Mộng Sinh Giới

Chương 155: Thực sự là cừu con sao?



Chương 155: Thực sự là cừu con sao?

Không khí của khu vực ăn uống trở nên nặng nề một cách bất chợt khi một nhóm bốn nam sinh đứng dậy từ chiếc bàn không xa chỗ của Băng Tử Huyên và ba người bạn mới. Bọn họ bước đi với vẻ chậm rãi nhưng mang theo sự ngang tàng thấy rõ.

Dẫn đầu là một tên tóc cắt ba phân, cổ hắn lộ rõ một hình xăm đen sì hình rồng cuộn. Ánh mắt của hắn sắc lẹm, còn đôi môi thì nhếch lên, như thể tìm được điều gì đó thú vị.

Hắn nhìn lướt qua bàn của nhóm Băng Tử Huyên, đôi mắt dừng lại ở người vừa mới xuất hiện trong nhóm—Băng Tử Huyên. Gương mặt hắn thoáng qua sự tò mò, rồi nở một nụ cười đầy ẩn ý.

Nhưng trái ngược với mong đợi của hắn, Băng Tử Huyên không hề để tâm. Hắn vẫn tiếp tục dùng bữa, động tác ung dung đến mức khiến tên kia cảm thấy bị phớt lờ hoàn toàn.

Tên tóc ba phân đứng yên một lúc, không bước thêm bước nào về phía họ. Rõ ràng hắn đang cân nhắc. Đây là trường Saikyou, nơi mà không ai có thể đoán chắc bối cảnh của người khác.

Nếu người trước mặt hắn là một nhân vật không nên động vào, cái giá phải trả sẽ rất đắt. Hắn đành tạm thời không gây sự trực tiếp với Băng Tử Huyên.

Nhưng ánh mắt hắn nhanh chóng chuyển sang Takumi—nam sinh đeo kính đang ngồi ngay cạnh Băng Tử Huyên. Chỉ trong khoảnh khắc, sắc mặt của Takumi trắng bệch. Miếng cơm đang được cậu đưa lên miệng bỗng rơi xuống khay khi tay cậu run lên thấy rõ.

Hai nữ sinh Ayane và Mayu cũng lặng im, cúi đầu, không dám phát ra bất kỳ tiếng động nào. Không khí vui vẻ vừa rồi biến mất, thay vào đó là sự căng thẳng nặng nề bao trùm.

Tên tóc ba phân bước đến gần hơn, cầm lấy một bát canh từ khay đồ ăn của Takumi. Bát canh còn b·ốc k·hói, hơi nóng khiến những người gần đó cũng cảm nhận được. Hắn nở một nụ cười đầy thích thú, đôi mắt lóe lên sự ác ý.

"Tao đã nói với mày bao nhiêu lần rồi hả, Takumi?" Hắn nói, giọng kéo dài, âm điệu lạnh lùng nhưng không giấu được sự hả hê. "Ai cho mày cái quyền đến đây ăn cơ chứ?"

Takumi lắp bắp, giọng cậu run rẩy đến mức khó nghe:

"Mình... mình chỉ muốn..."

Cậu còn chưa kịp nói hết câu, tên tóc ba phân đã từ từ nghiêng bát canh, để chất lỏng nóng bỏng ấy chảy xuống từ từ, đổ thẳng lên người Takumi.

"Ối!" Takumi giật mình, định lùi lại nhưng không kịp. Chất canh nóng khiến cậu run lên bần bật, mặt cậu đỏ bừng, không rõ vì xấu hổ hay đau đớn.

Ayane và Mayu cúi gằm mặt, không dám nhìn cảnh tượng đó. Một vài học sinh xung quanh nhìn thấy nhưng không ai dám lên tiếng. Tên tóc ba phân ném bát canh rỗng về khay của Takumi, vẫn giữ nguyên nụ cười khinh miệt:

"Nhớ kỹ, Takumi. Ở cái nơi này, mày nên biết vị trí của mình."

Băng Tử Huyên từ đầu đến cuối vẫn bình thản ăn, nhưng ánh mắt hắn khẽ chuyển động, quan sát toàn bộ tình huống. Hắn vốn không định dây dưa với đám trẻ trâu này, nhưng hành động của tên tóc ba phân quá mức đáng khinh. Hắn đặt đũa xuống, ánh mắt thoáng qua sự lạnh lùng trước khi quay sang nhìn Takumi, người bạn mới vừa làm quen.



Băng Tử Huyên vốn không muốn dính dáng đến đám người như thế này, nhưng vừa mới làm quen với Takumi và hai cô bạn, hắn không thể thờ ơ. Một chút khó chịu thoáng qua ánh mắt khi hắn đặt đũa xuống bàn, nhìn tình cảnh trước mặt. Hắn quay sang Ayane và Mayu, giọng nói trầm ấm nhưng rõ ràng:

"Hai cậu có thể giúp Takumi một chút không? Vết bỏng này tuy nhẹ nhưng vẫn cần xử lý kịp thời."

Ban đầu, Ayane và Mayu có chút do dự, ánh mắt ngập ngừng liếc về phía tên tóc ba phân, nhưng rồi nhìn sự bình thản của Băng Tử Huyên, cả hai dường như lấy được sự an tâm. Ayane nhanh chóng lấy khăn giấy lau vết canh còn vương trên áo Takumi, còn Mayu nhẹ nhàng giúp chỉnh lại chiếc kính lệch vì run rẩy của cậu bạn.

Trong lúc đó, Băng Tử Huyên từ tốn đứng dậy rồi hướng ánh mắt sắc lạnh về phía bốn tên nam sinh, đặc biệt là tên tóc ba phân. Hắn bước một bước về phía trước, giọng nói vang lên không lớn, nhưng đủ mạnh mẽ để khiến những người xung quanh phải lắng nghe:

"Tôi không biết các người là ai và vì lý do gì mà có hành động như vậy với Takumi."

Hắn dừng lại, ánh mắt quét qua bốn người bọn chúng, sau đó cố ý nhìn thoáng qua khay đồ ăn của mình, nơi vài giọt canh nóng vừa bắn lên. Một tia lạnh lẽo lướt qua ánh mắt hắn trước khi tiếp tục:

"Nhưng đây là nơi dùng bữa. Tôi nghĩ rằng bất kỳ ai bước vào khu vực này đều hiểu rõ điều tối thiểu: giữ sự tôn trọng và chuẩn mực. Nếu các người cảm thấy cần giải quyết chuyện riêng, tôi tin trường này có nhiều nơi khác phù hợp hơn."

Giọng nói của Băng Tử Huyên đều đều, không hề cao giọng hay tỏ vẻ tức giận. Nhưng chính sự điềm tĩnh đó lại mang theo áp lực vô hình, khiến bầu không khí xung quanh như lặng đi.

"Tôi không muốn liên quan đến chuyện của các người," hắn tiếp tục, ánh mắt khẽ nheo lại, "nhưng nếu các người đã gây ảnh hưởng đến bữa ăn của tôi, thì có vẻ như các người đang cố tình kiếm chuyện, phải không?"

Từ lời nói đến cử chỉ của Băng Tử Huyên đều toát lên phong thái ung dung, không hề e dè trước bốn kẻ kia. Tên tóc ba phân, vốn luôn quen với việc được người khác nể sợ, thoáng chốc nở một nụ cười méo mó đầy khó chịu.

Hắn gằn giọng, ánh mắt có chút mất tự nhiên khi quan sát Băng Tử Huyên:

"Thằng nhãi này… mày biết tao là ai không? Chắc mày không muốn biết đâu, nhưng để tao nói cho mà nghe…"

Nhưng ngay lúc đó, những học sinh xung quanh đã bắt đầu thì thầm, ánh mắt kinh ngạc dồn cả về phía bàn của Băng Tử Huyên. Không phải vì sự hiện diện của tên tóc ba phân, mà là vì thái độ dứt khoát, mạnh mẽ nhưng không kiêu ngạo của cậu học sinh mới này.

Tên tóc ba phân vốn là con trai thứ của một ông trùm xã hội đen khét tiếng, đồng thời là một doanh nhân thành đạt. Dù không phải con trưởng, nhưng bối cảnh của hắn cũng đủ khiến nhiều người nể sợ. Vậy mà giờ đây, hắn lại đang đối diện với một người không tỏ ra chút sợ hãi nào trước uy thế của mình.

Nữ sinh kia nghe lời nói của Băng Tử Huyên, sắc mặt vẫn giữ nguyên vẻ bình tĩnh, như mặt nước phẳng lặng không một gợn sóng. Không chút do dự, cô đưa ánh mắt sắc sảo nhìn thẳng vào hắn. Giọng cô trong trẻo, dõng dạc nhưng vẫn mang theo uy lực khiến người khác không dám xem thường:

"Vậy ra cậu là Saito Tatsuya," cô ta nói, ánh mắt lướt qua phù hiệu trên ngực áo hắn, "Tôi là Tsubaki Amamiya, hội trưởng hội học sinh. Công việc của tôi là đảm bảo kỷ luật và trật tự trong trường học. Những chuyện như thế này nằm trong phạm vi trách nhiệm của tôi, và tôi không đứng về phe bất kỳ ai. Mong cậu đừng hiểu nhầm."



Cách nói của cô vừa mang tính giải thích, vừa như một lời khẳng định về vai trò của mình. Nhưng ngữ điệu thản nhiên và điềm tĩnh ấy lại khiến không ai cảm nhận được bất kỳ sự yếu thế nào.

Băng Tử Huyên lắng nghe lời cô nói, ánh mắt vẫn không hề dao động, nhưng trong lòng hắn thoáng có chút hứng thú. Một người có thần thái và phong cách như thế này, rõ ràng không phải kiểu người chỉ dựa vào gia thế mà lên. Nhưng hắn không để điều đó ảnh hưởng đến suy nghĩ của mình.

Hắn nhếch môi, giọng nói lạnh lùng nhưng sắc bén như lưỡi dao:

"Nếu cô đã là hội trưởng hội học sinh, có quyền quản lý học sinh như vậy, mà vẫn để xảy ra những hiện tượng bắt nạt b·ạo l·ực học đường ngay trước mắt thế này... Đúng thật, tôi nghĩ năng lực của cô cũng chỉ đến thế mà thôi."

Nói xong, hắn khẽ liếc mắt về phía cậu bạn đeo kính Takumi, người đang cố gắng thu mình lại như muốn biến mất. Ánh nhìn của hắn mang theo chút ngán ngẩm và cả sự mỉa mai rõ rệt, như thể châm biếm cả tình huống lẫn cách cô gái này xử lý.

Lời nói của Băng Tử Huyên vừa dứt, bầu không khí lập tức như đông cứng. Đám đông xung quanh không khỏi kinh ngạc, không ít người hít vào một hơi lạnh. Hội trưởng hội học sinh – Amamiya Tsubaki – là người có uy tín và quyền lực tối cao trong trường học. Dám công khai chỉ trích cô ngay trước mặt như vậy, Băng Tử Huyên quả thực gan lớn hơn người.

Sắc mặt của Tsubaki thoáng biến đổi, dù vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh nhưng trong đôi mắt cô ánh lên tia khó chịu rõ rệt. Đây là lần hiếm hoi có người dám thẳng thừng công kích cô như thế. Dẫu vậy, cô không vội phản ứng, chỉ siết nhẹ bàn tay như đang cố kiềm chế cảm xúc.

Phía bên cạnh, tên tóc ba phân nghe thấy lời của Băng Tử Huyên thì sắc mặt sa sầm. Hắn nhận ra ý trong lời nói của Băng Tử Huyên không chỉ nhằm vào Tsubaki mà còn ngấm ngầm chế nhạo chính mình. Gương mặt hắn đỏ bừng, đôi mắt tóe lên lửa giận. Hắn nghiến răng, định lao tới để "nói chuyện phải quấy".

Nhưng ngay khi hắn vừa nhích chân, giọng nói lạnh băng của Tsubaki vang lên, từng từ như dao cắt:

"Còn muốn gây chuyện nữa sao?"

Ánh mắt của cô quét qua hắn, không chút cảm xúc nhưng lại mang theo áp lực lớn đến mức hắn không dám động đậy. Cả cơ thể như bị đóng băng, mồ hôi lạnh túa ra trên trán. Tên tóc ba phân cố gắng giữ vẻ cứng cỏi nhưng không giấu được sự căng thẳng, đôi mắt lén lút liếc nhìn Băng Tử Huyên đầy khó chịu.

Tsubaki Amamiya bất chợt cúi người xuống trước cậu học sinh đeo kính, ánh mắt mang theo sự chân thành lẫn cảm giác tội lỗi. Giọng cô vang lên, rõ ràng và thành khẩn:

"Thật sự xin lỗi. Đây là sự yếu kém trong cách quản lý của tôi đã khiến cậu phải chịu những điều này. Thực sự, tôi rất xin lỗi."

Không gian vốn đang nặng nề lập tức rơi vào tĩnh lặng. Tất cả học sinh xung quanh đều há hốc mồm, không tin nổi vào mắt mình. Nữ hội trưởng hoàn hảo và kiêu ngạo ấy, người luôn mang khí chất cao ngất tựa như nữ hoàng, lại có thể cúi mình xin lỗi một học sinh bình thường? Cảnh tượng này giống như một giấc mơ xa vời mà không ai dám nghĩ đến.

Cậu nam sinh đeo kính – Takumi – nhìn Tsubaki với vẻ mặt đầy bối rối. Cậu vội vàng xua tay, giọng nói lắp bắp:

"Không... không cần đâu... Chuyện này cũng chỉ là ngoài ý muốn thôi. Thành thật mà nói, thực sự không sao cả... Xin đừng làm vậy."

Tsubaki ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng rực nhìn thẳng vào Takumi, nhưng ánh mắt ấy không hề có sự áp đặt. Giọng cô dịu dàng nhưng kiên định:

"Chuyện ngày hôm nay, tôi nhất định sẽ xử lý thích đáng."



Takumi khẽ giật mình, trên gương mặt lộ rõ vẻ lo lắng. Cậu vội vàng lắc đầu:

"Thật sự không sao đâu! Chuyện này... chuyện này bỏ qua đi cũng được mà. Tôi không muốn mọi thứ đi quá xa."

Dù Takumi cố gắng trấn an, nhưng trong thâm tâm cậu hiểu rõ: nếu chuyện này bị đẩy lên cao trào, người chịu thiệt cuối cùng vẫn là cậu. Lý do cậu không muốn làm lớn chuyện không phải vì tha thứ, mà vì muốn bảo toàn sự bình yên cho mình.

Tsubaki nghe vậy, ánh mắt lóe lên một tia phức tạp, nhưng cô không nói thêm gì. Cô đứng thẳng người dậy, khoảnh khắc ấy khí chất uy nghiêm lại hiện rõ như ban đầu. Ánh mắt cô lướt qua đám đông, cuối cùng dừng lại trên Băng Tử Huyên.

"Saito Tatsuya," cô gọi tên hắn, giọng nói mang vẻ nhã nhặn nhưng không mất đi sự uy quyền, "nếu cậu không bận, có thể dành chút thời gian nói chuyện với tôi một lát được không? Thành thật mà nói, tôi không có ý gì, chỉ là muốn trò chuyện mà thôi."

Băng Tử Huyên thoáng dừng lại, đôi mắt sắc bén thoáng hiện lên một tia khó hiểu. Hắn nhìn cô, trong đầu thoáng qua nhiều suy nghĩ. Nhưng cuối cùng, hắn nhún vai, giọng nói thản nhiên:

"Cũng chỉ là nói chuyện thôi mà. Dù sao tôi cũng không bận chuyện gì. Được, tôi đồng ý."

Nghe hắn trả lời, Tsubaki khẽ gật đầu, đôi môi nhếch lên một nụ cười nhẹ đầy ẩn ý.

"Nếu vậy, phiền cậu đi theo tôi. Chúng ta sẽ đến một nơi yên tĩnh hơn để nói chuyện."

Không đợi phản hồi thêm, cô quay người, đôi giày phát ra tiếng "cộp cộp" trên sàn. Theo sau cô là hai hàng học sinh nghiêm chỉnh, dáng vẻ như hộ vệ đi theo hộ tống. Băng Tử Huyên nhấc chân, bước theo cô, nét mặt bình thản như không để tâm đến những ánh mắt xung quanh.

Cả đám đông học sinh lúc này như bùng nổ. Những tiếng xì xào bàn tán vang lên không ngớt:

"Thật không thể tin nổi! Hội trưởng Tsubaki lại chủ động mời một học sinh mới nói chuyện?"

"Cậu ta rốt cuộc là ai? Sao lại được đối xử đặc biệt như vậy?"

"Chắc chắn có gì đó không bình thường!"

Ba người bạn mới của Băng Tử Huyên ở yên tại chỗ, gương mặt hiện rõ sự lo lắng. Takumi đẩy gọng kính, ánh mắt lộ rõ vẻ sợ hãi khi nhìn theo bóng dáng Băng Tử Huyên và Tsubaki rời đi.

"Cậu ấy không sao chứ?" Ayane thì thầm, giọng nói thấp đến mức chỉ có Hana nghe được.

Mayu khẽ gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn dõi theo Băng Tử Huyên. "Hy vọng là vậy..."

Không khí trong khu vực dần trở lại bình thường, nhưng những ánh mắt tò mò và tiếng bàn tán vẫn chưa dứt. Ai cũng biết, cuộc trò chuyện giữa Tsubaki Amamiya và Băng Tử Huyên chắc chắn không đơn giản như vẻ ngoài.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.