Mộng Sinh Giới

Chương 139: Tuyết Ngừng Rơi, Nắng Nhẹ Chiếu Xuống



Chương 139: Tuyết Ngừng Rơi, Nắng Nhẹ Chiếu Xuống

Hơn một tuần đã trôi qua kể từ khi Haruka – hay đúng hơn là Hàn Tuyết – biết được sự thật rằng Băng Tử Huyên là anh trai mình. Cô đã dần làm quen với cảm giác mới mẻ này, dù những ký ức từ trước năm ba tuổi gần như đã biến mất. Trong khi đó, sự xuất hiện của Băng Tử Huyên như một lá chắn mạnh mẽ đã hoàn toàn thay đổi cuộc sống của Hàn Tuyết. Không còn ai dám bắt nạt cô nữa, và cả lớp học giờ đây thậm chí có phần kiêng nể cô vài phần.

Về phần Băng Tử Huyên, kể từ khi nhận lại em gái, con người lạnh lùng ấy đã bắt đầu thay đổi. Hắn không còn giữ khoảng cách xa vời như trước. Sau mỗi tiết học buổi sáng, hắn luôn dành thời gian để đón em gái đi ăn trưa. Đó là một thói quen mới, như một lời hứa ngầm rằng hắn sẽ luôn ở bên để bù đắp những năm tháng cô đơn của cô.

---

Tiếng chuông tan học vang lên trong không gian ồn ào của hành lang. Nhiều học sinh đứng dậy, người vội vàng rời đi, người ngồi tại chỗ mở hộp bento ăn trưa. Nhưng ở một góc lớp học, Hàn Tuyết vẫn lặng lẽ ngồi yên, hai tay đặt trên bàn. Cô không mở bento, cũng không trò chuyện với ai, nét mặt trầm lặng như mọi ngày.

Tiếng bước chân quen thuộc vang lên ngoài hành lang, đều đặn và mạnh mẽ. Một vài học sinh gần cửa lớp khẽ quay lại, ngay lập tức nhận ra Băng Tử Huyên – hay với họ, là Saito-sensei.

Hắn bước vào lớp, ánh mắt sắc bén lướt qua mọi người. Một vài học sinh lập tức cúi chào hắn. Nhưng thay vì đáp lại, hắn khẽ giơ tay, ý bảo mọi người không cần lên tiếng. Sự uy nghiêm và khí chất của hắn khiến bầu không khí trong lớp trở nên yên lặng đến lạ thường.

---

Haruka nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc, trái tim cô chợt run lên. Cô khẽ nghiêng đầu, định lên tiếng gọi:

"Onii-chan..."

Nhưng rồi cô lại nuốt lời.

"Saito-sensei...?"

Băng Tử Huyên khẽ nhìn em gái, ánh mắt thoáng qua chút dịu dàng mà chỉ dành riêng cho cô. Hắn tiến thẳng đến chỗ Haruka ngồi, đứng trước mặt cô rồi nói:

- "Hàn Tuyết, chúng ta ăn trưa thôi."

Cách gọi tên đầy thân mật đó khiến cô thoáng đỏ mặt. Cô đứng dậy, đưa tay ra nhẹ nhàng dò tìm không gian trước mặt. Biết ý, Băng Tử Huyên nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, dắt cô ra khỏi chỗ ngồi.

---



Cả lớp bất giác im bặt, chỉ còn lại những ánh mắt dõi theo. Đối với họ, hình ảnh thầy giáo lạnh lùng và cô học sinh mù Hàn Tuyết nắm tay nhau bước đi đã không còn quá lạ lẫm. Nhưng mỗi lần chứng kiến, cảm giác ngỡ ngàng và khó tin vẫn hiện lên trong ánh mắt của từng người.

Hắn nắm chặt tay em gái, dẫn cô qua hành lang. Tuyết ngoài trời rơi nhẹ, bám trên khung cửa sổ thành những mảng trắng. Gió lạnh len lỏi qua từng ngóc ngách, nhưng Haruka cảm thấy ấm áp lạ kỳ khi bàn tay cô được anh trai dắt đi.

Haruka khẽ cười, nụ cười dịu dàng và chân thật mà chỉ có trước anh trai mình.

"Onii-chan, hôm nay em muốn ăn ramen có được không?" – cô nhẹ nhàng hỏi, giọng điệu đầy tin tưởng.

Băng Tử Huyên thoáng dừng lại một chút, rồi đáp:

"Chỉ là ramen thôi sao, nếu em thích anh sẽ dẫn em đi ăn..."

Cổng trường vào giờ nghỉ trưa vẫn đông đúc như thường lệ, học sinh nối nhau ra ngoài mua đồ ăn hoặc về nhà nghỉ ngơi. Nhưng giữa dòng người tấp nập ấy, bóng dáng Băng Tử Huyên vẫn nổi bật bởi vẻ lạnh lùng và dáng người cao gầy, bên cạnh là em gái đang nắm nhẹ tay anh, cùng nhau tiến về chiếc xe màu đen đỗ gần cổng trường.

---

Chiếc xe đen bóng loáng, như đã chờ từ lâu, mở cửa sẵn đón hai anh em. Băng Tử Huyên đưa tay ra, nhẹ nhàng mở cửa ghế sau, cúi đầu đỡ Hàn Tuyết bước vào.

"Cẩn thận một chút, Hàn Tuyết." Giọng nói của hắn trầm thấp, đầy vẻ quan tâm.

Haruka khẽ gật đầu, nghe lời anh trai, từng bước cẩn thận ngồi vào ghế. Khi cô đã ổn định, hắn mới vòng qua bên kia, mở cửa và tự mình ngồi vào.

---

Người ngồi ở ghế lái phía trước không ai khác chính là Kira, với vẻ ngoài sắc sảo, đôi mắt ánh lên sự kiên nghị. Thấy hai người đã ngồi vào ghế, cô khởi động xe, nhưng qua gương chiếu hậu, ánh mắt thoáng nhìn về phía Băng Tử Huyên, như đang dò hỏi điều gì.

"Ân nhân, ngài thực sự muốn làm điều này sao?" Giọng Kira nhẹ nhàng nhưng chứa đựng chút nghi hoặc.

Băng Tử Huyên thoáng yên lặng, ánh mắt nhìn xuống đôi bàn tay đặt trên đùi, rồi trả lời bằng giọng điệu kiên quyết:

"Tôi đã nghĩ kỹ rồi. Đây là điều nhất định tôi phải làm, không chỉ vì bản thân mà còn vì Hàn Tuyết. Kira, phiền cô giúp tôi."



Haruka nghe thấy hai người nói chuyện, lập tức lên tiếng, giọng mang vẻ tò mò:

"Onii-chan, chị Kira, hai người đang nói chuyện gì vậy? Có chuyện gì quan trọng sao?"

Kira quay lại nhìn Hàn Tuyết, nở một nụ cười nhẹ để trấn an cô:

"Không có gì đâu, Hàn Tuyết-chan. Chúng ta chỉ đang bàn vài việc thôi. Trưa nay chị sẽ thay onii-chan của em đưa em đi ăn nhé. Em thích ăn gì nào?"

Hàn Tuyết khẽ nghiêng đầu, vẻ bối rối nhưng không hỏi thêm.

---

Kira quay lại công việc của mình, mở hộp nhỏ bên cạnh ghế lái và lấy ra một pháp bảo đặc biệt. Đó là một mảnh ngọc cổ, khắc đầy những ký tự phức tạp, phát ra ánh sáng nhàn nhạt.

-

- "Đây là Hóa Hình Pháp Bảo. Nó sẽ giúp ngài biến thành bất kỳ ai trong một khoảng thời gian ngắn. Nhưng ngài phải hết sức cẩn thận, đừng sử dụng bừa bãi."

Kira bắt đầu thủ ấn, kết hợp với pháp bảo. Một luồng sáng mềm mại bao phủ lấy cơ thể của Băng Tử Huyên. Hàn Tuyết ngồi cạnh, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ cảm nhận không khí xung quanh bỗng thay đổi.

Chỉ trong vài giây, bóng dáng của Băng Tử Huyên biến mất, thay vào đó là hình ảnh y hệt Hàn Tuyết. Từng đường nét khuôn mặt, đôi mắt mù, dáng người nhỏ nhắn – không khác gì Hàn Tuyết đang ngồi bên cạnh.

Bên trong chiếc xe đen bóng loáng, ánh sáng nhạt từ chiếc pháp bảo vừa biến đổi hình dạng của Băng Tử Huyên dần tắt đi. Bây giờ, hắn không còn là chính mình nữa, mà là một bản sao hoàn hảo của em gái – Hàn Tuyết. Từng đường nét khuôn mặt, mái tóc mềm mại, và thậm chí cả giọng nói mỏng manh, dịu dàng của cô đều được tái hiện hoàn hảo.

Băng Tử Huyên nhìn vào tấm gương bên trong xe, ánh mắt thoáng hiện lên một chút khó chịu pha lẫn chua xót. Là chính mình mà không giống chính mình, lại mang gương mặt của người em gái hắn thề sẽ bảo vệ đến cùng.

Hắn định quay sang nói gì đó với Hàn Tuyết, nhưng vừa mở miệng, âm thanh phát ra lại không phải giọng trầm ấm thường ngày của hắn mà là chất giọng nhẹ nhàng, dễ thương của cô. Hắn lập tức ngừng lại, đôi môi khẽ mím chặt.



Băng Tử Huyên khẽ quay người lại, ánh mắt dịu xuống nhìn em gái. Không nói nên lời, hắn chỉ đưa tay ra, nắm lấy đôi bàn tay nhỏ bé của cô, siết nhẹ một lần cuối cùng như muốn truyền đi chút hơi ấm và lời nhắn nhủ không lời.

Hàn Tuyết khẽ ngẩng đầu lên, cảm nhận cái nắm tay quen thuộc ấy, nhưng trước khi cô kịp nói điều gì, Băng Tử Huyên đã buông tay, đẩy cửa xe và bước ra ngoài.

---

Hắn đứng bên ngoài, ánh mắt dõi qua cửa kính, nơi Hàn Tuyết vẫn ngồi, yên lặng như không hề nhận ra điều bất thường. Kira, ngồi ở ghế lái, quay đầu nhìn hắn qua gương, khẽ gật đầu, ánh mắt nghiêm nghị như muốn nhắn nhủ rằng cô sẽ hoàn thành lời hứa với hắn.

Băng Tử Huyên đáp lại bằng một cái gật đầu nhẹ, không nói thêm lời nào. Hắn quay lưng, bước đi trong hình dạng mới, dáng người nhỏ nhắn và mái tóc mềm mại tung bay theo làn gió, nhưng ánh mắt đầy quyết tâm của hắn vẫn là chính mình – một kẻ không chùn bước.

---

Trong xe, Hàn Tuyết cảm nhận được sự di chuyển, bất giác lên tiếng hỏi:

"Onii-chan… anh đầu rồi?"

Kira quay đầu nhìn cô, gương mặt thoáng dịu xuống, nở một nụ cười nhẹ:

"Hàn Tuyết-chan, onii-chan của em có việc gấp phải đi ngay rồi. Trưa nay ngài ấy sẽ không thể đi ăn cùng chúng ta được. Nhưng đừng lo, chị sẽ thay anh ấy đưa em đi ăn thật ngon nhé!"

Hàn Tuyết nghe vậy, thoáng cúi đầu, đôi mắt có chút u buồn:

"Onii-chan… thực sự bận rộn như vậy sao? Ngay cả một bữa ăn cùng em cũng không thể..."

Kira, nghe thấy giọng điệu buồn bã của cô, chỉ im lặng. Cô không biết phải nói gì để an ủi, chỉ có thể giữ ánh mắt hướng về bóng lưng Băng Tử Huyên đang rời xa.

---

Kira khởi động xe, động cơ khẽ gầm lên, phá vỡ sự im lặng trong không gian. Cô quay đầu lại, cố gắng tỏ ra vui vẻ:

"Được rồi, Hàn Tuyết-chan! Chị sẽ đưa em đến một nơi thật đặc biệt. Ở đó có rất nhiều đồ ăn ngon mà chị chắc chắn em sẽ thích. Hãy cười lên nào!"

Hàn Tuyết ngước lên, đôi mắt có chút ngấn nước nhưng cuối cùng vẫn nở một nụ cười nhẹ, nhỏ giọng đáp lại:

"Cảm ơn chị, Kira-san."

Chiếc xe bắt đầu lăn bánh, mang theo Hàn Tuyết và Kira rời khỏi cổng trường. Phía xa, bóng hình nhỏ nhắn của Băng Tử Huyên trong hình dạng em gái, lặng lẽ khuất dần giữa dòng người.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.