Mộng Sinh Giới

Chương 138: Gió tuyết lùa qua cửa



Chương 138: Gió tuyết lùa qua cửa

Một tiếng đồng hồ trôi qua trong căn nhà nhỏ, cuối cùng, cuộc trò chuyện giữa Băng Tử Huyên và Haruka cũng đã kết thúc. Hai anh em ngồi đối diện nhau, ánh sáng từ chiếc đèn trên trần tỏa xuống dịu nhẹ, chiếu rọi hai gương mặt với những biểu cảm phức tạp.

Haruka cúi đầu, tay khẽ nắm lấy một chiếc vòng bình an bằng gỗ đơn sơ mà Băng Tử Huyên vừa đưa cho cô. Chiếc vòng tuy nhỏ bé, nhưng với cô, nó mang một ý nghĩa vô cùng lớn lao – một sợi dây vô hình kết nối cô với người thân mà cô tưởng đã không còn. Những ngón tay cô mân mê từng hạt gỗ, cảm giác ấm áp lạ thường như truyền từ chiếc vòng len lỏi vào trái tim vốn đã chịu đựng nhiều tổn thương.

Cô bẽn lẽn khép mình, ngồi thu lại như một đứa trẻ đang cố che giấu những cảm xúc vừa lộ ra. Gương mặt cô thoáng hiện vẻ ngượng ngùng xen lẫn hoang mang, khóe mắt vẫn còn đọng lại những giọt nước chưa kịp khô. Trong lòng, Haruka ngổn ngang những suy nghĩ. Một cô gái mồ côi như cô, người mà từ nhỏ chỉ có bóng tối và sự cô đơn bầu bạn, giờ đây lại bất ngờ có một người anh trai, thậm chí còn có cả một người mẹ đang đợi ở nhà.

Cô thầm nghĩ về phần ký ức trước năm ba tuổi mà mình đã lãng quên. Những hình ảnh mờ nhạt trong giấc mơ chợt ùa về – một mái tóc dịu dàng, một bàn tay ấm áp, một giọng nói quen thuộc vỗ về. Cô từng cho rằng đó chỉ là những tưởng tượng do cô cô đơn quá mà mơ thành, nhưng giờ đây, những mảnh ghép tưởng chừng hư ảo đó lại hóa thành hiện thực.

Haruka siết chặt chiếc vòng trong tay, như muốn tìm kiếm một chút sức mạnh từ nó. Cô cúi mặt, đôi môi run rẩy khẽ thì thầm, dường như đang trò chuyện với chính mình:

"Hóa ra... mình cũng có một gia đình thật sao...?!"

Phía đối diện, Băng Tử Huyên lặng lẽ quan sát em gái. Trái tim hắn trĩu nặng, ánh mắt vừa đau đớn, vừa dịu dàng. Hắn nhìn thấy trong Haruka bóng dáng của cô bé ngày nào – đôi mắt trong veo từng ngước lên nhìn hắn đầy tin tưởng, bàn tay nhỏ từng nắm lấy tay hắn không rời. Nhưng giờ đây, trước mặt hắn là một cô gái trưởng thành, mạnh mẽ mà đầy cô độc.

Cảm xúc trong lòng hắn như một dòng nước chảy xiết, ngập tràn sự day dứt, ân hận.

Bên ngoài, gió rét vẫn thổi ào ào qua những hàng cây trơ trụi lá. Akane đứng tựa vào bức tường cũ kỹ, đôi chân thoăn thoắt đá những viên sỏi dưới chân để g·iết thời gian. Thi thoảng, cô ngẩng lên nhìn bầu trời đêm, nơi những vì sao le lói qua tầng mây dày.

"Đúng thật là anh em lâu ngày gặp lại mà, có lẽ không ít chuyện để nói..." cô lẩm bẩm, nhưng khóe môi lại cong lên một nụ cười thoáng qua.

Bất chợt, giọng nói trầm thấp của Băng Tử Huyên vang lên từ bên trong nhà:

"Akane... chúng ta chuẩn bị về thôi."

Nghe thấy tiếng gọi, Akane lập tức thả viên sỏi trong tay, thân ảnh cô thoắt biến mất, chỉ để lại một cơn gió nhẹ lay động khung cửa. Trong nháy mắt, cô xuất hiện trong nhà, ánh mắt sắc bén lướt qua Haruka và Băng Tử Huyên.

Tiểu quỷ Kiku cũng lập tức hiện hình phía sau Haruka, ánh mắt cảnh giác liếc nhìn Akane. Nhưng lần này, nó không nói gì, chỉ im lặng đứng sát bên Haruka như một lớp bảo vệ.

Băng Tử Huyên khẽ thở dài, đứng dậy từ ghế. Ánh mắt hắn dịu dàng, nhưng ẩn sâu trong đó là những tâm tư phức tạp chưa thể giãi bày. Hắn nhìn Haruka đang cúi đầu, đôi tay vẫn nhẹ nhàng siết chặt chiếc vòng bình an, tựa như tìm kiếm một chút an ủi giữa những cảm xúc ngổn ngang.

"Băng Hàn Tuyết," hắn cất giọng trầm ấm, phá vỡ bầu không khí im lặng.



"Đó chính là tên thật của em."

Haruka ngẩng đầu lên, đôi mắt mờ mịt khẽ chau lại. Cái tên ấy, quen thuộc mà xa lạ, như một phần ký ức bị c·hôn v·ùi từ lâu nay đột ngột được khơi gợi.

"Mai chúng ta sẽ gặp nhau ở trường," hắn tiếp lời, từng từ như nặng trĩu trên đầu môi.

"Những chuyện hôm nay, anh không thể nói hết với em ngay lúc này. Nhưng anh hứa, sau này nhất định sẽ kể cho em toàn bộ."

Dứt lời, Băng Tử Huyên tiến đến bên Haruka. Hắn lấy ra một tệp tiền lớn, dày cộp, đặt nhẹ vào bàn tay nhỏ bé của cô.

"Cầm lấy," hắn nói, giọng nói vừa dịu dàng vừa kiên định.

"Với số tiền này, em hãy mua quần áo, đồ ăn, hoặc bất cứ thứ gì mà em thích. Nếu hết, cứ việc nói với anh."

Haruka đưa tay chạm vào xấp tiền, những ngón tay mảnh khảnh của cô cảm nhận được độ dày và trọng lượng của nó. Cô giật mình, đôi tay rụt lại như chạm phải thứ gì nóng bỏng.

"Không… không được đâu," cô lắc đầu, giọng nói run rẩy đầy bối rối.

"Nhiều tiền thế này... Em không thể nhận. Thầy cho em quá nhiều, em... em sợ thầy cũng không dư dả gì mà vẫn cố cho em..."

Băng Tử Huyên không nói thêm gì, chỉ cầm lấy bàn tay của Haruka lần nữa, kiên nhẫn đặt lại xấp tiền vào đó.

"Anh nói rồi, cứ cầm lấy," hắn nhẹ giọng nhưng dứt khoát.

"Không cần phải lo lắng cho anh. Em hãy dùng nó để chăm sóc bản thân. Những gì em cần, em muốn, hãy cứ mua. Nếu hết, cứ nói với anh, anh sẽ đưa thêm."

Haruka ngước lên, đôi mắt không nhìn thấy được, nhưng sự bối rối hiện rõ trên gương mặt. Cô đứng dậy, đôi môi run run cất lời.

"Onii-san…" Cách cô gọi hắn, theo ngữ điệu của người Nhật, như một lời khẳng định mối quan hệ vừa được hé mở.

"Nhiều tiền như vậy… Em sợ lắm. Em muốn trả lại. Em… em không muốn anh vì em mà khổ."



Nghe những lời này, khóe môi Akane nhếch lên thành một nụ cười nửa miệng. Cô bước tới, khoanh tay trước ngực, nói lớn với vẻ nửa đùa nửa thật:

"Cô đúng là suy nghĩ nhiều quá đấy! về tiền sensei không có thiếu đâu, chỉ sợ cô có muốn tiêu mãi cũng không hết mà thôi!"

Băng Tử Huyên khẽ nhếch môi cười nhẹ trước câu nói của Akane. Hắn cúi xuống, nắm lấy bàn tay nhỏ bé đang cầm tiền của Haruka, giọng nói của hắn hạ xuống, chỉ vừa đủ để cô nghe:

"Hãy cầm lấy. Anh không cần em phải lo nghĩ cho anh. Chỉ cần em sống tốt, anh đã mãn nguyện rồi. Nhưng… anh cũng cần em hứa một điều."

Haruka nghiêng đầu, đôi môi mấp máy:

"Điều gì vậy, onii-san?"

Hắn nắm chặt lấy tay cô hơn, giọng nói trầm ổn nhưng chất chứa đầy quyết tâm:

"Hãy cố gắng sống ở ngôi nhà này thêm một thời gian ngắn nữa. Anh nhất định sẽ có cách đưa em ra khỏi đây một cách hợp pháp. Nhưng cho đến lúc đó, đừng để bản thân chịu khổ, được không?"

Haruka lặng thinh, cảm nhận được sự ấm áp từ bàn tay của hắn truyền sang. Lời nói của anh trai như một lời hứa chắc chắn, khiến trái tim cô vốn đang dao động dần dịu lại.

"Em… sẽ cố gắng," cô khẽ đáp, giọng nói yếu ớt nhưng chất chứa niềm tin.

Bên cạnh, Akane chợt đảo mắt, vẻ mặt trở nên nghiêm túc hơn một chút.

"Được rồi, hai anh em đã nói xong chưa? Tôi và yêu quái nhỏ kia đợi đến lạnh cả người rồi đấy!"

Băng Tử Huyên khẽ gật đầu, buông tay Haruka ra. Trước khi rời đi, hắn quay lại, ánh mắt dịu dàng nhưng chất chứa nỗi buồn:

"Mai gặp lại ở trường, Haruka. Nhớ giữ gìn sức khỏe."

Haruka đứng đó, bàn tay vẫn siết chặt xấp tiền, cảm giác ấm áp của hắn như vẫn còn vương lại. Cô khẽ gật đầu, đôi môi nở một nụ cười nhẹ:

"Vâng… hẹn gặp lại, onii-san."



Băng Tử Huyên bước ra khỏi nhà, theo sau là Akane. Trước khi rời đi, cô không quên cẩn thận tắt hết đèn cùng hệ thống sưởi, đưa mọi thứ trở về trạng thái ban đầu như trước khi họ đến. Cánh cửa gỗ khẽ kêu một tiếng cạch khi cô khóa lại, chắc chắn rằng không có điều gì bất thường xảy ra.

Bầu trời đêm u ám, gió rét như lùa qua từng khe áo. Tuyết rơi nhẹ, những bông tuyết nhỏ li ti vương trên mái tóc đen dài của Akane, nhưng cô chẳng buồn phủi đi. Cô ngọ nguậy vài cái, chân đá nhẹ vào lớp tuyết dưới đất như để g·iết thời gian, khuôn mặt thoáng vẻ lười biếng nhưng tinh ranh.

"Saito-sensei," cô kéo dài giọng, cố tình tạo chút nũng nịu.

"Thầy nói chuyện với em gái lâu quá đi! Em có thể chờ thầy mãi được, nhưng chiếc bụng này của em thì không nghe lời chủ nhân nữa rồi!"

Cô chắp hai tay trước ngực, làm vẻ mặt như sắp ngất lả vì đói. Đôi mắt cô liếc nhìn hắn đầy ẩn ý, khóe môi nhếch lên như muốn đùa nghịch thêm chút nữa.

Băng Tử Huyên liếc nhìn Akane, ánh mắt trầm lặng thoáng chút bất lực. Hắn thở ra một hơi dài, rồi khẽ gật đầu:

"Được rồi, cô chọn nhà hàng đi. Tôi sẽ đưa cô đến đó ăn thỏa thích. Nhưng nhớ, chuyện hôm nay cô vẫn phải giữ kín, không được nói ra."

Nghe vậy, khuôn mặt Akane lập tức sáng bừng như đứa trẻ được cho kẹo. Cô vỗ ngực, giọng nói chắc nịch:

"Saito-sensei, chuyện đó thầy cứ yên tâm! Em một lời cũng không hé miệng đâu. Miệng em chỉ mở ra để ăn thôi!"

Cô cười khúc khích, bước nhanh hơn vài bước để đi cạnh hắn. Bất chợt, ánh mắt Akane lấp lánh vẻ tinh quái. Cô nghiêng đầu, giọng nói mang đầy ý trêu ghẹo:

"Nhưng này, Saito-sensei, thầy có muốn nhận thêm một người em gái nữa không? Hoặc là... bạn gái cũng được. Akane em đây không ngại với người lạnh lùng, khó ở như thầy đâu!"

Băng Tử Huyên khựng lại trong giây lát, đôi lông mày nhướng lên như không tin vào tai mình. Nhưng hắn nhanh chóng lấy lại vẻ điềm tĩnh, giọng nói thoáng chút trêu ngươi:

"Cô chẳng phải chỉ muốn theo tôi để được ăn uống thỏa thích thôi sao? Thật không hiểu cô ăn nhiều như vậy, sao lại mãi không lớn nổi."

Akane nghe vậy, đôi mắt cô nheo lại như con mèo bị chọc tức. Nhưng thay vì giận, cô lại phá lên cười, giọng điệu không chịu thua:

"Ai mà biết được chứ! Nhưng thầy này, thầy có nghĩ rằng những gì em ăn vào đều đi đâu mất không? Hay là… chuyển hết sang trí thông minh rồi?"

Cô hếch cằm lên, tỏ vẻ tự đắc, khiến Băng Tử Huyên không khỏi bật cười nhẹ.

Cứ như vậy, cả hai vừa trò chuyện vừa tiến về phía bãi đỗ xe. Lớp tuyết dưới chân phát ra âm thanh nhẹ nhàng mỗi khi bước đi, hòa lẫn với tiếng gió thổi.

Khi họ tới nơi, Akane lập tức nhảy vào ghế phụ với vẻ mặt đầy háo hức. Băng Tử Huyên cũng nhanh chóng ngồi vào ghế lái, khởi động xe.

Chiếc xe lướt đi trong đêm, để lại phía sau những dấu bánh xe mờ dần trên lớp tuyết. Trong khoang xe, tiếng cười đùa của Akane và những câu đáp lời nhàn nhạt của Băng Tử Huyên vang lên, tạo nên một bầu không khí kỳ lạ mà dễ chịu, giữa hai con người tưởng chừng như trái ngược hoàn toàn.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.