Trong căn phòng u tối chỉ còn lại mùi máu tanh lẫn mùi rượu nhạt nhòa. Yamato nằm quằn quại trên sàn, không ngừng run rẩy trong cơn đau đớn. Máu chảy ra từ cổ tay, bàn tay và lưỡi bị cắt gần như làm ông ta kiệt sức. Thân hình béo tốt nay co rúm lại như con thú bị săn đuổi, chỉ còn lại hơi thở đứt quãng yếu ớt.
Nhưng Băng Tử Huyên không để hắn c·hết dễ dàng như vậy. Cái c·hết nhanh chóng là một ân huệ—và Yamato không xứng đáng được nhận.
“Ngươi vẫn là phải lên sống tiếp, c·hết như này đúng thật là dễ dàng cho ngươi quá rồi.” Hắn lẩm bẩm, giọng điệu lạnh nhạt nhưng mang đầy sát ý.
Hắn cúi xuống kiểm tra Yamato, ánh mắt như một bác sĩ lâm sàng, cẩn thận quan sát tình trạng từng v·ết t·hương. Lưỡi Yamato, nơi vừa bị cắt gọn, là vị trí nguy hiểm nhất. Nếu không cầm máu ngay, Yamato sẽ sớm tắt thở vì mất máu quá nhiều.
Băng Tử Huyên lấy ra một cuộn băng y tế và một gói bột đông máu chuyên dụng mà hắn đã chuẩn bị sẵn. Với tay lấy chiếc khăn sạch từ góc bàn, hắn thấm khô phần máu đọng trên lưỡi bị cắt, sau đó rắc một lượng bột lớn lên miệng v·ết t·hương. Yamato quằn quại dữ dội, hai tay bất giác co giật, nhưng hắn nhanh chóng giữ chặt cằm Yamato, không để ông ta giãy giụa.
“Đừng động đậy. Nếu muốn giữ mạng, thì ngoan ngoãn nằm im cho ta.”
Bàn tay hắn vừa mạnh mẽ vừa dứt khoát, ép chặt v·ết t·hương trong vài phút để đảm bảo bột đông máu phát huy tác dụng. Tiếp đó, hắn dùng băng vải bọc quanh đầu Yamato, cố định miệng lại để ngăn máu tiếp tục chảy. Yamato giờ chỉ có thể rên rỉ qua những âm thanh khàn đục từ cổ họng, ánh mắt tràn đầy sự sợ hãi và căm hận nhìn lên hắn.
Cổ tay và bàn tay bị dao xuyên qua cũng được xử lý tương tự. Băng Tử Huyên tháo dải vải từ chiếc áo sơ mi cũ, xé thành từng đoạn, buộc chặt quanh cổ tay để hạn chế lượng máu chảy ra. Dứt khoát, nhanh gọn, và chuyên nghiệp, từng thao tác của hắn hoàn toàn không giống một người bình thường.
Khi xong xuôi, hắn đứng dậy, nhìn xuống Yamato lúc này chẳng khác gì một món đồ chơi bị hỏng. Máu đã ngừng chảy, nhưng cơn đau vẫn đang gặm nhấm từng dây thần kinh.
Tiếng bước chân vang lên từ xa, đều đặn và chậm rãi, ngày càng rõ hơn. Đôi mắt Băng Tử Huyên nheo lại, đôi tai nhạy bén tập trung lắng nghe.
Tiếng chân dừng trước cửa. Một giọng nói trầm thấp nhưng kính cẩn cất lên:
“Yamato-sama, ngài có ổn không? Tiếng súng vừa rồi là có chuyện gì sao?”
Băng Tử Huyên không trả lời. Trong căn phòng, ngoài tiếng thở đứt đoạn của Yamato, mọi thứ rơi vào sự yên lặng c·hết chóc.
Hiroshi đứng trước cửa, đôi mắt sắc bén khẽ nheo lại. Chiếc mũi thính của ông ta dễ dàng nhận ra mùi máu tanh nồng nặc phảng phất từ trong phòng. Ông ta không thể hiện bất kỳ sự hoảng hốt nào trên gương mặt, nhưng trong lòng đang tính toán nhanh như chớp.
“Máu... Bên trong đã có chuyện gì sảy ra sao. Không lẽ Yamato đã tự xử lý con bé mù đó rồi? Hừm, tên khốn này không biết suy nghĩ sao? Nếu con bé c·hết, ngươi chả phải dán tiếp g·iết c·hết ta sao, đúng thật là loại người này vẫn không thể tin tưởng bất kỳ điều gì!”
Ánh mắt ông ta lóe lên một tia sắc lạnh.
“Thôi được rồi, nếu chuyện đã chuyển biến đến mức này thì cũng chỉ còn cách đó...!''
Hiroshi thò tay vào túi áo, nơi giấu một thanh dao găm sắc lạnh, thiết kế đặc biệt cho những lần á·m s·át gọn ghẽ. Ông ta vuốt nhẹ lưỡi dao, một thói quen đã thành phản xạ.
“Bình tĩnh, phải dò la trước đã. Nếu bên trong có người thứ ba, thì hắn là ai? Chẳng lẽ Yamato bị t·ấn c·ông?”
Giọng nói vẫn giữ vẻ kính cẩn, Hiroshi cất tiếng lần nữa:
“Yamato-sama, có cần tôi vào không? Nếu ngài không lên tiếng, tôi sẽ đi vào bên trong đấy.”
Vẫn không có hồi đáp.
Hiroshi đứng lặng, cảm nhận bầu không khí bất thường từ bên trong. Một nụ cười lạnh lẽo thoáng qua gương mặt ông ta, nhưng đôi mắt đầy cảnh giác.
Bên trong, Băng Tử Huyên chờ đợi.
Đứng bên cạnh Yamato, Băng Tử Huyên không vội vàng. Hắn lặng lẽ quan sát cánh cửa, đôi mắt tràn đầy sự bình thản nhưng lạnh lùng.
“Đến đúng lúc lắm, đỡ mất công phải đi tìm.”
Băng Tử Huyên đứng lặng trong phòng, ánh sáng mờ nhạt chiếu lên khuôn mặt lạnh lẽo của hắn. Từ ngoài cánh cửa shōji, tiếng động khẽ vang lên khi ai đó đang cố mở nó. Một nụ cười nhạt lướt qua môi hắn, nhanh như ánh chớp, hắn nâng súng lên, ánh mắt sắc bén như dao chĩa về phía cánh cửa.
Trong tích tắc, hắn tính toán chiều cao, thế đứng, và tốc độ di chuyển của kẻ bên ngoài chỉ dựa vào âm thanh và sự rung động từ cánh cửa. Không chút do dự, Băng Tử Huyên bóp cò, ba phát súng vang lên liên tiếp trong không gian kín.
“Đoàng! Đoàng! Đoàng!”
Ba viên đạn xé toạc không khí.
Tiếng hét đau đớn của Hiroshi lập tức vang lên:
“Aaaa! Yamato!!!”
Hai viên đạn găm thẳng vào đùi ông ta, máu túa ra, nhuộm đỏ phần quần của Hiroshi, khiến ông ta lảo đảo suýt ngã. Viên thứ ba sượt qua bàn tay đang mở cửa, chỉ để lại một vệt máu dài, nhưng vẫn khiến ông ta đau đến nghiến răng. Cánh tay phải vừa chạm vào cửa của Hiroshi lập tức buông thõng, bất lực vì cú bắn chuẩn xác làm trật khớp.
Hiroshi nghiến răng chịu đựng cơn đau, một tay ôm v·ết t·hương chảy máu, một tay nắm chặt cạnh cửa để đứng vững. Ông ta gào lên, giọng khàn đặc vì vừa đau vừa tức giận:
“Yamato! Ông bị điên rồi sao?! Chỉ là muốn vào bên trong, vậy mà ông lại ra tay độc ác như vậy?!”
Hơi thở dồn dập, Hiroshi gào lên từng tiếng, đôi mắt đỏ ngầu vì phẫn nộ và hoảng loạn.
“Ông đã hứa với tôi rồi! Hứa là không được l·àm c·hết con bé! Thế mà giờ ông thất hứa, còn quay sang ra tay với tôi! Ông đây là có ý định g·iết người từ trước, đúng không?! Yamato!!!”
Khi ông ta còn đang gào thét, cánh cửa shōji đột ngột trượt mở.
“Kẹt…”
Ánh sáng từ bên trong căn phòng hắt ra, soi rõ một bóng dáng cao lớn đứng sừng sững ngay ngưỡng cửa.
Hiroshi thoáng ngừng thở. Đôi mắt ông ta mở to kinh hãi khi nhìn thấy người vừa xuất hiện không phải Yamato. Kẻ trước mặt ông mang khuôn mặt giống hệt Hàn Tuyết—đẹp đẽ, thanh khiết—nhưng lại toát ra một sự lạnh lẽo đến ghê người.
Băng Tử Huyên bước ra khỏi phòng, thân hình cao lớn, mảnh khảnh nhưng rắn rỏi, như một lưỡi kiếm sắc ngạo nghễ giữa trời đêm. Đôi mắt vốn dĩ mù lòa của Hàn Tuyết giờ đây đã sáng rõ, thậm chí sắc lạnh đến đáng sợ, như đôi mắt của một con rắn độc đang chăm chú nhìn con mồi nhỏ bé trước khi ra đòn chí mạng.
Một nụ cười nhếch môi xuất hiện trên gương mặt của Băng Tử Huyên, vừa mỉa mai vừa khinh thường.
“Hiroshi…” Hắn cất giọng, âm điệu trầm thấp và sắc bén như dao cứa, từng từ như muốn xé toạc sự tự mãn cuối cùng trong tâm trí đối phương.
Hiroshi lùi lại một bước, mồ hôi lạnh toát ra trên trán. Áp lực toát ra từ Băng Tử Huyên khiến ông ta nghẹt thở.
“Ngươi… ngươi không phải là Haruka! Ngươi… ngươi là ai?” Hiroshi lắp bắp hỏi, giọng nói run rẩy, ánh mắt tràn ngập sự hoang mang.
Băng Tử Huyên không trả lời ngay. Hắn chậm rãi bước tới, khẩu súng trong tay vẫn hạ thấp, nhưng sự hiện diện của nó khiến Hiroshi không dám động đậy. Hắn cười nhạt, nụ cười như đóa hoa ma quỷ vừa nở rộ trong màn đêm, đầy c·hết chóc và tuyệt vọng.
“Ngươi đoán xem…” Hắn cất giọng, sắc bén như kim châm, ánh mắt chiếu thẳng vào Hiroshi, không để lại cho ông ta chút đường lui.
Hiroshi bây giờ mới nhận ra tình cảnh của mình. Ông ta đã đánh giá quá thấp người trước mặt. Đây không phải Haruka yếu đuối, ngây thơ mà ông ta nghĩ. Người đứng trước mặt ông là một kẻ đáng sợ, một cơn ác mộng đang hiện hữu trong hình hài của một tuyệt sắc mỹ nhân.
Hiroshi nuốt nước bọt, nhưng cổ họng khô khốc. Đôi chân run rẩy không nghe lời, chỉ có thể bám chặt lấy cánh cửa để không ngã gục. Trong đầu ông ta hiện lên một suy nghĩ duy nhất:
“Kẻ này vô cùng nguy hiển. Ta phải thoát khỏi đây… ngay lập tức!”
Hiroshi cố bò đi, từng cú nhích người khiến máu từ v·ết t·hương trên đùi nhỏ thành từng vệt dài trên sàn gỗ. Ông ta vừa thở dốc vừa run rẩy, ánh mắt đỏ ngầu vì đau đớn và sợ hãi. Nhưng chưa kịp thoát khỏi cơn ác mộng trước mắt, một tiếng bước chân gấp gáp vang lên từ phía xa, theo sau đó là tiếng gọi hốt hoảng:
“Hiroshi! Hiroshi, ông sao thế này?!”
Bóng dáng một người phụ nữ xuất hiện chính là mẹ nuôi Hàn Tuyết, theo sau là con trai bà ta. Cả hai lao tới, chứng kiến cảnh tượng Hiroshi nằm quằn quại trên sàn, máu loang lổ khắp nơi. Người phụ nữ tái mặt, đôi mắt trợn tròn vì kinh hãi, hai tay run rẩy bịt chặt miệng.
“Trời ơi, Hiroshi! Ai làm ông ra nông nỗi này?!” Bà ta thét lên, giọng lạc đi vì hoảng loạn.
Nhưng phản ứng của đứa trẻ lại hoàn toàn khác biệt.
Đôi mắt sáng rỡ, khuôn mặt của nó rạng ngời niềm phấn khích. Thay vì sợ hãi trước cảnh tượng đầy máu me, nó lại tỏ ra thích thú, thậm chí bật ra tiếng cười khúc khích.
“Wahhh! Tuyệt quá! Nhiều máu thật đấy!”
Đứa trẻ nghiêng đầu nhìn cha mình, không phải với ánh mắt cảm thông mà là sự tò mò gần như bệnh hoạn. Nó nhảy cẫng lên, chỉ tay vào Hiroshi như đang xem một trò tiêu khiển:
“Mẹ! Nhìn kìa! Nhiều máu quá!”
Người phụ nữ quay đầu nhìn đứa con của mình, đôi mắt ánh lên sự không hài lòng, nhưng bà ta không nói gì. Sau đó, ánh mắt bà ta rơi vào bóng dáng của kẻ đứng đối diện — Băng Tử Huyên.
Hình bóng ấy… thật quen thuộc, khuôn mặt ấy giống hệt đứa con gái nuôi mà bà ta luôn khinh thường và coi rẻ — Haruka. Nhưng… có gì đó rất khác. Đôi mắt mù lòa của Haruka nay đã sáng rõ, ánh nhìn sắc bén và đầy nguy hiểm. Khẩu súng đen ngòm trong tay cô bé — không, trong tay kẻ đó — đang hạ thấp, nhưng sự đe dọa từ nó thì không hề biến mất.
“Haruka! Mày bị điên rồi phải không?! Ông ấy là cha nuôi của mày, vậy mà mày cũng dám ra tay?!”
Người phụ nữ gào lên, khuôn mặt méo mó vì tức giận. Giọng nói của bà ta vang vọng khắp căn phòng, nhưng đáp lại chỉ là sự im lặng c·hết người từ phía Băng Tử Huyên.
Không nhận ra sự thay đổi ở người trước mặt, bà ta vẫn nghĩ đó là cô gái mù yếu đuối mà bà ta có thể bắt nạt bất cứ lúc nào. Thái độ khinh miệt và xem thường hiện rõ trong từng bước chân bà ta tiến đến gần hơn.
“Haruka, tao phải cho mày biết thân phận của mình! Mày chỉ là một con bé mồ côi vô dụng! Tao nhặt mày về chỉ để làm kẻ sai vặt trong nhà này, chứ không phải để mày lên mặt với tao!”
Bà ta lao tới, cánh tay giơ lên đầy đe dọa, ánh mắt hung dữ như muốn xé xác đối phương.
“Mẹ!” Đứa trẻ hét lên, giọng nó không phải để ngăn cản mà là để yêu cầu: “Nhớ phần cho con chơi với nhé!”
Rồi, như một ý nghĩ lóe lên trong đầu, đứa trẻ quay sang nhìn Băng Tử Huyên, sự hứng thú trong mắt nó càng lúc càng rõ rệt.
“Haruka, hôm nay mày khác quá! Thật thú vị! Mày không còn là con kiến yếu đuối dưới chân tao nữa nhỉ? Nhưng mẹ tao sẽ dạy cho mày một bài học! Tao muốn xem tiếp! Nhanh lên đi mẹ!”
Người đàn bà nhìn chằm chằm vào Băng Tử Huyên, ánh mắt đầy thù hận. Bà ta quát lớn, giọng khản đặc vì giận dữ xen lẫn sợ hãi:
“Hai người chạy mau đi! Kẻ này không phải là Haruka! Hắn ta… rất nguy hiểm!”
Nhưng lời cảnh báo ấy đã quá muộn. Khi cánh tay bà ta vừa vung lên, định giáng xuống người Băng Tử Huyên, một vệt sáng lạnh lẽo lóe lên. Con dao sắc bén trên tay hắn v·út qua không gian, cắt đứt bàn tay bà ta một cách gọn ghẽ.
“Xoẹt!”
Bàn tay đứt lìa rơi xuống sàn, máu phun ra thành dòng, loang đỏ khắp mặt gỗ. Tiếng thét đau đớn của bà ta xé toạc bầu không khí:
“AAAAAA!!!”
Người đàn bà gục xuống, tay còn lại ôm lấy phần cổ tay giờ đây chỉ còn lại một đoạn cụt chảy máu không ngừng. Đôi mắt bà ta trợn trừng, nhìn v·ết t·hương của mình trong nỗi kinh hoàng.
Băng Tử Huyên, kẻ đứng đối diện, không hề tỏ ra chút xao động. Hắn chỉ đứng đó, đôi mắt băng lãnh, sắc bén như một con thú săn mồi, không rời khỏi người đàn bà đang quằn quại trước mặt.
Nhưng Hiroshi, dù đau đớn vì những v·ết t·hương trước đó, vẫn không bỏ qua cơ hội. Ánh mắt hắn lóe lên vẻ hung ác, bàn tay còn lành lặn bất ngờ siết chặt con dao dưới đất.
Như một con rắn độc, hắn lao tới, con dao sắc lạnh hướng thẳng vào chân của Băng Tử Huyên, hy vọng một nhát cắt chí mạng có thể hạ gục đối phương.
Tuy nhiên, ngay khi Hiroshi di chuyển, một tiếng “leng keng” rất nhỏ vang lên từ chiếc chuông ẩn trong người Băng Tử Huyên.
Chỉ với âm thanh đó, hắn ngay lập tức nhận ra mối đe dọa. Không thèm quay đầu lại, cũng chẳng cần nhìn trực tiếp, hắn chỉ lặng lẽ nâng khẩu súng trong tay, xoay nhẹ một góc, rồi bóp cò.
“Đoàng!”
Viên đạn xé gió lao đi với tốc độ kinh hồn, đâm thẳng vào cánh tay phải cầm dao của Hiroshi.
“Aaaaaa!”
Hiroshi rú lên đau đớn, con dao rơi khỏi tay hắn, phát ra tiếng “keng” lạnh lùng khi chạm sàn. Máu từ cánh tay b·ị b·ắn xuyên qua nhỏ thành từng giọt, hòa cùng vệt máu cũ còn sót lại trên sàn gỗ.
Hắn khụy xuống, ôm lấy cánh tay phải giờ đây đã vô dụng, máu không ngừng chảy. Cơn đau tê dại lan khắp cơ thể, nhưng ánh mắt hắn vẫn nhìn trừng trừng vào Băng Tử Huyên, vừa căm phẫn vừa sợ hãi.
Băng Tử Huyên vẫn giữ nguyên tư thế sau phát bắn, tay cầm súng hạ xuống, ánh mắt chưa từng rời khỏi người đàn bà đang quỳ trên mặt đất. Hắn không thèm liếc nhìn Hiroshi, hoàn toàn tự tin rằng viên đạn vừa rồi đã đi đúng hướng.
Người đàn bà, mặt tái mét vì mất máu và đau đớn, thở dốc từng cơn. Bà ta lắp bắp:
“Mày… mày không phải là Haruka… Không thể nào… Haruka, ngươi sao lại giống con nhỏ mù bẩn thỉu xấu xí đấy đến vậy cơ chứ!”
Băng Tử Huyên khẽ nghiêng đầu, nụ cười lạnh lẽo thoáng qua khóe môi. Hắn cúi xuống, nhìn thẳng vào bà ta bằng ánh mắt như muốn đâm xuyên tâm can. Giọng hắn trầm thấp, từng chữ như rót độc dược vào tai bà ta:
“Bà đoán đúng rồi. Ta không phải Haruka mà bà quen biết. Nhưng…vậy đoán xem...ta là ai, nếu đoán đúng ta sẽ tha mạng cho bà, còn đoán sai thì bà cũng biết kết cục của mình rồi đấy.''