôi cần một đồng minh. Và người tôi chọn chính là cậu.”

Nói xong, Tsubaki đứng thẳng người dậy, nụ cười vẫn không rời khỏi môi.

Băng Tử Huyên nghe vậy, ánh mắt lóe lên một tia ngờ vực. Hắn không vội trả lời ngay mà cân nhắc kỹ lưỡng từng từ, từng ẩn ý trong lời nói của cô ta. Sau vài giây im lặng, hắn cười nhạt, ánh mắt sắc sảo như muốn xuyên thấu tâm tư của đối phương.

“Nếu mọi chuyện đúng như lời cô nói, thì chẳng phải cuối cùng, cho dù có tìm được một trong hai món bảo vật kia, cũng chỉ có một người thực sự được lợi hay sao? Thử nghĩ xem, liên minh dựa trên kiểu thỏa thuận này, kết cục chắc chắn là một bên chịu thiệt. Một khi lợi ích xung đột, thì kiểu đồng minh này chẳng mấy chốc sẽ dẫn đến mâu thuẫn.”

Hắn ngừng lại, ánh mắt trầm ngâm hơn, giọng nói trở nên sắc lạnh:

“Hơn nữa, tôi không phải lựa chọn duy nhất của cô. Thế giới này đầy rẫy những kẻ mạnh hơn tôi – cả về thực lực lẫn tư duy. Sao cô không tìm đến họ, mà lại tìm một người ‘không quá nổi bật’ như tôi? Cô đang che giấu điều gì đó, đúng không?”

Nghe Băng Tử Huyên nói như vậy, ánh mắt Tsubaki khẽ tối lại, rồi cô hít một hơi thật sâu như để lấy lại sự bình tĩnh. Sau đó, giọng nói của cô vang lên, rõ ràng và mạnh mẽ nhưng không giấu được sự xúc động:

“Cậu lầm rồi, chuyện về món thần bảo kia... thực sự không phải là thứ tôi nhắm đến. Tôi không quan tâm đến quyền năng hay sự bất tử. Thứ tôi muốn chỉ là một điều duy nhất – tìm lại mẹ tôi.”

Tsubaki khẽ ngừng lại, ánh mắt nhìn xa xăm như chìm vào ký ức nào đó. Giọng cô chùng xuống, tràn ngập cảm xúc:

“Năm đó, mẹ tôi cũng vì tham vọng với món thần bảo mà dấn thân vào hành trình tìm kiếm nó. Bà đã rời đi khi tôi còn nhỏ, để lại lời hứa sẽ sớm trở về. Nhưng...” – cô khẽ cười, nụ cười đầy chua xót – “...bà không bao giờ trở lại. Mọi tin tức đều đứt đoạn, không một ai biết bà đã đi đâu hay chuyện gì đã xảy ra với bà ở nơi đó. Nhưng tôi tin... tôi tin chắc mẹ tôi vẫn còn sống.”

Đôi mắt Tsubaki lóe lên một tia kiên định. Giọng cô trở nên mạnh mẽ hơn, như thể đang tự hứa với chính mình:

“Cho dù bà không còn nữa, thì tôi cũng nhất định phải tìm đến nơi đó, Cổ Địa kia, và làm sáng tỏ tất cả. Tôi không thể để mọi thứ mãi chìm trong bóng tối như vậy được.”

Càng nói, cảm xúc của cô càng dâng trào, khiến những lời cuối gần như nghẹn lại. Cô nắm chặt hai tay, như đang kìm nén những cảm xúc đau đớn sâu sắc trong lòng.



Băng Tử Huyên lặng lẽ nhìn cô. Lời nói của Tsubaki, mặc dù đầy cảm xúc cá nhân, lại khiến hắn không khỏi suy ngẫm. Hắn khẽ nhíu mày, đôi mắt ánh lên vẻ trầm tư. Sau vài giây im lặng, hắn từ tốn nói:

“Mẹ cô cũng từng đi tìm món thần bảo đó sao... Nếu vậy, xem ra chuyện này còn phức tạp hơn tôi nghĩ. Những gì cô nói, chỉ càng chứng minh một điều...”

Hắn ngừng lại một chút, giọng nói trầm thấp mang theo sự nghiêm nghị:

“Thứ càng quý giá, càng ẩn chứa nguy hiểm. Món thần bảo mà cô nhắc đến, nếu thực sự tồn tại, thì không chỉ là một báu vật mà còn là một thứ đủ để gây nên tai họa cho bất kỳ ai muốn chiếm đoạt nó. Vật quý giá luôn đi kèm với hiểm họa – và thường là những hiểm họa mà không ai có thể lường trước được.”

“Nhưng dù sao, loại thần bảo mang theo tham vọng lớn như vậy... đúng thật không phải là thứ mà người ta có thể dễ dàng nhường nhịn, nói buông là buông được. Đến lúc đó, chỉ e lòng tham sẽ lấn át lý trí, dẫn đến những chuyện không thể cứu vãn...”

Hắn dừng lại, ánh mắt rời khỏi Tsubaki, nhìn lướt qua căn phòng như để tìm kiếm câu trả lời trong không gian tĩnh lặng. Cuối cùng, hắn chậm rãi thở dài, đôi vai khẽ hạ xuống như mang theo gánh nặng vô hình:

“Dù vậy, chuyện này quá lớn. Tôi vẫn cần thời gian suy nghĩ thêm...”

Nói xong, Băng Tử Huyên từ từ đứng dậy, cơ thể thẳng tắp nhưng từng bước chân vẫn giữ sự điềm tĩnh vốn có. Trước khi quay người rời đi, hắn nghiêng đầu nhìn Tsubaki, nhẹ nhàng nói:

“Khi nào tôi có quyết định cuối cùng, tôi sẽ đến tìm cô.”

Hắn quay bước, thân hình vững chãi như tách biệt khỏi những cảm xúc rối bời trong lòng. Nhưng khi hắn vừa đặt tay lên cánh cửa gỗ chạm khắc tinh xảo, giọng nói của Tsubaki vang lên từ phía sau, nhẹ nhàng nhưng mang đầy ý nghĩa sâu xa:

“Mong rằng quyết định của cậu sẽ không làm tôi thất vọng...”

Băng Tử Huyên hơi khựng lại, nhưng không quay đầu. Tsubaki tiếp tục, giọng nói của cô trầm hơn, như chất chứa một nỗi niềm khó nói thành lời:

“Đây cũng có thể là hy vọng cuối cùng với em gái cậu. Và cả hai kẻ mà cậu đang săn tìm khi đến đây nữa...”

Nghe đến đây, đôi mắt Băng Tử Huyên lóe lên một tia sắc bén, nhưng hắn vẫn giữ im lặng.

“Khi cậu đồng ý,” Tsubaki nói tiếp, “tôi nhất định sẽ giao chúng cho cậu như một món quà ra mắt. Nhưng...”

Cô dừng lại, ánh mắt nhìn sâu vào lưng hắn, như muốn truyền đi một lời cảnh báo:

“Cậu cũng nên biết, ngôi trường này – cái mà mọi người thấy bên ngoài – chỉ là phần nổi của tảng băng. Nơi này phức tạp hơn cậu nghĩ. Hãy cẩn trọng khi hành động... Tôi không muốn mất đi một đồng minh tiềm năng, nhất là khi cậu còn nhiều điều chưa biết về những gì đang diễn ra xung quanh.”

Lời nói của cô không quá lớn, nhưng từng chữ như găm thẳng vào tâm trí Băng Tử Huyên. Hắn đứng yên lặng vài giây, như đang tiếp thu và phân tích ý tứ của Tsubaki. Cuối cùng, không quay đầu lại, hắn chỉ khẽ đáp, giọng nói trầm ổn:

“Tôi sẽ ghi nhớ lời cô.”

Hắn bước ra khỏi căn phòng, cánh cửa đóng lại phía sau, để lại không gian bên trong lặng yên như tờ. Tsubaki đứng đó, ánh mắt phức tạp dõi theo bóng lưng hắn vừa khuất, như thể đang cân nhắc điều gì đó sâu xa. Trong đôi mắt cô, một tia sáng thoáng hiện – là kỳ vọng, hay là một toan tính, không ai có thể biết được.

Còn Băng Tử Huyên, khi bước ra khỏi căn phòng, gió nhẹ thổi qua hành lang dài, làm mái tóc hắn khẽ tung bay. Gương mặt hắn không biểu lộ nhiều cảm xúc, nhưng sâu trong đôi mắt là một cơn sóng ngầm, pha trộn giữa nghi hoặc, lo âu và cả một chút tò mò.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.