Mộng Sinh Giới

Chương 152: Quái nhân dưới hầm ngục



Chương 152: Quái nhân dưới hầm ngục

Cánh cửa hầm cũ kỹ vừa được nhấc lên, một luồng khí nồng nặc mùi tử khí lập tức sộc thẳng vào mũi Băng Tử Huyên. Đó không phải là mùi hôi thông thường, mà là thứ mùi của c·ái c·hết, của sự mục rữa, ám mùi u tối và tuyệt vọng kéo dài trong không gian hẹp.

Hắn lùi lại theo phản xạ, tay ôm lấy mũi nhưng không cách nào ngăn được mùi h·ôi t·hối kinh hoàng len lỏi vào từng tế bào. Cổ họng hắn nghẹn lại, dạ dày quặn lên dữ dội.

"Khụ... khụ..."

Hắn cúi gập người, không thể chịu nổi, nôn ra ngay tại chỗ. Tiếng nôn khan hòa lẫn với tiếng thở dốc, khuôn mặt hắn tái nhợt, mồ hôi lạnh túa ra trên trán.

Sau một hồi lấy lại nhịp thở, Băng Tử Huyên đứng thẳng dậy, đôi mắt lạnh lùng nhưng pha chút run rẩy. Tay hắn run nhẹ khi bật chiếc đèn pin, luồng sáng yếu ớt rọi xuống căn hầm tối om bên dưới.

Ánh sáng quét qua cầu thang gỗ cũ kỹ, rồi lan đến nền đất bên dưới. Hắn chỉ thấy vài v·ết m·áu loang lổ đã khô, những vệt đen sẫm ăn sâu vào nền gạch, nhưng ngoài ra chẳng còn gì rõ rệt.

"Không có gì sao?" Hắn tự hỏi, giọng khẽ run.

Nhưng mùi tử khí vẫn quá nặng nề để chỉ do những vệt máu gây ra. Hắn hít một hơi thật sâu, cố trấn tĩnh lại, rồi bước lên cầu thang gỗ, từ từ hạ thân mình xuống căn hầm.

Mỗi bước đi của hắn vang lên tiếng cọt kẹt, như thể sàn gỗ đang oằn mình than khóc. Cảm giác rợn người ngày càng tăng khi hắn chạm chân xuống nền đất lạnh.

Khi đèn pin quét qua lần nữa, cảnh tượng hiện ra trước mắt khiến Băng Tử Huyên gần như c·hết lặng.

Phía trước hắn, treo lủng lẳng trên một thanh ngang chắc chắn, là sáu thân thể phụ nữ. Họ còn rất trẻ, vài người vẫn mặc đồng phục học sinh cao trung. Nhưng hầu hết, cơ thể đã bắt đầu phân hủy, những mảng thịt thối rữa để lộ ra xương trắng, dòi bọ lúc nhúc bò ra từ những hốc mắt trống rỗng, chui vào từng mảng da rách nát.

Máu đã ngừng chảy từ lâu, nhưng những giọt máu cuối cùng trước khi khô cứng vẫn còn vương vãi khắp sàn. Tiếng động nhỏ từ những con dòi rơi xuống nền đất tạo ra âm thanh tanh tưởi, hòa lẫn với mùi h·ôi t·hối.

Hắn đứng sững, không thể rời mắt khỏi cảnh tượng kinh hoàng.

"Như này..." Giọng hắn nghẹn lại, hơi thở trở nên nặng nề. "Cũng quá mức suy nghĩ rồi. Không ngờ lại đến mức này..."

Vừa nói dứt lời, Băng Tử Huyên không thể kiềm chế được nữa. Hắn khuỵu xuống, tay chống lấy nền đất lạnh lẽo, dạ dày co thắt dữ dội.

Hắn nôn thốc nôn tháo, từng cơn nghẹn ứ như muốn lôi ra cả những gì còn sót lại trong cơ thể. Tiếng nôn hòa vào không gian u ám, nhưng không át nổi tiếng rúc rích của côn trùng hay tiếng nhỏ giọt từ những t·hi t·hể treo lơ lửng.

Mắt hắn nhòe đi, đầu óc quay cuồng, như thể chính hắn đang bị cuốn vào bóng tối khủng kh·iếp này. "Quá tàn nhẫn... thật đúng không phải là con người..."

Hắn ngẩng lên, đôi mắt lạnh lùng nhưng không giấu nổi tia kh·iếp sợ. Đây không chỉ là nơi giam giữ, mà là một địa ngục sống – nơi những con người vô tội đã bị h·ành h·ạ đến c·hết.

Dùng tay lau vội v·ết m·áu và mồ hôi trên khuôn mặt, Băng Tử Huyên đứng dậy, ánh mắt tối lại. Bản năng mách bảo hắn rằng điều khủng kh·iếp nhất vẫn còn đang chờ ở sâu bên trong căn hầm này.

Trong không gian ngột ngạt và nặng nề của căn hầm, Băng Tử Huyên chợt khựng lại khi nghe thấy một âm thanh nhỏ thoáng qua tai.



"Gừ… gừ…"

Âm thanh kỳ lạ, sâu trầm, như tiếng gầm gừ của một con thú hoang b·ị t·hương. Tiếng xích sắt khẽ động, tiếng kim loại cọ xát vang vọng qua bóng tối. Ánh mắt Băng Tử Huyên nheo lại, tay ngay lập tức đặt lên súng.

"Dưới này… vẫn còn thứ gì khác sao…?" Giọng nói của hắn thấp, vừa thì thầm vừa pha lẫn sự ngờ vực và căng thẳng.

Tay hắn giơ cao khẩu súng, ánh đèn pin được nâng lên, rọi thẳng về phía góc tối nơi phát ra âm thanh. Ánh sáng lướt qua mặt đất đầy bùn đất ẩm ướt, dòi bọ ngọ nguậy giữa những vệt máu khô, rồi chậm rãi dừng lại.

Cảnh tượng trước mắt khiến cả người hắn như đông cứng.

Một sinh vật quái dị bị xiềng xích nằm sát vào bức tường đá lạnh lẽo. Hình dạng của nó vẫn giữ chút dáng vóc con người, nhưng không còn có thể gọi là "người" nữa.

Cổ và hai tay của quái nhân bị buộc bởi những sợi xích sắt to lớn, được cố định vào tường bằng đinh tán chắc chắn. Cơ thể nó gầy rộc đến mức lộ rõ từng khúc xương, làn da xám xịt, l·ở l·oét, phủ đầy những mụn nhọt lớn, sưng đỏ. Những mụn nhọt này dường như đang đập nhịp theo một cách quái dị, như thể có sự sống ẩn giấu bên trong, chực chờ bùng nổ ra ngoài.

Ánh sáng từ đèn pin quét xuống bụng của nó, và thứ Băng Tử Huyên nhìn thấy khiến hắn muốn n·ôn m·ửa một lần nữa.

Phía bụng phình to bất thường, lồi hẳn ra là hình dáng của một chiếc đầu trẻ sơ sinh đang nhô ra một nửa, như bị chèn ép giữa lớp da bụng mỏng manh. Kỳ lạ hơn, những phần thịt phồng rộp trên bụng của quái nhân ấy cũng không ngừng giật nhẹ, giống như ký sinh trùng hoặc thứ gì đó khủng kh·iếp bên trong đang cựa quậy.

Dưới chân nó là một đống mẩu t·hi t·hể bị xé nát, đầy máu và nội tạng, tanh tưởi không chịu nổi. Một vài phần vẫn còn sót lại dấu vết là tay hoặc chân người. Những con dòi trắng muốt đang lúc nhúc bò ra từ những mảng thịt thối, rơi lộp bộp xuống sàn đất, tạo thành thứ âm thanh nhầy nhụa đến ghê tởm.

Băng Tử Huyên khẽ hít sâu, nhưng không ngăn được cơ thể run rẩy. "Cái quái gì đây..." Hắn lẩm bẩm, giọng khàn đặc vì kinh hãi.

Lúc này, quái nhân đang ngấu nghiến một mẩu thịt người, răng nó cắn sâu vào lớp thịt đã thối rữa, nhai chậm rãi với vẻ thỏa mãn. Những tiếng nhai nhóp nhép vang lên trong không gian tĩnh lặng, khiến từng tế bào của Băng Tử Huyên như đông cứng.

Rồi, đột nhiên, nó dừng lại.

Ánh mắt của quái nhân chạm đến ánh sáng từ đèn pin. Hai con mắt đỏ ngầu, sâu hoắm trong hốc mắt tối tăm, sáng lên một cách quái dị. Nó nhìn thẳng vào Băng Tử Huyên, không chớp.

Quái nhân dừng nhai. Phần thịt trong tay nó rơi xuống nền đất, tạo nên một tiếng "bịch" nặng nề, nhưng không ai để tâm đến âm thanh ấy. Toàn bộ sự chú ý của Băng Tử Huyên lúc này đổ dồn vào sinh vật kinh dị trước mặt.

Miệng của quái nhân bắt đầu mấp máy, nhưng giọng nói phát ra từ nó khàn đục, méo mó, như thể dây thanh quản đã bị cào nát từ lâu.

"Ha… ha… ruka… Thực sự… là cậu sao?"

Câu nói của quái nhân như một lưỡi dao sắc bén xuyên thẳng vào tâm trí của Băng Tử Huyên. Hắn khựng lại, đôi mắt mở to đầy sửng sốt.

"Haruka?" Hắn nhíu mày, ánh mắt sắc lạnh hơn bao giờ hết, cố trấn tĩnh để không bị những lời bất ngờ này làm phân tâm.



Quái nhân vừa nói vừa khóc. Những giọt nước mắt nhầy nhụa trộn lẫn máu mủ từ mụn nhọt trên khuôn mặt thối rữa của nó lăn xuống, hòa vào nền đất bẩn thỉu. Âm thanh nghẹn ngào phát ra từ cổ họng nó, vừa đáng thương, vừa ghê rợn.

Băng Tử Huyên không biết điều gì đang diễn ra. Những câu hỏi xoay vòng trong đầu hắn như một cơn bão không lối thoát.

"Ta không phải Haruka... Ta là anh trai của cô ấy." Hắn nói, giọng điệu cứng rắn. Nhưng ánh mắt vẫn lộ ra chút do dự, vì hắn không rõ liệu thứ trước mặt hắn có thực sự hiểu hay không.

Nghe đến đây, quái nhân bỗng chốc như bị sét đánh ngang tai. Nó ngừng khóc, đôi mắt sâu hoắm ngước lên nhìn thẳng vào Băng Tử Huyên. Trong khoảnh khắc ấy, ánh mắt của nó dường như có chút gì đó rất người, rất quen thuộc.

"Ngươi... thực sự là anh trai của Haruka sao?" Quái nhân lặp lại, giọng nói run rẩy như đang cố xác nhận một điều gì đó quá sức tưởng tượng.

Băng Tử Huyên khẽ gật đầu, ánh mắt nghiêm nghị, ngập tràn sự chắc chắn.

Quái nhân dường như nhận ra mức độ tin tưởng trong lời nói của hắn. Nó im lặng, cúi đầu trầm tư. Không gian u ám trong căn hầm dường như đóng băng lại. Chỉ còn lại tiếng thở nặng nề của quái nhân và âm vang của những giọt máu nhỏ tí tách xuống nền đất.

"Tốt rồi..." Sau một hồi im lặng, quái nhân khẽ cất giọng, như đang nói cho chính mình nghe. "Cuối cùng cậu ấy cũng tìm được người thân… Không còn sống trong cảnh địa ngục tăm tối như trước nữa..."

Giọng nói ấy mang theo sự nhẹ nhõm pha lẫn tiếc nuối, như một người cha già vừa trút được gánh nặng cuối cùng trên vai.

Những lời này khiến tim của Băng Tử Huyên thoáng run lên. Hắn không rõ tại sao mình lại có cảm giác như vậy, nhưng từ sâu thẳm, hắn biết đây không phải là một lời nói dối.

"Ngươi và Haruka có mối quan hệ gì?" Băng Tử Huyên hỏi, giọng nói trầm thấp nhưng vẫn sắc bén, ánh mắt không rời khỏi quái nhân.

Quái nhân không trả lời ngay, mà khẽ nhắm mắt lại, như đang hồi tưởng về một quá khứ xa xôi. Sau vài giây, nó chậm rãi quay mặt về phía Băng Tử Huyên.

"Nếu ngươi đã là anh trai của Haruka... Tôi cũng không giấu nữa."

Nó nói, ánh mắt giờ đây không còn sự thù địch hay oán hận, mà chỉ còn lại sự chân thành đến khó tin từ một sinh vật quái dị.

"Tôi sẽ kể mọi thứ cho anh nghe."

Quái nhân trầm ngâm một lúc lâu, như thể đang đấu tranh giữa việc tiếp tục câm lặng hay mở lòng ra. Cuối cùng, nó ngẩng đầu lên, đôi mắt vẩn đục nhưng vẫn ánh lên chút nhân tính còn sót lại. Giọng nó khàn đặc, vang lên yếu ớt trong không gian tối tăm của căn hầm.

"Tôi tên là… Nakamura Kenji. Nhưng giờ cái tên đó chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Tôi từng là bạn… không, có lẽ là một người quen gần nhà Haruka. Nhưng tôi đoán, cô ấy chưa từng biết đến tôi."

Kenji dừng lại, như để cố gắng diễn đạt những cảm xúc mà bản thân đã kìm nén quá lâu.

"Haruka... cô ấy luôn cô đơn. Tôi chưa bao giờ thấy ai trò chuyện với cô ấy, ngoại trừ những lời cười nhạo hay ác ý. Nhưng dù vậy, tôi thấy cô ấy không phải người đáng sợ như lời đồn. Cô ấy yếu đuối và mong manh đến mức khiến tôi không thể rời mắt."

Giọng Kenji lạc đi, ánh mắt chìm vào ký ức.

"Tôi đã thầm giúp đỡ Haruka nhiều lần, nhưng chưa bao giờ để cô ấy biết. Làm sao tôi dám để cô ấy thấy chứ? Tôi chỉ là một thằng nhóc nhút nhát, không đủ can đảm nói chuyện trực tiếp. Tất cả những gì tôi làm, đều chỉ là lặng lẽ theo dõi cô ấy từ xa. Những lần Haruka không có gì ăn, tôi đặt đồ ăn trước cửa nhà cô ấy. Những khi cô ấy b·ị b·ắt nạt, tôi lén đứng từ xa canh chừng, mong rằng cô ấy sẽ an toàn. Nhưng... cô ấy không bao giờ biết tôi tồn tại."



Kenji thở dài, nụ cười cay đắng hiện lên trên gương mặt biến dạng của hắn.

"Tôi biết mình chẳng là gì với cô ấy. Tôi chỉ là cái bóng. Nhưng tôi không thể ngừng nghĩ về Haruka. Ngay cả khi cô ấy không hề nhận ra tôi, điều đó cũng không quan trọng. Chỉ cần nhìn thấy cô ấy ổn, với tôi đã là đủ rồi."

Quái nhân nghẹn ngào, giọng nói trở nên run rẩy khi nhắc đến ngày định mệnh.

"Nhưng rồi... ngày đó xảy ra. Ngày mà tôi ước mình chưa bao giờ đặt chân vào nơi này."

Kenji kể lại, từng chi tiết như dao cắt vào lòng.

"Hôm đó, như mọi lần, tôi mang một ít đồ ăn đến để đặt trước cửa nhà Haruka. Nhưng khi đến nơi, tôi nhận thấy điều gì đó rất kỳ lạ. Cánh cửa gỗ nhà kho—nơi mà cô ấy thường bị giam giữ—lại hé mở. Bên trong tối om, không một ánh sáng le lói. Tôi gọi tên Haruka, nhưng không có tiếng trả lời. Sự im lặng đó… đáng sợ hơn bất kỳ điều gì tôi từng trải qua."

Kenji dừng lại, như thể đang hồi tưởng lại cảm giác kinh hoàng lúc đó.

"Tôi do dự một lúc, định quay đi. Nhưng rồi, tôi nghe thấy một âm thanh... rất nhỏ, như tiếng gõ cửa hay tiếng thì thầm vọng ra từ phía trong. Bản năng mách bảo tôi không nên bước vào, nhưng tôi không thể ngăn mình. Bước chân tôi như bị điều khiển, cứ thế tiến vào bên trong."

Kenji cúi đầu, giọng nói nghẹn lại.

"Lúc đầu, tôi chỉ thấy một căn nhà kho bẩn thỉu, lạnh lẽo với đầy những vệt máu khô trên sàn. Cái mùi tanh nồng nặc khiến tôi muốn quay đầu bỏ chạy ngay lập tức. Nhưng khi bước sâu hơn, tôi phát hiện một cánh cửa dẫn xuống hầm."

Giọng hắn trở nên run rẩy, như thể chỉ nhớ lại thôi cũng đủ làm hắn rơi vào khủng hoảng.

"Cánh cửa đó… được khép hờ, và bên dưới vọng lên những âm thanh kỳ quái. Tôi lén đẩy cửa ra và nhìn xuống. Những gì tôi thấy… là cơn ác mộng tồi tệ nhất mà không ai có thể tưởng tượng được."

Kenji ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe, như thể hắn đang buộc bản thân kể lại điều mà hắn đã chôn sâu trong lòng.

"Hắn… Hiroshi… đang ở dưới đó. Hắn không chỉ giam giữ Haruka, mà còn làm những điều tàn bạo với những cô gái khác. Tôi nhìn thấy hắn đang h·ành h·ạ một n·ạn n·hân… cô ấy bị treo lơ lửng, máu chảy khắp sàn. Tiếng kêu cứu của cô ấy… tiếng thét của sự bất lực… nó ám ảnh tôi từng giây từng phút."

Kenji bật khóc, nhưng vẫn cố kể tiếp.

"Tôi c·hết đứng tại chỗ, không thể tin vào mắt mình. Tôi muốn chạy trốn, muốn hét lên, nhưng tôi đã quá muộn. Hiroshi phát hiện ra tôi. Hắn nhìn tôi, không giận dữ, mà là một nụ cười quỷ dị. Chỉ một câu nói nhỏ của hắn, bóng tối bao trùm lấy tôi."

Kenji rùng mình, giọng nói như tắt nghẹn.

"Khi tỉnh lại, tôi thấy mình bị trói chặt dưới căn hầm này. Hiroshi không g·iết tôi. Hắn nói tôi sẽ sống, nhưng sống không bằng c·hết. Hắn biến tôi thành một con quái vật, làm đủ mọi thí nghiệm kinh tởm lên cơ thể tôi. Hắn ép tôi trở thành con chó giữ căn hầm này, một kẻ canh gác để không ai dám bước chân vào đây. Mỗi lần tôi cố kêu cứu, những con quỷ của hắn lại xuất hiện, h·ành h·ạ tôi đến khi chỉ còn thoi thóp."

Kenji buông thõng vai, ánh mắt trống rỗng.

"Tôi sống như thế này suốt bao năm. Không ánh sáng, không hy vọng. Tôi chỉ còn lại những ký ức mơ hồ về Haruka—về người con gái duy nhất tôi muốn bảo vệ, nhưng lại không thể làm được."

Khi câu chuyện kết thúc, cả không gian chìm vào im lặng. Băng Tử Huyên đứng đó, lòng tràn đầy phẫn nộ và đau xót.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.