Từ ánh hoàng hôn chuyển dần sang màn đêm rất nhanh chóng. Chỉ chốc lát, bầu trời đã tối đen như mực, những áng mây đã che đi mặt trăng, khiến cho mặt đất bị mất đi ánh sáng.
Ở một độ cao trên không trung, Hắc Lan cưỡi hắc mã, hướng đôi mắt sắt lạnh xuống bên dưới quan sát. Binh lính của Hắc tộc đốt đuốc để rọi đường. Hỏa Thiên đang ở bên dưới chỉ đạo binh lính tìm kiếm tung tích của luồng khí đen kia.
Cho đến hiện tại, Hắc Lan vẫn chưa lần ra manh mối nào cả. Hắn nghiến răng, mắt nhắm lại kiềm chế thịnh nộ để tâm trạng được bình tĩnh, giúp ích cho phán đoán.
Sau khi mở mắt, hắn bỗng nhìn thấy những đốm sáng nhỏ màu xanh lam.
Hắc Lan thốt lên: “Đom đóm!”
Những đốm sáng ấy rất có thể là ánh sáng của đuôi đom đóm. Hắc Lan biết Y Sương có khả năng gọi đến những nguồn ánh sáng thần kỳ. Bởi vì, cô ấy là Minh tộc.
Hắc Lan điều hướng ngựa của mình bay đến đằng ấy.
Hỏa Thiên ngước nhìn lên bầu trời. Khi mây đã tan đi, mặt trăng liền lộ rõ dáng vẻ tròn trịa cùng ánh sáng của nó. Hỏa Thiên nhìn thấy hắc mã của Hắc Lan đã bay sang một hướng khác, hắn cũng nhanh chóng ra lệnh cho binh lính đổi hướng tìm kiếm.
Lúc đó, tại một khu rừng rậm rạp, cây cối vươn ra toàn là gai nhọn. Y Sương thận trọng phóng lửa để làm khô héo những cành cây có thể làm cô bị thương.
Vượt qua được rào cản của rừng rậm này, cô lại bước vào một vùng đất kỳ quái.
Y Sương bình tĩnh quan sát. Xung quanh rất trống trải nhưng lại không kém phần ma quái.
“Ngươi đừng trốn nữa!”
“Ta có thể nhìn thấy bóng đen của ngươi!”
“Thả cậu ấy ra đi, ta sẽ tha cho ngươi!”
Cô cất giọng nói, mặc dù xung quanh không có lấy một tiếng động của ai khác.
Thế nhưng, sau khi cô im lặng, một điệu cười quỷ dị vang lên như từ một vực thẳm phát ra.
Gió bỗng từ đâu đến thổi rất mạnh, khiến Y Sương vô cùng lạnh lẽo. Cô vẫn kiên cường đứng đấy, không có ý định lùi bước.
“Ngươi đương nhiên là cảm nhận được ta. Bởi vì, ngươi là Ánh Minh”
“Có điều, Ánh Minh thì đã làm sao?”
“Ta đã từng giết được ngươi một lần thì cũng sẽ có lần thứ hai ta giết chết được ngươi.”
Y Sương mơ hồ, hỏi: “Giết ta? Ánh Minh?”
“Ta không hiểu ngươi đang nói gì?”
Ma tộc: “Hừm, sống lại nên mất đi ký ức à? Chuyện đó cũng chả quan trọng. Ta sẽ khiến ngươi mãi mãi không nhớ ra được gì cả.”
Ả ta hiện hình dưới hình dáng của Ưng nữ chủ Ưng Ái Linh đầy xinh đẹp.
Y Sương sững sờ: “Ưng chủ, người đã học tà thuật gì mà lại trở nên kỳ lạ như vậy?”
“Thế sao, ngươi nghĩ ta học tà thuật gì nào?”
Nữ Ma tộc cười khẩy rồi hóa hình, trông giống hệt thân xác của Y Sương là Ánh Minh. Lúc này, cô ấy mới nhận ra ả ta là một ma quái, chứ vốn dĩ không phải là Ưng nữ chủ. Ưng Ái Linh, nàng ấy thật sự đã chết rồi, không thể hồi sinh. Thảo nào, cô lại luôn cảm thấy một sự kỳ lạ từ kẻ giả mạo này.
Mèo đen núp trong một hốc cây gần đó, âm thầm quan sát diễn biến đang xảy ra bên ngoài.
Y Sương nâng tay phải lên, phóng linh lực lửa đến Ma tộc. Nhưng đột ngột, cô phải đổi hướng, đánh trật sang một chỗ trống. Cô không ngờ rằng Ma tộc đó lại bỗng dưng lấy cậu Hắc Hồng ra đỡ chưởng lực của cô.
Hắc Hồng đã trúng phải thôi miên thuật của Ma tộc, vì thế bị ả điều khiển để xông tới đánh nhau với Y Sương.
“Hắc Hồng chủ, cậu tỉnh lại đi! Ta là Đan Y, là tì nữ của cậu!”
Cho dù cô có cố gắng nói gì đi chăng nữa, ma thuật của Ma tộc kia vẫn quá mạnh. Nó khống chế mọi lý trí của Hắc Hồng, khiến cậu ấy liều mạng tấn công đối phương.
Y Sương không muốn ra tay nên liên tục né những chưởng lực của Hắc Hồng. Chỉ là, cô không thể cứ vậy mà né mãi được, nên cũng đã đánh trả vài đòn.
Tuy nhiên, tình thế lúc này khá nguy hiểm cho Y Sương. Bởi vì, Hắc Hồng chẳng hề yếu đuối như lần cậu ấy đánh với ác thú được gọi đến bởi oán hồn. Khi muốn tấn công đến mức phải lấy được mạng của ai đó, thì sức mạnh Hắc tộc của Hắc Hồng sẽ được tăng lên.
Vấn đề này, ngay cả Hắc Lan có biết, nhưng cũng chưa từng thấy cậu em trai sử dụng đến sức mạnh lớn nhất của mình. Trước đây, cổ phu nhân đầu tiên của cố Hắc chủ, Hắc Vương, đã truyền hết mọi linh lực cho Hắc Hồng. Chính vì thế, linh lực của bà bị yếu dần đến mức kiệt sức mà qua đời.
Từ bé, Hắc Hồng sức khỏe yếu ớt, vóc dáng thấp còi, nên bị cha hắt hủi, bị cả tộc xem thường. Bởi lẽ đó, mẹ của cậu đã nghĩ ra cách này để giúp cậu vượt trội hơn về linh lực, và cũng để sau này có thể tự bảo vệ chính mình.
Hắc Lan đổ hết mọi trách móc lên Hắc Hồng, cho rằng cậu chính là nguyên nhân cái chết của mẹ hắn. Thế nên, về sau, Hắc Lan không hề quan tâm hay đoái hoài đến người em này, mặc cho cậu ta lẻ loi ở khu cung điện cũ.
Y Sương bị Hắc Hồng nắm lấy cánh tay rồi ném ngược ra đằng sau, làm cho cô đập lưng xuống mặt đất rất mạnh.
Cú va đập gây ra nội thương bên trong cơ thể. Y Sương nghiêng đầu nôn ra máu.
Nguồn linh lực của mẹ Hắc Hồng truyền cho cậu ấy, cộng thêm sự luyện tập bấy lâu nay, khiến sức mạnh của Hắc Hồng phóng ra đã có thể đạt mức thần lực, hơn cả sức mạnh trước đó của Hắc Nhật, kẻ đã từng tham lam hút rất nhiều linh lực của người khác.
Hắc Hồng quay lại. Đôi mắt không có thần hồn, chỉ lóe lên vẻ chết chóc. Cậu tiến lại gần Y Sương, một tay nâng lên, hội tụ một luồng khí có sắc màu vàng sẫm như lốc xoáy cuộn tròn trong lòng bàn tay.
Ma tộc đang muốn Hắc Hồng đánh nát trái tim của Y Sương: “Giết cô ta, hãy đánh ngay vị trí của tim!”