Băng Tử Huyên bước vào căn phòng với dáng vẻ lãnh đạm thường thấy, nhưng ánh mắt hắn lặng lẽ lướt qua từng chi tiết. Đây rõ ràng là nơi dành riêng cho hội trưởng hội học sinh, và cũng không hề che giấu sự xa hoa đến choáng ngợp.
Căn phòng rộng lớn kết hợp tinh tế giữa phong cách phương Tây cổ điển với các yếu tố đậm nét Á Đông.
Những cột đá cẩm thạch trắng ngà được chạm khắc tỉ mỉ, phía trên là đèn chùm pha lê lung linh hắt ánh sáng khắp căn phòng. Các bức tranh sơn dầu phong cách cổ điển treo trên tường đối lập một cách hài hòa với những bức tranh thủy mặc sắc nét. Những kệ sách cao ngất, chất đầy tài liệu quý hiếm và sách học thuật, làm nổi bật không gian trí thức của chủ nhân căn phòng.
Ở một góc, một bộ trà cụ bằng sứ cao cấp được đặt trên bàn gỗ mun đen bóng, bên cạnh là giá kiếm Nhật trang trí đầy nghệ thuật. Sự tinh tế, quyền uy, và mùi tiền tỏa ra từ mọi ngóc ngách của căn phòng này khiến người khác không thể không kính nể.
Tsubaki Amamiya tiến tới, động tác nhẹ nhàng như nước chảy mây trôi, nhưng lại toát ra khí chất không thể xem thường. Cô đặt ấm trà xuống chiếc bàn tiếp khách, rót từng giọt nước trà vàng óng vào chén sứ trắng. Động tác của cô chuẩn mực và hoàn hảo đến mức khiến người ta liên tưởng tới một nghi lễ trà đạo đầy trang nghiêm.
"Mời ngồi," Tsubaki mời, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng không giấu được sự uy nghiêm.
Băng Tử Huyên khẽ gật đầu, ngồi xuống chiếc ghế bọc lụa gần đó, đôi mắt vẫn kín đáo quan sát mọi chi tiết nhỏ nhất trên người đối diện. Ngồi xuống đối diện hắn, Tsubaki nhẹ nhàng đẩy chén trà về phía hắn.
"Mời cậu dùng."
Băng Tử Huyên cầm lấy chén trà, nhấp một ngụm, hương trà thơm dịu tràn vào miệng. Hắn đặt chén xuống, đôi mắt nhìn thẳng vào Tsubaki, không hề che giấu sự lạnh lùng pha chút sắc bén.
"Cô mời tôi đến đây..." Hắn trầm giọng nói, ngữ điệu vừa đủ nghe. "Rốt cuộc là có chuyện gì? Nói thẳng ra đi."
Tsubaki khẽ cười, như muốn lên tiếng, nhưng Băng Tử Huyên đã tiếp tục, giọng nói trở nên sắc bén hơn:
"Thân phận bên ngoài là một học sinh gương mẫu, tài năng vượt trội, luôn đứng đầu về mọi mặt. Nhưng lớp ngụy trang này của cô, dù hoàn hảo, cũng không qua mắt được tôi. Một người vừa có đầu óc, vừa được đào tạo kiếm thuật và kỹ năng chiến đấu thực chiến từ bé – đúng là đáng nể, nhưng cũng đáng sợ."
Tsubaki thoáng ngạc nhiên, nhưng ngay lập tức lấy lại vẻ điềm tĩnh.
"Làm sao cậu biết?" Cô hỏi, ánh mắt trở nên sắc bén, giọng nói không lộ chút cảm xúc.
Băng Tử Huyên cười nhạt, dựa người ra sau ghế, đôi mắt lóe lên sự tự tin.
"Từ lúc gặp cô, tôi đã chú ý đến những chi tiết nhỏ nhặt nhất. Những vết chai ở ngón tay cái và cổ tay – dấu hiệu của việc luyện kiếm trong thời gian dài.
Khi cô bước đi, tư thế thăng bằng hoàn hảo, trọng tâm ổn định, động tác dứt khoát nhưng không mất đi sự mềm mại – đó là dáng đi của một kiếm sư lão luyện, không phải của một cô gái bình thường. Hơn nữa, những vết mờ trên cổ tay và bắp tay cho thấy cô đã từng bị trầy xước hoặc v·a c·hạm mạnh – những dấu tích chỉ có thể xuất hiện trong quá trình luyện tập nghiêm ngặt."
Hắn khẽ nhấp thêm một ngụm trà, tiếp tục nói: "Đó là chưa kể đến cách cô kiểm soát hơi thở, hoàn toàn nhịp nhàng và chuẩn xác, như thể cô luôn sẵn sàng cho bất kỳ tình huống nào."
Lời hắn vừa dứt, ký ức về ông ngoại thoáng hiện về trong tâm trí.
Từ khi còn nhỏ, Băng Tử Huyên đã được ông ngoại – một võ sư lão luyện – truyền dạy võ thuật và kiếm pháp. Ông thường nói: "Một võ sư thực thụ không chỉ biết cách ra đòn, mà còn phải biết nhìn đối thủ. Quan sát cách họ đứng, cách họ di chuyển, từng chi tiết dù nhỏ nhất cũng có thể tiết lộ sức mạnh hoặc điểm yếu của họ. Đôi mắt là v·ũ k·hí lợi hại nhất nếu con biết cách dùng chúng."
Ông còn nhấn mạnh: "Kẻ nguy hiểm nhất không phải là kẻ cầm kiếm trong tay, mà là kẻ giấu kiếm trong lòng. Con phải học cách nhìn ra lớp ngụy trang của họ."
Những bài học đó đã ăn sâu vào tâm trí Băng Tử Huyên, trở thành bản năng của hắn mỗi khi đánh giá người khác. Và lúc này, hắn áp dụng những điều đó vào Tsubaki, từng chi tiết trên người cô không thể thoát khỏi đôi mắt sắc sảo của hắn.
Trong không gian tĩnh lặng của căn phòng, tiếng kim đồng hồ treo tường đều đặn vang lên. Băng Tử Huyên vừa nhấp thêm một ngụm trà thì ánh mắt sắc bén chợt phát hiện một điều bất thường. Trước khi hắn kịp phản ứng, một âm thanh lạnh lùng nhưng không quá lớn vang lên:
"Đang tìm thứ này sao?"
Tsubaki Amamiya đứng lên, đôi mắt sắc lạnh nhìn hắn, trên tay cầm một khẩu súng ngắn mà hắn đã giấu kỹ trong người. Băng Tử Huyên không thể giấu được sự bất ngờ, ánh mắt lóe lên vẻ kinh ngạc khi nhìn thấy khẩu súng nằm gọn trong tay cô ta.
"Từ bao giờ...?" Hắn thầm nghĩ, vẻ mặt không khỏi có chút hốt hoảng.
Tsubaki khẽ cười, dáng vẻ đầy tự tin nhưng vẫn toát lên sự thanh nhã. Cô xoay khẩu súng trên ngón tay một cách thuần thục, ánh sáng từ đèn chùm phản chiếu trên bề mặt kim loại lạnh lẽo của khẩu súng khiến nó trông càng thêm nguy hiểm.
"Ở một môi trường học đường như thế này, một học sinh lại mang súng vào trường... Điều đó không phải quá kỳ lạ sao?" Giọng nói của cô nhẹ nhàng, nhưng lại mang theo một sức ép khiến người khác cảm thấy khó thở.
Tsubaki bất chợt nâng khẩu súng lên, một tay giữ chắc phần thân, ngón trỏ luồn qua cò súng. Cô nghiêng đầu, nhắm một mắt, tạo dáng như một xạ thủ thực thụ, khẩu súng hướng về khoảng không trước mặt.
"Bằng." Cô giả tiếng súng bắn, động tác bóp cò và nghiêng súng lên đầy tự nhiên, như thể đây không phải lần đầu cô cầm đến loại v·ũ k·hí này.
Đặt khẩu súng xuống bàn trước mặt, cô nhướng mày nhìn Băng Tử Huyên, khẽ cười một cách đầy ẩn ý. "Nói một loạt thông tin cậu quan sát được về tôi như vậy... Cậu không nghĩ rằng mình hơi bất cẩn sao? Thông tin đó có thể là con át chủ bài của cậu, nhưng cậu lại chẳng ngần ngại tiết lộ ra. Cậu không giống với những kẻ khôn ngoan mà tôi từng gặp."
Băng Tử Huyên không tỏ ra nao núng trước lời nói của cô. Hắn dựa lưng vào ghế, ánh mắt dần trở lại sự bình thản như mặt hồ tĩnh lặng. Hắn đáp lại bằng một giọng trầm thấp nhưng đầy tự tin:
"Mục tiêu của cô không phải là tôi. Nếu cô thực sự có ý định ra tay, thì không cần chờ đến lúc này. Những gì tôi vừa nói, tiết lộ trước hay sau, kết quả cuối cùng cũng không thay đổi. Đừng dùng những trò tâm lý trẻ con để thử thách tôi."
Tsubaki dừng lại, ánh mắt sắc sảo nhìn thẳng vào hắn, như thể muốn đọc thấu tâm can của đối phương. Đột nhiên, cô bật cười, một nụ cười nhẹ nhưng đầy ý tứ.
"Cậu tự tin thật đấy," cô khẽ nói, đặt khẩu súng xuống bàn trước mặt hắn. "Nhưng tự tin quá mức đôi khi lại là một điểm yếu, Saito Tatsuya."
Nói xong, cô đứng dậy, không chút vội vàng, ánh mắt vẫn không rời khỏi hắn. Trước khi rời đi, cô khẽ ném khẩu súng về phía hắn. Băng Tử Huyên giơ tay lên, nhanh chóng bắt lấy, ánh mắt vẫn giữ nguyên vẻ điềm tĩnh.
Tsubaki bước đi, để lại phía sau một không gian yên lặng đến kỳ lạ. Băng Tử Huyên nhìn khẩu súng trong tay, đôi mắt thoáng lóe lên một tia sáng khó lường.
Trong khi không gian vẫn chìm trong vẻ tĩnh lặng đặc trưng, Tsubaki Amamiya dừng bước, quay người lại và trở về chiếc ghế đối diện Băng Tử Huyên. Cô khẽ ngồi xuống, dáng vẻ tao nhã nhưng ánh mắt đầy ẩn ý.
Từ trong tay áo, cô lấy ra một cuộn trục nhỏ, chất liệu giấy dường như đã ngả màu thời gian, được buộc lại bằng một sợi dây đỏ đơn giản nhưng tinh tế.
"Đây," cô đặt cuộn trục lên bàn, đẩy nhẹ về phía hắn. "Cậu đọc thử đi. Nếu cảm thấy hứng thú, chúng ta có thể nói chuyện tiếp. Còn nếu không..." Cô nhún vai, nụ cười nhàn nhạt hiện lên trên gương mặt. "Thì xem như lần gặp mặt này chỉ là một cái duyên để kết bạn."
Dừng một chút, cô nghiêng đầu, ánh mắt sắc bén nhưng đầy thách thức. "Nhưng tôi có linh cảm rằng, với cậu, chuyện này sẽ rất thú vị."
Băng Tử Huyên im lặng, ánh mắt trầm tư nhìn cuộn trục trước mặt. Hắn không vội vàng, thay vào đó, nâng tách trà lên nhấp một ngụm rồi mới từ tốn cầm lấy cuộn trục. Cảm giác khi chạm vào nó khá đặc biệt, giấy mềm nhưng dai, mang theo mùi thơm nhẹ của mực cũ, thứ mà chỉ những tài liệu cổ xưa mới có được.
Hắn gỡ sợi dây đỏ, chậm rãi mở cuộn trục ra. Trên đó là những ký tự cổ ngữ phức tạp, xoắn xuýt như những nhánh dây leo, hoàn toàn xa lạ với bất kỳ loại chữ viết nào mà hắn từng biết. Băng Tử Huyên nhíu mày, cảm giác một sự khó hiểu len lỏi trong tâm trí.
"Thứ này... là cổ ngữ?" Hắn khẽ hỏi, nhưng Tsubaki chỉ mỉm cười, không đáp.
Bất ngờ, khi hắn chăm chú nhìn kỹ hơn vào những ký tự, chúng dường như bắt đầu chuyển động. Từng chữ cái, từng nét bút tưởng chừng như vô tri dần thay đổi, tái cấu trúc, và từ từ trở thành những dòng chữ rõ ràng, quen thuộc trước mắt hắn.
"Đây là...?" Hắn ngạc nhiên, nhưng không để lộ ra ngoài, ánh mắt tập trung hơn.