“Ngươi rốt cuộc là ai? Thuộc bộ tộc nào? Tại sao lại dám mượn thân ảnh của chị gái ta để lừa dối Hắc Lan chủ?”
“Mục đích thật sự của ngươi là gì? Nói mau!”
Thanh kiếm bằng ngọc trắng hóa ra trong lòng bàn tay của Ưng Dung. Nàng chĩa mũi kiếm sắc bén về phía nữ Ma tộc, ánh mắt rực lửa, mang theo sự phẫn nộ không gì kiềm chế nổi.
Ma tộc dè chừng, lùi lại vài bước, cố giữ bình tĩnh để quan sát tình hình. Trong cục diện hiện tại, ả hiểu rằng không nên đối đầu trực diện với Ưng Dung, bởi ở đây còn có Hắc Lan – Hắc chủ của Hắc tộc. Ả cần tận dụng sự si tình của Hắc Lan đối với Ưng Ái Linh để mượn tay hắn tiêu diệt cả Minh tộc lẫn Ưng tộc.
“Hắc Lan cứu thiếp!”
Ma tộc giả vờ vấp ngã, thảm thiết la lên kêu cứu.
Hắc Lan vừa phóng thần lực, tạo ra dây trói chặt lấy Hắc Hồng, lập tức xuất hiện bên cạnh nữ Ma tộc. Hắn đỡ lấy ả, để nửa người tựa vào vai mình, ánh mắt lạnh lùng ném tia cảnh cáo về phía Ưng Dung.
“Ngươi còn dám động đến một sợi tóc của nàng ấy, thì đừng trách ta lấy mạng ngươi!”
Ưng Dung bất bình, nghiến răng nói: “Nàng ta là giả mạo! Ta có thể lấy cả danh dự của mình và tộc Ưng ra để cam kết với ngài điều đó. Nếu ta nói sai thì...”
Chưa kịp dứt lời, Hắc Lan đã ngắt ngang, giọng hắn đầy ngạo nghễ: “Ta nói nàng ấy là thật thì là thật. Còn danh dự của ngươi hay cả tộc ngươi, với ta chẳng đáng một xu
Hắn không đợi thêm, bế nữ Ma tộc lên tay rồi bay thẳng lên lưng hắc mã, kéo theo Hắc Hồng hướng về Hắc tộc.
Ưng Dung hạ kiếm xuống, bất lực thở dài. Nàng quay lại đỡ Y Sương, một nữ tì đang ngồi bệt trên mặt đất sau trận hỗn loạn.
“Cô không sao chứ?”
Y Sương lắc đầu, ánh mắt vẫn dõi theo bóng hắc mã khuất dần trên bầu trời.
“Ngài ấy sẽ gặp họa bởi ả ta. Linh lực hắc ám đó rất đáng lo ngại, Ưng Dung lên tiếng, ánh nhìn trầm tư.
Y Sương khẽ gật đầu, giọng kiên định: “Ta phải ngăn cản kẻ đó làm hại Hắc tộc!”
Ưng Dung ngạc nhiên, quay sang nhìn kỹ nữ tì trước mặt: “Dựa vào cô ư? Nhưng... cô là ai, mà vừa rồi lại dám ra tay đánh Hắc chủ?”
Y Sương trầm mặc một chút rồi đáp: “Ta chỉ là một nữ tì bé nhỏ của Hắc tộc.
“Ngươi... có phải là nữ tì tên Đan Y không?”
Y Sương giật mình, ngước mắt lên nhìn Ưng Dung: “Sao người biết ta?”
Ưng Dung mỉm cười, ánh mắt lấp lánh vẻ thú vị: “Ta đến Hắc tộc, tình cờ nghe được cái tên này. À, cũng xin tự giới thiệu, ta là Ưng chủ của Ưng tộc – tên gọi là Ưng Dung”
Y Sương chợt hiểu ra Ưng Dung đến Hắc tộc là vì muốn gặp chị gái mình, nào ngờ lại chạm trán kẻ giả mạo. Dù Ưng Dung đã cố gắng cảnh báo, Hắc Lan lại chẳng muốn nghe một lời nào.
“Hắc Lan chủ, ngài ấy rất yêu phu nhân Ái Linh. Chúng ta không thể khuyên nhủ được.”
Ưng Dung cười nhạt, đáp lời: “Ta không nghĩ vậy”
“Ý người là gì?”
Ưng Dung trầm ngâm vài giây rồi nói: “Ta không rõ, chỉ cảm giác thấy ngài không yêu chị ta nhiều như cô nghĩ. Ngược lại, ta thấy ngài...
Nàng ngừng lại một chút, như muốn cân nhắc từng lời, rồi tiếp: “... rất quan tâm đến cô đấy!”
Y Sương tròn mắt: “Ta ư?”
Ưng Dung gật đầu, khẳng định: “Ừm. Khi nghe tin tì nữ Đan Y bỏ trốn khỏi Hắc tộc, ta thấy ngài ấy tỏ ra rất lo lắng”
Y Sương thở dài: “Nếu người thấy ngài ấy vừa rồi dùng chân đá ta một cái đến mức choáng váng cả mặt mũi thì sẽ không nói vậy đâu.”
Ưng Dung sửng sốt: “Ngài ấy đánh cô sao?”
“Vâng, ngài ấy rất thường xuyên bắt nạt ta, ỷ mạnh hiếp yếu.
Ưng Dung nắm lấy tay Y Sương, truyền chút linh lực cho cô.
“Đa tạ người!” Y Sương nhẹ giọng cảm ơn.
Ưng Dung đứng dậy, vẫy tay gọi khổng tước hạ xuống đất: “Ta phải đi. Chuyện của Hắc tộc là do Hắc Lan chủ tự quyết. Ta đã hết lòng khuyên ngăn rồi.”
“Ả giả mạo đó sẽ làm hại danh dự của Ưng Ái Linh nữ chủ. Người định bỏ mặc sao?”
Ưng Dung thở dài, ánh mắt thoáng chút bất lực: “Ta đã cố hết sức. Nhưng năng lực của ta không đủ để đối đầu Hắc Lan chủ. Nếu ta cố chấp giết ả giả mạo kia, ngài ấy chắc chắn sẽ đổ tội lên tộc Ưng. Hơn nữa, cô cũng nghe rồi đấy. Với ngài ấy, đúng cũng có thể thành sai.
Nàng leo lên lưng khổng tước: “Còn cô, muốn đi đâu không? Ta sẽ đưa cô đi!”
Y Sương còn đang suy nghĩ thì nghe tiếng binh lính vang lên. Hỏa Thiên dẫn đầu đoàn lính Hắc tộc xuất hiện, hô lớn: “Bắt lấy cô ta!”
Y Sương nhìn về phía binh lính, bình tĩnh đáp: “Ta là tì nữ của Hắc tộc, không thể đi cùng người. Người lên đường bình an nhé!”
Ưng Dung gật đầu, nói lời từ biệt: “Bảo trọng!”
Khổng tước vỗ cánh, đưa Ưng Dung bay xa, bóng nàng khuất dần về phía Ưng tộc.
Y Sương đứng đó, ánh mắt kiên định. Số phận giữa cô và Hắc Lan vẫn chưa thể dừng lại.