Đông Băc Quảng Lộ về Đại Việt cũng có vui nhưng không đến độ gì ghê gớm.
Chuyện này trước sau cũng xảy ra, chỉ là xảy ra hơi sớm thôi.
Quảng Đông về Đại Việt cũng chưa sinh ra bao lợi ích. Thu thuế ruộng đối với Thăng Long lúc này không được bao nhiều , thuế ruộng ngày càng giảm.
Thậm chí mang bọn này về Đại Việt lúc này có khi lỗ.
Thứ nhất Đại Việt có ba cái kế hoạch di dân. 5 năm 1 triệu cho Bắc Việt. Cái này đã hứa Lý gia không đổi được.
Mười năm hoăc hai mưoi năm đánh Đại Lý cho Tích qua làm đế làm Vương gì kệ hắn. Nhưng cái này phải làm. Vì vấn đề mở rộng lãnh thổ chỉ là một phần. Phần nhiều là khống chế Sông Hồng trong tay không khốn nạn Trung Quốc tương lai xây đập thuỷ điện khổ dân ta quá.
Cái này ít nhất 1 triệu đến triệu rưỡi dân.
Lại còn phải hằng năm tầm 100 ngàn dân đánh lấm từ từ Chiêm thành ăn từng khúc một.
Bao việc cần đến di dân.
Cho nên Quảng Đông còn khướt mới đến lượt di dân vào.
Đã không có dân Việt thì thực dân cho đã rồi lúc nào đủ dân di mới sát nhập. Nhưng giờ nếu sát nhập thì nào có thể thực dân nơi đó. Hàng hoá nơi đó sẽ bình giá Thăng Long chỉ cộng thêm phí vận chuyển, phí cầu phà, thuế thương theo luật Đại Việt.
Mẹ nó thị trường 2,5 triệu màu mỡ đi tong, thay vào đó phải giúp đỡ họ phát triển đủ thứ trường học bệnh viện cầu đường, thu được thì chỉ mấy cái thuế ruộng thuế buôn bán gỗ… thật lỗ mà.
Thôi thằng anh cột chèo nó nhìn ra sớm quá, lần này qua thăm nhà nó bưng bộ khoa đẩu về để bảo tàng quốc gia sau con cháu còn biết đâu mới là chữ gốc người Việt và bọn Hán nó ăn trộm chữ từ đâu.
Hừ hừ … hai ngày sau Ngô Cẩm mặt tươi roi rói trở lại.
Ngô Khảo Ký liền lôi hắn với Thân Cảnh Phúc ra dặn dò thêm một trận nữa.
Đúng lúc này nhận được tin báo có hai vạn tinh binh Bố Chính lên tăng viện đang từ Vân Đồn đi vào Liêm Châu. Ngô Khảo Ký liền điên cuồng gửi thư cho bọn này đi lên chỗ Đỗ Thần tăng viện.
Nếu Ký lên được Vĩnh Châu thì hắn tin tưởng quân Tống sẽ chó cùng dứt dậu cắn ngược một cái, không thể không phòng.
Cũng may trời hết tuyết, gió Bấc lạnh xe sẽ khiến đất nhanh cứng , tốc độ hành quân sẽ tăng lên nhiều.
Ký vẫn còn nhiều việc lắm.
Hắn lại gọi bí mật Vua Miêu bắt đầu giao chỉ thị mới, chinh phục các bộ lạc Trại Miêu ở Ngũ Lĩnh Sơn từ đó bảo vệ đường lui cho quân Đại Việt từ Vĩnh Châu về Quế Lâm.
Đây là bước chuẩn bị sau cùng, nếu Vua Miêu làm được thì ngay cả Quế Lâm bị mất vào tay địch hắn vẫn đánh một trận được.
Vua Miêu cau có:
“ Đám Bắc Miêu đó bị người Hán dạy hư hết không có tinh thần của Miêu tộc, không phải anh em. Đánh khó thu phục lắm”
Thằng này nói không rõ nghĩa nhưng Ký Biết những trại phía Bắc bị Hán Hoá mạnh họ mất gốc Miêu cho nên không có tập tục Miêu. Không Phải chỉ khoe sức mạnh là có thể ăn được.
“ Ngươi thằng này, dân tộc bị người Hán dạy hư, ngươi là Vua Miêu phải có trách nhiệm cứu họ hỏi u mê chứ, ai lại ngại khó khăn? Pháo cho ngươi thêm 50 khẩu sơn pháo, lôi đạn 1000 quả được chưa?” Ngô Khảo Ký để Ưng vệ dịch ra.
“ Ô thế thì được, người Miêu giúp người Miêu mà, cái bụng ta ưng rồi đó”
Ngô Khảo Ký mặt sạm lại.
Chó này Miêu Nhân ăn của hắn hai vạn con gà mấy vạn cân lúa rồi đấy. Béo chảy mỡ.
Tất nhiên làm mẹ gì có nhiều gà thế lấy dê thay, bò thay. Lấy vật dụng thường ngày, muối, rượi để thay. Nhất là rượi bọn Miêu rất thích. Bao nhiêu gà hay thóc cũng đổi.
“ À Thống Chế. Thuốc cao thần gần hết rồi…” Vua Miêu Vương Khạm Kiết xấu hổ gãi đầu tai.
“ Ngươi điên à, chỉ nói mỗi ngày một lần mà, ngươi bỏ cao vào mồm nhai à?” Ngô Khảo Ký giật mình.
Ưng Vệ cười thằng này dường như biết chuyện.
“ Không không.. có mấy huynh đệ cũng vào sinh ra tử có phúc cùng hưởng có hoạ chia đôi, cho nên chia nhau chia nhau” Vua Miêu cười khan.
“ Nói đi” Ngô Khảo Ký liếc Ưng Vệ.
Hoá ra thằng khốn này khoe khoang các Trại chủ khác cái căn lều siêu cấp VIP cùng thể hiện đẳng cấp Vua Miêu. Hút xì ke.
Cái đám kia nhao nhao xin thử. Vua Miêu hào phóng cho một lần.
Cảm giác quá đã.
Cho nên mấy hôm sau qua xin.
Giờ là qua liên tục nên hết nhanh.
“ Ngươi biết thứ này cao khó có thế nào không?” Ngô Khảo Ký nén cười trong bụng mà quát
“ Ta biết chứ , Thống Chê thông cảm đi. Làm Vua cần mặt mũi, cần tiếp khách , không keo kiệt được”
Ngô Khảo Ký gọi một tên cẩm y vệ vào.
Lát sau thằng này mang vào một bọc nho nhỏ.
“ Chỉ nhân vật nào đáng thì hãy mời, đôi lúc hào phóng quá không được” Ngô Khảo Ký dặn dò.
Vua Miêu vâng dạ lui di, bắt đầu công cuộc xì ke cùng chinh phạt mới của mình.
Khoảng cách từ Quế Lâm đi Vĩnh Châu tầm 200 km nhưng Ký không lo lắng.
Qua Ngũ Lĩnh Sơn có một cái thung lũng thông đã bị người xưa xây Quan Ai che lại, có thể là thời Ngũ Đại Thập Quốc. Có lẽ là Chu Quốc hay Nam Hán Quốc xây cái hùng quan này không ai biết được, Nhưng nó chính là con mẹ nó đại hùng quan thật khó có thể công phá nếu không có pháo lớn.
Bởi lẽ cổng của cái quan này chính là sông đào.
Tức là con sông đào chảy qua quân, làm gì có đường bộ đâu. Có nhưng là hai cái tiểu lộ một làn xe hai bên xông.
Đánh nơi này công thành không biết công kiểu gì… chỉ leo núi thôi.
Cho nên Ngô Khảo Ký có pháo lớn nhưng vẫn khiềng bị cắt đường lui, lại phải bố trí thêm người Miêu ở đây,. Có gì người Miêu dội pháo xuống may ra hắn thông quan được nếu bị chặn.
Chưa nghĩ đến đánh nhau phải nghĩ đường lui.
Mấy anh bàn phím sợ quá đánh đâu thắng đó, làm gì cần đường lui, Em Ký là hãi hùng cho nên tinh đường lui trước đường tiến.
Cũng chính vì nơi này có sông đào thông ra sông Hưng Giang thẳng Vĩnh Châu nên hắn tự tin sẽ đi Vĩnh Châu rất nhanh.
Sâm Châu đi Vĩnh Châu là đường bộ toàn núi đồi tầm 150km có mà khướt mới tới được hỗ trợ ngay cả đoán ra kế hoạch của Ký lúc này cũng chịu.
Còn ông Hạ Châu muốn đi Vĩnh Châu phải đi đường vòng qua Sâm Châu rồi đi Vĩnh Châu , tổng 400km đường bộ không. Cho nên Ngô Khảo Ký có vội nhưng vẫn chu toàn được.
Căn bản là Vĩnh Châu có đường sông chạy thẳng đến Trường Sa, vẫn là Sông Hưng Giang cho nên rất thuận vận quân.
Thuyền lại không thiếu đủ vận 3 vạn quân là chuyện bình thường, thậm chí không thiếu thuyền tốt có thể bố chí pháo.
Ngô Khảo Ký nhìn là biết đây là thuyền chiến của Chiết Giang Mân cùng thuyền buôn.
Không có gì lạ cả. Ngày xưa cách đây 7-8 năm đánh nhau Đại Việt thì Sông Hưng giang hẳn là một tuyến đường chính vận tải vận quân khi mà Ngô Khảo Ký đánh mẹ đường bờ biển Phiên Ngung ( Quảng Châu ngày này). Tống không còn cách nào khác, muốn viện trợ Ung Châu, Liêm Châu chỉ có thể từ Trường Sa đi qua cong đường Hưng Giang này.
Bắc Mân Vương thị nổi loạn chặt Trường Sa cái bẹo, thì thuyền chẳng không bị Bắc Mân và Lưu Kỷ chiếm sạch? Bao nhiêu là Thuyền vận lương vận quân, vận tài ai đếm được. Tống nó không giỏi hải quân nhưng thuyền vận tải kênh đào nội địa nó hơi bị được.
Bọn này vận chuyển chính là bằng các kênh, sông đào mà.
Ngô Khảo Ký thầm may mắn bất ngờ ốp được Lưu Kỷ. Nếu để thằng này lên thuyền chạy thì bố Ký không đuổi được. Có lẽ thằng này quá tự tin có thể chạy bằng thuyền nên mới bị tóm chăng, hay thủ hạ phản quá nhạn hắn không kịp trở tay?
Nói chung là bỏ qua, thuyền này giờ là của Ký. Thuyền được bảo quản khá tốt. Không hề thấy bao nhiêu xưởng xửa tàu ở đây. Có lẽ thường ngày Lưu Kỷ nhờ Vương thị Bắc Mân sửa đi. Vương thị nổi tiếng thuỷ vận thuỷ chiến. Hai bên lại hợp tác đến 6 năm. Đưa thuyền đi Trường Sa sửa rồi về vẫn ok .
Ngô Khảo Ký kiểm tra một lần nữa thuyền bè . Quân Bố chính và quân Lý Kế Nguyên lần này đi trước vì cần thuỷ quân chất lượng đi dọn bãi. Đám người còn lại ngồi bè gỗ dần xuôi dòng thôi.
Pháo Bộ binh được đưa thằng lên sàn thuyền cố định, không có cách các chuyền chiến thuyên buôn này là kiểu cổ điển cách dây sáu bảy năm . Không có thiết kế chuyên chỗ cho pháo.
Thậm chí toàn bộ pháo được dùng là sơn pháo cưa nòng từ pháo Thăng Long.
Pháo nòng dài Bố Chính không xoay trở được toàn bộ cho xuống ngăn hàng.
Đôi lúc ngắn cũng có lợi.
Tầm bắn 900m vẫn đủ không thua pháo Tống.
Trong lúc Ngô Khảo Ký bận rộn chuẩn bị đi Vĩnh Châu thì Thăng Long …..
Chật ních người đi thi.
Vì không có các vòng sơ tuyển chỉ chơi giấy chứng nhận học lực khá nên đám thế gia chơi bẩn, chó gà mèo mả gì miễn là con nháu nhà bọn hắn đều được nhét vào.
Mà nhiều vị đi học tư thục vì trường công chưa mở đến nơi đã khóc khóc khóc cùng bất bình.
Rõ ràng lúc học trong trường bọn họ thành tích tốt hơn, học bỏ xa đám thế gia đệ tử lười nhác, nhưng lúc xếp hạng nhận chứng chỉ học sinh khá chỉ có chó thể gia được. Cộng đồng làm đơn kiện quan phủ . Zzzzz quan phủ địa phương là người thế gia.
Cho nên nhà nghèo các địa phương học sinh tụ tập nhau. Dồn tiền cho một người lên Kinh kêu oan.
Hay rồi… đủ việc hay.
Các môn thi đã có.
Toán học.
Vật lý
Hoá học
Văn học.
Đạo Đức
Một môn tự chọn trong các môn sau.
Luật kinh tế.
Luật dân sự.
Hình luật.
Nông Nghiệp.
Thương nghiệp.
Cơ khí cấu tạo.
Xây dụng.
Thuỷ lợi.
Ngoại ngữ : Hán, Khmer ,Phạm. tuỳ chọn.
Mọi người sẽ thắc mắc, mới một năm trời sao học toàn những môn kinh dị vậy? Đây là đại học của thời hiện đại mà.
Xin lỗi thưa các bạn đã hiểu nhầm. Sách giáo khoa thời này tuy có tham khảo hiện đại nhưng về cấp độ lạ sai biệt hoàn toàn.
Ví như tiểu học chỉ có tập viết tập đọc biết chữ làm toàn cộng trừ nhân chia. Học thêm một chút rất rất cơ bản về vật lý và hoá học. Học nhiều nhất nặng nhất là Đạo Đức. Nhưng đó là Bố Chính ở Thăng Long cãi nhau môn Đạo đức mãi không xong Huy mới điên tiết lấy bản thiếu ra cho thi.
Đơn giản đấy là tiểu học. Không phải tiểu học của hiện đại đâu mà hiểu nhầm.
Vì giới hạn của hệ thống quá nhiều kiến thức vật lý hoá học Ký không thể viết ra cho nên mới có hiện tượng này.
Do vậy chỉ cẩn người trưởng thành chăm chỉ là 2 tháng có thể học qua tiểu học bình thường.
Lên trung học thì Toán tương đương như tiểu học lớp 345 ở hiện đại.
Vật lý hoá học vẫn tương đối khiêm tốn do hệ thống nó trì cũng do Ký muốn bảo mật kiến thức quốc gia.
Đại học thì các ngàn Vật Lý Hoá Học, Y Học , Cơ Khí mới là tinh hoa Bố Chính đào tạo nhân tài ( muốn vào đại học phải qua Cẩm Y Vệ xét).
Cho nên mấy môn nghe kêu kêu của trung học thật tế toàn kiến thức cơ sở nhưng hệ thống về mất cái ngành nghề đó. Học 8-9 tháng chưa tinh nhưng biết được.
Ví dụ một ông biết làm toán biết kiến thức cơ sở vật ký. Rất dễ học được đơn giản tính tải trọng ước lượng của cầu phà đường xá. Từ đó nếu làm quan về mục này tốt hơn nhiều đám Hủ nho bốc phét.
Đây là lý do Bố Chính không thiếu người quản lý.
Còn nếu học đủ 2-3 năm trung học thề có thể vạn vách xây cung điện rồi . Không nói điêu. Vì thực tế rất nhiều công trình không quá phức tạp nếu có kiến thức cơ sở sẽ ước lượng được.
Tất nhiên đây vẫn là lấy hao tổn vật liệu lớn để tăng độ an toàn phong cách
Không thể như hiện đại xây nhà cao mấy chục tầng kiên cố.
Nhưng xây 2-3 lầu tính được.
Mấy bác thợ xây hiện đại còn…. Không thèm tính kìa.
Tất nhiên nếu học đại học thì.. cầu lớn như cầu chính hoà. Hay thiết kế đập v.vvv…
Nhưng đây là Lý Từ Huy đánh mặt Hủ nho. Tuyển nhân tài về Thăng Long đào tạo tiếp. Nào đủ sức thì người Bố Chính nhường ghế về quê. Người Thăng Long lên mà thay.
4 ngàn thí sinh 200 nữ 3800 nam con số áp đảo . Nhưng nữ sinh không sợ. Bọn họ nửa tháng này mài đao mài kiếm rồi. Quyết một trận thư hùng.
Tông môn có đệ tử tấu hàì không hạn cuối, vô sỉ vô cực đọc cười bung chỉ, cười văng cái nết ra ngoài.