Cánh cửa phòng khẽ mở, phát ra một tiếng "cạch" nhỏ, đủ để phá tan sự tĩnh lặng trong căn phòng mờ ảo. Yamato bước vào, đôi mắt lim dim còn vương hơi men nhìn quanh một lượt. Ánh sáng từ chiếc đèn ngủ yếu ớt tỏa ra một sắc vàng nhạt, khiến căn phòng trông như chìm trong một bầu không khí mộng mị đầy mê hoặc.
Ánh mắt Yamato nhanh chóng dừng lại ở phía bàn trang điểm, nơi bóng hình mảnh mai của một người đang ngồi. Ánh sáng lờ mờ phủ lên đôi chân dài được bao bọc bởi lớp quần tất lưới đen mỏng, mịn màng và thon gọn, khiến chúng trông như thể phát sáng giữa không gian u tối. Dáng người có phần lớn hơn trước nhưng với đầu óc chếnh choáng rượu, Yamato chẳng hề để tâm, chỉ chăm chú vào từng đường cong mềm mại thấp thoáng dưới lớp váy.
Một phần gương mặt nghiêng hiện ra trong ánh sáng yếu ớt—đôi môi căng mọng, làn da trắng mịn tựa sứ, mái tóc đen dài buông lơi sau lưng. Yamato nuốt khan, ánh mắt ánh lên vẻ thèm khát đầy dâm đãng.
“Haruka...”
Hắn khẽ gọi tên, giọng nói trầm đục, kéo dài, mang theo một sự ngọt ngào giả tạo. Đôi chân bước đến gần, từng bước nặng nề nhưng không kém phần háo hức.
Khi chỉ còn cách vài bước chân, hắn đưa bàn tay to lớn, thô ráp ra, hướng về phía bóng hình mảnh mai kia. Nhưng ngay khi những ngón tay bẩn thỉu của hắn sắp chạm vào đôi vai nhỏ nhắn, bóng người ngồi trước gương khẽ nghiêng mặt sang.
Yamato lập tức rụt tay lại.
Dù ánh sáng yếu ớt, nhưng góc nghiêng ấy—đôi mắt khép hờ, làn mi dài cong v·út, vẻ đẹp tựa thiên thần—khiến hắn bất giác dừng lại trong giây lát. Dường như vẻ đẹp ấy còn vượt xa những gì hắn tưởng tượng.
Nụ cười méo mó hiện trên khuôn mặt béo núc, hắn cúi người xuống, đưa miệng lại gần và thốt lên những lời mật ngọt đầy mưu mô:
“Haruka… cháu… cháu thực sự rất xinh đẹp, cháu có biết không?”
Hắn ngừng lại, liếm môi, ánh mắt đầy dục vọng nhìn chằm chằm vào người trước mặt.
“Ta biết cháu không phải kẻ ngốc. Cháu chắc cũng biết chuyện ta đến đây là có ý gì rồi, có phải không?” Yamato mỉm cười nham hiểm, hơi thở nồng mùi rượu phả vào không khí.
“Chi bằng lần này ngoan ngoãn nghe theo ta… Ta hứa với cháu, hai kẻ độc ác kia sau này sẽ không thể làm hại cháu nữa. Hơn nữa, chỉ cần cháu nghe lời ta, ta nhất định sẽ không để cháu phải chịu thiệt thòi.”
Yamato đứng thẳng dậy, sửa lại cà vạt, ánh mắt không giấu được sự thèm thuồng.
“Ta nhất định sẽ giúp cháu thoát khỏi cuộc sống địa ngục này. Cháu sẽ có một cuộc sống tốt đẹp mà cháu từng ao ước. À, đúng rồi… ta còn quen biết một vị bác sĩ rất giỏi. Đôi mắt của cháu, nếu để ông ta chữa trị, chắc chắn sẽ không còn là vấn đề nữa.”
Vừa nói, Yamato vừa cúi thấp người xuống, thì thầm vào tai người trước mặt bằng giọng nói nỉ non, tựa như đang vẽ nên một viễn cảnh tuyệt đẹp.
Bàn tay to lớn của hắn khẽ tiến lên phía trước, ngón tay thô ráp gần như chạm vào làn da trắng mịn. Trong không gian u tối, ánh mắt hắn càng thêm sáng lên bởi dục vọng đang dâng trào.
“Haruka… cháu phải hiểu ý tốt của ta!”
Ngay khi bàn tay to lớn của Yamato chỉ còn cách đôi vai thanh mảnh một khoảng nhỏ, một giọng nói lạnh lẽo đột ngột vang lên:
“Thực sự sẽ được như vậy sao?”
Giọng nói vang lên đầy âm lãnh, tựa như một cơn gió rét bất ngờ quét qua căn phòng ấm áp, khiến Yamato giật bắn. Đôi mắt đục ngầu vì men rượu chớp nhẹ, hắn ngây người lùi lại hai bước. Đôi tay vẫn còn lơ lửng giữa không trung bất giác hạ xuống.
Trước mắt hắn, người con gái với khuôn mặt xinh đẹp không một góc c·hết khẽ nghiêng đầu, môi vẽ lên một nụ cười đẹp đến mê hoặc.
Yamato cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng. Hắn nuốt khan, cố gắng lắp bắp vài câu, nhưng giọng nói lại run rẩy hơn thường lệ:
“Haruka... Đây... đây là giọng của cháu sao? Sao lại giống đàn ông như vậy...”
Hắn dừng lại, đôi mắt bỗng nheo lại đầy hoài nghi, nhưng không che giấu nổi sự sợ hãi:
“Đây thực sự là giọng thật của cháu sao, Haruka...!?”
Người trước mặt không trả lời ngay. Thay vào đó, nụ cười trên môi càng trở nên kỳ lạ hơn, giống như đóa hoa độc nở rộ trong bóng tối. Sau một thoáng im lặng đầy căng thẳng, giọng nói âm trầm lại vang lên, mang theo một thứ cảm xúc khiến người ta khó phân định được là giễu cợt hay đe dọa:
“Ông thực sự muốn Haruka... Thực sự rất muốn sao...?”
Người trước mặt khẽ cúi đầu, ánh mắt dường như nhìn thẳng vào Yamato, nhưng lại như đang xuyên thấu vào tận đáy tâm hồn của hắn.
“Nếu đã điên cuồng ham muốn đến vậy thì ta đây cũng có món quà muốn tặng cho ông. Nghe nói ông rất thích phụ nữ xinh đẹp... Nếu vậy thì đến đây đi... Ta nhất định sẽ nuông chiều ông thật tốt!”
Yamato cảm thấy cả cơ thể mình cứng đờ. Đôi chân bất giác lùi về phía sau thêm vài bước. Đôi môi mím chặt, ánh mắt lúc này đã hoàn toàn tỉnh táo. Cơn men say dường như bị giọng nói và khí chất đáng sợ kia đẩy lùi hoàn toàn.
Hắn nhìn kỹ lại người trước mặt. Khuôn mặt đó vẫn là Haruka, thậm chí còn xinh đẹp hơn bởi lớp trang điểm kỹ lưỡng, đôi môi đỏ tươi, làn da trắng sứ không tì vết. Nhưng bỗng nhiên, Yamato nhận ra một điều khiến hắn lạnh gáy: không phải Haruka mà hắn từng biết.
Ánh mắt, đôi môi cười xinh đẹp, tất cả đều quen thuộc nhưng lại chứa đựng một thứ gì đó hoàn toàn xa lạ, tựa như sự kết hợp giữa cái đẹp quyến rũ và sự tà ác c·hết chóc.
Yamato lập tức lên tiếng, giọng run rẩy, thốt ra câu hỏi mà chính hắn cũng sợ phải nghe câu trả lời:
“Ngươi… ngươi rốt cuộc là ai?”
Vừa nói, hắn vừa thò tay vào trong lớp áo vest, ngón tay lục lọi, như đang cố tìm kiếm một thứ gì đó được giấu kỹ. Dù vẻ ngoài cố giữ bình tĩnh, nhưng bàn tay run rẩy đã tố cáo sự hoảng loạn trong lòng hắn.
Trong khoảnh khắc, hắn rút ra một khẩu súng ngắn sáng loáng.
Đôi mắt hắn ánh lên vẻ quyết liệt, mồ hôi lấm tấm trên gương mặt đỏ au. Không chút chần chừ, Yamato dứt khoát giơ súng lên, nòng súng thẳng tắp hướng về phía Băng Tử Huyên. Ngón tay hắn run run đặt lên cò súng.
Nhưng trước khi tiếng súng vang lên, một âm thanh sắc lạnh khác đã vang lên trước:
“Đoàng!”
Yamato cảm thấy một cơn đau xé toạc cổ tay phải. Súng trên tay hắn lập tức rơi xuống sàn, trượt đi vài vòng trước khi nằm im, phát ra tiếng vang khô khốc. Hắn ôm lấy cổ tay đang đầm đìa máu, khuôn mặt nhăn nhó vì đau đớn.
Băng Tử Huyên lúc này đứng dậy, chậm rãi rời khỏi ghế. Trong ánh sáng mờ nhạt của căn phòng, hắn trông như một bóng ma, tỏa ra khí chất lạnh lùng và c·hết chóc. Đôi mắt tiêu cự hướng thẳng vào Yamato.
Hắn bước từng bước đến gần Yamato, không nhanh, không chậm, mỗi bước chân đều khiến không gian xung quanh như trở nên ngột ngạt hơn. Tiếng chân chạm xuống sàn nhà, giống như tiếng đếm ngược định mệnh của Yamato.
Yamato, dù cổ tay đang đau đến tê dại, vẫn cố gắng chống trả. Khuôn mặt béo núc nở đầy mồ hôi và biến dạng vì đau đớn bỗng hiện lên vẻ hung ác. Hắn nghiến răng, cố gắng trấn tĩnh bản thân, rồi cười khẩy, giọng nói mang đầy sự đe dọa:
“Nghe này, thằng nhãi. Nếu mày dám động vào tao, thì mày cũng đừng mong sống sót mà rời khỏi đây. Bên ngoài, người của tao đang chờ. Nếu không thấy tao ra ngoài, bọn họ chắc chắn sẽ xông vào đây. Đến lúc đó, mày nghĩ mày có thể thoát được không?”
Hắn dừng lại, nở một nụ cười đắc ý, như thể mình vẫn nắm quyền kiểm soát tình hình. Cổ tay vẫn rỉ máu, nhưng hắn dường như cố quên đi cơn đau mà tiếp tục nói:
“Tuy nhiên, tao là người rộng lượng. Nếu bây giờ mày quỳ xuống cầu xin tao, có lẽ tao sẽ nghĩ lại. Nhiều nhất tao chỉ lấy của mày một cánh tay coi như đền bù mà thôi.”
Hắn cười lạnh lẽo, ánh mắt tràn ngập sự tự mãn và độc ác:
“Mày cũng biết Yakuza đáng sợ như thế nào rồi đúng không? Tao không phải người có quyền cao chức trọng, nhưng chí ít cũng đủ để điều khiển vài chục mạng người. Nếu mày dám ra tay với tao hôm nay, tao đảm bảo dù mày có chạy trốn đến bất kỳ xó xỉnh nào ở Nhật Bản, bọn họ cũng sẽ tìm được mày. Đến lúc đó, bọn chúng sẽ cho mày biết thế nào là sống không bằng c·hết!”
Hắn cười lớn, nụ cười vừa là để uy h·iếp đối phương, vừa để trấn an chính mình. Nhưng từng tiếng cười của hắn lại vang lên vô cùng lạc lõng trong căn phòng ngột ngạt.
Không gian trong căn phòng lúc này đặc quánh mùi máu tanh và sự c·hết chóc. Băng Tử Huyên đứng thẳng người, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Yamato đang trước mặt. Hắn khẽ nghiêng đầu, đôi môi cong lên một nụ cười nhạt, giọng nói vang lên âm lãnh, từng chữ như lưỡi dao sắc bén:
"Ngươi đã nói xong rồi phải không?"
Yamato chưa kịp phản ứng, thì trong chớp mắt, một tia sáng lạnh lóe lên. Từ lúc nào, một con dao nhỏ đã nằm gọn trong tay Băng Tử Huyên, lưỡi dao sắc bén phản chiếu ánh sáng u ám của căn phòng.
“Vút!”
Chỉ trong tích tắc, con dao xẹt qua không khí, nhanh đến mức Yamato thậm chí không kịp thấy động tác của hắn. Một đường cắt mịn màng nhưng chuẩn xác tuyệt đối xuyên qua đôi môi đang há ra của Yamato.
“Ọc... Ọc...”
Tiếng ú ớ tuyệt vọng vang lên khi Yamato nhận ra lưỡi của mình đã bị cắt rời hoàn toàn. Máu phun ra như dòng suối đỏ, trào ngược từ miệng xuống ngực áo hắn. Cả cơ thể Yamato khuỵu xuống, đôi tay run rẩy ôm lấy miệng, đôi mắt mở to kinh hoàng.
Sự đau đớn và hoảng sợ hiện rõ trong ánh mắt của hắn khi nhìn lên Băng Tử Huyên.
Yamato quỳ gục xuống sàn, bàn tay cố bịt kín miệng để ngăn máu tuôn ra, nhưng vô ích. Máu vẫn chảy như thác, loang lổ khắp sàn nhà.
“Ư... Ư...” Yamato cố gắng phát ra tiếng, nhưng tất cả chỉ là những âm thanh méo mó, khàn đặc, không thành lời.
Hắn nghiêng người, ánh mắt đảo qua sàn nhà và nhanh chóng nhận ra khẩu súng của mình cách đó không xa. Với chút lý trí còn sót lại, Yamato không chút do dự, dù đau đớn tột cùng, hắn nghiến răng lao tới, bàn tay run rẩy với lấy khẩu súng.
“Phập!”
Trước khi bàn tay hắn kịp chạm vào khẩu súng, một lưỡi dao khác đã ghim mạnh xuống mu bàn tay của Yamato. Lưỡi dao xuyên sâu qua lớp da thịt, đâm chặt xuống sàn, ghim bàn tay hắn lại như một con côn trùng bị đóng đinh.
“AAAAA!!!” Yamato gào lên trong cơn đau đớn khủng kh·iếp, ánh mắt đỏ ngầu trừng lên nhìn Băng Tử Huyên đầy căm phẫn. Nhưng lần này, hắn không còn sức lực để chống trả.
Băng Tử Huyên chậm rãi bước tới, ánh mắt nhìn xuống Yamato đầy khinh bỉ, như đang nhìn một con giòi bẩn thỉu quằn quại dưới chân. Không nói một lời, hắn cúi người, nắm lấy chuôi con dao ghim trên tay Yamato, rút ra một cách dứt khoát.
Máu từ v·ết t·hương tuôn ra mạnh hơn, Yamato gần như ngất đi vì đau đớn. Nhưng Băng Tử Huyên vẫn chưa dừng lại.
Hắn nhanh chóng quỳ xuống, đôi bàn tay như lưỡi dao sắc lạnh lướt qua cơ thể Yamato. Chỉ trong vài động tác nhanh gọn, hắn đã cắt đứt toàn bộ gân tay, gân chân của Yamato. Tiếng “phụt” của dao cắt qua da thịt hòa cùng tiếng rên rỉ đau đớn của Yamato vang vọng trong căn phòng.
Yamato lúc này nằm sóng soài trên sàn, máu từ tay, chân và miệng tạo thành một vũng lớn bao quanh hắn. Cả cơ thể hắn run lên từng đợt như một con cá đang hấp hối. Đôi mắt hắn trừng lên đầy tuyệt vọng và bất lực khi nhận ra mình đã hoàn toàn mất đi khả năng cử động.