Mộng Sinh Giới

Chương 159: Rùa con gặp đá cứng



Chương 159: Rùa con gặp đá cứng

Băng Tử Huyên vừa đặt dĩa xuống, kết thúc bữa ăn, và chuẩn bị đứng dậy thì bất chợt, từ bên ngoài, tiếng quát tháo đầy giận dữ vang lên rõ mồn một:

“Muốn c·hết?!”

Âm thanh ầm ĩ khiến cả quán ăn nhỏ chợt lặng đi trong thoáng chốc, tất cả ánh mắt đều hướng ra phía cửa. Băng Tử Huyên nhíu mày, tay vẫn cầm chiếc khay định rời khỏi bàn. Nhưng trước khi hắn kịp bước đi, một bóng người bất ngờ bị ném mạnh từ bên ngoài, lao v·út qua khung cửa với lực ném tựa như bắn pháo, hướng thẳng vào bên trong quán.

---

Hắn chỉ kịp liếc thấy bóng một nam sinh, quần áo lấm lem, cơ thể như chiếc bù nhìn bị quăng thẳng về phía hắn. Mọi chuyện diễn ra trong tích tắc, không kịp để hắn tránh né.

“C·hết tiệt!”

Băng Tử Huyên phản ứng theo bản năng, đưa cả hai tay lên làm tấm chắn. Cú v·a c·hạm mạnh khiến hắn và nam sinh kia cùng lúc bị quăng ngược về phía tường phía sau. Tiếng “rầm” vang lên chát chúa, tường đá bị đụng mạnh tạo ra đám bụi mịt mù bao phủ. Một vài chiếc ghế gần đó cũng bị hất tung, lăn lóc khắp nơi.

Cơn đau buốt chạy dọc cánh tay, nhưng hắn vẫn cố giữ thăng bằng để không hoàn toàn mất kiểm soát. Nam sinh bị ném kia đổ gục trên sàn, thở dốc, không còn sức để nói.

---

Khói bụi từ cú v·a c·hạm mù mịt khắp không gian, tiếng ồn ào trong quán ăn ngay lập tức trở nên im bặt. Tất cả mọi người đổ dồn ánh mắt về phía góc phòng, nơi Băng Tử Huyên và nam sinh kia nằm dưới đống hỗn loạn. Một vài người giật mình lùi lại, thì thầm to nhỏ với nhau.

“Lại nữa à? Quán này lúc nào cũng là nơi xảy ra mấy chuyện như vậy…” Một người lắc đầu ngán ngẩm, nhưng vẫn không thể rời mắt khỏi cảnh tượng.

“Tên đó xui xẻo thật. Ai bảo không ăn nhanh mà còn ngồi đây lâu như vậy…” Một người khác thì thầm, ánh mắt ái ngại nhìn Băng Tử Huyên.

---

Ngồi tựa lưng vào tường, Băng Tử Huyên từ từ hít một hơi sâu, cố kìm chế cảm giác đau buốt ở vai và tay. Hắn nhìn xuống nam sinh vẫn nằm bất động bên cạnh, áo quần nhàu nhĩ, gương mặt nhợt nhạt vì đau đớn.

“Quả nhiên… Đen đến mức này thì cũng chỉ có mình ta.”

Hắn cười khổ trong lòng, xoa nhẹ cánh tay tê rần. Chưa bao giờ hắn cảm thấy hối hận vì không ăn nhanh hơn như lúc này. “Trời đánh tránh bữa ăn” đúng là không áp dụng cho hắn. Nếu biết trước thế này, có lẽ hắn đã rời khỏi đây từ lâu.

---

Bụi mù dần tan, để lộ ra bóng dáng của một kẻ vừa bước vào quán. Một nam sinh khác, dáng người cao lớn, đôi mắt sắc lạnh ánh lên vẻ dữ dằn. Hắn mặc đồng phục chỉnh tề nhưng phong thái đầy khiêu khích, rõ ràng là kẻ đã ném người kia vào đây.

Hắn quét mắt khắp quán, không hề tỏ ra e ngại trước những ánh nhìn của những người xung quanh. Khi thấy nam sinh bị ném vẫn nằm bất động, hắn bật cười lạnh lùng, giọng nói vang lên đầy chế nhạo:

“Lần sau nếu không đủ điểm thì đừng có thách đấu tao, đúng thật là không biết tự lượng sức...”

---

Nghe những lời đó, Băng Tử Huyên khẽ nhíu mày. Không phải vì hắn cảm thấy thương hại cho kẻ bị ném, mà là vì cách hành xử ngông cuồng, coi trời bằng vung của kẻ vừa bước vào.



Băng Tử Huyên đau đớn từ từ đứng dậy, thân thể sau cú v·a c·hạm khắc đầy những v·ết t·hương, cảm giác ê ẩm lan tỏa khắp người. Hắn khẽ nhíu mày, tay khó khăn lục trong ngực áo, lấy ra một bình ngọc nhỏ.

Bằng một động tác chậm rãi nhưng dứt khoát, hắn mở nắp, lấy ra một viên đan dược tròn trịa, đưa lên miệng nuốt. Hương vị thanh mát lan tỏa trong cổ họng, nhưng hắn không mảy may quan tâm, chỉ nhắm mắt lại, đợi viên thuốc phát huy tác dụng.

---

Tên nam sinh cao lớn vừa bước vào kia không hề liếc nhìn Băng Tử Huyên hay nam sinh bị ném kia lấy một cái. Dáng vẻ của hắn ung dung đến khó chịu, tựa như toàn bộ sự hỗn loạn mà hắn vừa gây ra chẳng liên quan gì đến mình.

Nam sinh bị ném nằm ngất lịm dưới đất, không động đậy, gương mặt tái nhợt đầy vẻ thảm hại. Dù vậy, kẻ gây chuyện vẫn tiếp tục sải bước thản nhiên vào bên trong, đi thẳng đến quầy, nở một nụ cười đầy tự mãn.

“Thiệt hại ở đây cứ tính cho tôi, lát nữa tôi sẽ đền trả.”

Hắn quay sang nói với nữ nhân viên đang đứng sau quầy, giọng điệu nói.

---

Viên đan dược bắt đầu phát huy tác dụng, cảm giác đau đớn trên người Băng Tử Huyên dần dịu đi. Hắn dựa lưng vào tường, khẽ xoay vai kiểm tra v·ết t·hương, ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn tên nam sinh cao lớn đang ung dung.

“Hắn chẳng thèm để ý đến ai ngoài bản thân mình.”

Băng Tử Huyên nghĩ thầm, hơi thở đều đặn trở lại. Một cơn bực tức âm ỉ len lỏi trong lòng, nhưng hắn vẫn giữ vẻ bình tĩnh, chỉ lặng lẽ quan sát, ánh mắt không rời khỏi kẻ gây chuyện.

Có lẽ chính ánh mắt đó đã thu hút sự chú ý của tên nam sinh cao lớn. Đang nói chuyện vui vẻ, hắn bỗng nhiên quay đầu lại, bắt gặp ánh nhìn sắc lạnh của Băng Tử Huyên. Một khoảnh khắc yên lặng trôi qua, trước khi môi hắn cong lên thành một nụ cười mỉa mai.

---

Hắn bước chậm lại, ánh mắt quét qua Băng Tử Huyên từ đầu đến chân, rồi dừng lại trên gương mặt có phần thanh tú của đối phương.

“Ngươi nhìn gì? Bất mãn lắm sao?”

Hắn nhướn mày, giọng nói mang theo vẻ thách thức rõ rệt. Không đợi Băng Tử Huyên trả lời, hắn tiếp tục cười nhạt, đôi mắt ánh lên vẻ chế giễu:

“Được thôi, nếu có đủ dũng khí thì đến đây đi. Hay là ngươi sợ rồi? Thằng đàn bà.”

Câu nói cuối cùng vang lên rõ ràng, kèm theo một nụ cười khinh khỉnh. Hắn cố ý nhấn mạnh, ánh mắt sắc lẹm như lưỡi dao cắm sâu vào sự tự tôn của đối phương.

Băng Tử Huyên đứng đó, ánh mắt trầm tĩnh không hề dao động. Tuy nhiên, tên nam sinh to lớn kia rõ ràng không hài lòng với sự bình thản đó. Hắn khẽ cau mày, khuôn mặt vốn đã thô bạo nay lại càng thêm dữ tợn.

“Ánh mắt đó là sao?!”

Tiếng gầm như sấm rền vang lên, thân thể đồ sộ của hắn đột ngột bức tốc. Với mỗi bước chân, mặt đất như rung chuyển, tiếng giày đạp mạnh xuống sàn đá làm những người trong quán ăn phải thót tim.



Một cú đấm trời giáng được tích tụ đầy sức mạnh hình thành từ cánh tay to lớn, lao thẳng về phía Băng Tử Huyên.

“Những kẻ mới như mày phải được dạy dỗ một bài học mới có thể thành người! Tao và những người khác trong trường này không giống tên phế vật Hanzo ở giờ ăn kia đâu! Đừng tưởng mày có thể tự mãn!”

Lời nói phun ra như những mũi tên nhọn hoắt, từng câu từng chữ đều mang ý nhắm thẳng vào Băng Tử Huyên.

Hắn ngay lập tức hiểu rằng cú ném nam sinh kia về phía mình không phải tình cờ, mà rõ ràng là hành động có chủ đích. Tên này không chỉ muốn thị uy, mà còn xem hắn như mục tiêu để khởi đầu màn "chào hỏi" đầy b·ạo l·ực của mình.

---

Hắn khẽ nhíu mày, nhưng không hề tỏ ra nao núng. Thân thể tuy không cao lớn, nhưng trong ánh mắt lại ánh lên vẻ lạnh lùng và sự quyết đoán.

“Vậy ra là cố ý…”

Băng Tử Huyên lẩm bẩm, giọng nói trầm thấp như gió lạnh mùa đông. Hắn đưa tay ra sau lưng, lặng lẽ lấy ra một thanh đoản đao sắc bén, lưỡi dao đen tuyền bóng loáng dưới ánh đèn mờ nhạt của quán ăn. Thanh đoản đao xoay nhẹ trên tay, từng ngón tay linh hoạt lướt qua chuôi đao một cách điệu nghệ, phát ra tiếng kim loại sắc gọn vang lên trong không khí.

Tên nam sinh to lớn càng lúc càng tiến gần, mỗi bước chân như đập vào lòng đất, tạo nên cảm giác áp bức nặng nề. Người trong quán ăn đều không dám thở mạnh, ánh mắt sợ hãi nhìn về phía Băng Tử Huyên như đang chứng kiến một con mồi nhỏ bé sắp bị đòn.

“Một đấm này của hắn, nhẹ thì gãy xương, nặng thì sống không bằng c·hết!” -Băng Tử Huyên thầm suy đoán.

Cánh tay hắn giơ cao, cơ bắp cuồn cuộn, một cú đấm đầy uy lực mang theo gió rít, lao thẳng về phía Băng Tử Huyên như một viên đại bác.

Đối diện với sự t·ấn c·ông đầy dữ dội, Băng Tử Huyên vẫn đứng yên, ánh mắt lạnh lùng quan sát từng chuyển động của đối thủ. Khi cú đấm còn cách hắn chỉ vài tấc, hắn bất ngờ xoay người, động tác nhanh nhẹn như một lưỡi kiếm thoát vỏ, cả thân hình nhẹ nhàng lướt sang bên cạnh.

“Nhanh quá!”

Tên nam sinh to lớn không kịp điều chỉnh, cú đấm như búa tạ rơi thẳng xuống sàn đá, tạo ra t·iếng n·ổ vang trời cùng một hố lõm nhỏ ngay dưới chân hắn. Bụi đá bắn tung tóe, khiến không khí vốn đã căng thẳng nay lại càng thêm ngột ngạt.

“Quá chậm.”

Giọng nói của Băng Tử Huyên vang lên từ bên cạnh, đầy lạnh lẽo và sắc bén. Hắn không bỏ lỡ cơ hội, xoay cổ tay, lưỡi đao ánh lên tia sáng lạnh lẽo.

Không khí trong quán ăn căng như dây đàn, nhưng đột ngột bị phá vỡ bởi một giọng nói khàn nhưng đầy uy quyền vang lên từ phía cửa.

"Thôi được rồi, đám nhóc các cậu còn muốn để ta làm ăn nữa hay không đây?"

Âm thanh như một tiếng chuông lớn cắt ngang không gian, khiến mọi người đồng loạt quay đầu nhìn về phía phát ra giọng nói. Băng Tử Huyên ngay lập tức dừng lại, thanh đoản đao xoay một vòng điệu nghệ trước khi biến mất trong tay áo hắn. Còn tên nam sinh to lớn kia, người vừa mất đà sau cú đấm hụt, cũng dừng lại, khuôn mặt vốn hống hách nay bất giác lộ ra vẻ lúng túng.

---

Từ cửa quán, một bà lão khoảng ngoài tám mươi tuổi bước vào. Dù tuổi tác đã cao, nhưng dáng đi của bà vẫn vô cùng vững chãi, đôi mắt sáng rõ ánh lên nét sắc sảo khó lường. Bà khoác một chiếc áo choàng màu tối, đôi tay già nua chống lên một cây gậy gỗ đơn giản nhưng đầy khí phách.

Tên nam sinh to lớn, vốn vừa mới đây còn tỏ vẻ ngông cuồng, ngay lập tức cúi đầu kính cẩn.

"A... A... Bà Rikka! Con không biết bà ở đây. Thực sự là con hơi nông nổi, mong bà lượng thứ!"



“Rikka-san” – cái tên bà lão vang lên từ miệng hắn như một lời tôn kính, khiến toàn bộ thực khách trong quán ăn đều phải im lặng.

---

Tên to lớn, được gọi là Goro, vốn đang hùng hổ đòi "dạy dỗ" Băng Tử Huyên, nay lại như biến thành một người khác. Hắn cúi đầu liên tục, điệu bộ từ hống hách chuyển sang rụt rè, vừa cười ngượng ngùng vừa lắp bắp nói:

"Bà Rikka, con sai rồi. Chuyện này... con nhất định sẽ bồi thường gấp ba lần thiệt hại. Mong bà tha thứ bỏ qua!"

Bà Rikka nhíu mày, ánh mắt đầy uy lực nhìn lướt qua Goro, rồi quay sang phía Băng Tử Huyên. Bà dừng lại, ánh mắt như dò xét từ đầu đến chân hắn, đôi môi khẽ nhếch lên tạo thành một nụ cười nhàn nhạt.

---

"Cậu là học sinh mới đến đây phải không?" – Bà hỏi, giọng điệu không lớn nhưng mang theo sức nặng của một người từng trải.

Băng Tử Huyên gật đầu, vẻ mặt vẫn giữ sự bình tĩnh, không hề tỏ ra hoang mang trước ánh mắt soi xét của bà lão.

"Thủ đoạn ra tay cũng thật không hợp với gương mặt lành thiện này của cậu cho lắm..." – Bà tiếp tục, đôi mắt sắc bén như nhìn thấu nội tâm của người đối diện.

Băng Tử Huyên không đáp, chỉ cúi nhẹ đầu, biểu hiện không có gì gọi là ngạo mạn hay phản kháng.

"Thôi, chuyện này ta khuyên cậu bỏ qua đi. Xem như ta mời cậu bữa ăn này để bồi thường cho sơ suất vừa rồi."

---

Bà Rikka quay người, vung nhẹ cây gậy như một tín hiệu cho mọi người trong quán trở về chỗ ngồi.

"Mọi chuyện xong rồi, mọi người cũng nên thôi hóng chuyện mà trở lại bàn đi."

Những thực khách đang đứng vây xem vội vàng lùi về chỗ, ánh mắt vẫn len lén liếc nhìn bà lão đầy uy nghi kia. Sau đó, bà quay lại nhìn Goro, ánh mắt trở nên nghiêm khắc hơn.

"Goro, đừng làm khó cậu ta nữa. Nếu ta còn thấy ngươi ra tay với cậu ta lần nào nữa, thì đừng trách ta không nể tình."

Goro lập tức cúi đầu, giọng nói khúm núm đầy kính sợ:

"Vâng, thưa Rikka-san! Con không dám nữa đâu!"

Băng Tử Huyên lặng lẽ nhìn bà lão trước mặt, trong lòng không khỏi suy nghĩ. Bà lão này, Rikka, rõ ràng không phải người đơn giản. Dù bà không làm gì ngoài vài lời nói, nhưng khí thế toát ra từ bà đủ khiến mọi người xung quanh đều nghe lời răm rắp.

Bà Rikka quay lại nhìn hắn lần cuối, đôi mắt ánh lên sự phức tạp.

"Cậu nhóc, hãy tự lo lấy mình. Ở đây không phải nơi dễ sống đâu."

Bà nói xong, chống gậy quay người bước ra ngoài, để lại một không gian yên lặng đến kỳ lạ. Băng Tử Huyên khẽ nhếch môi, thu lại thanh đoản đao vào người, hoàn toàn không tỏ vẻ gì gọi là tức giận hay oán trách.

“Quả nhiên, bà lão này không đơn giản.”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.