Mộng Sinh Giới

Chương 147: Cánh hoa đào rơi xuống vũng bùn



Chương 147: Cánh hoa đào rơi xuống vũng bùn

Phía trên bầu trời đêm, hai bóng người lặng lẽ đứng giữa không gian bao la, nơi gió lạnh buốt thổi qua như những lưỡi dao sắc bén. Đó là hai thành viên của Băng Sát.

Một luồng sát khí dữ dội, ngột ngạt bỗng lan tỏa từ dưới mặt đất, nơi căn nhà cũ kỹ cô lập đang im lìm giữa ánh trăng nhạt. Cảm giác ấy giống như một cơn bão ngầm bùng phát, mạnh mẽ và tàn nhẫn, khiến cả hai đồng thời cảm nhận được rõ rệt.

Người đàn ông bên trái, với vóc dáng cao lớn và ánh mắt sắc như chim ưng, khẽ nhíu mày. Người còn lại, một phụ nữ với dáng vẻ thanh thoát nhưng ẩn chứa sát khí không kém, liếc nhanh về phía đồng đội mình. Chỉ một ánh nhìn thoáng qua đã đủ thay cho một câu nói, một mệnh lệnh.

Cả hai đồng thời đưa tay kết ấn. Những ngón tay di chuyển nhanh chóng, thành thạo, tạo nên một chuỗi thủ pháp phức tạp. Một làn sáng nhàn nhạt dần hiện ra, phủ lên toàn bộ không gian xung quanh căn nhà. Lớp sáng ấy chỉ tồn tại trong một khoảnh khắc ngắn ngủi trước khi tan biến vào hư không, để lại một lớp kết giới vô hình, tựa như một tấm màn mờ ảo che chắn căn nhà khỏi mọi ánh mắt dòm ngó.

Từ bên ngoài nhìn vào, mọi thứ giờ đây dường như bình thường, không có gì nổi bật. Nhưng thực tế, không ai có thể xuyên qua lớp ngụy trang đó, cũng như cảm nhận được sát khí đang cuộn trào bên trong.

Khi lớp kết giới hoàn thành, cả hai thân ảnh khẽ động. Trong tích tắc, họ biến mất khỏi bầu trời cao, như những bóng ma hòa tan vào màn đêm.

---

Băng Tử Huyên ngồi trước gương, đôi mắt thẳm sâu không ánh sáng. Hắn đã hoàn thành bước cuối cùng trong việc biến đổi bản thân thành Hàn Tuyết, em gái hắn. Từng đường nét trên gương mặt hắn giờ đây được trang điểm hoàn hảo, tái hiện gần như nguyên vẹn vẻ đẹp dịu dàng, ngây thơ của Hàn Tuyết.

Hắn với tay lấy bộ tóc giả đặt sẵn bên cạnh. Mái tóc dài, suôn mượt, đen óng ánh nhẹ trong ánh đèn mờ, giống hệt mái tóc của em gái hắn. Hắn đội mái tóc giả lên đầu, chỉnh sửa từng chút một để không lộ ra bất kỳ điểm sơ hở nào.

Mọi thứ đã hoàn tất. Nhưng đôi mắt Băng Tử Huyên không ánh lên niềm vui hay sự tự hào. Thay vào đó, chúng lạnh lẽo như băng, mang theo nỗi đau khắc sâu và cơn thịnh nộ không thể dập tắt.

Hắn cúi người, kéo từ bên dưới đùi ra một khẩu súng ngắn, thứ hắn đã dắt sẵn từ trước. Đôi tay hắn chạm vào báng súng, di chuyển thành thục, kéo chốt an toàn một cách dứt khoát. Tiếng "click" vang lên nhỏ nhưng sắc nét, như khúc dạo đầu của một màn trả thù đẫm máu.

Đúng lúc này, hắn nghe thấy tiếng bước chân từ ngoài hành lang vọng lại. Tiếng bước chân nặng nề, chậm rãi, tựa như tiếng gõ cửa của định mệnh.



Thính giác nhạy bén của hắn lập tức nhận biết được âm thanh ấy. Người tới không chỉ có một, và họ rõ ràng đang hướng thẳng về phía căn phòng này.

Băng Tử Huyên liếc nhìn qua gương, ánh mắt trở nên sắc bén. Hắn đứng dậy, khẽ đưa tay tắt ánh đèn chính trong phòng, để lại một bóng tối mờ ảo bao trùm. Chỉ còn ánh sáng nhàn nhạt từ chiếc đèn ngủ, chiếu lên một phần nhỏ trong căn phòng, tạo nên một khung cảnh vừa u ám vừa ma mị.

Hắn đứng bất động, bàn tay vẫn cầm chặt khẩu súng, ánh mắt dõi về phía cửa ra vào.

"Đã đến đây rồi... thì ta cũng sẽ có quà cho các người."

Giọng nói trầm thấp của hắn vang lên trong đầu, như một lời cảnh báo không thể rõ ràng hơn. Căn phòng lúc này, dưới ánh đèn mờ nhạt, giống như một đấu trường.

Tiếng bước chân ngoài hành lang chậm dần, rồi dừng lại ngay trước cửa phòng. Hai bóng người hiện rõ dưới ánh sáng vàng vọt hắt qua ô cửa kính mờ.

Người đàn ông đứng phía trước, Yamato, dáng người cao lớn với khí chất lạnh lùng và uy nghiêm. Bộ âu phục đen được cắt may hoàn hảo càng tôn lên vẻ băng lãnh của hắn, như một con thú săn mồi đang nhẫn nại trước khoảnh khắc vồ lấy con mồi.

Ngay phía sau hắn, người cha nuôi của Hàn Tuyết đứng khom lưng, thân hình có chút gầy gò nhưng ánh mắt lộ rõ vẻ xảo quyệt. Ông ta cúi đầu, tay xoa nhẹ trước ngực, giọng nói cố tỏ vẻ cung kính nhưng không giấu được sự nham hiểm.

“Yamato-sama, ngài thực sự muốn có được... con bé đó sao?” Giọng ông ta kéo dài, vừa thấp vừa nhỏ, tựa như đang lựa lời thuyết phục. Rồi ông ta dừng lại một chút, ánh mắt đảo qua gương mặt Yamato, dò xét phản ứng của hắn trước khi tiếp tục.

“Dù sao... cũng chỉ là một đứa mù. Ngài như thế này... có quá... không?”

Câu nói lấp lửng, vừa như một lời khuyên can dè dặt, vừa như một sự thăm dò thận trọng. Nhưng trong ánh mắt lấm lét ấy không hề có chút ý tốt nào. Ông ta không thực sự muốn ngăn cản Yamato xâm hại Hàn Tuyết, mà trái lại, sâu thẳm trong lòng, ông ta chỉ sợ rằng Yamato sẽ quá mạnh bạo, khiến cô rơi vào nguy hiểm đến mức không qua nổi.

Đôi mắt ông ta thoáng hiện vẻ lo lắng, nhưng không phải lo cho Hàn Tuyết, mà là lo cho chính bản thân mình. Kế hoạch của ông ta đã được vạch ra từ rất lâu. Loại độc ngấm dần mà ông ta âm thầm cho Hàn Tuyết uống trong suốt thời gian qua đang phát huy tác dụng, từ từ tàn phá sức khỏe cô mà không ai hay biết.



“Chỉ cần ba tháng nữa...” Ông ta thầm nghĩ.

Ba tháng, đúng lúc loại độc đó sẽ làm cô suy kiệt đến c·hết. Khi đó, ông ta sẽ đường hoàng viện lý do “con gái nuôi đột tử” để xin hiến tạng của cô. Một trái tim khỏe mạnh từ người thân trong gia đình, về tình về lý, sẽ không ai có thể nghi ngờ hay ngăn cản ông ta thực hiện phẫu thuật ghép tim.

Nhưng nếu Yamato ra tay quá mạnh bạo, hoặc làm điều gì khiến cô c·hết trước thời hạn, mọi tính toán của ông ta sẽ sụp đổ. Để kế hoạch thành công, Hàn Tuyết phải sống đủ lâu, đúng như dự tính của ông ta, không được sớm hơn cũng không được muộn hơn.

“Yamato-sama, nếu ngài mạnh tay quá mà con bé... xảy ra chuyện gì, thì chẳng phải là rất đáng tiếc sao?” Ông ta tiếp tục, giọng điệu đầy ẩn ý, nhưng cũng cẩn thận che giấu m·ưu đ·ồ thực sự của mình.

Yamato đứng đó, tay đút hờ vào túi quần, dáng người cao lớn toát lên khí thế ung dung nhưng áp lực mạnh mẽ đến ngạt thở. Đôi mắt hắn ánh lên vẻ lạnh lùng đầy khinh thường, nhìn Hiroshi như nhìn một con côn trùng đang giãy giụa.

Khi Hiroshi lấm lét cười, cố gắng tỏ ra kính cẩn nhưng không giấu được vẻ nham hiểm trong ánh mắt, Yamato chậm rãi lên tiếng, giọng nói trầm thấp mà sắc bén tựa như lưỡi dao cắt xuyên qua không khí.

“Hiroshi… ông đây là lo cho con gái nuôi của mình sao? Đừng giả vờ thêm nữa. Người như ông, tôi còn lạ gì nữa.”

Hắn dừng lại, bước lên một bước, khiến Hiroshi vô thức lùi lại nửa bước. Yamato nhếch môi, nụ cười nửa miệng đầy chế nhạo.

“Đừng giả bộ lòng tốt trước mặt Yamato này nữa. Chuyện ông hãm h·iếp Yumi năm đó...”

Cái tên bất chợt được nhắc đến khiến mặt Hiroshi lập tức tái mét. Nhưng Yamato không dừng lại, hắn tiếp tục, giọng nói đầy mỉa mai.

“Hahaha… ông có lẽ là người rõ hơn ai hết nhỉ?”

Nói đến đây, Yamato đột ngột vỗ mạnh vào vai Hiroshi vài cái, lực tay vừa đủ để khiến đối phương cảm thấy đau buốt nhưng không dám phản kháng. Hắn cúi xuống, ghé sát tai Hiroshi, nói chậm rãi, từng chữ như đâm thẳng vào lòng tự trọng còn sót lại của người đàn ông kia.



“Thôi, ông có thể đi được rồi. Tôi không muốn bị q·uấy n·hiễu trong lúc hành sự như thế này đâu. Lời ông nói, tôi sẽ cân nhắc. Nhưng yên tâm...”

Yamato đứng thẳng dậy, sửa lại tay áo, cười nhếch mép, ánh mắt nhìn Hiroshi đầy khinh bỉ.

“Nhất định tôi sẽ giữ cho con gái nuôi này của ông còn sống, ít nhất là một hơi thở.”

Hiroshi nghe đến đây, gương mặt vốn căng cứng vì giận dữ và sợ hãi bỗng chốc giãn ra, nụ cười lại trở về trên môi. Nhưng nụ cười ấy đầy miễn cưỡng, che giấu cơn giận dữ đang dâng lên ngùn ngụt trong lòng.

“Nếu Yamato-sama đã chắc chắn như vậy, tôi cũng yên tâm. Không làm phiền ngài nữa, tôi xin phép rời đi trước. Chúc ngài đêm nay thật sự vui vẻ.”

Hắn cúi người thật sâu, giọng nói nhuốm màu nịnh bợ. Nhưng ngay khi quay lưng lại, khuôn mặt hắn lập tức biến sắc. Nụ cười giả tạo tan biến, thay vào đó là một vẻ căm phẫn tột cùng.

“Không ngờ hắn ta lại phát hiện ra chuyện năm đó... Đúng thật là không thể để tên này sống thêm được nữa. Nhất định phải trừ khử hắn trước khi mọi chuyện bại lộ.” Hiroshi nghiến răng, thầm nguyền rủa trong lòng khi bước đi vội vã khỏi hành lang.

Yamato nhìn theo bóng lưng của Hiroshi khuất dần, ánh mắt đầy chế giễu. Hắn khẽ hất đầu, thả lỏng cơ thể, đôi môi cong lên một nụ cười lạnh lẽo.

“Đúng là tên rác rưởi.”

Hắn chỉnh lại cà vạt, tay vuốt thẳng nếp áo, rồi quay người nhìn vào cánh cửa. Khuôn mặt vốn lạnh lùng nay chuyển sang biểu cảm pha trộn giữa dục vọng và khoái chí. Men rượu trên khuôn mặt đỏ bừng càng khiến hắn thêm phần ghê tởm.

Hắn bước đến gần, bàn tay to bè chạm vào nắm cửa, hơi thở dồn dập, đôi mắt ti hí dâm tà híp lại.

“Tên Hiroshi này... không ngờ vẫn còn một đứa con gái nuôi xinh đẹp như vậy. Đúng thật là… giá mà ta biết từ sớm.”

Hắn lẩm bẩm, khóe môi nở một nụ cười háo hức.

“Được rồi... ta tới đây người đẹp...”

Nói xong, hắn đẩy cửa, tiếng “cạch” vang lên, phá tan sự yên tĩnh trong không gian u tối. Yamato bước vào, ánh mắt sáng lên đầy thèm khát, tựa như một con thú hoang vừa phát hiện con mồi đang nằm trong tầm với.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.