Hỏa Thiên lao đến, một tay cầm ngọn đuốc, tay còn lại nắm chặt cổ tay của Y Sương, kéo cô đứng dậy.
Hắn cáu gắt: “Để ta xem ngươi chạy đâu cho thoát?”
Ánh sáng từ ngọn đuốc soi rõ khuôn mặt lấm lem và vết máu khô ở khóe miệng của Y Sương. Cổ tay cô bị hắn nắm chặt, nhưng cô không phản kháng, cũng không lên tiếng dù bị mỉa mai. Dáng vẻ rũ rượi, tả tơi của tì nữ này khiến Hỏa Thiên bất giác dừng lại, sự cáu kỉnh trong mắt hắn thoáng dao động.
Bỗng, hai tên binh lính từ phía sau bước tới. Chúng thô bạo nắm tay Y Sương, vặn ngược ra sau để áp giải cô về Hắc tộc. Động tác nhanh và mạnh đến mức cô đau nhói, bất giác kêu lên: “A!”
Đôi lông mày của Y Sương nhíu chặt. Cô thở nặng nhọc, trán đẫm mồ hôi.
Hỏa Thiên lập tức quát lớn: “Buông tay ra! Ta bảo các ngươi động vào cô ta khi nào?”
Hai tên lính nhìn nhau đầy bối rối. Những việc như bắt giữ hay áp giải tù nhân vốn dĩ là trách nhiệm của chúng, đâu cần một vị tướng như Hỏa Thiên phải ra tay. Nhưng hôm nay ngài ấy lại cư xử khác thường như vậy.
“Ta nói, tránh ra!”
Giọng Hỏa Thiên trở nên sắc lạnh, khiến hai tên lính không dám chần chừ. Chúng lập tức buông tay Y Sương và lùi sang một bên.
Hỏa Thiên đưa cây đuốc cho một tên lính, sau đó rút ra một sợi dây. Hắn bước đến định trói tay Y Sương nhưng lại khựng lại. Trong giây lát, hắn cảm thấy bản thân không muốn làm như vậy nữa.
Hắn quay người, phất tay ra hiệu cho một tên lính dẫn ngựa đến.
Không bị trói, không bị áp giải thô bạo, Y Sương lại được đặt ngồi lên lưng ngựa. Hỏa Thiên ngồi phía sau, một tay giữ cương ngựa, một tay nắm hờ lấy vai cô, như thể sợ cô ngã. Hắn lạnh lùng nói: “Đến cả dây thừng của Hắc chủ từng trói ngươi, ngươi cũng có thể thoát. Dây của ta chỉ là thứ vô dụng. Nhưng nhớ kỹ, nếu ngươi còn ý định bỏ trốn, thanh kiếm trong tay ta sẽ không ngần ngại cắt một đường qua cổ ngươi.”
Y Sương nghe vậy chỉ khẽ cười, nụ cười nhạt nhòa. Trong đầu cô lúc này chỉ nghĩ: nếu trở lại Hắc tộc, cô phải làm gì? Hắc Lan... chàng ấy không tin cô.
“Hỏa Thiên..” Cô bỗng lên tiếng.
Hắn khựng lại: “Ngươi đang gọi ta sao?”
“Ưng nữ chủ – Ưng Ái Linh...
“Thì sao?”
“Cô ta là kẻ giả mạo! Ngươi phải ngăn cô ta làm hại chủ nhân của ngươi.”
Hỏa Thiên sững sờ, nửa tin nửa ngờ: “Ngươi nói vậy dựa vào đâu? Ta cũng thấy lần hồi sinh thứ hai của Ưng nữ chủ có nhiều điểm bất thường, nhưng điều đó không chứng minh cô ta là giả.”
“Dựa vào linh lực từ đôi mắt của ta. Kẻ đó biết dùng tà thuật. Nếu người không ngăn cản, cô ta sẽ làm hại cả Hắc tộc.”
Nói xong, Y Sương kiệt sức, gục xuống bất tỉnh. Hỏa Thiên cúi đầu, đặt tay lên trán cô, rồi đẩy đầu cô tựa vào ngực mình. Trong lòng hắn bất giác dâng lên một cảm xúc khó gọi tên. Hắn siết chặt vòng tay, giữ lấy cô suốt quãng đường trở về Hắc tộc.
Bên trong tòa lâu đài.
Hỏa Thiên bế Y Sương vào bên trong, nhưng lần này hắn không đưa cô đến căn phòng của Hắc Lan hay khu cung điện cũ của Hắc Hồng. Ngược lại, hắn thẳng tiến đến nhà lao, rồi đặt cô nằm xuống sàn đất lạnh lẽo.
Hắn đứng dậy, định quay lưng rời đi. Nhưng đến phút chót, ánh mắt của hắn lại thoáng chút do dự. Nhìn Y Sương, hắn tháo dây áo khoác của mình, nhẹ nhàng phủ lên cơ thể cô như một cử chỉ hiếm hoi của lòng nhân từ.
Rời khỏi đó, Hỏa Thiên bước nhanh đến thư phòng của Hắc Lan để bẩm báo.
"Thần đã nhốt cô ta vào nhà lao" hắn nói.
Hắc Lan đang ngồi trên ghế, một tay cầm cuốn sách, tay còn lại thả lỏng trên bàn. Đôi mắt hắn không hề rời khỏi những dòng chữ trong sách, biểu hiện dường như chẳng màng đến lời báo cáo.
Hỏa Thiên cân nhắc một hồi, rồi tiếp tục:
"Trên đường đưa cô ta về đây, cô ta có nói với thần một chuyện...
Hắn ngập ngừng, như đang phân vân liệu có nên nói ra.
Hắc Lan, dù vẻ ngoài tỏ ra chăm chú vào cuốn sách, nhưng hắn vẫn lắng nghe rõ từng lời Hỏa Thiên nói.
Sau vài giây im lặng, hắn mới cất giọng, điềm tĩnh nhưng sắc bén: "Cô ta bảo phu nhân của ta là giả, có phải không?"
Hỏa Thiên giật mình:
"Ngài đã biết rồi sao?"
"Với tính khí to gan tày trời như nữ tì đó, ngươi nghĩ cô ta sẽ không dám nói thẳng với ta à?" Hắc Lan lạnh nhạt trả lời, môi nhếch lên một nụ cười mỉa mai.
Nghe vậy, Hỏa Thiên mạnh dạn hỏi:
"Vậy... ngài tin Đan Y không?"
Lời vừa dứt, ánh mắt của Hắc Lan bỗng nhiên ngẩng lên, nhìn thẳng vào Hỏa Thiên khiến hắn cứng người. Giọng hắn lạnh lẽo như băng: "Ta có nên tin một kẻ đã từng cấu kết với Nguyệt Minh để giết ta hay không?"
Hỏa Thiên hạ mắt, nói:
"Nếu là thần thần sẽ không tin"
Hắc Lan nhếch mép, đôi mắt ánh lên sự khinh miệt:
"Ngày hôm nay, nữ tì to gan đó dám bỏ trốn khỏi Hắc tộc. Chỉ cần có cơ hội, cô ta sẽ lại muốn chạy trốn. Ta đã quá nhẹ tay, nên cô ta không biết sợ là gì."
Hắn khép sách lại, lạnh lùng hạ lệnh:
"Ngày mai, ngươi phạt đánh vào chân cô ta.."
Hắn giơ lên một ngón tay.
Hỏa Thiên đoán: “Ngài muốn phạt 100 gậy?”
Hắc Lan mắt nheo lại suy nghĩ, rồi hạ giọng: "1000 gậy."
Hỏa Thiên mở to mắt, lưng hắn thoáng lạnh. Tuy không phải người chịu phạt, nhưng con số đó khiến hắn nghẹn lại.