Akane chậm rãi tiến tới cánh cửa, bàn tay thon dài khẽ chạm vào ổ khóa tự động. Một tiếng tách nhẹ vang lên, báo hiệu cửa đã được mở. Cô nở nụ cười nhạt, đẩy cửa ra từ từ, để lộ bóng tối mịt mùng bên trong.
Haruka nghe thấy tiếng cửa mở liền giật mình, cơ thể nhỏ bé vô thức lùi lại vài bước. Đôi tay cô khẽ nắm chặt vạt áo, vẻ mặt thoáng chút hoảng sợ. Thấy vậy, giọng trầm ấm của Băng Tử Huyên vang lên, dịu dàng nhưng đủ mạnh mẽ để trấn an cô:**
"Đừng sợ."
Haruka khẽ nuốt nước bọt, vẫn đứng yên. Lúc này, Băng Tử Huyên cùng Akane bước vào nhà.
Không khí trong phòng lạnh lẽo đến mức khiến cả hai cảm nhận được hơi lạnh từ sàn nhà phả lên. Băng Tử Huyên thoáng cau mày, nhưng chưa kịp nói gì, Akane đã đưa tay lên, búng nhẹ một ngón tay.
Ngay lập tức, ánh sáng rực rỡ từ hệ thống đèn điện bừng sáng khắp gian phòng, cùng với tiếng hệ thống sưởi bắt đầu hoạt động.
Zashiki-warashi, lúc này vẫn bám chặt phía sau Haruka, bỗng khựng lại. Khi ánh sáng rọi rõ vào khuôn mặt Băng Tử Huyên, đôi mắt tròn của nó bất giác mở lớn. Đột nhiên, nó lùi lại vài bước, giơ tay chỉ thẳng vào hắn, giọng cao v·út:
"Là ngươi...!?"
Câu nói lớn của Zashiki-warashi làm Haruka bất ngờ, cô quay lại nhìn nó, hỏi:
"Kiku, em sao vậy? Em biết thầy Saito sao?"
Zashiki-warashi không trả lời ngay, đôi mắt nó vẫn dán chặt vào Băng Tử Huyên với vẻ căm phẫn. Akane đứng bên cạnh, tay khoanh lại, ánh mắt tò mò nhưng vẫn giữ vẻ điềm tĩnh thường ngày.
Bầu không khí trong phòng đột nhiên trở nên căng thẳng. Zashiki-warashi run rẩy chỉ vào Băng Tử Huyên, giọng nó lạc đi vì tức giận:
"Chị Haruka! Chính hắn! Chính hắn là kẻ đã khiến chị ra nông nỗi này! Từ trước đến giờ, chị phải chịu khổ là do hắn!"
Haruka thoáng sững sờ. Cô cúi xuống nhìn Zashiki-warashi, đôi tay nhẹ nhàng đặt lên đầu nó, xoa dịu:
"Kiku, em hiểu nhầm gì rồi sao? Saito-sensei là một người rất tốt. Thầy không xấu xa như em nghĩ đâu."
Zashiki-warashi hít một hơi thật sâu, cố kìm lại cơn tức giận, rồi quay sang nhìn thẳng vào Băng Tử Huyên, giọng nói trở nên lạnh lùng:
"Ngươi cũng biết ta nói gì, phải không? Ngươi biết tất cả, nhưng đến giờ mới xuất hiện. Ngươi thật vô sỉ!"
Câu nói như lưỡi dao sắc bén đâm vào lòng Băng Tử Huyên. Hắn khẽ siết chặt nắm tay, đôi mắt thoáng hiện lên sự hối hận, nhưng cuối cùng, hắn chỉ im lặng, không đáp lời.
Haruka cảm nhận được sự tức giận của Zashiki-warashi, trái tim cô như bị bóp nghẹt. Cô nghiêm khắc lên tiếng:
"Kiku, em hôm nay bị làm sao vậy? Đừng hư nữa, có được không?"
Zashiki-warashi quay lại nhìn Haruka, đôi mắt long lanh như sắp khóc. Giọng nói của nó run rẩy nhưng đầy quả quyết:
"Chị Haruka, nếu chị không tin em, hãy hỏi chính hắn! Hỏi xem những gì em nói có đúng không!"
Haruka đứng đó, ánh mắt lạc lõng giữa hai người. Một bên là người thầy mà cô tin tưởng, một bên là sinh vật bé nhỏ đã luôn bảo vệ cô. Không khí trong phòng giờ đây tràn ngập sự ngột ngạt khó tả.
Haruka khẽ nghiêng đầu, khuôn mặt lộ rõ sự bối rối. Cô nắm chặt vạt áo mình, đôi môi mấp máy như muốn nói gì đó nhưng lại ngập ngừng. Cuối cùng, cô lên tiếng, giọng nói nhỏ nhẹ nhưng đầy nghi hoặc:
"Saito-sensei... rốt cuộc chuyện này là sao? Thầy có thể nói cho em biết được không...?"
Băng Tử Huyên đứng lặng người. Dường như đôi chân hắn như bị đóng đinh xuống sàn, ánh mắt hắn không dám đối diện Haruka, chỉ nhìn chằm chằm vào khoảng không trước mặt. Không khí nặng nề bao trùm căn phòng, đến mức có thể nghe thấy cả tiếng thở khe khẽ của Haruka.
Thấy sự im lặng đó, Kiku đột nhiên phá lên, giọng nói đầy bất bình:
"Ngươi còn không dám nói ra nữa sao? Được rồi, nếu ngươi không nói, để ta nói thay ngươi!"
Haruka thoáng giật mình trước giọng nói đầy giận dữ của Kiku. Cô quay đầu về phía âm thanh phát ra, đôi mày nhíu lại, nhưng chưa kịp lên tiếng thì Kiku đã quay sang nhìn cô, giọng nói trở nên nhẹ nhàng nhưng không kém phần nghiêm túc:
"Chị Haruka, chị còn nhớ chuyện hồi xưa em từng nói với chị không? Chuyện rằng chị vẫn còn một người anh trai nữa, thậm chí còn là anh song sinh...?"
Haruka lặng người một chút, rồi khẽ gật đầu, trả lời bằng giọng điệu pha chút ngỡ ngàng:
"Chị nhớ... Nhưng chẳng phải lần đó em chỉ nói đùa để chị vui thôi sao?"
Nghe thấy lời đáp của Haruka, Kiku lập tức quay phắt lại, ánh mắt sắc lạnh như dao nhìn chằm chằm vào Băng Tử Huyên. Giọng nói của nó mạnh mẽ, đanh thép, không hề có chút nghi ngờ:
"Chuyện đó là sự thật! Lần đó em cũng đã nghi ngờ. Nhưng lần này, được tận mắt nhìn thấy ngươi, thì không còn gì phải nghi ngờ nữa."
Nó chỉ thẳng tay vào Băng Tử Huyên, giọng nói rít lên đầy căm phẫn:
"Người anh song sinh đó của chị, chính là hắn!"
Haruka đứng như hóa đá. Cả căn phòng như đột ngột chìm vào im lặng c·hết chóc. Bàn tay cô run rẩy, gương mặt nhợt nhạt, lùi lại vài bước như muốn thoát khỏi điều mình vừa nghe. Cuối cùng, cô thốt lên, giọng nói nghẹn ngào như không tin nổi:
"Không thể nào... Saito-sensei là anh trai chị sao...?"
Một thoáng im lặng nữa trôi qua. Rồi như nhận ra điều gì đó, Haruka bật cười nhẹ, giọng nói dần lấy lại sự bình tĩnh:
"Kiku, em có lẽ đã nhầm rồi. Chị và Saito-sensei... dù sao cũng chênh lệch tuổi tác như vậy, làm sao có thể là anh em song sinh được?"
Cô quay đầu, bàn tay vươn ra tìm kiếm không khí, như muốn trấn an Kiku. Giọng nói của cô trở nên nghiêm khắc, pha chút thất vọng:
"Kiku, đừng đùa những chuyện như thế này nữa. Đây không phải là chuyện vui để mang ra nói. Chị không thích đâu, và mọi người cũng không đâu."
Băng Tử Huyên đứng đó, ánh mắt tối sầm. Lời nói của Haruka như từng nhát dao đâm vào lòng hắn.
Kiku nghe Haruka nói xong, đôi mắt nó lóe lên một tia giận dữ. Ánh sáng từ đôi mắt đỏ rực của nó phản chiếu trong căn phòng, giọng nói sắc bén vang lên như muốn xé toạc bầu không khí nặng nề:
"Chị nghĩ hắn ta thật sự là 'Saito-sensei' sao? Một thân phận giả tạo mà ngươi còn muốn che giấu đến bao giờ?!"
Nó gằn giọng, sát ý bùng lên trong không gian, dồn thẳng về phía Băng Tử Huyên. Haruka cảm nhận được không khí trở nên căng thẳng, nhưng cô vẫn không thể hiểu hết ý nghĩa đằng sau những lời nói của Kiku.
Băng Tử Huyên đứng đó, hai tay nắm chặt, móng tay gần như đâm vào lòng bàn tay hắn. Hắn cúi đầu, cắn chặt răng, từng cơ mặt căng cứng như đang chịu đựng một nỗi đau không nói nên lời. Cuối cùng, hắn nhắm mắt lại, giọng nói nặng trĩu vang lên, như thể mỗi từ đều kéo theo một tảng đá đè nặng trái tim hắn:
"Yêu quái này nói không sai...!"
Hắn dừng lại một chút, hít một hơi thật sâu, rồi khó khăn thốt lên:
"Haruka... là... là anh trai này không tốt... khiến em phải chịu khổ rồi."
Lời nói đó như một nhát dao đâm thẳng vào tim Haruka. Cô đứng bất động, gương mặt trắng bệch, đôi mắt mù lòa khẽ lay động như thể đang cố tìm kiếm một chút ánh sáng giữa bóng tối. Cuối cùng, cả cơ thể cô run lên, rồi ngã khụy xuống sàn, hai tay ôm lấy đầu, lắc lắc như cố gắng gạt bỏ những lời vừa nghe.
"Sensei... Thầy đừng đùa như vậy nữa... Chuyện này... sao có thể?!"
Giọng cô nghẹn lại, từng từ thốt ra đầy hoang mang và không tin tưởng:
"Sensei là anh trai của em sao? Không thể nào... Không thể nào! Thầy nói dối... Thầy nói dối!"
Cô lặp lại câu nói, gần như mất kiểm soát, từng lời như dao cứa vào lòng Băng Tử Huyên. Hắn im lặng, đôi mắt tràn đầy hối hận và đau khổ, nhưng không thể nói thêm gì để phủ nhận hoặc biện minh.
Trong lúc không khí trở nên ngột ngạt, Akane, người vẫn đứng lặng lẽ ở một góc, cuối cùng cũng lên tiếng. Giọng cô bình tĩnh, nhưng mang theo sự sắc lạnh của người ngoài cuộc:
"Cho dù cô có muốn không tin thì sự thật hai người là anh em ruột vẫn không thể thay đổi được gì."
Lời nói của Akane như một gáo nước lạnh dội vào căn phòng vốn đã lạnh lẽo. Haruka ngừng lắc đầu, nhưng đôi môi vẫn run rẩy, không biết phải phản ứng ra sao.
Akane bước lên một bước, ánh mắt sắc bén liếc qua Kiku, giọng điệu trầm xuống nhưng đầy uy nghi:
"Yêu quái nhỏ, chuyện ở đây để cho hai anh em bọn họ tự nói. Ta và ngươi tốt nhất nên tạm lánh đi trước."
Kiku quay lại nhìn Akane, đôi mắt nó lóe lên tia bất mãn nhưng rồi cũng dịu xuống. Nó hiểu rằng lúc này Haruka cần thời gian và không gian để đối mặt với sự thật. Cuối cùng, nó cúi đầu, nhẹ nhàng quay lại bên cạnh Haruka, giọng nói đầy quan tâm và kiên định:
"Chị Haruka... nếu có chuyện gì xảy ra, chị chỉ cần gọi em. Dù bất cứ điều gì xảy ra, em cũng sẽ nhất định bảo vệ chị."
Haruka không trả lời. Cô cúi đầu, không biết nên nói gì hoặc làm gì. Căn phòng chìm vào im lặng, chỉ còn lại tiếng thở đều nhưng nặng nề.
Akane chờ đợi một chút, sau đó quay sang Kiku, nhẹ nhàng nhưng cương quyết kéo nó đi. Trước khi biến mất, cô quay đầu lại nói với Băng Tử Huyên, giọng nói nhẹ nhàng:
"Sensei- thầy tốt nhất hãy làm rõ mọi chuyện với cô ấy. Đây không phải là lúc trốn tránh."
Sau đó, thân ảnh của Akane và Kiku chớp động, biến mất trong màn đêm. Trong căn phòng giờ đây chỉ còn lại Băng Tử Huyên và Haruka, hai con người đứng ở hai thái cực của sự thật đầy đau thương và khó chấp nhận.