Khóe miệng Ma tộc kéo cong. Ả nghĩ lần này Minh tộc kia chắc chắn sẽ phải chết, không có đường hồi sinh.
Trong đôi mắt của nữ Ma tộc hiện lên nguồn ánh sáng thần lực trong lòng bàn tay của Hắc Hồng. Lúc đó, mèo đen bỗng bước ra, nhảy lên vai của ả. Mèo kê miệng gần tai Ma tộc, thì thầm gì đó.
Chỉ chốc lát, Hắc Hồng đã giáng lực đánh xuống đối phương là Y Sương, nhưng người thổ huyết lúc này lại là Ma tộc.
Y Sương hoàn toàn kinh ngạc vì hành động của ả ta. Ả vừa muốn giết, lại vừa muốn cứu. Rốt cuộc là có ý đồ gì?
Ngay khi Ma tộc được một cánh tay đỡ lên, Y Sương mới biết lý do của ả là gì.
Tà áo đen tuyền, thần thái sắc lạnh như lưỡi dao, ánh nhìn lóe lên hung tàn, chỉ có thể là Hắc Lan. Chàng ấy đã đến!
Hắc Hồng lập tức bị Hắc Lan đánh bay một đoạn dài, rồi ngã lăn xuống đất. Tuy nhiên, ma khí của cậu ấy vẫn rất nặng, chỉ muốn tấn công người khác một cách điên rồ.
Ả Ma tộc vịn tay lên ngực của Hắc Lan, tỏ ra bộ dạng lo lắng:
“Chàng cẩn thận, cậu ta đã bị trúng mê thuật. Chỉ còn cách là giết chết mới có thể giải thoát được đau khổ cho cậu ấy”
Y Sương lập tức mắng ả ta:
“Câm miệng! Chính ngươi đã dùng thôi miên thuật lên Hắc Hồng, mà còn dám đổi trắng thay đen mượn dao giết người ư?”
“Hắc Lan, ngài không được nghe lời của ả. Ả là một ma quái, có thể hóa hình thành bất kỳ ai. Ả căn bản không phải là Ưng nữ chủ!”
Ma tộc đứng không vững, tựa vào người Hắc Lan, ho khụ khụ, mắt rưng lệ:
“Ta đã liều mình cứu nhà ngươi một chưởng lực, ngươi lại còn nói xấu ta trước mặt phu quân của ta. Ngươi có phải đang rất muốn ta chết đi, để thay thế ta trong tim chàng hay không?”
“Phu quân, nếu chàng tin cô ta thì ta không còn lời nào để nói. Chi bằng, chàng giết Ái Linh đi! Ta sẽ không oán trách!”
Ả vừa nói vừa khóc lóc rất tủi thân với Hắc Lan.
Y Sương ngập tràn lo lắng trong lòng, cô cứ nhìn thẳng Hắc Lan, nhìn xem động thái của chàng.
“Hắc Lan tin ta! Hắc Lan... Cô thầm nói, cõi lòng chất chứa cầu xin. Ánh mắt cô nhìn chàng mang theo rất nhiều hy vọng, và cả... trái tim cô.
Thế nhưng... chàng ấy đã không tin cô. Điều đó khiến tim cô vỡ vụn. Giọt lệ chua xót lăn ra nơi khóe mắt của cô.
Trước đây, chàng vì Ưng nữ chủ dùng mạng ta đổi mạng nàng ấy. Bây giờ, chàng cũng vì Ưng nữ chủ mà chỉ tin lời cô ta nói, sẵn sàng ra tay với ta và cả Hắc Hồng là em ruột của chàng. Cho dù ả là giả hay là thật, chỉ cần là cái tên Ưng Ái Linh, chàng sẽ bất chấp bảo vệ và tin tưởng nàng ta.
Hắc Lan đẩy Ma tộc ra sau lưng rồi bước lên phía trước. Hắn tiến đến để ra tay với Hắc Hồng. Nhưng bước chân của hắn đã bị ngăn cản.
Khi Hắc Lan bước ngang qua Y Sương, cô đã vươn tay nắm lấy chân của Hắc Lan:
“Ngài không thể làm vậy, không thể làm hại cậu ấy”
Hắc Lan ném tia cảnh cáo đến cô:
“Buông tay ra!”
“Ta không buông, trừ phi ngài sẽ tha cho Hắc Hồng!”
“Tại sao ngươi lại bất chấp muốn cầu xin cho nó? Ngươi yêu nó ư?”
Y Sương cố giữ chặt chân Hắc Lan, dùng linh lực siết chặt:
“Ta không yêu ai cả! Ta chỉ không muốn chứng kiến ngài nghe lời người xấu làm hại người vô tội.”
Hắc Lan cười nhạt, ánh mắt đầy khinh thường:
“Vô tội? Bây giờ nó đã dính ma khí, chính nó sẽ làm hại rất nhiều người. Ngươi cứu nó, là cứu kẻ xấu đấy.”
“Mau buông tay ngươi ra!” Hắn cất giọng sắc lạnh.
Y Sương vẫn không chịu buông. Hắc Hồng lao đến đưa hai tay lên, phóng ra chưởng lực. Hắc Lan nhích chân đá một cái khiến Y Sương lăn sang bên phải một đoạn khá xa, cô lại thổ huyết.
Hắc Lan xuyên đến cánh tay vươn thẳng, tức khắc bóp lấy cổ của Hắc Hồng. Tuy rằng thần lực của Hắc Hồng cũng khá mạnh, nhưng cậu ấy hay Hắc Nhật cũng chưa từng là đối thủ với Hắc Lan.
Hắc Lan có sức mạnh của tộc Hắc lẫn thần lực từ đá thần. Muốn đánh thắng hắn thì chỉ một Hắc Hồng thôi vẫn chưa đủ.
“Sinh nhà ngươi ra đã là một sai lầm của mẹ. Ngươi tồn tại cho đến lúc này là sai lầm của ta. Một kẻ vô dụng, lại còn vướng phải ma khí. Ta sẽ không để vùng đất ta cai trị tồn tại một kẻ đầy ma tính như ngươi!”
Hắc Hồng bị Hắc Lan bóp siết lấy cổ và nâng lên cao, cậu vùng vẫy đôi chân. Xung quanh cơ thể cậu ấy, luồng khí đen tỏa ra xen lẫn với nguồn ánh sáng thần lực màu vàng đang toát ra để chống lại Hắc Lan.
Dù cố phóng ra thần lực, nhưng với sức ép từ sức mạnh đá thần của Hắc Lan, Hắc Hồng đã hoàn toàn bất lực.
Ma tộc đứng yên quan sát cục diện.
Sức mạnh Hắc chủ của Hắc tộc thật kỳ lạ. Ta cảm nhận thấy có ma khí nhưng lại cũng có thần khí. Từ đâu mà hắn có thể tu luyện được nguồn sức mạnh này?
Mèo đen lại thì thào bên tại Ma tộc:
“Phu quân của người thật là bản lĩnh. Lướt một cái đã tóm được Hắc Hồng. Xem ra hắn rất ác, ngay cả em trai của mình cũng không tha. Ta thấy hắn rất hợp với tính cách của người đấy!”
“Hừm!” Nữ Ma tộc nhếch mép.
Y Sương khó thở khi bị đánh quăng ra xa, cô cố thở nặng nhọc qua miệng và cố gắng dùng lực để mở lòng bàn tay, hội tụ sức mạnh.
Hắc Lan liếc mắt sang phải, kiếm Chiến lập tức xuất hiện, đỡ một luồng tấn công của lửa thần lực.
“Ả chết tiệt này!” Ma tộc thốt lên.
Con mèo đen của ả ta bay sang muốn tấn công Y Sương.
Nhưng nó đã bị một linh lực lông vũ đánh tan biến.
“Mèo!” Ma tộc tức giận thốt lên.
Ưng Dung nhảy xuống từ lưng khổng tước, ném ánh nhìn cực gắt đến Ma tộc.