Mộng Sinh Giới

Chương 153: Lá trên cành- Người hái!



Chương 153: Lá trên cành- Người hái!

Băng Tử Huyên cũng kể mọi việc cho đối phương biết, ánh sáng yếu ớt từ chiếc đèn pin trên tay hắt lên gương mặt nham nhở của sinh vật từng là Nakamura Kenji. Giọng quái nhân run rẩy nhưng đầy kiên định:

"Tốt lắm. Lão già Hiroshi đáng c·hết từ lâu rồi. Sống đến giờ đã là quá thọ. Còn Haruka, nếu cô ấy đã có anh bên cạnh chăm sóc, tôi cũng yên tâm rồi."

Kenji thoáng dừng lại, đôi mắt biến dạng lộ ra ánh nhìn xa xăm. Sau vài giây trầm ngâm, hắn đột nhiên lên tiếng, giọng nói khẩn thiết:

"Nếu mọi chuyện đúng như anh nói… liệu tôi có thể nhờ anh một chuyện được không?"

Băng Tử Huyên hơi nhíu mày, nhưng rồi bình thản đáp lại:

"Ngươi cứ nói. Ngươi đã từng giúp đỡ em gái ta, nếu ta làm được, nhất định sẽ không từ chối."

Kenji nhìn thẳng vào mắt Tử Huyên, ánh sáng từ đèn pin phản chiếu trong đôi đồng tử nhợt nhạt của hắn, lộ ra một sự quyết tâm đến ám ảnh:

"Làm ơn… giải thoát cho tôi khỏi cơn ác mộng này. Kết thúc đi."

Những lời nói ấy rơi xuống không gian tối tăm, tựa như một bản án tuyên trước giờ hành quyết. Tử Huyên thoáng sững sờ, nhưng rồi cất giọng lạnh lùng:

"Ngươi thực sự muốn vậy sao?"



Kenji bật cười khô khốc, tiếng cười như vọng lên từ vực sâu của đau đớn và tuyệt vọng:

"Sống thế này, c·ái c·hết mới là con đường giải thoát duy nhất. Anh cũng biết mà. Nhìn tôi xem, đây không phải là sống—đây là tồn tại. Một sự tồn tại tồi tệ hơn cả địa ngục."

Tử Huyên trầm mặc, ánh mắt sắc lạnh chợt dao động. Hắn ngừng lại một lát rồi hỏi:

"Còn gia đình ngươi thì sao? Ngươi thực sự không muốn gặp lại họ một lần nào nữa à?"

Kenji khẽ nhếch môi cười, nụ cười méo mó đầy cay đắng:

"Gia đình? Họ từ lâu đã mong tôi biến mất khỏi thế giới này rồi. Một đứa con trai vô dụng, nhút nhát, chẳng làm nên trò trống gì. Tôi chỉ là gánh nặng cho họ mà thôi. Nếu tôi c·hết, họ có khi còn vui mừng không kìm được. Thậm chí, họ sẽ nhẹ nhõm vì cuối cùng cũng không còn phải nhớ đến cái tên tôi nữa."

Tử Huyên im lặng, đôi mắt hắn ánh lên chút xót xa nhưng cũng đầy sự tôn trọng trước quyết tâm của quái nhân. Kenji ngẩng đầu lên, đôi mắt nhòa lệ nhưng kiên định, giọng nói chắc nịch:

"Nếu anh thực sự muốn giúp tôi, thì làm ơn… ra tay đi. Kết thúc đi. Sống không bằng c·hết thế này đã là quá đủ rồi."

Tử Huyên thở dài, đôi mắt sắc lạnh trở nên sâu thẳm như màn đêm. Hắn hiểu rõ quyết định này là điều nhân đạo nhất mà hắn có thể làm, nhưng một chút thương cảm vẫn len lỏi trong lòng. Cầm chắc khẩu súng, Tử Huyên nhìn thẳng vào Kenji, giọng trầm thấp nhưng không kém phần dịu dàng:



"Được rồi. Ngươi có thể yên nghỉ. Xã hội vốn đã tàn nhẫn như vậy. Hy vọng kiếp sau, ngươi sẽ có một cuộc đời tốt đẹp hơn."

Kenji gật đầu, đôi mắt khép lại, như thể hắn đã sẵn sàng buông bỏ mọi đau đớn và bất công. Một giây lặng im trôi qua, chỉ còn tiếng thở khẽ của quái nhân trong căn hầm ẩm ướt.

"Bang!"

Tiếng súng vang lên khô khốc, nhưng dứt khoát. Viên đạn xuyên qua trán Kenji, chấm dứt nỗi đau dai dẳng mà hắn đã gánh chịu suốt bao năm. Thân thể quái nhân ngã xuống, đôi môi cong lên một nụ cười nhẹ nhõm.

Tử Huyên hạ súng, ánh mắt thoáng buồn nhưng không hề do dự. Hắn đứng đó một lúc lâu, như để tiễn biệt người bạn từng thầm lặng giúp đỡ em gái mình. Hắn cất lời, như một lời tiễn đưa cuối cùng:

"Ngươi có thể yên nghỉ. Hết thảy mọi nỗi đau giờ đã chấm dứt rồi."

Dứt lời, Tử Huyên xoay người, để lại phía sau một xác c·hết lặng lẽ cùng một ký ức tàn nhẫn. Tiếng bước chân của hắn vang vọng trong căn hầm tối tăm, như sự hồi đáp cuối cùng của những oan hồn bị giam giữ nơi đây.

Hơn một giờ đồng hồ sau....

Bầu trời phía đông dần chuyển sang sắc xám xanh nhợt nhạt khi ánh bình minh len lỏi qua lớp mây mờ. Trước ngôi nhà phía ngoài sân, Băng Tử Huyên đứng lặng người, ánh mắt sắc lạnh nhưng ẩn giấu chút mệt mỏi. Hắn cầm chiếc điện thoại lên, ánh sáng từ màn hình soi rõ gương mặt, màn hình điện thoại hiện gần 5 giờ sáng.

Băng Tử Huyên nhìn ngôi nhà lần cuối, nơi hắn vừa kết thúc một đêm dài. Không nói thêm lời nào, hắn quay người rời đi, từng bước nặng nề chìm vào màn sương mờ buổi sớm. Sau lưng hắn, ngôi nhà kho câm lặng, nhưng bên trong lại là một cơn ác mộng đang trỗi dậy.

---



Trong bóng tối đặc quánh của căn nhà kho, nơi những mảng tường loang lổ bụi bẩn và máu khô, một cảnh tượng kinh hoàng diễn ra. Ba cái thân người, cặp mẹ con ác độc và Yamato, giờ đây bị treo lủng lẳng trên thanh ngang cũ kỹ, nơi từng là giá treo xác của những n·ạn n·hân trước đây. Đôi mắt họ mở to, sợ hãi đến cực điểm, những tiếng rên rỉ đau đớn thỉnh thoảng lại vang lên trong không khí nặng mùi h·ôi t·hối.

Phía dưới, những con chuột dị biến với cặp mắt đỏ rực và những bộ lông xám xịt đang đánh hơi. Chúng lần lượt ngẩng đầu, ánh mắt như lóe lên tia sáng thèm khát khi ngửi thấy mùi máu tươi từ ba cơ thể bị treo kia. Không một chút chần chừ, những con quái vật nhỏ bé nhưng hung dữ này bắt đầu nhảy lên, cắn xé vào phần thịt mềm mại trên cơ thể các n·ạn n·hân, khiến những tiếng thét thất thanh vang vọng khắp không gian.

Bên cạnh đó, từ bụng của quái nhân Kenji đ·ã c·hết, một cảnh tượng ghê tởm khác đang xảy ra. Phần da bụng nhô lên từng nhịp co thắt kỳ quái, cho đến khi một âm thanh “rụp” vang lên. Phần da bụng vỡ toạc, để lộ ra một sinh vật nhỏ bé nhưng đáng sợ. Đứa trẻ quái dị, hình hài méo mó, hai cánh tay dài hơn cơ thể, đôi mắt đỏ ngầu như máu, đang bò ra khỏi khoang bụng đã rữa nát của quái nhân. Nó ngẩng đầu lên, đôi mắt lóe lên vẻ thèm khát, miệng mở rộng với những chiếc răng nhỏ nhưng sắc nhọn.

Sinh vật quái dị này không cần tìm kiếm lâu. Mùi máu tươi và tiếng hét của ba con mồi bị treo kia đã dẫn nó lao tới. Nó bò điên cuồng, từng động tác nhanh nhẹn như loài thú săn mồi, cặp móng vuốt sắc nhọn cào xuống mặt đất, phát ra những âm thanh rợn người. Khi đến gần, nó nhảy lên một cách hung tợn, bám vào chân của người mẹ, cắn xé từng mảng thịt sống trong tiếng la hét đến lạc giọng của bà ta.

Những con dòi lúc nhúc trong cơ thể quái nhân Kenji cũng bắt đầu tràn ra. Từ những khối mụn mủ vỡ toạc, hàng trăm con dòi béo mập, màu trắng ngà, với những chiếc đầu nhọn hoắt như kim, chen chúc nhau lao xuống mặt đất. Chúng không ngừng ngọ nguậy, bâu vào chân ba n·ạn n·hân đang treo trên cao, như một cơn lũ ghê rợn.

"AAAAAA! Cứu tôi! Làm ơn, ai đó cứu hãy tôi!!" Tiếng hét của người đàn bà oan nghiệt, tạo nên một bản giao hưởng tuyệt vọng. Nhưng không ai đến, chỉ có những con quái vật nhỏ bé tiếp tục cắn xé và những tiếng chảy rì rào của máu tươi.

Ở một góc khuất, một bóng ma mờ nhạt đứng đó. Kiku xuất hiện, giờ đây nhìn khung cảnh trước mắt bằng đôi mắt đầy thỏa mãn.

"Thật là đẹp..." Kiku thì thầm, giọng nói ma mị pha lẫn sự khoái trá. Đây chính là điều mà cô luôn chờ đợi—sự trả thù, sự diệt vong của những kẻ độc ác. Những tiếng hét, những ánh mắt tuyệt vọng, và cảnh tượng máu thịt bị gặm nhấm này chính là thứ mà cô khao khát được chứng kiến.

Kiku bước tới gần hơn, cảm nhận sự c·hết chóc bao trùm xung quanh. Bóng ma của cô dường như tan vào không khí, chờ đợi để bắt lấy linh hồn của ba kẻ thối nát kia.

"Khi các ngươi c·hết đi, ta sẽ rời khỏi nơi đây, không còn là một hồn ma bị giam cầm nữa. Hãy để ta hóa kiếp, và các ngươi trở thành nguồn nuôi dưỡng cho linh hồn ta…" Kiku nói, giọng như gió thoảng nhưng chứa đựng sự khinh bỉ sâu sắc.

Tiếng thét kéo dài thêm vài phút, rồi dần nhỏ đi, chỉ còn lại âm thanh của những sinh vật ghê rợn đang ăn mừng bữa tiệc máu thịt của chúng. Không gian căn nhà kho chìm vào tĩnh lặng, chỉ còn những bóng hình mờ nhạt đang lặng lẽ tan biến trong buổi sáng sớm mịt mù.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.