Trường Học Viện Hào Hoa Saikyou, nằm ở một khu vực đắt giá nhất vùng ngoại ô Tokyo, nổi tiếng là nơi đào tạo ra những thiên tài, nhưng chính xác hơn, là bệ phóng cho con cái của các gia đình quyền thế. Những chính trị gia, tài phiệt, nhà sáng lập tập đoàn lớn... đều xem đây là nơi phải gửi gắm con em mình để xây dựng mối quan hệ và khẳng định vị thế gia tộc. Saikyou không chỉ là một ngôi trường, mà còn là biểu tượng cho quyền lực và tiền bạc.
Cơ sở vật chất của trường vượt xa mọi tưởng tượng. Khuôn viên rộng lớn được thiết kế như một khu đô thị thu nhỏ, có cả hồ nước nhân tạo, sân thể thao hiện đại, khu nghiên cứu khoa học với trang thiết bị tối tân, và thậm chí cả khu nghỉ dưỡng dành riêng cho học sinh. Bao quanh trường là những bức tường cao được trang trí hoa văn tinh xảo, bảo vệ bởi hệ thống an ninh nghiêm ngặt, tạo cảm giác như bước vào một lâu đài giữa thời hiện đại.
Ngay cả con đường dẫn vào trường cũng khiến người ta phải kinh ngạc. Con đường lớn lát đá trải dài, hai bên là hàng cây hoa anh đào cổ thụ, mỗi mùa xuân đều nở rộ rực rỡ. Đi dọc theo con đường, học sinh không khỏi bị choáng ngợp bởi sự xa hoa—những bức tượng mạ vàng, đài phun nước lộng lẫy, và tòa nhà chính cao v·út với mái vòm trắng ngà, biểu tượng cho quyền uy và đỉnh cao trí tuệ.
Tuy nhiên, bên dưới vẻ ngoài hào nhoáng ấy lại ẩn giấu những điều phức tạp hơn. Đúng là học vấn trung bình của học sinh tại đây đều vượt trội, nhưng không thể phủ nhận rằng nhiều học sinh có mặt tại đây nhờ "kẻ chống lưng". Dù thành tích kém cỏi hay đạo đức thối nát, chỉ cần có quyền lực hậu thuẫn, mọi thứ đều trở thành "chuyện nhỏ".
---
Đứng trước cánh cổng sắt lớn được trang trí bằng logo mạ vàng hình con phượng hoàng đang tung cánh, Băng Tử Huyên khẽ nhíu mày. Đây không phải lần đầu hắn nhìn thấy sự xa hoa, nhưng quy mô của ngôi trường này thực sự vượt ngoài dự đoán. Hắn mặc trên người bộ đồng phục đặc trưng của Học Viện Saikyou: áo blazer màu đen với viền trắng tinh tế, cà vạt đỏ rượu, và chiếc huy hiệu phượng hoàng trên ngực trái. Bộ đồng phục hoàn hảo tôn lên vóc dáng cao ráo và gương mặt điển trai, lạnh lùng của hắn.
Dưới ánh nắng sớm mai, dáng vẻ tự tin nhưng thâm trầm của hắn thu hút không ít ánh nhìn từ những học sinh khác. Các nữ sinh vừa đi ngang qua vừa khẽ bàn tán, ánh mắt đầy ngưỡng mộ:
"Cậu ta là ai vậy? Học sinh mới sao?
Dường như không bận tâm đến những ánh nhìn hay lời bàn tán xung quanh, Băng Tử Huyên siết chặt tay, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng về phía trước. Tay còn lại cầm chiếc cặp da gọn gàng, từng bước chân của hắn đều toát lên sự điềm tĩnh và quyết tâm.
Hắn không đến đây để tận hưởng sự xa hoa hay tìm kiếm vinh quang. Mục tiêu duy nhất của hắn là những kẻ hắn đã để lọt lưới—những con cá tưởng rằng trốn chạy tới nơi này là có thể thoát khỏi tội lỗi.
"Bắt nạt Hàn Tuyết, p·há h·oại cuộc sống của em gái ta... bọn mày nghĩ chỉ cần nấp sau bức tường quyền lực này là có thể an toàn sao?" Băng Tử Huyên thầm nghĩ, đôi mắt lạnh lùng ánh lên tia sáng sắc nhọn.
Hắn bước qua cánh cổng lớn, nơi mà không phải ai cũng có thể dễ dàng đặt chân tới. Nhờ sự sắp xếp từ Kira, thủ tục nhập học của hắn hoàn tất chỉ trong vỏn vẹn ba ngày, một tốc độ thần kỳ trong một nơi đầy thủ tục phức tạp như Saikyou. Nhưng dù sao, với bối cảnh của Kira, việc này cũng chẳng quá bất ngờ.
Không khí trong lớp học trở nên im lặng một cách kỳ lạ khi cánh cửa bật mở. Một nam sinh với vóc dáng cao ráo, bộ đồng phục tinh tươm của Học Viện Saikyou, bước vào với vẻ tự tin nhưng trầm tĩnh. Bên cạnh hắn là một người đàn ông trung niên, giáo viên chủ nhiệm của lớp, với vẻ ngoài nghiêm nghị nhưng ánh mắt lại thoáng chút phức tạp khi nhìn chàng trai vừa mới xuất hiện.
Giáo viên chủ nhiệm, thầy Matsuda Ryuji, ho nhẹ một tiếng để kéo sự chú ý của cả lớp về phía mình, rồi lên tiếng:
“Các em, hôm nay lớp chúng ta sẽ có một học sinh mới. Đây là Saito Tatsuya, từ nay sẽ là thành viên của lớp 3-A.”
Những lời giới thiệu ngắn gọn của Matsuda dường như không nói lên nhiều điều, nhưng ánh mắt ông lướt qua Băng Tử Huyên—hay Saito Tatsuya, tên mà hắn dùng tại đây—lại ẩn chứa một điều gì đó khác. Biểu cảm của ông có chút e dè, như thể biết một điều gì đó nhưng không dám nói ra. Rốt cuộc,
Matsuda chỉ dừng lại ở một vài lời động viên:
“Dù sao, các em cũng đã là học sinh cuối cấp. Thời gian học không còn nhiều, tôi hy vọng mọi người có thể hỗ trợ Saito trong thời gian còn lại. Cùng nhau giúp cậu ấy hòa nhập và vượt qua kỳ thi tốt nghiệp sắp tới.”
---
Băng Tử Huyên bước lên bục giảng, đứng thẳng người, ánh mắt quét qua cả lớp một cách chậm rãi. Sự im lặng bao trùm khiến từng ánh nhìn, từng biểu cảm của học sinh bên dưới đều trở nên rõ ràng.
Những nữ sinh trong lớp, vốn được biết đến là con cái của những gia đình hào môn, chỉ khẽ liếc nhìn hắn. Họ nhận ra gương mặt điển trai, làn da sáng và ánh mắt sắc bén đầy tự tin của người đứng trước mặt, nhưng tất cả chỉ dừng lại ở mức quan sát. Đối với họ, vẻ bề ngoài và phong thái chỉ là phần nổi của tảng băng chìm; điều thực sự thu hút sự chú ý của họ là năng lực và xuất thân của người đó.
"Tên này... cũng không tệ." Một nữ sinh khẽ thì thầm, nhưng ánh mắt vẫn giữ vẻ lạnh nhạt và kiêu kỳ, như thể đang chờ xem hắn có gì nổi bật.
Ngược lại, một số nam sinh trong lớp đã ngay lập tức cảm thấy khó chịu. Họ liếc nhìn nhau, trao đổi ánh mắt bất mãn. Băng Tử Huyên rõ ràng có tiềm năng trở thành tâm điểm chú ý mới, một điều họ không hề mong muốn.
Nhưng giữa những ánh mắt thờ ơ hoặc ganh ghét đó, ở phía gần cuối lớp, có hai nữ sinh bỗng nhiên run lên khi nhìn thấy hắn. Khuôn mặt của họ trắng bệch, đôi mắt mở to, tràn ngập nỗi kinh hãi. Một trong hai người còn bất giác siết chặt vạt áo đồng phục, như thể muốn tìm kiếm chút an ủi trong cơn hoảng loạn bất ngờ này.
Băng Tử Huyên không bỏ lỡ khoảnh khắc ấy. Hắn nhẹ nhàng nở một nụ cười, nhưng trong ánh mắt lại chứa đựng sự sắc lạnh như lưỡi dao: một lời cảnh báo không lời gửi đến hai nữ sinh đó. Hai cô gái lập tức cúi gằm mặt xuống, không dám nhìn thêm, như những con mồi đang run rẩy trước ánh mắt kẻ săn mồi.
---
Rồi, với vẻ mặt tươi cười và giọng nói trầm ấm, Băng Tử Huyên quay trở lại nhìn cả lớp, phá vỡ bầu không khí căng thẳng mà hắn vừa tạo ra.
“Chào mọi người. Tôi là Saito Tatsuya. Hy vọng trong thời gian ngắn ngủi này, chúng ta có thể làm quen và giúp đỡ nhau. Rất mong được các bạn chỉ bảo.”
Giọng nói của hắn vừa nhã nhặn vừa ấm áp, hoàn toàn khác xa với cái nhìn lạnh lẽo trước đó. Nụ cười thoáng nở trên môi của hắn đủ để tạo cảm giác thân thiện nhưng không quá gần gũi, như thể hắn luôn giữ một khoảng cách vô hình với những người xung quanh.
Thầy Matsuda gật đầu hài lòng trước phần tự giới thiệu, rồi chỉ tay về phía một chỗ trống ở gần cuối lớp.
“Saito, em ngồi tạm ở chỗ kia đi.”
Băng Tử Huyên khẽ gật đầu, bước xuống khỏi bục giảng và tiến về chỗ ngồi. Từng bước chân của hắn vẫn giữ nguyên vẻ điềm tĩnh, nhưng ánh mắt lạnh lùng lại quét một lượt những gương mặt trong lớp.
Buổi sáng trong lớp học trôi qua một cách lặng lẽ và bình thường, không có điều gì đặc biệt xảy ra ngoài sự xuất hiện của học sinh mới—Saito Tatsuya. Các tiết học nối tiếp nhau diễn ra trong không khí quen thuộc. Dù có chút xao động thoáng qua từ ánh mắt tò mò của một số học sinh, nhưng sự chú ý cũng nhanh chóng bị cuốn vào bài giảng.
Băng Tử Huyên ngồi yên tại chỗ, hoàn toàn im lặng suốt buổi sáng. Dáng vẻ của hắn bình thản nhưng toát lên khí chất khó lẫn. Hắn không tham gia bất kỳ cuộc trò chuyện nào, cũng không tỏ ra bối rối trước sự xa lạ của môi trường mới.
Khi tiếng chuông cuối cùng vang lên, báo hiệu giờ học buổi sáng đã kết thúc, học sinh trong lớp bắt đầu tản ra, một số rời đi ăn trưa, số khác ở lại bàn luận hoặc nghỉ ngơi. Lúc này, Băng Tử Huyên thong thả thu dọn sách vở, từng động tác của hắn chậm rãi nhưng đầy dứt khoát, không chút vội vàng.
Khi vừa cất xong cuốn sách cuối cùng, hắn ngẩng đầu lên thì thấy ba người đang tiến tới bàn của mình.
Đi đầu là một nữ sinh nhỏ nhắn, đáng yêu với mái tóc ngắn ngang vai. Trên đầu cô cài một chiếc kẹp hình bướm nhỏ xinh, càng làm nổi bật nét trẻ trung và dễ thương. Ánh mắt cô bối rối, tay chắp lại trước ngực, như đang cố gắng lấy dũng khí để nói điều gì đó. Đi sau là một nam sinh đeo kính, dáng người trung bình, gương mặt trông có vẻ tri thức nhưng ánh mắt lại có chút thận trọng. Người cuối cùng là một nữ sinh cao ráo, đôi chân dài nổi bật nhưng dáng vẻ rụt rè, ánh mắt né tránh như đang cố ẩn mình phía sau hai người kia.
Nữ sinh tóc ngắn tiến đến gần nhất, đôi mắt nhìn hắn rồi lại lảng tránh như không dám đối diện. Cô ngập ngừng mãi, đôi tay bất giác siết lại, hai má hơi ửng đỏ.
Cô gái đứng trước ngập ngừng mãi mà không thể thốt nên lời. Thấy vậy, Băng Tử Huyên khẽ nở một nụ cười hiền lành, giọng nói trầm ấm vang lên:“Cậu không cần phải ngại đâu. Có chuyện gì cứ nói ra, mình rất vui được trò chuyện cùng mọi người.”
Câu nói của hắn như một luồng gió nhẹ thổi qua, khiến cô gái nhỏ nhắn trước mặt thả lỏng đôi vai đang căng thẳng. Dù vậy, gương mặt cô vẫn thoáng chút đỏ bừng khi ánh mắt chạm phải nụ cười thân thiện của hắn. Cô cúi đầu, giọng nói lí nhí, ngập ngừng từng chữ:“A... ano... mình... mình là Misaki
Ayane. Còn hai bạn ở đây là...” cô quay đầu liếc nhìn hai người bạn đứng phía sau như muốn tìm sự hỗ trợ, nhưng cả hai cũng chỉ đứng im, ánh mắt khẽ gật đầu như động viên. Ayane hít sâu, cố gắng nói hết câu:“Bọn mình muốn... muốn rủ cậu đi ăn trưa cùng. Nếu cậu không phiền...!”
Giọng nói của Ayane vừa dứt, cô lập tức cúi đầu, không dám nhìn phản ứng của Băng Tử Huyên. Hai người bạn đứng phía sau cũng nhìn hắn, ánh mắt chờ đợi câu trả lời.
Băng Tử Huyên mỉm cười, ánh mắt hắn quét qua ba người trước mặt. Không một chút đề phòng, hắn nhận ra họ không có ý đồ xấu mà thực sự chỉ muốn làm quen. Hắn đáp lại bằng giọng nói thân thiện:“À, mình là Saito Tatsuya. Mình rất vui khi được các cậu mời. Cảm ơn nhé.”
Câu trả lời đơn giản nhưng chân thành của hắn khiến cả ba người đều rạng rỡ hẳn lên. Gương mặt Ayane thoáng ngẩng lên, đôi mắt sáng hơn khi nghe thấy sự đồng ý từ hắn. Hai người phía sau cũng nở nụ cười nhẹ nhõm.
Băng Tử Huyên liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay rồi đứng dậy:“Nhưng mà... mình mới chuyển đến đây nên không biết rõ mấy chỗ trong trường. Có thể phiền các cậu dẫn đường giúp mình được không?”
Ayane nghe vậy lập tức gật đầu, giọng nói bây giờ đã bớt ngập ngừng hơn:“Được chứ! Bọn mình sẽ dẫn cậu đến nhà ăn. Đi thôi!”
Khu ăn uống của học sinh trường Saikyou quả thật là một cảnh tượng không thể không khiến người lần đầu tiên bước vào phải ngỡ ngàng. Không gian rộng lớn đến mức dường như không có hồi kết, được chia thành bảy hàng thẳng tắp, mỗi hàng có năm quầy gọi món, xếp thành từng khu vực riêng biệt nhưng vẫn hòa hợp trong tổng thể.
Học sinh đứng thành những hàng dài, từ những học sinh ưu tú khoác trên mình phong thái tự tin đến những người dè dặt hơn, tất cả đều trật tự và nề nếp.
Tiếng trò chuyện râm ran vang lên trong không khí, tạo nên một sự nhộn nhịp vừa phải. Một vài nam sinh nói chuyện cười đùa cùng các nữ sinh, những tiếng cười khúc khích làm không gian trở nên sống động hơn. Có kẻ còn nhượng điểm trong huy hiệu của mình cho người khác, tựa như một cách để thể hiện sự hào phóng hoặc gắn kết tình bạn.
Tuy nhiên, Băng Tử Huyên không để ý nhiều đến điều đó, ánh mắt hắn lướt qua từng hàng đồ ăn với sự tò mò. Những món ăn được bày biện khác nhau theo từng hàng, từ hàng đầu tiên với những món ăn hảo hạng, siêu ngon, được trình bày như trong nhà hàng 5 sao.
Người phục vụ ở đó thái độ vô cùng kính cẩn, mỗi lần đưa món đều khẽ cúi đầu trước học sinh đứng ở hàng ấy. Nhưng có một điểm đặc biệt: hàng đầu tiên khá vắng vẻ, dường như chỉ dành cho những học sinh thuộc tầng lớp đặc biệt cao cấp.
Xuống đến các hàng sau, chất lượng đồ ăn giảm dần, từ các món cầu kỳ, tinh xảo chuyển sang những món ăn đơn giản hơn, nhanh gọn hơn. Thái độ của nhân viên phục vụ cũng trở nên bình thường hơn, không còn vẻ kính cẩn như hàng đầu tiên.
Đến hàng cuối cùng, nơi mà Băng Tử Huyên đang đứng cùng ba người bạn mới, đồ ăn dù vẫn rất ngon nhưng rõ ràng không còn sự xa hoa như các hàng phía trên.
“Dùng cái miếng sắt này để mua đồ sao? Đúng thật là có chút bất ngờ.” Băng Tử Huyên lẩm bẩm, tay cầm chiếc huy hiệu phượng hoàng của mình lên nhìn. Hắn thầm nghĩ, không biết chiếc huy hiệu này của mình có dùng được như những học sinh khác hay không.
Ba người bạn mới của hắn—Ayane, Takumi, và Mayu—đã lần lượt gọi món và thanh toán xong. Tới lượt Băng Tử Huyên, hắn bước tới quầy, liếc nhìn bảng menu rồi chọn món một cách bình thản:
“Cho tôi món… này.”
Người phục vụ gật đầu, nhanh chóng chuẩn bị món ăn hắn yêu cầu. Khi đến lúc thanh toán, Băng Tử Huyên ngập ngừng một chút, rồi làm theo những gì hắn thấy các học sinh trước đã làm. Hắn rút ra chiếc huy hiệu phượng hoàng và đưa cho người phục vụ.
Người đàn ông cầm lấy huy hiệu, quét qua máy kiểm tra. Ngay khi nhìn thấy số điểm hiện lên trên màn hình, ông ta thoáng khựng lại, ánh mắt chuyển từ ngạc nhiên sang một chút hoảng sợ. Ông ta ngẩng lên nhìn Băng Tử Huyên, giọng lắp bắp:
“Cậu… cậu có phải nhầm chỗ xếp hàng rồi không?”
Băng Tử Huyên nhíu mày, có chút bất ngờ trước phản ứng của ông ta, nhưng vẫn giữ giọng điềm tĩnh:
“Có chuyện gì sao? Chiếc thẻ này không dùng được phải không? Nếu vậy, tôi có thể trả bằng tiền mặt. Hết bao nhiêu thì cứ tính cho tôi.”
Nghe hắn nói vậy, người phục vụ vội xua tay:
“Không, không phải vậy! Huy hiệu của cậu có rất nhiều điểm, thực sự rất nhiều! Theo tôi, cậu nên lên phía hàng đầu để mua đồ ăn thì hợp lý hơn.”
Băng Tử Huyên nghe xong, khẽ mỉm cười:
“Không sao đâu, tôi gọi món ở đây là được rồi. Đổi món một chút cũng chẳng vấn đề gì.”
Thấy hắn không phàn nàn, người phục vụ thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng chuẩn bị món ăn rồi đưa cho hắn với vẻ mặt cẩn trọng hơn hẳn ban đầu.
Cầm khay đồ ăn trên tay, Băng Tử Huyên bước về phía ba người bạn mới đang đứng đợi. Ayane cười tươi, chỉ về một chiếc bàn ở góc khu vực:
“Chúng ta đến bàn kia ăn nhé. Nơi đó yên tĩnh hơn.”
“Được thôi.” Băng Tử Huyên gật đầu, bước theo họ.
Chiếc bàn mà họ chọn không phải là nơi quá nổi bật. So với những khu vực khác được trang trí tinh tế, bàn ghế ở đây trông khá đơn giản và khiêm tốn, giống như nơi mà những học sinh bình thường hoặc không muốn phô trương thường lui tới. Nhưng điều đó không làm hắn bận tâm.
Họ cùng ngồi xuống, đặt khay đồ ăn lên bàn. Ayane lại cất lời, có chút ngại ngùng nhưng đầy chân thành:
“Hy vọng đồ ăn ở đây hợp khẩu vị của cậu, Tatsuya.”